Ngày hôm sau, Phó Vân Chương được nghỉ ở nhà, Phó Vân anh lại đến Đông Cung làm việc.
Nàng thức dậy rất sớm, đi sang phòng dành cho khách thăm Hoắc Minh Cẩm.
Người hầu nói với nàng, trời vừa sáng quan gia đã đi rồi.
Lúc ăn sáng, Phó tứ lão gia hớn hở nói: "Hoắc đại nhân rất thích ăn bánh hoa tử đằng nhà chúng ta, sáng sớm đã mang chỗ còn lại đi cả rồi. Hôm nào rảnh rỗi, chúng ta lại sai người đưa một ít sang phủ ngài ấy."
Phó Vân anh ngẩng đầu nhìn về phía giàn tử đằng đang nở rộ ngoài cửa, "Hoa cũng chỉ nở trong mấy ngày này thôi, về sau muốn ăn cũng chẳng có nữa."
Nàng hỏi người hầu bánh Hoắc Minh Cẩm cầm đi là nhân mặn hay nhân ngọt.
Người hầu trả lời: "Nhân ngọt ạ."
Khóe miệng Phó Vân anh run rẩy, không biết có nên cười hay không.
Nếu đã thích ăn nhân ngọt thì vì sao hôm qua lại khăng khăng phải nếm hai cái bánh hoa tử đằng nhân mặn cơ chứ?
Lúc ấy chỉ cần nhìn cái vẻ vừa khó hiểu lại vừa nghi hoặc trên mặt huynh ấy, nàng đã biết huynh ấy vất vả lắm mới ăn xong, rõ ràng là không thích ăn lại vẫn bình tĩnh, thản nhiên ăn cho hết... không hổ là Hoắc Minh Cẩm, từ nhỏ đã được dạy cách cư xử sao cho phải phép.
Hôm qua đã ngâm măng, sáng hôm nay quả nhiên trên bàn đã có thêm một đĩa dưa muối và chân giò hun khói xào măng. Nhờ mấy món này, Phó Vân anh ăn hẳn hai bát cháo.
Phó tứ lão gia ngồi đối diện nàng, cười tủm tỉm nhìn nàng.
Bị Phó tứ lão gia dùng ánh mắt tràn đầy từ ái nhìn mình, nàng sởn cả da gà, "Tứ thúc, sao thế ạ?"
Phó tứ lão gia phẩy tay bảo người hầu mới mang đồ ăn lên đi ra ngoài, dịch ghế về phía nàng, ngồi sát vào nàng thêm một chút, "anh tỷ nhi à, tứ thúc cảm thấy Hoắc đại nhân định nhận con làm con nuôi!"
Phó Vân anh đang ăn bỗng khựng lại, suýt nữa bị sặc một miếng măng mùa xuân tươi giòn.
Nàng dở khóc dở cười, "Sao tứ thúc lại nghĩ thế chứ?"
Thấy nàng không tin, Phó tứ lão gia không hề tức giận, cười hề hề, vuốt râu nói, "Chuyện này cũng không phải là tứ thúc nói bừa đâu, tứ thúc thấy Hoắc đại nhân rất thích con. Hoắc đại nhân người ta có xuất thân cao quý, là con cháu của Hoắc gia, từng có chiến công hiển hách, giờ lại quyền cao chức trọng, nếu ngài ấy thực sự trở thành cha nuôi của con, về sau con không cần lo lắng gì nữa rồi! Để tứ thúc dạy con mấy chiêu nhé, về sau con gặp Hoắc đại nhân, không cần quá câu nệ làm gì, quý nhân như bọn họ thích những người trẻ tuổi hiếu thuận, nghe lời, lại còn biết quan tâm săn sóc. Bình thường con quan tâm Hoắc đại nhân thêm một ít, tỷ như thỉnh thoảng tặng chút đồ ăn đồ dùng, trời lạnh thì tặng mấy đôi tất, trời nóng thì tặng mấy cây quạt..."
