Lão Đại Là Nữ Lang

Chương 125

Ngoài cửa sổ ve kêu râm ran.

Trong phòng thắp mấy ngọn đèn, hoa đèn vừa được cắt, ánh đèn dầu sáng bừng lên.

Ban ngày nắng nóng, ban đêm nhiều muỗi, thiêu thân cũng nhiều, cửa sổ rõ ràng đã được đóng kín mà không biết đám côn trùng ấy chui từ khe hở nào bay vào trong phòng, liên tục lao vào chụp đèn.

Phó Vân anh ngồi trước bàn trong phòng của Phó Vân Chương viết văn tế.

Nàng đã viết một đoạn, vừa viết vừa đọc ra tiếng.

Phó Vân Chương ngồi tựa vào đầu giường lắng nghe, thi thoảng lại lên tiếng, bảo nàng sửa chữa một hai từ.

Mỗi lần náo động là lại một hồi giết chóc, lần này ở kinh thành không biết bao nhiêu người đã chết, trong số đó có nhiều người họ quen biết, cũng có những người họ không quen.

Nhiều đồng liêu ở thi xã đã chết trong lúc phản kháng, cần phải viết điếu văn để bày tỏ lòng thương tiếc. Loại chuyện có thể nâng cao thanh danh này sao có thể thiếu phần Phó Vân Chương và Phó Vân anh.

không muốn để Phó Vân Chương phải vất vả, Phó Vân anh viết phần của mình xong lại dùng giọng điệu của y để viết thay cho y, viết xong đưa cho y đọc, sửa chữa lại là được.

Văn tế nàng viết hành văn lưu loát, khí khái hào sảng, mạnh mẽ sắc bén, đánh trực tiếp vào lòng người, tạo nên ấn tượng chấn động.

Khi viết thay cho Phó Vân Chương, nàng cố hết sức giấu đi sự sắc bén của mình, cân nhắc hồi lâu, nỗ lực bắt chước phong cách thường ngày của y.

Nàng giỏi bắt chước nên cũng không cảm thấy khó khăn lắm, viết xong mấy bài, lời văn tự nhiên trở nên nhã nhặn trong trẻo, mạch văn thong dong.

Gác bút xuống, nàng bỗng nhiên cảm thấy tâm hồn mình cũng đã trở nên bình thản hơn nhiều, giữa đêm hè khô nóng, nàng lại đạt được trạng thái thư thái hiếm có.

Nàng cuối cùng cũng hiểu tại sao Phó Vân Chương không cần nghĩ ngợi gì đã đồng ý để nàng viết hộ văn tế, hơn nữa còn muốn xem nàng viết thế nào.

Người đời theo đuổi danh lợi chẳng khác gì thiêu thân lao vào lửa.

Đối mặt với quyền thế ở ngay trước mắt, chỉ cần duỗi tay ra là lấy được, đại đa số mọi người đều khó có thể giữ được lý trí.

Con đường nàng cần phải đi còn rất dài, nàng không thể bất chấp tất cả, dù thế nào cũng phải bình tĩnh.

Mấy tiếng cọt kẹt vang lên, Liên Xác đẩy cửa bưng bữa đêm vào, một bát chè bột củ sen hoa quế nhỏ, bánh đậu đỏ gạo nếp đã bóc vỏ, một bát lớn đựng đầy thạch sương sáo loang loáng mướt mát, ngoài ra còn có dưa hấu, củ ấu tươi, nho, đào tươi mới rửa đặt trong chiếc hộp đựng đồ ăn, nhìn hết sức ngon lành mát mẻ.

Đây là đồ ăn của Phó Vân Chương. Bữa đêm của Phó Vân anh chắc dạ hơn nhiều, đó là một bát mì đầy ăn măng thái lát và thịt, nước dùng ngon ngọt.

Phó Vân anh rửa tay sạch sẽ, ngồi xuống ăn mì.

Nàng ăn rất ngon lành, Phó Vân Chương cầm thìa xúc bột củ sen lên ăn nhưng đôi mặt lại nhìn chiếc đũa trong tay nàng.

Vô tình, Phó Vân anh trông thấy cái vẻ dường như thật thèm thuồng này của y, hơi ngạc nhiên, bật cười, "Nhị ca, đợt này huynh chỉ có thể ăn uống thanh đạm. Muội mất công mất sức nên phải ăn nhiều một chút mới tốt. Chờ huynh khỏe lại, muốn ăn cái cũng được."

Phó Vân Chương lắc đầu bật cười, không nhìn nàng nữa, chậm rãi ăn nốt bát chè bột củ sen.

Liên Xác dâng trà lên cho hai người súc miệng, nói với Phó Vân anh: "Quản gia nói đã tới xem mấy tòa nhà rồi ạ, chỗ nào cũng tốt cả, diện tính lớn, nhiều phòng, cũng gần cung thành, giá cả cũng phải chăng."

Phó Vân anh gật đầu.

Phó Vân Chương uống một ngụm trà, nhìn về phía nàng, "Muội muốn thuê nhà mới à?"

Phó Vân anh vâng một tiếng, nói: "Phố Cao Pha không có tòa nhà nào lớn, không đủ để ở, cũng không tiện đường tới nha thự hằng ngày. Muội muốn mua một tòa nhà lớn hơn. Sắp thi hương tới nơi rồi, đến cuối năm, Triệu Kỳ, Đỗ Gia Trinh, Trần Quỳ, Lý Thuận... mấy người cùng học với muội hồi ở Giang Thành thư viện sẽ vào kinh dự thi. Còn cả Tô Đồng cũng sắp quay lại, bạn bè của nhị ca dạo này cũng liên tục viết thư tới, nói họ sẽ tới kinh thành. Bây giờ mua nhà mới cũng có chỗ cho họ ở."

