Lão Đại Hắc Bang Sủng Nữ Cường

Chương 21

Lưu Ngôn ngay sau khi đến Lưu thị thì đi thẳng vào phòng chủ tịch, Nhị Hổ đã đi theo ngay sau anh.Nhìn anh im lặng âm trầm ,Nhị Hổ không khỏi giật mình,lo sợ ,Lúc Lưu Ngôn im lặng là lúc tức giận và đáng sợ nhất .

-Lão đại ,đã phong tỏa thông tin.Thông tin truyền ra nằm trong tầm kiểm soát không ảnh hưởng. 

-Giết .

-Vâng .

Cúi đầu chào Lưu Ngôn bước ra khỏi phòng .Sự lạnh lẽo bao trùm cả căn phòng ,cái nhếch môi của Lưu Ngôn như báo hiệu sóng gió trước mặt.Từ trước đến nay anh đều giao mọi việc ở Lưu thị cho Nhị Hổ ,anh mỗi tuần sẽ đến một lần .Không ngờ lại có kẻ dám phản .

Bỗng tiếng điện thoại vang lên ,chỉ một câu cũng làm cho Á Đông hàng ngày lạnh lùng cũng thấy run sợ:

-Lão đại ,Âu tiểu thư mất tích .

Thoáng chốc Lưu Ngôn lạnh lẽo,anh mới rời đi vài phút mà cô đã bị bắt cóc ,ánh mắt không ngừng đỏ rực ,giọng nói u ám :

-Bệnh viện .

Nhìn thấy vũng máu cùng mấy người vệ sĩ canh gác đã chết .Sự băng lãnh trong con người Lưu Ngôn như bùng nổ ,lần đầu tiên anh tức giận cũng lo lắng :

-Nếu không tìm thấy cô ấy thì các người cũng chuẩn bị chết .

Tam Hổ nhìn Lão đại nhà mình như vậy cảm thấy rất lo sợ ,sát khí ngày càng mạnh mẽ .Không một ai dám gây tiếng động dù nhỏ nhất .Bước vào phòng bệnh nhìn những chiếc kim dính máu lơ lửng ,sức khỏe của cô chưa hồi phục vẫn phải chuyền dịch ,nghĩ đến đấy màu đỏ trong mắt anh càng rực rỡ .Cầm chiếc điện thoại của cô ra khỏi phòng bệnh ,cơn tức giận của anh càng lớn .

Huy động toàn bộ từ những tinh anh của Lưu gia tìm kiếm cô nhưng không hề thấy một dấu vết .Tiếng "bíp bíp " từ điện thoại cô vang lên ,nhìn dấu chấm đỏ trên màn hình ,ánh mắt anh càng lãnh khốc :

-Chuẩn bị phi cơ.

Âu Dương San thoát ra khỏi được căn nhà hoang ,tìm thấy một con hẻm vắng người liền đi vào chúi ,lúc này cô không để ai bắt gặp .Cố gắng cầm cự tác dụng của thuốc ,cô nhiều lúc muốn cho mình một liều thuốc mê nhưng lại thấy không được. Cả người cô nóng rực ,cố gắng bịp miệng để không phát ra tiếng kêu,cô chưa bao giờ  mong Lưu Ngôn chú ý đến cái điện thoại của cô như bây giờ.

Nhưng cũng xui xẻo ,đây là khu vực hẻo lánh trong thành phố thường được dùng để trao đổi ma túy giữa các băng đảng nhỏ trong thành phố .

Vì vậy cô đã bị phát hiện bởi một nhóm thanh niên gần hai chục người .Thấy chúng tiến về phía mình ,Âu Dương San không do dự cho mỗi tên một viên đạn .Nhưng người thì đông ,đạn thì có hạn nên không thể giết hết bọn chúng .

Nhìn thấy gần chục người bị cô bắn chết ,bọn chúng cũng hơi hoảng nhưng thấy cô hết đạn thì tức giận lao về phía cô, trên tay mỗi người đều cầm dao:

-Giết chết con khốn đấy cho tao.