Ông thao thao bất tuyệt, dặn dò rất nhiều điều, Phó Vân anh vẫn kiên nhẫn lắng nghe ông lải nhải, đợi tới lúc ông ngừng lại lấy hơi, nàng mới đáp: "Tứ thúc, con nhớ rồi."
Nhớ là một chuyện, có làm thật hay không lại là chuyện khác.
Sau khi ăn xong nàng lên xe ngựa ra ngoài, Chu Thiên Lộc và Viên Văn đang chờ nàng trước cửa cung. Giờ nàng không cần phải tới chỗ Uông Mân nghe mắng nữa, Uông Mân đã được thăng chức lên thành viên ngoại lang ở Hình Bộ.
Hôm qua Thái tử đi săn, mệt mỏi cả một ngày, hôm nay học hành cũng có chút uể oải. Nhưng người dạy học cho hắn lại là đại học sĩ trong Nội Các, hắn không dám để lộ sự mệt mỏi của mình, cố gắng chịu đựng tới khi đại học sĩ ra về mới ngửa người nằm thẳng đơ trên ghế.
Chu Thiên Lộc đi tới xoa bóp vai cho Thái tử.
Viên Văn trợn trừng mắt.
Phó Vân anh ngồi bên cạnh đọc bài văn của Thái tử, cầm một chiếc bút lông Hồ Châu trong tay, thi thoảng lại thêm mấy chữ bên cạnh câu nào đó, hoặc gạch bỏ một hai câu. Đợi Thái tử viết lại bài văn theo những sửa chữa của nàng xong, nàng còn phải giúp Thái tử trau chuốt lại một lần nữa. Thực ra nếu nàng cứ viết hộ Thái tử một bài luôn thì đỡ mệt hơn nhưng mà Thái tử cũng không đến nỗi mặt dày mày dạn như thế nên này chỉ có thể sử dụng phương pháp mệt mỏi này.
Tiếp theo hẳn là tới lượt Xuân Phường đại học sĩ tới giảng kinh cho Thái tử, Xuân Phường đại học sĩ là người nguyên tắc, ngày nào cũng nhất định phải đến sớm một khắc, chưa có ngày nào tới muộn.
Hôm nay lại là một ngoại lệ, tiếng chuông đã vang lên mấy lần mà vẫn chưa thấy bóng dáng Xuân Phường đại học sĩ đâu cả.
Thái tử sai tiểu thái giám ra ngoài đón Xuân Phường đại học sĩ, "Hay là bị ngã trên đường rồi, các ngươi đi xem xem thế nào."
Đám tiểu thái giám vâng vâng dạ dạ rồi ra ngoài.
Chỉ chốc lát sau, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân dồn dập, tiểu thái giám hớt hơ hớt hải chạy về chính điện, quỳ rạp xuống trước bàn, mặt mày hốt hoảng, "Điện hạ, hôm nay Lưu ngự sử dâng một bản sớ mật, buộc tội tổng binh Liêu Đông Lý Bách Lương giết hại người vô tội, giả mạo công lao. Vạn tuế gia nổi giận phừng phừng, đã sai người đi mời mấy vị đại thần trong Nội Các tới bàn bạc. Hôm nay Xuân Phường đại học sĩ không tới được."
Thái tử nhíu mày, phất tay bảo Chu Thiên Lộc đi ra ngoài, bưng chén trà lên, uống mấy ngụm trà, sự kinh ngạc trên mặt mới dần tan bớt.
Phó Vân anh và Viên Văn nhìn nhau, đặt bút xuống, đi theo Chu Thiên Lộc ra khỏi chính điện.
Họ ra hành lang ngoài điện đứng chờ lệnh, thấy tiểu thái giám ra ra vào vào, đi đi lại lại truyền mệnh lệnh của Thái tử, các quan lại chính thức trong Chiêm sự Phủ đều tới cả, trong chính điện truyền ra tiếng tranh cãi ồn ào, không biết đang ầm ĩ cái gì.
