Hoắc Minh Cẩm tới, Cẩm Y Vệ đương nhiên sẽ không tiếp tục cản người nữa, thu Tú Xuân Đao, yên lặng lùi về phía sau.
Lúc này, một lực sĩ dáng người lực lưỡng chạy như bay từ trên núi xuống, thả chậm bước chân đi tới bên cạnh Hoắc Minh Cẩm, ôm quyền hành lễ. Vẻ mặt nôn nóng, có vẻ có chuyện quan trọng cần bẩm báo.
Hoắc Minh Cẩm xua tay, mắt vẫn nhìn Phó Vân anh.
Phó Vân anh ngẩn người, vội vàng lùi về phía sau vài bước, cảm thấy chắc chắn sẽ không nghe thấy bọn họ nói gì mới dừng lại.
Hoắc Minh Cẩm nhíu mày, nhìn nàng chằm chằm, có chút nghi hoặc không hiểu tại sao nàng bỗng nhiên né tránh, đến khi hiểu ra, khóe miệng nhẹ nhàng cong lên.
Nụ cười này gượng gạo, dường như không được vui cho lắm nhưng lại có chút cảm giác bất lực, không biết phải làm sao.
Lực sĩ nhân cơ hội này tiến lên một bước, nhỏ giọng báo cáo điều gì.
Hoắc Minh Cẩm hơi mím môi, sắc mặt không đổi.
Phó Vân anh quay lại tìm hộ vệ Vương phủ để lấy xấp giấy kia, thấy mặt hộ vệ đã tái mét, dường như hơi run rẩy.
"Phó thiếu gia..." hắn giật nhẹ tay áo Phó Vân anh, thì thào, "Gia từng nói nếu gặp phải vị này, chúng ta nên đi đường vòng thì hơn."
Hoắc Minh Cẩm có tiếng lục thân bất nhận [1], xử trí hoàng thân quốc thích cũng không nương tay. Trước kia hoạn quan ở Đông Xưởng, Tây Xưởng diễu võ giương oai, Cẩm Y Vệ bị chèn ép tới mức không ngẩng đầu lên được, gặp những hoạn quan đó phải gọi là gia gia. Từ khi Hoắc Minh Cẩm tiếp nhận chức vụ Chỉ huy sứ Đông Xưởng, Tây Xưởng có cũng như không, đây là chuyện chưa từng xảy ra trước đây, chỉ trong một thời gian ngắn mà hoạn quan trong cung đã ngoan ngoãn hẳn.
[1] Lục thân bao gồm 6 người thân thiết nhất với một con người bình thường: cha, mẹ, anh, em, vợ, con. Lục thân bất nhận là chối bỏ, không nể mặt bất kì ai trong những đối tượng kể trên. Đến cả những người đó mà cũng có thể chối bỏ, người như thế, nếu nói hay thì là công bằng, người thân cũng như không thân, nếu nói không hay thì là vô tình, không giống con người. Hoắc Minh Cẩm có tiếng này là vì vụ chặt ngón tay anh trai, cắt đứt với mẹ đẻ.Cũng bởi nguyên nhân này, dù Hoắc Minh Cẩm xuống tay tàn nhẫn, làm việc bất chấp hậu quả nhưng trong triều vẫn luôn có những đại thần chủ động đứng về phe Hoắc Minh Cẩm, trợ giúp cho người này. Họ đều là những người căm ghét cách cư xử của đám hoạn quan kia.
Sở Vương là người bừa bãi, không có chừng mực, nhất định là đã làm chuyện gì không thể chấp nhận, sợ Cẩm Y Vệ điều tra ông ta. Đây là Đồng Sơn, dù sao cũng không nằm trong vùng quản lý của ông ta.
Phó Vân anh hiểu ý, đưa mắt ra hiệu cho hộ vệ, ý bảo hắn lui về sau.
Hộ vệ mắt nhìn xuống đất, dẫn thuộc hạ rút về một góc, đầu cúi gập tới mức không thể cúi được nữa, cố gắng hết sức để không khiến Hoắc Minh Cẩm chú ý.