Phó tứ lão gia cũng sẽ vào kinh. Nếu Phó Vân Thái đi cùng với ông thì còn phải chuẩn bị sân viện độc lập cho cặp vợ chồng son đó nữa.

Ngoài ra số lượng phụ tá của nàng và Phó Vân Chương ngày một tăng, không thể cứ để họ ở trong phòng dành cho người làm mãi được, thế thì quá thiệt thòi cho họ.

Ngoài ra còn phải chuẩn bị hai viện lớn trong nhà để làm thư phòng, thư phòng của nàng và Phó Vân Chương nên tách ra khỏi nội viện tuy nhà họ bây giờ cũng không có người phụ nữ nào khác.

Nhà bọn họ không có căn ciw sâu sa, bắt đầu từ thế hệ này mới bắt đầu bước lên con đường khoa cử. Muốn gia tộc phát triển lớn mạnh, đầu tiên nhất định phải mở rộng thế lực của mình.

Mạng lưới quen biết tạo lập trước kia bắt đầu phát huy tác dụng, những người thi cùng khóa với Phó Vân Chương đang mài giũa bản thân ở các vùng khác nhau, học sinh của Phó Vân anh sắp có cơ hội thể hiện tài năng.

Đúng là nên chuyển sang nhà mới thật.

Phó Vân Chương trầm ngâm hồi lâu, bảo Liên Xác ra ngoài.

Ánh nến hơi lay động.

Y đưa quạt hương bồ cho Phó Vân anh, "Hôm nay Hoắc chỉ huy sứ tới rồi hả?"

Mặt quạt hương bồ rất rộng nhưng cầm trong tay lại rất nhẹ nhàng, gần như không có sức nặng, nàng phe phẩy cây quạt, gật đầu.

"Sau này muội tính thế nào?"

Phó Vân Chương cũng cầm quạt của mình lên, từ từ phe phẩy, tạo ra những tiếng sột soạt khe khẽ.

Ngoài cửa sổ, ve vẫn kêu râm ran như trước, đêm hè dài đằng đẵng.

"Muội tự có tính toán." Phó Vân anh bình tĩnh nói, "Giờ thời cơ vẫn còn chưa tới."

Phó Vân Chương nhìn nàng, ôn hòa nói, "Đừng quá cầu toàn, lo cái này, tránh cái kia, bản thân muội vui vẻ là được, ta thấy Hoắc Chỉ huy sứ cũng không phải là người cứng nhắc cổ hủ."

Nếu là một người đàn ông tầm thường, sao có thể chịu đựng được cảnh ngày nào nàng cũng lăn lộn trong chốn quan trường.

Phó Vân anh khẽ đáp: "Muội biết."

Phó Vân Chương lại bắt đầu sầu lo.

Xưa nay nàng vẫn luôn nhường nhịn những người thân thiết, miễn là không động tới giới hạn chịu đựng của nàng. Nhỡ sau này Hoắc Minh Cẩm đối xử không tốt với nàng thì làm sao bây giờ?

Ban đầu y nghĩ Hoắc Minh Cẩm có thể bao dung nàng nên đương nhiên nghĩ đi nghĩ lại vẫn thấy thế là tốt, nhưng nếu nghĩ tiếp lại cảm thấy không ổn.

Thấy y đột nhiên im lặng, Phó Vân anh đứng lên, đặt chén trà trên bàn sang chỗ khác.

Nghe thấy tiếng động, Phó Vân Chương ngẩng đầu, cười hỏi: "Sao tự nhiên lại dọn trà đi."

Phó Vân anh khom lưng kề sát vào mặt y, nhìn sắc mặt y.

Ánh đèn hắt lên khuôn mặt y, ngũ quan tinh tế thanh thoát, y mỉm cười nhìn nàng, ánh mắt hiền hòa.

"Nhị ca, đừng uống trà nữa, mệt mỏi cả buổi rồi, ngủ sớm một chút."

Nàng ở bên cạnh cho tới khi Phó Vân Chương thiếp đi mới trở lại viện của mình, ngồi dưới ánh đèn viết mấy phong thư rồi mới rửa mặt đi ngủ.

Sáng hôm sau, nàng dặn dò quản gia mang thư đi gửi. Người gác cổng bẩm báo, Phạm Duy Bình tới.

Tuy chức quan của Phạm Duy Bình cao hơn nàng nhưng biết nàng người mà Sở Vương để lại cho tân quân Chu Hòa Sưởng nên không dám ngạo mạn, vừa vào nhà đã cười ha hả nói chuyện với nàng: "Ta thấy cậu cao lên nhiều rồi đấy."

Hai người bọn họ bình thường cũng không qua lại, tính đi tính lại thì thấy cũng đã rất lâu rồi chưa gặp nhau.

Trong trí nhớ của Phạm Duy Bình, nàng là một học sinh thanh tú khiêm nhường. Lúc gặp lại, thấy nàng tuy mặc thường phục nhưng vẫn thể hiện sự điềm tĩnh, đối đáp có chừng mực, thầm cảm thấy khâm phục. Thảo nào Sở Vương lại giao lại toàn bộ ám vệ cho người thanh niên này.

Hóa ra chủ tử nhà mình cũng có lúc làm việc có cân nhắc cơ đấy!