Chu Thiên Lộc ngoáy lỗ tai, dựa vào cột trụ trên hành lang màu son, gạ gẫm Phó Vân anh, "Vân ca nhi, gần đây trời đẹp, hoa trên núi nở cả rồi, tới ngày nghỉ chúng ta cùng ra ngoại thành chơi, được không? Nhà ta có mấy con ngựa tốt thu được trên chiến trường, chính là thiên lý mã mà người ta vẫn nói ấy, mỗi ngày có thể đi tới tám trăm dặm!"
Phó Vân anh vẫn dỏng tai lắng nghe động tĩnh trong nội điện, từ chối thẳng thừng: "Gần đây ta không rảnh."
Mặt Chu Thiên Lộc tràn đầy thất vọng.
Đúng lúc này, tiểu thái giám ra ngoài, nói với ba người họ: "Hôm nay dừng lại ở đây thôi, Thái tử điện hạ có việc bận."
Ba người liền xin phép rời cung.
Về tới nhà, trong viện đang rất vui vẻ, Phó Vân Chương mặc thường phục, đầu chỉ dùng khăn lưới, không đội mũ, đang ngồi uống trà nói chuyện với Phó tứ lão gia ở trong viện, Viên Tam và Phó Vân Khải cởi trần, thở hổn hà hổn hển, đang ra sức đẩy cối xay bằng đá.
Thấy Phó Vân anh về sớm như thế, Phó Vân Chương đứng dậy.
Nàng đi tới, nói với y chuyện ở Đông Cung.
Phó Vân Chương hơi cau mày, thấy nàng đã nóng đến mức hai má đỏ bừng lên, nhìn sang nha hoàn bảo rót trà cho nàng uống, "Mấy năm nay quả thực đã nghe nhiều tin đồn về chuyện tổng binh Liêu Đông lạm sát người vô tội. Mấy năm trước ông ta đã bại trận vài lần. Lần này có vẻ Hoàng thượng thật sự muốn sờ gáy ông ta rồi."
Hai người khẽ trò chuyện với nhau, bên kia Viên Tam đã tháo chiếc dây thừng to dày ở cổ ra, chạy tới trước mặt Phó Vân anh, "Lão đại, ngươi thích ăn bánh rau dại phải không? Ta với Khải ca nhi xay bột mì, tới chiều là có thể hấp lên ăn rồi! Ngươi đợi nhé!"
Phó Vân anh khẽ nhếch khóe miệng, nhìn chậu gỗ phía dưới cối xay bằng đá, bên trong chứa nửa chậu bột mình, bèn nói: "Cũng đâu cần hai người phải tự xay như thế..."
Nàng thích ăn loại bánh này nhưng chỉ có mỗi độ cuối xuân mùa hạ mới làm được, phải hái rau dại, xay bột, hấp, nấu, cắt nhỏ rồi lại chiên, quá trình chế biến rất kích rích.
Viên Tam lau mồ hôi, "Ta không mệt."
Phó Vân Chương nhướn mày, lôi thẳng Phó Vân anh đi, "Mặc kệ hai đứa nó đi. Hai đứa hôm nay nhà nhàn rỗi chẳng có việc gì làm nên đánh nhau, ta phạt hai đứa nó cùng xay bột, khi nào xay xong mới được ăn cơm."
Hóa ra đây mới là lý do xay bột, cũng chẳng phải vì nghĩ tới nàng nên mới xay.
Phó Vân anh bật cười, không hề quan tâm tới Viên Tam đang cố gắng lấy được chút lòng thương hại của nàng.
Trong nhà sóng yên biển lặng, nhưng bên ngoài thì đã ngập trong bão tố. Tử Cấm Thành lại bắt đầu rung chuyển lần nữa.
