Editor: Bắc Chỉ.
Trong phòng an tĩnh trong chớp mắt, Khương Nhuế làm như không có việc gì giơ tay, hướng Hoắc Trường Diệu vẫy tay, "Hôm nay đại ca về thật sớm."
Lúc này Hoắc Trường Diệu mới bước vào trong phòng.
Triệu Trân Châu lập tức đứng dậy, nhu nhu nhược nhược hô câu đại soái, đầu hơi hơi rũ xuống, trên mặt ửng đỏ, bộ dáng vô hạn thẹn thùng.
"Tiễn khách." Hoắc Trường Diệu nói.
(/Chát/ - Ta nghe thấy tiếng vả mặt đâu đây?)
Triệu Trân Châu không dám tin ngẩng đầu, hốc mắt đỏ lên đang muốn nói chuyện, Lý mụ với một người hầu khác tay lanh mắt lẹ kẹp ấy cô ta, không khác gì mấy ngày trước kẹp em trai cô ta đem người tặng ra ngoài, "Triệu tiểu thư đi thong thả."
Đáng thương Triệu Trân Châu sinh ra nhược liễu phù phong*, căn bản tránh không thoát thân cường thể tráng của hai phụ nhân, đến lời cũng chưa nói ra được một câu, đã được mời ra ngoài cửa lớn.
*Nhược liễu phù phong:
Yểu điệu như cành liễu đong đưa trước gió.
Trong phòng khách chỉ còn lại hai người Hoắc Trường Diệu với Khương Nhuế.
Khương Nhuế nghiêng người dựa vào sô pha như cũ, còn che miệng ngáp một cái.
Hoắc Trường Diệu ho nhẹ một tiếng, ngồi xuống bên cạnh cô: "Anh đều nghe thấy được."
"Ồ?" Khương Nhuế trở về cái giọng mũi.
Hoắc Trường Diệu lại khụ khụ, hơn nửa ngày mới nói: "Sao có thể hô thẳng tên họ đại ca như thế?"
Khương Nhuế cạn lời nhìn hắn, cô biết những lời vừa rồi hắn đều nghe thấy được, cũng đã chuẩn bị tốt nên đối ứng thế nào, kết quả hắn thở hổn hển nửa ngày, chỉ là vì nói một câu này?
(/Vỗ trán/ quá thất vọng (っ- ‸ - ς))
"Không thể gọi thẳng tên họ thì nên gọi là gì, cũng giống như người ta gọi là đại soái sao?" Cô học ngữ khí vừa rồi của Triệu Trân Châu, nũng nịu hô một tiếng, còn vứt thêm mị nhãn cho hắn.
Biết rõ cô cố ý nói giỡn nhạo lại, Hoắc Trường Diệu vẫn nghe đến ngực nhảy bùm bụp hai cái, mắt thấy cô cũng ra dáng nghiêng đầu xấu hổ, càng nhìn đến ngây người, một hồi lâu mới hồi thần lại, sắc mặt mất tự nhiên nói: "Trời lạnh, sao không mặc nhiều quần áo vào? Cẩn thận cảm lạnh."
"Biết rồi." Khương Nhuế kéo kéo áo khoác trên người, có chút câm nín, nhưng chính là như thế, mới đúng là Hoắc Trường Diệu mà cô biết?
Trong đầu Hoắc Trường Diệu lúc này đều nghĩ đến những lời Hoắc Trường Lâm nói với hắn, nói ám chỉ, nói ám chỉ...
Thấy hắn dường như đã hết lời để nói, Khương Nhuế chuẩn bị đi lên lầu, lại nghe Hoắc Trường Diệu nói: "Lời trước đó, không thể nói như vậy."
Không đầu không đuôi bỗng nhiên tới một câu như vậy, Khương Nhuế nghi hoặc nói: "Cái gì không thể nói như vậy?"
Hoắc Trường Diệu cũng không nhìn cô, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước, gằn từng chữ như đọc thuộc lòng: "Lúc trước anh cũng từng nói. Mặc kệ là em gái hay là thái thái, tiểu Thất đều là của anh."
Khương Nhuế sửng sốt một chút, mới hiểu được ý trong lời nói của hắn. Vừa nãy cô nói Hoắc Trường Diệu là của cô, mà câu đó hắn đã từng nói lúc trước. Dù là ai chủ động trước thì cũng như nhau, nhưng hắn cho rằng mình đã chủ động trước, sau đó cô lại đuổi kịp theo. (?)
(?) Đoạn này edit hơi khó, các nàng hiểu không? Đến ta cũng không hiểu
lắm ( ・ั﹏・ั))
Y hệt người tối cổ. Khương Nhuế âm thầm lẩm bẩm.
Mà Hoắc Trường Diệu nói xong câu kia hắn tự cảm thấy thật ngả ngớn, không thấy được đáp lại, thấp thỏm hồi lâu, mới nghiêng đầu nhìn thẳng cô, thấp giọng hỏi: "Tiểu Thất cảm thấy sao?"