Phó Vân anh cũng không tỏ ra kiêu ngạo, hàn huyên một hồi với Phạm Duy Bình thì những phụ tá khác cũng đã tới, người hầu bưng trà vào, mọi người khách sáo hỏi thăm nhau vài câu rồi ngồi xuống cạnh cửa sổ, bắt đầu bàn bạc việc gia nhập Nội Các.

Thẩm Giới Khê đã chết, những người cốt cán trong Thẩm đảng nếu không phải bị cuốn vào âm mưu phản nghịch đã bị nhốt vào ngục thì cũng đã sợ liên lụy, chủ động từ quan. hiện tại Vương các lão là vị đại thần duy nhất trong Nội Các có được vị trí vững chắc. một năm nay, những vị đại thần trong Nội Các khác lần lượt các lão về quê.

Tân quan thượng nhâm tam bả hỏa [1], huống hồ lần này đầu liên là đổi thủ phụ, sau đó lại đổi Hoàng đế. hiện tại, các đảng phái trong triều đình vừa trải qua một hồi hỗn loạn đang phát huy hết khả năng của mình, ai cũng cố gắng hết sức để cướp được vị trí còn trống cho đồng minh.

[1] Nghĩa đen là một viên quan mới nhậm chức phải đốt ba đống lửa. Câu này lấy từ điển tích về Gia Cát Lượng. Sau khi Gia Cát Lượng trở thành quân sư của Lưu Bị, chỉ trong một thời gian ngắn đã hỏa công quân Tào ba lần. Câu này nghĩa là quan viên mới nhậm chức phải làm những việc để thể hiện rõ tài cán, đánh đòn phủ đầu khiến kẻ dưới phải tâm phục khẩu phục.

Phạm Duy Bình biết Phó Vân anh dự định giúp đỡ ông ta vào Nội Các tham dự bàn bạc những quyết sách của triều đình, nóng lòng muốn biểu hiện bản thân, lên tiếng đầu tiên: "Thôi Nam Hiên vốn là Lại Bộ thị lang, chuyên quản lý việc điều động, tuyển chọn quan lại, quyền cao chức trọng, hắn ở nhà dưỡng thương nên tạm thời không có động tĩnh gì nhưng người của Thẩm đảng lại âm thầm liên tục tiếp cận hắn, muốn đề cử hắn đứng ra thu nhận tàn dư của Thẩm đảng, chờ ngày Đông Sơn tái khởi."

Mấy phụ tá bàn luận sôi nổi, Thôi Nam Hiên là người Hồ Quảng, còn là học sinh của Thẩm Giới Khê. Trước khi có mâu thuẫn với Thẩm Giới Khê, hắn từng làm việc chung với người Thẩm đảng, quan hệ không tệ. Nếu hắn đứng ra bảo vệ Thẩm đảng thì việc này coi như không thể giải quyết dứt điểm, lửa có thể bốc lên từ đống tro tàn bất cứ lúc nào.

Phó Vân anh đứng trước cửa sổ, nhìn ra hồ nước trong xanh trong sân viện, lên tiếng, giọng điệu lạnh nhạt, "Thế thì để Thôi Nam Hiên phụ trách thẩm tra xử lý vụ án Thẩm Kính Đức mưu phản."

Mọi người ngạc nhiên nhìn nhau.

Cả phòng rơi vào tĩnh lặng.

Phạm Duy Bình nhíu mày suy nghĩ rồi hỏi: "Như vậy là có ý gì?"

Phó Vân anh trả lời: "Vụ án này liên lụy tới rất nhiều người, để hắn làm chủ thẩm, Đại Lý Tự, Đốc Sát Viện, Hình Bộ đảm nhậm vị trí phó thẩm, xếp người của chúng ta vào đó, để cho hắn xét xử cho tốt, xét xử dăm ba năm. Với tính cách của Thôi Nam Hiên, quan hệ giữa hắn và Thẩm đảng chắc chắn sẽ càng ngày càng căng thẳng."

Người trong thiên hạ đều đang nhìn chằm chằm vào hắn, Thôi Nam Hiên không thể nào mượn cơ hội này để bao che cho Thẩm đảng. Hơn nữa người trong Thẩm đảng muốn tự bảo vệ mình, tới lúc đó sẽ cắn ngược lại hắn, kéo hắn vào luôn.

Nếu có vấn đề gì, có khi còn thân bại danh liệt.

Dù thủ đoạn của hắn có cao minh đi, có thể xử lý tốt việc này đi chăng nữa thì cũng sẽ chẳng có ai cảm kích hắn. Ngược lại, hắn xử lý việc này càng tốt thì lại có càng nhiều người chửi rủa hắn.

Mà hắn xử lý không tốt thì sao, vừa hay có thể nhét cho một cái tội danh làm việc không tốt.

Củ khoai lang nóng bỏng tay này không ai muốn nhận thì cứ giao cho Thôi Nam Hiên, cho hắn cái danh chủ thẩm nhưng lại hạn chế thẩm quyền của hắn, cứ để cho hắn đau đầu đi. Chẳng biết tới bao giờ hắn mới thoát khỏi cái mớ bòng bong này.

Đại nghĩa diệt thân ai ai cũng ca ngợi.

Nhưng trên thực tế, trên quan trường, một người vì đại nghĩa diệt thân sẽ rất khó nhận được sự ủng hộ của những người khác bởi ai cũng sợ một ngày nào đó mình cũng sẽ bị hắn diệt trừ vì đại nghĩa.

Cách tốt nhất là tìm cách lảng tránh.

Nhưng nàng lại cố tình không cho Thôi Nam Hiên cơ hội để lảng tránh.

Mọi người bàn bạc một hồi cảm thấy như thế cũng tốt. Ngáng chân Thôi Nam Hiên xong, họ mới có thể tập trung làm những việc khác.