Đến tối, tùy tùng của Phó Vân Chương về nhà bẩm báo tin tức mà hắn đã nghe ngóng được: "Lần này Hoàng thượng thật sự đã nổi giận, hạ chỉ giam giữ Lý tổng binh, khâm sai đại thần đã lên đường đi Liêu Đông, Cẩm Y Vệ đã bao vây nhà của Lý tổng binh ở kinh thành, nói là để tìm chứng cứ về chuyện mấy năm nay Lý tổng binh tham ô quân lương. Có mấy đại thần cầu xin giúp cho Lý tổng binh, Hoàng thượng nghe cũng không thèm nghe, lập tức cách chức bọn họ. Lần này văn võ toàn triều không ai dám ho he gì nữa."
Ngừng lại lấy hơi một chút, hắn lại tiếp: "Chứng cứ phạm tội là do Hoắc chỉ huy sứ tìm được. Nghe nói năm trước Hoắc chỉ huy sứ đi Sơn Tây nhưng thật ra là lặng lẽ đi về phía Liêu Đông. Hoắc chỉ huy sứ giả làm dân chúng bình thường, tập hợp chứng cứ về chuyện Lý tổng binh giết hại dân thường, bị người của Lý tổng binh phát hiện, suýt nữa bị diệt cả đoàn, may mà Hoắc chỉ huy sứ võ nghệ cao cường, cứu được một người trong thôn, còn đưa được nhân chứng trở về, nhân chứng vật chứng đều có cả. Hoắc chỉ huy sứ đã phái người đưa những đứa trẻ còn sống sót trong thôn lên điện đối chất với các vị đại thần, các đại thần định nói đỡ cho Lý tổng binh câm nín không nói nổi câu nào, Hoàng thượng lại càng tức giận, nói muốn bắt hết tất cả thuộc hạ của Lý tổng binh. hiện giờ các đại thần trong triều có qua lại với Lý tổng binh đều vội vã giả như không quen biết."
Phó Vân Chương bảo tùy tùng ra ngoài, trầm ngâm hồi lâu, sai người gọi Phó Vân anh tới, nói chuyện này với nàng, cuối cùng y nói: "Nghe nói Hoắc Minh Cẩm trình một bản tấu mật lên Hoàng thượng, hiện giờ người trong triều đang đều thảo luận xem bản tấu kia là do ai viết... Từ ngữ đanh thép, câu cú thuyết phục, Hoàng thượng vừa đọc xong đã nổi giận tới mức gạt vỡ nghiên mực vẫn hay dùng... Tấu chương mà bọn họ nói đến, có phải do muội viết không?"
Nàng gật đầu.
Biểu hiện trên mặt Phó Vân Chương dần trở nên phức tạp.
Hoắc Minh Cẩm không công bố chuyện bản tấu mật kia là do nàng viết, hẳn là để bảo vệ cho nàng.
Cho nàng cơ hội lập công rồi lại che chắn chắn áp lực giúp nàng, nếu tương lai người của Lý tổng binh Đông Sơn tái khởi, nhất định sẽ không tìm tới nàng trả thù.
Những biểu hiện gần đây của nàng cho thấy lúc ở bên cạnh nàng, Hoắc Minh Cẩm hoàn toàn không có cử chỉ nào quá mức.
Cẩn thận sắp xếp như thế mà mãi không có biểu hiện nào vượt ra ngoài khuôn phép... Chẳng lẽ Hoắc Minh Cẩm là một kẻ đoạn tụ thật sao?
Những chuyện như thế này không phải Phó Vân Chương chưa thấy bao giờ, trong đám bạn bè thân thiết của y cũng có những người thích nam không thích nữ.
Nếu thực sự là như vậy, sự tình càng không dễ xử lý.
...
Trong cung Càn Thanh.
trên đài cao bằng cẩm thạch trắng, cung điện nguy nga, ngói lưu ly vàng chói lọi, mái cong uy nghi, tường đỏ như son, lầu vàng gác ngọc.
Hoắc Minh Cẩm đi theo thái giám dẫn đường, đi về phía Tây Noãn Các.
Hoàng thượng vừa nổi giận lôi đình, mấy thái giám trong điện im thin thít, thở cũng không dám thở mạnh.
không khí nặng nề.