Ghét của nào trời trao của ấy, Hoắc Minh Cẩm nghe lực sĩ bẩm báo xong, không biết là vô tình hay cố ý mà lại hơn nhướn mày, nhìn chằm chằm hộ vệ Vương phủ một lúc lâu.
Hộ vệ toát mồ hôi lạnh, lòng bàn tay ướt nhẹp. Có một chủ tử không nghiêm túc, đám thuộc hạ như bọn họ nhìn thấy người của Cẩm Y Vệ, Đại Lý Tự, Hình Bộ hoặc Tông Nhân Phủ lập tức chột dạ, chủ tử quá biết cách hành hạ bọn họ mà, đến cả đám người Miêu ở tít tận thâm sơn cùng cốc, ngăn cách với thế giới bên ngoài còn hận ông ta tận xương, ai mà biết được rốt cuộc ông ta còn làm bao nhiêu chuyện bậy bạ nữa cơ chứ.
Phó Vân anh khẽ khàng ho khan một tiếng, bước về phía trước thử thăm dò, "Hoắc đại nhân?"
Ánh mắt Hoắc Minh Cẩm rời khỏi người hộ vệ, nhìn về phía nàng, cúi đầu chỉnh lại loan đao rồi chìa tay về phía nàng.
Nàng đưa cho ra một tập giấy nhàu nhĩ, nói rõ ngọn nguồn câu chuyện.
Hoắc Minh Cẩm cau mày, vệt râu bên má đã đậm hơi rất nhiều, bộ đồ đỏ thẫm tươi sáng trên người càng làm nổi bật vẻ mệt mỏi tiều tụy của chàng, nhưng sống lưng vẫn dựng thẳng đứng như cũ. Đây là người không bao giờ buông thả bản thân mình, vô cùng nghiêm chỉnh, không biết tại sao mà trên tay áo lại có mấy vết rách rõ ràng, đôi ủng bằng da bám đầy bùn đất, nhìn không rõ màu sắc ban đầu nữa. Yên lặng nghe nàng nói hết lời, chàng nói: "Chờ ở đây đi."
Đôi lông mày nàng hơi cau lại, định mở miệng nói gì.
Hoắc Minh Cẩm ôn hòa giơ tay lên nói: "Nếu như người vẫn ở trên núi thì tạm thời sẽ không gặp nguy hiểm, đợi trời tối rồi lên sau, tránh rút dây động rừng."
Huynh ấy đang giải thích với nàng.
Phó Vân anh thở phào.
Hoắc Minh Cẩm đi ra khỏi đó, những Cẩm Y Vệ đứng xung quanh vội vàng đuổi theo, cùng chàng đi về phía căn lều mà lực sĩ khi nãy vừa bước vào.
Chàng đi được một lúc, bước chân bỗng nhiên khựng lại, quay đâu nhìn về phía Phó Vân anh.
Những người khác cũng dừng bước.
Phó Vân anh đang bàn bạc với Viên Tam tối nay sẽ hành động ra sao, bỗng nhiên cảm nhận được những ánh mắt đổ về phía nàng từ bốn phương tám hướng, nàng ngơ ngác.
Viên Tam vẫn chẳng hay biết gì, tay phải khoác lên vai nàng, kề sát vào tai nàng thì thầm: "Lão đại, ta vừa quan sát địa hình ở mấy nơi xung quanh đây, có thể trèo lên núi từ phía sau, chờ trời tối ta đi xem thế nào..."
Phó Vân anh ra hiệu cho hắn đừng nói tiếp, nhìn xung quanh một lượt, đối diện với một ánh mắt đầy áp lực.
Mặt Hoắc Minh Cẩm vẫn không có cảm xúc, ánh mắt xoáy sâu trên mặt Viên Tam hồi lâu rồi lại nhìn sang phía nàng, sự sắc bén thoáng qua khi nãy đột nhiên biến mất, chậm rãi nói: "đi theo ta."