Phó Vân anh đi về phía bàn sách, rút ra một xấp giấy rồi nói: "không thể đuổi cùng giết tuyệt, trong Thẩm đảng cũng có những quan viên chính trực mà chúng ta có thể sử dụng. Chỗ ta có danh sách này, các ông ghi nhớ trong lòng, cần phải bảo vệ được bọn họ."

Mọi người đồng loạt thưa vâng.

Thấy những người khác đều hết sức cung kính với Phó Vân anh như thế, Phạm Duy Bình như hiểu ra điều gì, trước khi đi cười bảo: "Mấy ngày trước tam cữu gia gia gửi thư bảo sắp tới kinh thành..." Rồi ông ta ngập ngừng một chút, "Để phúng viếng Triệu thị."

Phó Vân anh hiểu được ý của ông ta, "Ta đã phái người chờ thầy trước cửa thành rồi."

Nhắc tới Tào Tháo là Tào Tháo đến. Phạm Duy Bình vừa đi chưa được bao lâu, quản gia đã tới chỗ nàng bẩm báo Triệu sư gia tới rồi.

Trong những người cùng đi còn có cả Tô Đồng.

Tô Đồng làm quan ở địa phương, tuy thời gian không dài nhưng thành tích không tầm thường chút nào. Năm trước dưới địa phương có nạn châu chấu, hắn cởi quan phục, cùng chống châu chấu với dân chúng ở đó, còn nghĩ cách thuyết phục được các nhà giàu có quyên góp lương thực, lập được công lớn.

Phó Vân anh nghĩ cách triệu hắn về kinh, chuẩn bị xếp hắn vào Công Bộ, Công Bộ chủ sự mà nàng quen biết trước kia đã được thăng lên chức viên ngoại lang.

Triệu sư gia đi đường mệt mỏi, nét mặt nặng nề.

Triệu thị là học sinh mà trước đây ông ta yêu quý nhất. Tuy rằng hai người trở mặt với nhau nhưng trong lòng ông ta luôn cảm thấy rồi sẽ có một ngày hai người sẽ giảng hòa, có lẽ tới lúc ông ta già rồi, ông ta sẽ phái người gọi Triệu thị tới gặp, quát mắng cháu gái một trận nên thân rồi sau đó Triệu thị sẽ khóc như mưa, xin lỗi ông ta...

Cuối cùng hóa ra người đi trước lại là Triệu thị.

Lúc này, Triệu sư gia mới hiểu được tại sao mấy năm nay Triệu thị luôn cố giữ khoảng cách với Triệu gia, hơn nữa còn phản đối Triệu gia và Thẩm gia thân càng thêm thân, từ chối việc liên hôn giữa hai nhà mấy lần liền.

Thẩm gia ngã nhào, phủ Giang Lăng ở Hồ Quảng chấn động. Những thế gia ở địa phương trước kia vẫn luôn bị Thẩm gia chèn ép, khinh thường nay cuối cùng cũng có thể ngóc đầu dậy, nhân cơ hội này báo thù, người trong tộc họ Thẩm lâm vào tình thế nước sôi lửa bỏng, cuộc sống ngày càng khó khăn.

Những thế gia khác vốn dựa dẫm vào Thẩm gia cũng bị ảnh hưởng nặng nề, người trong tộc phải tản đi khắp nơi, chỉ mong người khác đừng chú ý đến mình.

Chỉ có Triệu gia là cơ bản không chịu ảnh hưởng gì bởi con cháu Triệu gia có quan hệ thân thiết với Phó Vân anh, Phạm Duy Bình, tiền đồ sáng sủa. Ngược lại, nhà bọn họ giờ đây có xu hướng thay thế Thẩm gia, trở nên ngày một thịnh vượng.

Triệu sư gia có đủ loại cảm xúc trong lòng.

Phó Vân anh biết ông ta không được vui nên cũng chỉ hỏi han mấy câu rồi đưa ông ta về phòng dành cho khách nghỉ ngơi. Xong xuôi đâu đó, nàng quay lại phòng của Phó Vân Chương.

...

Tô Đồng đang nói chuyện với Phó Vân Chương.

Thiếu niên thanh tú mảnh khảnh trước kia giờ đã trưởng thành nhưng vẫn gầy gò như cũ. Hôm nay khi hắn vừa tới nhà, Phó Vân anh giật mình, suýt nữa không nhận ra hắn.

Người thanh niên vừa đen vừa gầy trước mắt này là Tô Đồng phong nhã trước kia thật sao?

Tô Đồng bị nàng nhìn chằm chằm hồi lâu tự nhiên cũng cảm thấy ngại ngùng, gãi mũi, giải thích: "Dưới địa phương trời khô, nắng nóng quá nên vậy."

Phó Vân anh cảm thấy giờ hắn còn đen hơn cả Nguyễn Quân Trạch, hơn nữa hắn đã đen là đen đều, phần cổ lộ ra nơi cổ áo và đôi tay cũng đen xì.

Phó Vân Chương dậy sớm, nằm trong sương phòng mát mẻ đọc sách, nghe nói Tô Đồng tới, vừa ngạc nhiên vừa vui vẻ, "Hôm qua vừa nhắc tới, hôm nay đã về rồi."

Tới lúc nhìn thấy người thật, y cũng kinh ngạc vô cùng.

Tô Đồng đành phải giải thích một lần nữa, hắn bị cháy nắng nên mới đen, hắn tích cực làm việc, ngày nào cũng ra ngoài đồng quan sát, chăm lo cho dân chúng nên mới đen như thế!