Toàn bộ mặt sàn đại điện được dát gạch vàng, trong điện bày biện xa hoa, đi tới đâu cũng thấy trước mắt lấp lánh ánh sáng.
Hoàng thượng ngồi bên bàn, đang viết gì đó, mặt tối sầm, vẻ tức giận trên mặt vẫn chưa tan.
Hoắc Minh Cẩm bước vào, ủng da đặt lên gạch vàng, tiếng bước chân rất nhẹ nhàng nhưng khí thế lại mạnh mẽ.
Hoàng thượng không lên tiếng, để Hoắc Minh Cẩm yên lặng đứng đó, sống lưng thẳng tắp, thân cao đĩnh đạc, mặt không có biểu hiện gì. Ông ta không khỏi nhớ tới khi Hoắc Minh Cẩm còn nhỏ đã được tiên hoàng khen là can đảm hơn người. Khi đó tiên hoàng còn cười nói: "Đại tướng quân của ta không phải là Minh Cẩm thì còn ai vào đây nữa."
Người này chính là tướng lĩnh hoàn mỹ nhất, xuất thân từ trâm anh thế tộc, vừa trung thành, vừa tận tâm, lại vững vàng bình tĩnh, trên chiến trường dũng mãnh quyết đoán, dùng binh linh hoạt, từ khi còn nhỏ đã được binh lính kính yêu. Quan trọng nhất là người này trước sau luôn tuân thủ nghiêm ngặt đạo quân thần, trung thành với người ngồi trên ngôi Hoàng đế.
Hoàng thượng thở dài, day day ấn đường, "Minh Cẩm, chuyện tổng binh Liêu Đông ngươi làm tốt lắm. Tuy vậy hiện giờ tình thế bên Liêu Đông đang căng thẳng, nhất thiết phải tìm được một người thích hợp qua bên đó để giải quyết tình hình, ngươi cảm thấy ai có thể đảm nhiệm được chức vị tổng binh này?"
Hoắc Minh Cẩm cân nhắc hồi lâu, chậm rãi trả lời: "Vi thần nhìn khắp triều đình, chỉ có một mình Từ Đỉnh là có thể thay thế Lý Bách Lương."
Hoàng thượng sửng sốt, không che giấu nổi sự kinh ngạc trên mặt mình.
Hoắc Minh Cẩm im lặng không nói tiếp.
một lúc sau, Hoàng thượng khẽ thở dài, "Minh Cẩm, ngươi có biết rằng Từ Đỉnh là cháu rể của Thẩm các lão không? Hai người họ từ trước đến nay rất hợp nhau, có thể nói là thân thiết tựa cha con."
Hoắc Minh Cẩm mặt không đổi sắc, ôm quyền nói: "Giang sơn xã tắc mới là quan trọng, chuyện chọn ai làm tổng binh Liêu Đông không thể qua loa được, vi thần chỉ chọn người thích hợp nhất mà thôi.”
Hoàng thượng nhìn Hoắc Minh Cẩm, không nói lời nào.
Hoắc Minh Cẩm cũng không mở miệng.
thật lâu sau đó, Hoàng thượng mỉm cười, "Chẳng lẽ ngươi không nghĩ đến chuyện người trẫm đang nghĩ tới là ngươi hay sao? Nếu không vì sao lại giao việc này cho ngươi làm?"
Trong điện đốt mấy trăm ngọn nến, cả phòng đắm chìm trong những ánh nến lay động.
Hoắc Minh Cẩm trầm mặc trong giây lát rồi nói: "Vi thần không còn muốn lãnh binh nữa."
Hoàng thượng thở dài, nói: "Thôi vậy, để trẫm cân nhắc lại xem sao, ngươi lui xuống trước đi."
Ông ta nhìn theo bóng Hoắc Minh Cẩm rời đi, ra lệnh cho tiểu thái giám đứng bên cạnh, "Triệu chưởng ấn thái giám [1] của Tư Lễ Giám tới gặp trẫm."