Mặt Viên Tam biến sắc, hắn cảnh giác nói: "Lão đại, vị đại nhân kia..."
"không có vấn đề gì." Phó Vân anh trấn an hắn, "Là người quen."
Hoắc Minh Cẩm ôn hòa hơn nhiều so với tưởng tượng của nàng, đây mới là Minh Cẩm ca ca mà nàng quen biết ở kiếp trước chứ không phải Hoắc Chỉ huy sứ mà ai ai nghe tên cũng phải rùng mình.
Huynh ấy bảo nàng đi theo, nàng liền nghe lời đi theo phía sau, giờ tứ thúc sống hay chết còn chưa biết, Hoắc Minh Cẩm không nói rõ nhưng từ biểu hiện của huynh ấy, có thể thấy huynh ấy bằng lòng giúp đỡ nàng cứu người, nàng thực sự nên đi theo huynh ấy.
Cẩm Y Vệ tách ra tránh đường cho nàng, nhìn nàng đi tới trước mặt Hoắc Minh Cẩm, đám binh lính nhìn nhau bằng những ánh mắt kì quái.
Thấy nàng lại gần, Hoắc Minh Cẩm gật đầu rồi đi vào trong lều.
Phó Vân anh đi theo phía sau mấy bước, nàng nhanh trí, luôn luôn cách chàng một quãng không gần không xa, vừa không quá gần, dễ mạo phạm đến chàng, cũng không tới mức quá xa để không nghe thấy lời chàng nói.
Lều trại được quét tước sạch sẽ, bên trong bày biện đơn giản, chỉ có bàn ghế và sập. một văn sĩ mặc áo bào màu lục đang ngồi ghé vào sập ghi chép gì đó vào bản vẽ trải trên bàn con, nghe thấy tiếng bước chân bèn đứng dậy, tránh sang một bên, khom người hành lễ, mỉm cười nói: "Nhị gia, chỉ là toán cướp lắt nhắt thôi mà, ngài vốn không cần phải đích thân ra tay..."
Hoắc Minh Cẩm xua tay ý bảo hắn ngậm miệng lại, đi thẳng về phía sạp, vén vạt áo ngồi xuống, cởi loan đao bên hông, đặt lên bàn con.
Văn sĩ mỉm cười đi tới, đang muốn nói gì bỗng lại nhìn thấy Phó Vân anh đi vào, hơi ngạc nhiên, quan sát nàng từ trên xuống dưới.
Ban đầu, hắn vốn cho rằng nàng là mưu sĩ mới chiêu mộ được nhưng nhìn mặt nàng tuấn tú lại còn vương nét ngây thơ, không giống một người từng tiếp xúc với chốn quan trường, hơn nữa tuổi lại còn quá nhỏ.
Trong lều sáng mờ mờ, Phó Vân anh nghiêm chỉnh đứng vào một góc, bất động.
Hoắc Minh Cẩm không ngẩng đầu lên, chỉ vào bản vẽ đang mở ra trên bàn con, "Lại đây."
Văn sĩ vội tiến lại gần.
Hoắc Minh Cẩm hơi cau mày.
Lúc này văn sĩ mới hiểu ra, nhìn sang Phó Vân anh đưa mắt ra hiệu.
Phó Vân anh hơi chần chừ một chút, đi tới trước sạp.
Hoắc Minh Cẩm cao lớn, ngồi trên sạp vẫn có thể mặt đối mặt với nàng, chỉ phía đối diện, "Ngồi đi."
Văn sĩ há hốc miệng, ánh mắt chiếu vào Phó Vân anh càng khác thường hơn.
Phó Vân anh ngược lại chẳng cảm thấy có gì khác thường, nàng chưa từng nhìn thấy Hoắc Minh Cẩm lúc làm việc riêng với cấp dưới bao giờ, tưởng rằng lúc nào Hoắc Minh Cẩm cũng đối xử với những người khác như thế, ngoan ngoãn trèo lên sạp, nửa ngồi nửa quỳ đối diện với chàng, cúi đầu xem bản vẽ.
trên bản vẽ chính là địa hình và đường đi trong khu vựng Đồng Sơn, không biết lấy được từ đâu nhưng thực sự rất chi tiết.