Âu Dương San không ngừng cảm kích bà cô vì đã cho cô chịu khổ cực ,nếu không làm sao cô cầm cự được tác dụng của cái loại thuốc chết tiệt kia.Nén sự khó chịu trong cơ thể, Âu Dương San rút dao trong người không kiêng kị chém giả .

Nhưng vì người dính thuốc ,sức khỏe yếu lại vận động và mới phỗ thuật não bộ nên sức cô không hề mạnh ,cố gắng tỉnh táo tránh những nhát dao di chuyển dần ra khỏi con hẻm ,người cô hiện giờ dính đầy máu tươi.Cố gắng cầm cự ,cô đã nghe tiếng phi cơ .Từng tiếng súng vang lên ,thân ảnh Lưu Ngôn đã đứng trước mặt cô bế cô vào lòng .Nhìn cô như vậy anh không khỏi xót xa, lãnh khốc tuyệt tình :

-Giết hết.

Ôm cô trở lại phi cơ ,cảm thấy cơ thể nóng rực của cô chạm vào một thứ máy lạnh khiến cô cảm thấy thoải mái .Bàn tay không chủ động sờ soạng người Lưu Ngôn .Cảm thấy cô khác lạ ,anh liền gọi Lưu Ngôn vào kiểm tra .

-lão đại cô ấy trúng xuân dược.Tôi sẽ tiêm cô ấy thuốc giải và thay băng cho cô ấy.

Sau khi thuốc giả được đưa vào cơ thể cô ,sau vài phút Âu Dương San đã thiếp đi.Nhìn cô thiếp đi trong lòng mình ,anh không hề bài xích ,khoác cho cô áo của mình rồi ôm chặt cô vào lòng .

Trở về Lưu gia ,bế thẳng cô lên phòng ,đặt cô vào bồn tắm mở nước ấm, một tay cố định đầu cô để không bị ướt .Từng món đồ được cởi ra ,để lộ cả thân hình xinh đẹp trước mặt. Dùng khăn lau vết máu trên người cô ,bế cô lên giường mặc đồ rồi đắp chăn cho cô.Nhìn cả người dính đầy máu lúc bế cô anh cũng vào phòng tắm.

Vừa làm việc vừa để ý đến cô ,Vì cô bị sốt do nhiễm lạnh   nên người cô rất nhiều mồ hôi  nhưng cô lại không ngừng kêu lạnh ,vì vậy Lưu Ngôn cởi hết quần áo của cô và của anh ra rồi ôm cô vào lòng .Nhận được hơi ấm của anh Âu Dương San không còn kêu nữa ,rúc vào lồng ngực anh ngủ .Thấy cô không mảnh vải ngọ nguậy trong lòng mình Lưu Ngôn không khỏi cười khổ.Hai người cứ như vậy ngủ đến sáng .

Cơn sốt của Âu Dương San đã đỡ ,thức dậy sau gần 12 tiếng nên cô rất tỉnh táo chỉ là rất đói.Nhìn ngoài trời đã hửng sáng ,định đưa hai tay vươn vai nhưng cô như chết đứng khi người mình thoang thoáng .Vì vậy cô vén chăn lên thì thấy cô và Lưu Ngôn hỏa thân lại còn nằm sát vào nhau ,tay anh còn vòng qua bụng cô. Đặc biệt cô nhìn thấy vệt máu đỏ trên giường .Mặt bắt đầu đỏ lên ,dùng tay véo má mình ,cô thấy đây là sự thật ,không kìm được chửi một câu:"Mẹ kiếp ,lần đầu của mình lại không kích thích như vậy,chẳng cảm nhận được cái gì ?"