Phó Vân Chương bật cười thành tiếng.

Tô Đồng hơi ngượng ngùng. Trước mặt người ngoài, hắn vẫn luôn bình tĩnh, kiểm soát mình rất tốt nhưng trước mặt Phó Vân Chương và Phó Vân anh tự nhiên lại thả lỏng người, thoải mái hẳn.

Trước kia hắn không biết vì sao, sau này hắn đã hiểu.

Đó là bởi tận sâu trong đáy lòng mình, hắn biết nhị ca và anh tỷ nhi sẽ không làm hại hắn nên tự nhiên lại giống như một đứa trẻ ngây thơ không rành thế sự, thoải mái bộc lộ bản thân trước mặt những người mình tin tưởng.

Bình phong trong sương phòng là loại có thể xếp lại được. Lúc trời nóng, bình phong được xếp lại, phòng rộng ra, gió từ ngoài sân thổi vào, tiếng lá cây cọ vào nhau sàn sạt, mát mẻ bình yên.

Hai người ngồi đối diện với nhau dùng trà, xung quanh không có nha hoàn hầu hạ, chỉ có hai người họ.

Nghe Tô Đồng kể về những kinh nghiệm lúc làm quan ở địa phương, Phó Vân Chương vui mừng nói: "Dưới địa phương quả là thích hợp để tôi luyện con người, giờ đệ vững chãi, hiểu biết hơn xưa nhiều."

Tô Đồng vốn là người nhạy cảm lại luôn giữ khoảng cách với người khác, chẳng thân thiết với ai.

Phó Vân Chương đánh giá cao tài năng của hắn nhưng lại lo hắn quá cố chấp nên sẽ đi nhầm đường vậy nên từng cảnh cáo hắn nhiều lần để tránh việc hắn sẽ lợi dụng Phó Vân anh.

Sau vài năm, Tô Đồng đã có nhiều thay đổi, đương nhiên không phải là con người hắn đột nhiên trở nên phóng khoáng, cởi mở, hắn vẫn cứ trầm tĩnh như cũ nhưng kể từ khi nỗi lòng được giải tỏa, tâm trí mở mang, con người cũng trở nên khoan dung hơn hẳn trước kia.

Trong sân có một cây cổ thụ trăm năm, tán cây rất lớn, tỏa bóng mát xuống sân.

Tô Đồng nhớ lại những thứ mình vẫn tâm tâm niệm niệm, luôn luôn ám ảnh hắn suốt thời niên thiếu, hắn nghiêm túc nói: "Nhị ca... Trước kia đệ ngang bướng..."

hắn vẫn muốn nói tiếp nhưng Phó Vân Chương xua tay cười, "không sao, tất cả đã qua rồi."

Ai mà không có thời trẻ tuổi bồng bột cơ chứ?

Bản thân y lúc mười ba mười bốn tuổi cũng đã từng không chịu nổi áp lực trên vai rồi trở nên hận đời.

Bạn bè cùng trường có thể qua loa, có thể sao lãng việc học hành, nhưng y lúc nào cũng sống trong áp lực, từ sớm đến đêm lúc nào cũng cắm đầu vào học, y học rất tốt... nhưng y chưa từng cảm thấy vui vẻ.

Điều đáng buồn nhất chính là y biết rõ bản thân mình không hạnh phúc nhưng vẫn cứ luôn tiếp tục học như thế.

Thứ cảm giác bị giày vò cả ngày lẫn đêm ấy làm cho y đau đớn nhưng cũng làm y tỉnh táo.

"Đệ biết ngay nhị ca sẽ không trách đệ mà..." Tô Đồng mỉm cười nói, im lặng một lát rồi nói tiếp, "Nhị ca, đệ lấy vợ rồi."

Phó Vân Chương nhìn về phía hắn, "Là tiểu nương tử nhà ai thế?"

Tô Đồng nói: "Hôm nay không tiện cho lắm, nàng ấy tới nhà họ hàng, ngày mai đệ sẽ đưa nàng ấy tới gặp huynh."

Gió nhẹ thổi qua, bóng cây trên mặt đất cũng lay chầm chậm như thể sóng nước.

"Huynh yên tâm, giờ đệ không có tâm tư gì với anh tỷ nhi nữa."

Tô Đồng phóng tầm mắt ra phía bóng cây loang lổ dưới mặt đất, chậm rãi nói.

Phó Vân Chương mở to mắt, ánh mắt bỗng dưng trở nên sắc bén.

Tô Đồng ngẩng đầu lên rồi nói: "Trước kia thực sự đệ từng có ý nghĩ khác... Nhưng mà đó chỉ là suy nghĩ của một mình đệ mà thôi. Nhị ca, đệ nghĩ một người làm chủ gia đình nhất định phải tìm một người vợ có thể giúp đệ quán xuyến việc trong nhà để đệ không phải nhìn trước ngó sau, lo này nghĩ kia. Lúc ở Giang Thành thư viện, ngày nào đệ cũng thấy anh tỷ nhi dốc lòng dốc sức học hành... Khi đó đệ đã biết người như muội ấy cho dù có một ngày có rửa tay nấu canh cũng sẽ không bao giờ nhốt mình trong nội trạch... Muội ấy cũng không thích đệ, đệ chưa từng có hy vọng xa vời đến vậy."

hắn không xứng với Phó Vân anh.

Ngay từ cái khoảnh khắc hắn định lợi dụng nàng, hắn đã thua rồi.