[1] Thái giám quản lý ấn tín của Hoàng đế....
Mấy hôm sau, Hoàng thượng ban ý chỉ xuống, để Từ Đỉnh tiếp nhận chức vụ tổng binh Liêu Đông.
Phản ứng của các đại thần chẳng ai giống ai, có người sợ hãi vì quyết định dứt khoát, nhanh chóng của Hoàng thượng, có người âm thầm bất mãn về chuyện Từ Đỉnh là thân thích của Thẩm Giới Khê, đương nhiên đa số người trong Thẩm đảng vô cùng đắc ý. Mấy năm nay Lý Bách Lương liên tục bại trận, không còn giá trị lợi dụng, vốn nên xuống đài từ lâu rồi, Hoàng thượng sớm muộn gì cũng sẽ xử lý ông ta, Từ Đỉnh có quan hệ chặt chẽ với Thẩm thủ phụ, để Từ Đỉnh thay thế Lý Bách Lương, bọn họ rất vui mừng.
Nhưng mà người Thẩm đảng còn chưa kịp tới chúc mừng, bỗng lại có một tin tức truyền ra, khiến cho trời long đất lở: Tưởng ngự sử tố giác Thẩm thủ phụ đã bao che cho Lý Bách Lương trong nhiều năm, còn vận dụng quan hệ để che giấu chứng cứ phạm tội cho Lý Bách Lương.
một hòn đá khiến cả hồ dậy sóng.
Cục diện vừa được bình ổn chưa lâu nay đã bị phá vỡ.
Cơn giận của Hoàng thượng bùng lên lần nữa, lần này ông ta thực sự rất tức giận, vừa đọc xong thư từ qua lại giữa Thẩm thủ phụ và Lý Bách Lương được Tưởng ngự sử dâng lên, ông ta đầu váng mắt hoa, lảo đảo mấy cái rồi hôn mê bất tỉnh ngay tại chỗ!
Sau khi tỉnh lại, Hoàng thượng vội tới chỗ Tôn quý phi, nói: "Lần này chuyện Lý Bách Lương giết hại người vô tội, giả mạo công lao bị phanh phui, Thẩm Giới Khê không hề ngăn cản, thì ra là thế! thì ra là thế!"
Tôn Quý phi là hậu phi trong chốn thâm cung, làm sao hiểu được chuyện trên triều đình, khóc lóc nói: "Hoàng thượng bớt giận, đừng tức giận lại làm tổn hại sức khỏe."
Hoàng thượng ngã bệnh, Thái tử phải tới hầu bệnh.
Phó Vân anh lại trở nên nhàn rỗi.
Hôm sau, Hoắc Minh Cẩm phái Lý Xương tới nhà, đưa cho nàng một đống sách về hình luật, tỷ như "Ngụy luật", "Tấn luật", "Bắc Ngụy luật", "Bắc Chu luật", "Đường luật sơ nghị", vân vân.
"Chẳng lẽ Hoắc đại nhân muốn để ta tới Hình Bộ hay sao?"
Nàng hỏi Lý Xương.
Lý Xương cười hề hề.
Bởi Uông Mân ở Hình Bộ, Phó Vân Chương cũng ở Hình Bộ, Hoắc Minh Cẩm cảm thấy nàng tới Hình Bộ sẽ có người giúp đỡ nên cũng muốn nhét nàng vào Hình Bộ chăng?
Phó Vân anh không nghĩ nhiều, nếu sách là do người của Hoắc Minh Cẩm đưa tới thì nàng đọc thôi.
...
Mấy ngày liên tiếp sau đó Hoàng thượng không xuống nổi giường.
Tuy Thẩm Giới Khê là người đứng dưới một người đứng trên vạn người, có thể hô mưa gọi gió trên triều đình nhưng giờ khiến Hoàng thượng tức giận tới mức hôn mê, thì còn có thể như thế nào đây?
Chỉ có thể vào cung thỉnh tội.