Nhảy xuống giường, nhìn quần áo của cô và Lưu Ngôn vương vãi khắp sàn làm cô không khỏi đỏ mặt ,chạy ngay vào phòng tắm . Cô đang lo sợ không biết xin lỗi Lão đại ra sao :"Sao người ta bảo đau lắm "Chỉ là Âu Dương San chẳng cảm giác gì ,khẽ thở dài ,chắc là Lão đại đau với mệt mỏi lắm nếu không sao bây giờ chưa dậy ,mọi hôm chuyên dậy trước cô.

Ở bên ngoài ,Lưu Ngôn đã dậy từ lúc cô định vươn vai ,nhưng đành phải nằm im để xem phản ứng sinh động của cô,anh cũng không ngờ cô lại nghĩ như vậy .Nhìn vệt máu trên giường nghĩ lại hôm qua lúc đặt cô xuống giường ,tay anh chạm vào giường nên máu ở tay mới dính xuống đệm không ngờ làm cô hiểu lầm như vậy.

Bước ra ngoài ,nhìn thấy Lưu Ngôn ngồi trên giường ,mặt cô lại đỏ lự ,khẽ giọng hỏi Lưu Ngôn:

-Lão đại ,anh có đau lắm không ?

-Rất đau,đây là lần đầu tôi bị như vậy.Lưu Ngôn cũng không hề nói dối cô ,lần đầu trong đời anh cảm thấy đau lòng ,khi nhìn thấy cô như vậy.

-Tôi xin lỗi Lão đại, hôm qua bị dính thuốc nên không kiểm soát được bản thân ,tôi không cố ý cưỡng bức anh .  Âu Dương San vừa cúi đầu vừa xin lỗi Lưu Ngôn ,có mỗi hai chữ "cưỡng bức " là nói hơi nhỏ .Nhưng cũng đủ để anh nghe thấy .Anh cảm thấy buồn cười vì cái suy nghĩ của cô ,mặt anh bỗng chốc ủy khuất :

-Hôm qua em đã mãnh liệt cưỡng bức tôi ,không hề cho tôi phản kháng .

-Thật xin lỗi Lão đại ,đây cũng là lần đầu của tôi coi như chúng ta không ai nợ ai.

-Nếu chuyện này đồn ra ngoài thì mặt mũi tôi để đâu. Nheo mắt nguy hiểm nhìn cô ,càng làm cho Âu Dương San cảm thấy tội lỗi .Bảo cô giết người còn tốt hơn.

-Em phải chịu trách nhiệm với tôi đến hết đời .

-Còn cách nào khác không Lão đại.

-Không .

-Vậy tôi đi gặp Tam Hổ băng bó lại.

Âu Dương San ảo não đi ra khỏi phòng ,cầm tạm cái sandwich ở phòng bếp .Đi ra phòng khách gặp Tam Hổ ,nhìn thấy vẻ ảo não của cô ,Tam Hổ quan tâm hỏi :

-San San cô sao vậy?

-Tôi không sao .Mà Lão tam ,từ trước đến nay Lão đại có từng ấy ấy chưa .

-Ấy ấy? Tam Hổ nhìu mày hỏi lại cô.

-Thì chuyện nam nữ ...Mặt cô đỏ lên khi nhắc đến việc đó.

-Theo tôi biết là chưa từng có, sao vậy ?

-Không có gì . Cô vội thở dài trả lời anh ,miệng gặm thêm miếng bánh .

Lưu Ngôn xuống đến nơi thì cô băng bó xong ,Tam Hổ liền đứng lên chào :

-Lão đại.

-Ừm.

Âu Dương San thấy vậy thì chạy đến trước mặt anh :

-Lão đại ,tôi sẽ chịu trách nhiệm ,dù sao cũng là lần đầu của anh .

Hài lòng nghe câu trả lời của cô ,ánh mắt hiện lên ý cười rõ rệt,cánh tay vòng qua eo cô ôm chặt vào người hướng về phòng bếp.Để lại Tam Hổ với ánh mắt mơ hồ vì không hiểu gì .


Bình Luận (0)
Comment