Cẩm Y Vệ làm gì cũng có sự chuẩn bị chu đáo.
Nàng nhớ lại những kí hiệu mà Phó tứ lão gia để lại trên giấy, chỉ tay vào một đỉnh núi trên bản vẽ, "Ở đây có một sơn động, là một trong những nơi ẩn nấp của bọn chúng."
Hoắc Minh Cẩm nhận bút than từ tay văn sĩ, vẽ một vòng tròn ở nơi ngón tay nàng vừa chỉ.
"Chỗ này có một con sông rất sâu nhưng phía dưới mặt sông lại có một chiếc cầu đá, bình thường không nhìn thấy nhưng tới lúc khô hạn cầu đá lại lộ ra trên mặt nước, cần đặt người canh gác ở đây nếu không chúng sẽ chạy qua cầu đá này để đào tẩu."
Hoắc Minh Cẩm ừ một tiếng, đánh dấu vào bản vẽ.
"Còn chỗ này nữa, tứ thúc đánh một cái dấu ở chỗ này, nhưng mà vãn bối không hiểu lắm..."
Hoắc Minh Cẩm vẽ một hình vuông nhỏ vào chỗ có nghi vấn kia.
Bên ngoài lều có người cầu kiến, Cẩm Y Vệ vén rèm lên, cầm một xấp giấy vào, "Nhị gia, vừa tìm được ạ."
Hoắc Minh Cẩm nhận giấy, hơi cau mày, vuốt phẳng từng tờ một, giấy rất bẩn, một lát sau trên tay chàng đã dính đầy vết bẩn, chàng cũng chẳng quan tâm, đưa những tờ giấy đã được vuốt thẳng thớm cho Phó Vân anh xem.
Phó Vân anh vội vàng vùi đầu vào việc sắp xếp lại những dữ kiện có được trên những trang giấy vừa nhận được, rất lộn xộn, nhiều khi phải so sánh các trang với nhau mới có thể lờ mờ đoán ra một ý, thi thoảng làm hồi lâu lại phát hiện ra nhầm rồi, lại phải làm lại từ đầu.
Nàng rất tập trung, không ngẩng đầu lên, chỉ đưa tay nhận những tờ giấy được đưa tới, tiếp tục so sánh.
sự tập trung và cái thái độ đương nhiên phải thế này, đối với người khác mà nói thì có thể không sao nhưng lại thể hiện ra trước mặt Hoắc Minh Cẩm thì có vẻ hơi dễ đắc tôi.
Văn sĩ đứng bên cạnh cũng lo sợ thay cho nàng.
Vậy mà Hoắc Minh Cẩm lại không tức giận, khóe miệng hơi cong lên một chút.
Thế mà Nhị gia lại cười!
Nhị gia trở nên hiền hòa như thế từ bao giờ vậy?
Văn sĩ trợn tròn mắt, không hiểu điều gì đang xảy ra, len lén quan sát Phó Vân anh, càng nhìn càng thấy thiếu niên trước mắt mi thanh mục tú, dung mạo xuất chúng.
hắn như nghĩ tới điều gì, trong lòng có một phỏng đoán không hay cho lắm.
Trong lều im ắng, chỉ có tiếng bút than lướt trên bản đồ vang lên soàn soạt.
Tầm nửa canh giờ sau, Phó Vân anh cuối cùng mới hiểu được sơ sơ, thở phào, giờ này mới ý thức được Hoắc Minh Cẩm vẫn luôn chờ đợi bên cạnh, vội vàng ngẩng đầu lên, ngẩn người.
Hoắc Minh Cẩm đang nhìn xuống bản vẽ, tay cầm một cây bút than, dựa theo những gì nàng vừa lẩm bẩm để đánh dấu trên bản đồ, vẽ vẽ vạch vạch hết sức nghiêm túc.