Hơn nữa ông ta kiên quyết không thừa nhận những bức thư mà Tưởng ngự sử đưa ra là do ông ta viết, "Tưởng ngự sử làm giả thư từ hãm hại lão thần, Hoàng thượng không thể tin những lời gièm pha đó được."
Ông ta kiến nghị với Hoàng thượng đuổi cái kẻ dám yêu ngôn hoặc chúng, hãm hại trung thần là Tưởng ngự sử ra khỏi kinh sư.
Những đại thần khác cũng tán thành, ai cũng nói những bức thư mà Tưởng ngự sử nộp lên không thể tin tưởng được.
Sau đó, tấu chương buộc tội, tố giác Tưởng ngự sử liên tiếp được nộp lên như thể nấm mọc sau mưa, nhanh chóng chất đầy trên bàn Hoàng thượng.
Tất cả đại thần đề nghị Hoàng thượng mau chóng xử phạt Tưởng ngự sử để đề phòng sau nay càng ngày sẽ có nhiều kẻ tiểu nhân hơn nữa mưu toan sử dụng lời gièm pha để công kích những đại thần trong Nội Các đã từng gian lao vất vả, có công lớn với triều đình.
Hoàng thượng gạt hết tấu chương sang một bên, không thèm để ý.
Trước Tết Đoan Ngọ, ba đại thần trong Nội Các do Thẩm Giới Khê dẫn đầu, ngoài ra còn có Hộ Bộ thượng thư, Lại Bộ thượng thư, Đô Sát Viện ngự sử đồng loạt dâng sớ xin từ quan để gây áp lực lên Hoàng thượng.
Giữa tháng, Hoàng thượng phải thỏa hiệp, đuổi Tưởng ngự sử ra khỏi kinh sư.
...
Lần trước chuyện vận chuyển muối ở Sơn Đông liên lụy tới rất nhiều người nhưng dù sao cũng chỉ là nghe người ta nói, lần chấn động trên triều đình lần này thực sự đã khiến Phó Vân anh hiểu được cái gì gọi là đấu đá quyền lực.
Thuộc phái trung lập, Phó Vân Chương không chịu quá nhiều ảnh hưởng, y đã vào Hình Bộ kiến tập, bắt đầu tiếp xúc với công việc.
Thấy y thực sự đi về hướng trung lập, không chịu về cùng phe với mình, Diêu Văn Đạt tức giận tới mức mắng y là đồ lắm trò.
Hôm nay Hoàng thượng đã lành bệnh, trong cung mở tiệc.
Hoàng thượng dẫn theo đủ loại quan lại tới bên hồ Thái Dịch ngắm hoa uống rượu, Diêu Văn Đại nhìn thấy Phó Vân anh đi theo Thái tử tới, kéo nàng sang một bên tiếp tục lải nhải về chuyện Phó Vân Chương: "Thằng anh ngươi giỏi thật đấy, dắt mũi chúng ta chạy lòng vòng! Ta còn tưởng đã có thể lôi kéo được thằng nhãi đó về đây, hóa ra nó đã tính kĩ cả rồi! Giờ nó hô mưa gọi gió ở Hình Bộ, nghĩ mình mạnh lắm rồi chắc!"
Phó Vân anh hỏi cung tỳ xin một ly trà, đưa cho Diêu Văn Đạt uống cho tỉnh rượu, cười nói: "Diêu đại nhân, nhị ca con là người chính trực, công bằng, lại có kiến thức. Trước đây ngài bồi dưỡng cho huynh ấy chẳng phải là do đánh giá cao huynh ấy, thấy huynh ấy là người kiên định nhưng vẫn linh hoạt, nhìn thì có vẻ nhu hòa nhưng nội tâm lại vững chãi hay sao? Nếu như ngài chỉ muốn bồi dưỡng tay chân cho mình thì ắt cũng chẳng mất công mất sức như thế làm gì."
Diêu Văn Đạt chửi mắng cho sướng miệng xong, nghe được lời nàng nói, ai một tiếng, nhìn nàng thật sâu, "Nhóc con khá lắm, hóa ra ngươi lại tinh tường như thế."
