*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Phó chỉ huy sứ nói tiếp: "Nhưng mà toàn bộ chứng cứ đều đã bị Phó đại nhân thiêu hủy... Có lẽ Phó đại nhân không định làm to chuyện này."
Chu Hòa Sưởng cúi đầu nhìn chữ mình mới viết.
Cát Tường quỳ gối bên cạnh đốt hương.
Chu Hòa Sưởng hỏi hắn: "Ngươi cũng giống Trẫm, quen biết Vân ca nhi nhiều năm. Ngươi nói xem, vì sao đệ ấy lại muốn giấu giếm chuyện này?"
Cát Tường vội vàng đặt chiếc hộp lụa bọc gấm màu xanh ngọc đựng hương xuống, cúi đầu nói: "Chuyện này... Thân phận Phó đại nhân quý trọng, nô không dám phỏng đoán suy nghĩ của Phó đại nhân."
Chu Hòa Sưởng nói: "Nghĩ gì nói nấy đi."
Cát Tường cúi đầu trầm tư, cân nhắc hồi lâu, chậm rãi nói: "Vạn tuế gia, không phải có câu "sơ bất gián thân" [1] hay sao?"
[1] Người xa không làm ngăn cách được người gần.Khổng Hoàng hậu là người bên gối của hắn, Vân ca nhi chỉ là thần tử.
Ngòi bút dừng lại trên giấy hồi lâu, mực thấm ra thành một vệt đen lớn.
Chu Hòa Sưởng đặt bút xuống.