Khương Nhuế liếc xéo hắn một cái: "Đại ca cũng đã nói câu đó với em, lại đi hỏi ý kiến với cảm tưởng của em sao?"
Hoắc Trường Diệu nghiền ngẫm những lời này tới tới lui lui rất nhiều lần.
Trên thực tế, vừa nãy ở cửa nghe thấy tiểu Thất nói câu Hoắc Trường Diệu là của ta, hắn cảm thấy đầu mình có chút choáng váng, dường như đến giờ vẫn chưa hoạt động nhanh nhẹn.
Thấy hắn không nói lời nào, nhìn có chút trì độn, Khương Nhuế hơi áp sát vào, nghiêng đầu đánh giá sắc mặt của hắn, còn duỗi tay ở trên trán hắn thử độ ấm, "Chẳng lẽ phát sốt?"
Tay cô hơi lạnh, dán ở trên trán, xác thật làm người hơi thanh tỉnh.
Hoắc Trường Diệu cầm cổ tay cô kéo xuống, nhìn chăm chú biểu tình của cô, hai tay chậm rì rì, thử thăm dò, để tay cô nắm vào trong lòng bàn tay.
Động tác rất đơn giản, nhưng hiển nhiên không giống hành động mà anh em có thể làm, cứ giữ chặt như vậy, thể hiện hàm nghĩa gì, trong lòng hai người đều rõ ràng.
Hoắc Trường Diệu vẫn luôn quan sát biểu tình của Khương Nhuế, Khương Nhuế cũng nhìn lại hắn, hai người mắt to trừng mắt nhỏ trừng mắt trong chốc lát, hắn bỗng nhiên cười ra tiếng.
Chuyện này chưa bao giờ từng có, Khương Nhuế nhìn hắn giống như nhìn động vật quý hiếm nào đó.
Hoắc Trường Diệu cười vài tiếng, ước chừng là bị cô nhìin đến không được tự nhiên, mím khóe môi, nhưng bên miệng vẫn không áp chế được cong lên.
"Nhìn anh như vậy làm gì?"
Khương Nhuế nói: "Lời này phải để em hỏi mới đúng, đại ca ngây ngô cười cái gì?"
Hoắc Trường Diệu sờ đầu cô: "Nói đại ca ngốc?"
Khương Nhuế nghiêng đầu né tránh, dùng một cái tay khác sửa sửa đầu tóc của mình, oán trách nói: "Đầu có lúc sẽ bị anh sờ trọc."
Hoắc Trường Diệu cầm tay cô, đặt tới bên miệng nhẹ nhàng chạm xuống mu bàn tay, trong mắt toàn là vui sướng, nghiêm mặt nói: "Đại ca sẽ đối xử với em thật tốt."
Khương Nhuế ừ một tiếng, nghĩ nghĩ, bổ sung thêm một câu, "Em cũng sẽ che chở anh."
Hoắc Trường Diệu lại sờ đầu cô: "Nói thật ngọt."
"Đại ca!" Khương Nhuế không vui.
Hoắc Trường Diệu chạy nhanh rút tay về, "Được được, không sờ nữa."
Khương Nhuế đứng lên, "Luận văn của em còn chưa viết xong đây này."
Tay cô còn bị Hoắc Trường Diệu nắm ở trong tay, hắn cũng không buông ra, đứng lên đi theo, "Đại ca bồi em viết."
Khương Nhuế con mắt cũng không nhìn hắn, "Lại nói, hôm nay là do chuyện của anh mới làm trễ. Triệu tiểu thư vừa nãy đại ca có nhìn kỹ không? Lớn lên vừa xinh đẹp lại có khí chất, vừa trẻ, lại còn dễ dàng thẹn thùng, càng quan trọng là, thoạt nhìn rất ngưỡng mộ đại ca đấy, vừa nghe nói có thể làm di thái thái của anh, mặt đỏ cả lên, đại ca có phúc khí lớn đó nha."
Hai ngày trước nghe cô nói cậu em vợ di thái thái gì gì đó, Hoắc Trường Diệu còn có thể đủ nghiêm túc nói với cô, hôm nay không biết vì sao, vừa nghe cô nhắc tới, liền cảm thấy không biết vì lý do gì mà lùn một đoạn, mạc danh chột dạ, càng đừng nói đến việc nghiêm túc chỉ ra chỗ sai.
Hắn thanh thanh giọng, nói: "Về sau nói với bảo vệ cửa một tiếng, chỉ cần là người họ Triệu một người cũng không cho vào."
"Lỡ nhà người ta tìm mẹ khóc lóc kể lể thì làm sao hửm?" Khương Nhuế lại hỏi.
Triệu Trân Châu kia gọi Vương thị dì bà, tính lên nên gọi Hoắc Trường Diệu là cậu họ, gọi Khương Nhuế là mợ, nhưng người ta vừa vào cửa lại gọi là đại soái, thái thái, phân biệt không muốn tính tới bối phận, chính là muốn về sau được gọi một tiếng di thái thái, nhìn ra được quyết tâm của Triệu gia, nói vậy sẽ không dễ dàng bỏ qua, sớm muộn gì sẽ lại đến nữa, Khương Nhuế lười ứng phó tranh giành.