Người như Phó Vân Chương, dù không thể đồng hành đi chăng nữa thì người khác cũng sẽ không thể thù ghét y.
Phó Vân anh cười nhàn nhạt.
Bỗng phía sau có người gọi nàng, "Phó giáo thư."
Nàng quay đầu lại, thấy người vừa tới là Lý Xương.
Lý Xương đưa tay, "Nhị gia tìm ngài."
Nàng xin phép Diêu Văn Đạt rồi đi theo Lý Xương tới bên hồ sen.
Hoa sen đã nở rộ, có hồng có trắng, đóa nào cũng duyên dáng yêu kiều, lá sen xanh biếc phủ khắp mặt hồ.
Hoắc Minh Cẩm đứng trên cầu trúc, mặc áo phi ngư giáp vai bó tay, đội mũ cánh chuồn, lưng đeo thắt lưng to bản, đang lặng lẽ nhìn về phía khoảng không xanh xanh hồng hồng trước mặt, ánh mắt hờ hững tới mức gần như không có cảm xúc.
Khắp viện giăng đèn kết hoa, vương công quý tộc, đại thần văn võ đều đang ngồi trong tiệc vui vẻ uống rượu, riêng người này lại đứng một mình ở nơi xa, hoàn toàn cách biệt.
Phó Vân anh đột nhiên lại nhớ tới những lời của Phó tứ lão gia nói ngày hôm đó, bảo nàng thi thoảng phải quà cáp, tiếp cận Hoắc Minh Cẩm, dù sao đi nữa thì cũng là ân nhân cứu mạng.
một lần nữa, nàng cảm thấy dở khóc dở cười, lấy cớ Hoắc Minh Cẩm không thích người khác khom lưng cúi gối lấy lòng để từ chối.
Nghe thấy tiếng bước chân, Hoắc Minh Cẩm không nhìn về phía mặt hồ nữa, quay đầu lại nhìn thầy nàng, khóe miệng bất giác cong lên thành một nụ cười.
Lần này Hoắc Minh Cẩm đã thành công loại bỏ Lý Bách Lương, tuy người tiếp nhận chức vụ của Lý Bách Lương là Từ Đỉnh, cũng là người của Thẩm Giới Khê nhưng một khi huynh ấy đã đề cử Từ Đỉnh có nghĩa là huynh ấy đã có tính toán riêng. Thẩm Giới Khê đuổi Tưởng ngự sử ra khỏi kinh, nhìn thì có vẻ như đã khiến Hoàng thượng khuất phục nhưng thực sự đã đắc tội với toàn thể ngôn quan, đợi tới khi Thẩm Giới Khê thất thế, đám ngôn quan nhất định sẽ đồng loạt công kích.
Phó Vân anh không biết Hoắc Minh Cẩm đi Liêu Đông lần này, ngoài việc tìm kiếm chứng cứ phạm tội còn làm những gì nữa, nhưng trực giác mách bảo cho nàng tất cả mọi chuyện đã nằm trong tầm khống chế của huynh ấy.
Trước kia huynh ấy nào có hiểu những chuyện này.
Nàng chậm rãi đi về phía Hoắc Minh Cẩm.
Hoắc Minh Cẩm cúi đầu, đưa một tờ giấy bổ nhiệm về phía nàng, "Đại Lý Tự tư trực, cao hơn giáo thư một bậc, chính thất phẩm."
Phó Vân anh sửng sốt mở to mắt.
Tác giả có lời muốn nói:Đại Lý Tự tư trực: xuất hiện từ thời Bắc Tề, đến thời Nam Tống thì bị hủy bỏ. Những triều đại sau này không sử dụng từ này nữa.
Chức quan tư trực này ở mỗi triều đại lại có phẩm giai và chức trách cụ thể khác nhau, trong truyện hơi thiên về thời Bắc Tống, sau này sẽ nói kĩ hơn.