Phó Vân Chương đã đoán được từ lâu. Khi ấy Tô Đồng cứu Phó Vân Thái và Phó Vân Khải nên mới bị thương, hắn vốn có ý định này. Lúc đó người trong Phó gia ai chẳng biết y rất yêu thương anh tỷ nhi, Tô Đồng muốn thoát khỏi việc hôn nhân với Phó Dung nhưng lại không muốn đắc tội với y liền có ý định kéo anh tỷ nhi vào cuộc.

Khi ấy y không nói toạc ra bởi một khi sự thật bị phơi bày thì họ thực sự sẽ trở thành kẻ thù.

Tô Đồng nhớ lại chuyện đã qua, tự nhiên thấy xúc động: "Đó là lần đầu tiên đệ thấy nhị ca tức giận... Sau này đệ vẫn thường nhớ lại những lời huynh nói với đệ."

Mặt Phó Vân Chương không biểu lộ chút cảm xúc nào, hỏi hắn: "Thế còn người vợ hiện tại của đệ thì thế nào?"

Tô Đồng cười, "Tuy nàng ấy hơi kiêu ngạo một chút nhưng vẫn xem như là một người vợ hiền. Hơn nữa nàng ấy cũng rất hiếu thuận với mẹ đệ."

"Phải đối xử tốt với vợ mình, đó mới là người đi cùng đệ suốt cuộc đời này."

Phó Vân Chương không đề cập tới chuyện khác nữa, chỉ nói vậy.

Tô Đồng gật đầu đồng ý, cười nói: "Nhị ca, đệ hiểu mà."

trên đường đời, luôn có những lần bỏ lỡ và tiếc nuối, luôn có một số người có thể nắm lấy cơ hội để sửa chữa những nuối tiếc đó, nhưng lại có những người không thể, chỉ có thể tiếp tục đi về phía trước.

Từ lúc hai lá thư kia bị thiêu rụi, hắn đã coi Phó Vân anh là người bạn thực sự của mình, những suy nghĩ ấu trĩ ngây thơ trước kia cũng dần nhạt đi.

Vốn dĩ cũng chỉ là thích mà thôi... có khi tới bản thân hắn cũng không nhận ra.

Giờ thi thoảng nhớ tới cũng không cảm thấy chua xót, cũng không cảm thấy mất mát, lại còn cảm thấy rất vui vẻ.

Nhớ tới cảm giác kì lạ khi đó, lúc nào cũng chỉ có mình hắn muốn phân cao thấp với nàng, mà nàng lại chẳng biết gì hết, thực sự cảm thấy buồn cười.

Đồng thời, hắn cũng cảm thấy hối hận vì sự thiếu quyết đoán của mình khi ấy, nếu có thể mở lòng sớm hơn, có lẽ họ sẽ trở thành những người bạn tốt nữa.

...

Lúc Phó Vân anh bước vào sương phòng, hai người họ vẫn đang ngắm nhìn những phiến lá lấp lánh trên cây cổ thụ, lẳng lặng dùng trà.

Nàng bảo quản gia chuẩn bị tiệc đón gió tẩy trần, bảo Tô Đồng ở lại, giờ hắn làm gì có nhà ở kinh thành.

Tô Đồng cười, "không phải khách sáo gì với muội đâu nhưng ta còn phải đến nhà họ hàng bên vợ một chuyến, ngày mai lại tới quấy rầy muội."

Phó Vân anh biết Tô Đồng đã thành thân, chỉ có điều không biết rốt cuộc hắn cưới tiểu thư nhà nào.

"Là người phương nam hay phương bắc thế? Để muội dặn nhà bếp làm mấy thứ đồ ăn hợp khẩu vị của nàng ấy."

Tô Đồng lắc đầu mỉm cười, cố tình úp úp mở mở, "Đến mai thì biết."

Đáng tiếc, Phó Vân anh chẳng thèm để ý, "Dù sao thì cũng là vợ huynh, có giấu thì cũng là vợ huynh, thể nào chẳng gặp chứ, muội không nóng vội."

Phó Vân Chương đang dùng trà bên cạnh, nghe thấy những lời này, nụ cười sáng lên.

...

Triệu sư gia nghỉ ngơi lấy sức, ăn uống xong xuôi liền đi ra ngoài. Phó Vân anh bảo Vương Đại Lang đi với ông ta.

Nàng mở chiếc rương lớn mà Tô Đồng mang về ra, bên trong là những ghi chép tỉ mỉ của hắn sau khi quan sát kỹ càng về việc đồng áng ở địa phương.

Ghi chép của Tô Đồng rất chi tiết, giống như văn của hắn, rõ ràng súc tích.

Nàng đọc rất tập trung.

Thời tiết nóng bức, trên mặt đất trải chiếu, nàng dứt khoát ngồi bệt xuống đất, dựa người vào rương đọc mấy cuốn ghi chép đó.

không biết đã đọc được bao lâu, nàng giật giật, hai chân đã tê cứng, chống người vào thành rương định đứng lên lại bị trẹo chân, đau như bị kim châm.

Vốn tưởng rằng mình sẽ ngã nhào vào trong rương, một cánh tay lại vươn tới đỡ được nàng.

Nàng rơi vào một cái ôm ấm áp.

Cuốn sổ ghi chép trên tay rơi xuống đất.

Hoắc Minh Cẩm bật cười, bế ngang người nàng lên, đưa nàng tới giường La Hán ở gian bên cạnh, nâng chân nàng, đặt lên đầu gối mình, "Bị vấp vào đâu?"

Nàng lắc đầu trả lời: "Chỉ bị tê thôi, ngồi lâu quá."

Hoắc Minh Cẩm ừ một tiếng, cởi giày trên chân nàng ra, bàn tay chầm chậm xoa bóp.