Hoắc Trường Diệu hơi hơi nhíu mày, nói: "Nếu Triệu gia rảnh như thế, thì tìm chút chuyện cho bọn họ làm. Còn về phía mẹ, em cũng không cần lo lắng, tối nay anh sẽ điều một đội cảnh vệ, canh giữ ở ngoài viện, ngoại trừ người trong nhà chúng ta, ai cũng không được tự tiện ra vào."
Nghe hắn nói xong, Khương Nhuế liền đánh giá hắn trên dưới vài lầm, đến khi Hoắc Trường Diệu nghi hoặc, cô mới vỗ vỗ vai hắn, khen: "Ngữ khí vừa rồi của đại ca thật uy phong, em thích."
Hoắc Trường Diệu hình như bị sặc, lập tức mãnh liệt ho khù khụ.
Khương Nhuế vội vỗ lưng cho hắn, "Vừa mới nói anh uy phong, sao đột nhiên lại đần rồi?"
Hoắc Trường Diệu ho vài cái mới hoãn lại, vươn tay muốn sờ đầu cô, lại dưới tầm mắt cảnh giác của cô mà thu lại, bất đắc dĩ nói: "Không biết lớn nhỏ."
Khương Nhuế nhíu nhíu mũi.
Hoắc Trường Diệu lại nhìn về phía trước, nói: "Loại lời nói này cũng nên nói trước với đại ca." Hắn dừng một chút, mới tiếp tục nói: "Tiểu Thất như vậy, anh cũng thích."
Khương Nhuế nhìn hắn làm như không có việc gì, thế nhưng mặt với vành tai lại dần dần đỏ lên, không biết nên nói cái gì cho phải.
Lời editor:
Sau đây ta xin giải đáp câu hỏi mà ta nhận được, có thể cũng là thắc mắc chung của các nàng.
Có bạn hỏi ta rằng là: Tại sao một tiểu tiên nữ ở giới tu chân thì lấy đâu ra lắm tư liệu diễn xuất như vậy?
Ta xin mạn phép trả lời theo cách hiểu của ta như thế này:
Thứ nhất: Tiểu tỷ tỷ chắc cũng đã sống hơn nghìn năm rồi, cũng đã trải qua lịch kiếp (xuống trần gian để ngộ đạo - Một phần trong quá trình tu hành, nghe nói là phải trải qua 9 kiếp hay gì đấy, ai đọc truyện tu chân nhiều chắc sẽ hiểu rõ hơn ta). Tuy rằng sống hết 1 đời đó sẽ uống canh Mạnh Bà để quên đi cõi hồng trần, nhưng đạo đã ngộ, đã phi thăng, thì nhân chi đời người thường đã nắm rõ, bao nhiêu dạng người, lòng người, tính cách bla bla gì đó thì có gì mà chưa từng trải? Vả lại, người tu tiên, vốn đã khác với người thường, thì chỉ là việc diễn một vai nào đó thôi thì ta cứ coi đơn giản là thiên phú đi:v
Thứ hai: Ai đọc truyện tu tiên thì chắc chẳng lạ gì với việc cải trang vi hành, vui đùa trốn trần gian:v đã là tiên thì sống mấy trăm năm, nghìn năm để vui đùa thì mặt nạ nào mà chẳng treo được.
Thứ ba: "Thập phương chấn tà kính", hoặc "Đá nhân sinh" - Y như tivi thời mình:v Mấy tiểu tiên nữ hay tụ tập ở đây coi trần gian:v Đa phần là coi mấy kiểu Thư sinh vs Tiểu thư nhà giàu, thôn nữ vs vương quyền, bla bla. Thì... Diễn thôi mà, so ez~~~
Thứ tư: Tiếp nhận trí nhớ của nguyên chủ. Nên việc phán đoán tính cách và diễn theo thì cũng so ez nhé ~~~
Còn nữa, có tình yêu bảo là có vài chỗ khó hiểu. Nếu thấy khó chỗ nào thì các nàng có thể paste chỗ đó cmt hỏi ta, để ta xem xét lại và giải thích nhé:v
Các nàng cứ đóng góp và hỏi như thế này thì trình edit của ta sẽ nâng cao lên, và sẽ làm ra những chương truyện perfect hơn để phục vụ các nàng nhé.
P/s: Lúc trước ta cũng hay cmt "góp ý" như vầy nè:3 Nhưng có lẽ nhiều người nghĩ là soi mói nên cmt trả lời làm ta khá là khó chịu, nhưng không sao, có truyện để đọc là được rồi (^3^♪~
À, có lần ta cũng bị nêu danh để editor đó giải thích nè, chả hiểu sao đọc cái đoạn nêu danh mình thấy nhột ghê
√( ̄‥ ̄√) aphiu~
Yêu thương ~
08/08/2019 - Hoàn thành.
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~