Lúc bóp tới chân trái, Phó Vân anh a một tiếng xuýt xoa.

"Đau chỗ này à?"

Hoắc Minh Cẩm hơi nhíu mày, cởi tất trên chân nàng ra, xem chân có bị bầm tím không rồi nhẹ nhàng xoa mắt cá chân cho nàng.

Lòng bàn tay thô ráp xoa trên chân nàng, không có gì đau đớn, chỉ hơi nóng lên.

Phó Vân anh cố hết sức mới không run rẩy, lòng thầm nghi ngờ có phải chàng cố ý hay không, kéo tay chàng ra, "Chàng tới từ khi nào vậy?"

không biết chàng vào nhà từ khi nào, đã đợi bao lâu.

Hoắc Minh Cẩm cầm tay nàng, khẽ nói: "Ngoan, đừng nhúc nhích."

Biết chắc chắn nàng không bị thương đến xương cốt, chàng mới giúp nàng đi lại tất, nhưng vẫn tiếp tục xoa bóp cho nàng.

"Vừa mới tới một lúc thôi." Chàng trả lời.

Thực ra chàng tới lâu rồi, lại còn gọi nàng một tiếng nhưng nàng quá tập trung, không nghe thấy. Vậy nên chàng cũng không vào vội.

"Ta mang mấy chiếc cung tới, cung của nàng ở đây ta xem rồi, không phù hợp để nàng học."

Hôm qua đã hẹn hôm nay tới dạy nàng bắn tên, chàng đã tìm suốt cả đêm để chọn được loại cung phù hợp cho người mới học.

Chân Phó Vân anh đã hết tê, đặt chân xuống đất, đi thử mấy bước.

Hoắc Minh Cẩm ngồi đằng sau nhìn theo nàng.

Nàng quay đầu lại, đối mặt với ánh mắt nhìn chăm chú của chàng.

Cứ như vậy, hai người nhìn nhau một lúc.

Dường như có tình cảm dạt dào tràn ra từ đôi mắt chàng.

Bị một đôi mắt dịu dàng như vậy nhìn chằm chằm, cái loại cảm giác run rẩy vừa rồi lại xuất hiện.

Phó Vân anh trở về bên cạnh chàng, "Hôm nay không học đâu."

Hoắc Minh Cẩm nhìn nàng đầy nghi hoặc.

"đã bao lâu rồi chàng không ngủ?" Phó Vân anh hỏi.

Tơ máu đỏ nơi đáy mắt chàng vẫn chưa biến mất, thậm chí còn rõ ràng hơn.

Hoắc Minh Cẩm chỉ mỉm cười, kéo tay nàng, ngón tay miết lên lòng bàn tay nàng, "Ta vui quá, không ngủ được."

Ngủ đương nhiên là có ngủ nhưng một chốc lại tỉnh dậy một lần, xác định lại lần nữa rằng chàng không phải đang nằm mơ giữa ban ngày.

Phó Vân anh kéo tay chàng, nói: "Huynh bận cả buổi sáng rồi, nghỉ ngơi một lát đi, sau này học sau."

nói xong nàng còn bổ sung một câu, "Còn nhiều cơ hội mà."

Xét nhà chính là công việc sống còn của Cẩm Y Vệ. Hoắc Minh Cẩm không quan tâm đến thanh danh hay những thứ khác, dẫn mấy người Lý Xương liên tục khám xét ba mươi mấy nhà, từ Nội Các học sĩ cho đến thượng thư, thị lang của Lục Bộ, tuần phủ địa phương, ai cần bắt thì bắt, ai cần chém thì chém, ai cần giết cũng giết luôn, tội danh đã rõ rành rành, không ai trốn thoát cho nổi.

Chàng mạnh mẽ quyết đoán như sấm rền gió cuốn.

Tiền tài sắc đẹp chẳng thể làm chàng động lòng, quan viên trong kinh vắt óc suy nghĩ, vận dụng đủ loại thủ đoạn cũng không có cách nào khiến chàng dao động.

Trong một khoảng thời gian ngắn, cả kinh sư đều kinh sợ, thần hồn nát thần tính.

Vậy nên Vương các lão mới chịu đồng ý hợp tác với nàng, cùng đẩy Phạm Duy Bình vào Nội Các.

Nàng không hề che giấu thân phận, người trong kinh sư biết nàng là người của tân quân, đua nhau tới nhà, tặng bao nhiêu quà cáp, xin nàng giúp đỡ cầu xin.

Tiền thì cứ thu nhưng giúp thì nàng đương nhiên không giúp, những kẻ động một chút là có thể lấy ra mấy chục vạn lượng để chạy chọt như vậy đều mang nợ máu trên người.

Nàng cũng cứu người, nhưng mà chỉ cứu những quan viên làm việc nghiêm túc mà thôi.

nói một cách đơn giản, Hoắc Minh Cẩm giết người, nàng cứu người, phối hợp với nhau, một bên chèn ép, một bên ban phát ân huệ.

Có vị chỉ huy sứ mặt lạnh vô tình mà người đời bảo là lục thân bất nhận, giết người như ma như Hoắc Minh Cẩm để đem ra so sánh, Phó Vân anh quả thực đã thành Bồ Tát sống.

Nàng mua chuộc lòng người thành công.

Sáng nay Hoắc Minh Cẩm kiểm kê tài sản Tào gia, nhà này vừa mới tới tặng quà cho Phó Vân anh.

Người tới tặng quà còn nói Hoắc Minh Cẩm không ngủ không nghỉ mấy ngày mấy đêm, nếu không phải khám xét nhà người ta cả đêm thì cũng là đang trên đường tới bắt nhà ai đó.

Tiếng cười vang lên khe khẽ, Hoắc Minh Cẩm ngửa người trên giường La Hán, vẫn tiếp tục nắm chặt tay nàng, "Thế nàng tới đây với ta đi."

Phó Vân anh cúi đầu nhìn chàng, gật đầu, "Ta đi lấy quyển sách đã."

Nàng cầm sách trở lại bên giường La Hán đã thấy Hoắc Minh Cẩm ngủ rồi, hít thở đều đặn.

Quả nhiên chàng đã mệt.

Chàng rất cảnh giác, chỉ ngủ nửa canh giờ đã tỉnh.

Vừa tỉnh dậy chàng đã nhìn thấy Phó Vân anh ngồi đọc sách bên cạnh.

Giữa mùa hè, lại đang ở nhà, nàng mặc không nhiều lắm.

Da thịt mịn màng như men sứ, trắng muốt như tuyết dưới ánh trăng, cổ dài eo thon, lại có cảm giác cứng cỏi mưa gió không thể nào vùi dập được, một tay cầm sách, ngón tay thon dài, mượt mà nhưng cũng mạnh mẽ.

Đôi mắt đang đọc sách sáng ngời trong vắt như làn nước mùa thu.

không biết có phải do đang đọc sách hay không, đôi môi hơi cong lên, dường như đang ẩn chứa một nụ cười như có như không.

Sau giờ Ngọ, ánh nắng xuyên quan khe cửa sổ, chiếu vào trong phòng, hắt lên dáng người yểu điệu của nàng. Tuy vẫn có mấy tầng áo nhưng bởi ngồi nghiêng, lại có ánh sáng rọi lên người nên những đường cong của thiếu nữ tự nhiên trở nên rõ ràng khác thường, thậm chí có thể lờ mờ nhận ra dáng hình của bộ ngực dưới lớp áo.

Hoàn toàn không giống như thường ngày, lúc nàng mặc quan phục, thoạt nhìn nghiêm túc, lạnh lùng, không mấy dễ gần.

Hoắc Minh Cẩm nuốt khan mấy cái, có một hương thơm nhàn nhạt quanh quẩn nơi chóp mũi, không kiềm chế nổi bèn giơ tay ôm chặt lấy nàng.

Phó Vân anh giật mình, cạch một tiếng, sách đã rơi trên mặt đất. Nàng cúi đầu nhìn chàng.

Vạt áo chàng buông lỏng, lộ ra một phần ngực và vai, dường như còn có thể nhìn thấy vết sẹo bên trong.

Từ trên cao nhìn xuống chàng thế này, quả có hơi kì quặc.

Lúc nàng còn đang thất thần, tay Hoắc Minh Cẩm đã lần theo lưng nàng đi lên, sờ tới gáy nàng, hơi dùng sức ấn xuống, khiến nàng áp xuống người chàng.

Chàng nhanh chóng tách môi nàng ra, mút mạnh môi nàng.

Tư thế này thực ra không thoải mái lắm nhưng cảm thấy bộ ngực mềm mại tựa vào người mình, xúc cảm lại càng mãnh liệt.

Qua một hồi lâu, nụ hôn nồng nhiệt dần trở nên dịu dàng, "Nàng định mua nhà mới à?"

Phó Vân anh thở dốc, định ngồi dậy nhưng lại bị chàng giữ lại không nhổm người lên được.

Trước kia sao lại không phát hiện ra chàng bám dai thế này cơ chứ.

"Nhà mới chọn được rồi, một tòa nhà ở phố lớn Tây Thành..." Nàng nói, "Tòa nhà bên cạnh cũng đang trống."

Đôi mày rậm của Hoắc Minh Cẩm nhướn lên, ban đầu chẳng có phản ứng gì.

Tới khi hiểu ra được ẩn ý trong lời nói của nàng, đôi mắt bỗng dưng mở to, dường như không thể tin nổi.

Chàng vui mừng khôn xiết, ôm lấy Phó Vân anh, đột nhiên ngồi bật dậy.

Động tác của chàng quá đột ngột, cằm đụng vào đầu Phó Vân anh, nàng khẽ hừ một tiếng.

Hoắc Minh Cẩm khó kìm chế nổi sự kích động, vội vàng áp tay lên má nàng, hôn phần trán mới bị đụng vào của nàng, "Có đau không?"

Người đau là chàng mới phải chứ? Vừa nãy cộp một tiếng to thế cơ mà.

Phó Vân anh ngước lên nhìn cằm chàng, một lớp râu mờ mờ.

"Thế ta sẽ mua tòa nhà kia ngay đây!"

Hoắc Minh Cẩm nhìn nàng, mắt sáng rỡ như ẩn chứa hai ngọn lửa đang thiêu đốt.

Nàng giữ tay chàng lại, "Khế đất khế nhà đều làm xong cả rồi... Minh Cẩm ca, chàng chi tiền là được."

Hoắc Minh Cẩm không thể kìm lòng, nhìn nàng thật sâu, ôm lấy nàng, tiếp tục hôn.

Báu vật mà chàng yêu quý nhất trên đời này đang nằm trong ngực chàng, hôn thế nào cũng vẫn thấy chưa đủ.

Nàng làm việc gọn ghẽ có kế hoạch, đã đồng ý với chàng thì sẽ nghiêm túc suy nghĩ về tương lai của hai người. Như thế này... thực sự quá tốt rồi!

Chàng không còn cô đơn nữa, chàng sắp có nhà của mình.

Nhà của chàng và Vân anh.
Bình Luận (0)
Comment