Trời bên ngoài tối dần, trong lều càng tối hơn, văn sĩ châm một chiếc đèn dầu lạc bưng tới trước bàn, ánh lửa màu vàng ấm áp lay động hắt lên khuôn mặt chàng, soi tỏ khuôn mặt còn dính bụi đất, râu ria chưa cạo, không giấu nổi vẻ mệt mỏi.
Bỗng một tia ánh sáng bàng bạc lóe lên, nàng lần theo ánh sáng bạc, nhận ra trên đầu chàng đã có mấy sợi tóc bạc, ngũ quan chàng tuấn tú, mấy sợi tóc bạc kia càng trở nên nổi bật tới mức chói mắt.
Huynh ấy còn chưa tới ba mươi tuổi.
Phó Vân anh nhớ tới thiếu niên cao quý khí khái oai hùng năm ấy, bàng hoàng cả người.
Có người vén rèm lên, bưng hai ly trà nóng tới, gió từ trên núi thổi vào trong lều, ánh đèn trong phòng càng lay động dữ dội.
Hoắc Minh Cẩm đặt bút than xuống, dịch cây đèn sang bênh cạnh, tránh cho dầu thắp bên trong văng ra làm bỏng tay Phó Vân anh, thấy nàng ngẩn người, cho rằng nàng vẫn đang lo lắng cho Phó tứ lão gia, ôn hòa nói: "Giờ vẫn chưa phải lúc ra tay, còn thiếu mấy thứ... Uống ly trà nóng cho ấm trước đã."
nói rồi chàng tự tay bưng chén trà lên, đưa về phía nàng.
Người đưa trà sửng sốt, trợn mắt há mồm hồi lâu vẫn chưa bình tĩnh lại được, suýt nữa làm đổ khay trà trong tay.
Mặt Hoắc Minh Cẩm vẫn không đổi sắc, bưng ly trà, chờ Phó Vân anh đưa tay ra nhận.
Người đưa trà nuốt nước bọt, cúi đầu, khom người lui ra ngoài.
Phó Vân anh nhìn thấy sự kinh ngạc như vừa gặp ma của hắn nhưng vẫn nhận ly trà mà Hoắc Minh Cẩm đưa, ủ trong lòng bàn tay, bàn tay lạnh lẽo dần ấm áp lại.
Cắm cúi hồi lâu, giờ mới phát hiện ra tay đã đông cứng, mu bàn tay hơi tái xanh.
Vừa hay lúc này văn sĩ và Cẩm Y Vệ đều đã đi ra ngoài, trong lều chỉ còn lại hai người bọn họ ngồi đối diện với nhau. Nàng bưng ly trà ấm áp, nghĩ ngợi một lúc, khe khẽ hỏi: "Hoắc đại nhân... Ngài, ngài, trước kia ngài đã từng gặp vãn bối rồi phải không?"
Hỏi xong câu này, nàng còn thêm một câu, "Trước cái lần ở phủ Võ Xương."
Hoắc Minh Cẩm cúi đầu khẽ vuốt ve chén trà, khuôn mặt chìm trong bóng tối khiến nàng không nhìn rõ biểu tình trên đó.
Bên ngoài lều im phăng phắc, không có một tiếng động, thi thoảng mới có tiếng gió thổi ô ô phá vỡ sự yên lặng.
Phó Vân anh nhìn Hoắc Minh Cẩm.
Ánh lửa bập bùng leo lét, chàng vẫn không nhúc nhích, lặng im không nói.
một lúc lâu sau, chàng từ từ ngẩng đầu lên, khóe môi cong lên, mỉm cười, "Tại sao lại hỏi như thế?"
Chiêu đảo khách thành chủ này khiến Phó Vân anh không biết phải phản kích lại thế nào.
Chẳng lẽ lại nói bởi huynh ấy đối xử tốt với nàng quá nên nàng nghi ngờ, cảm thấy huynh ấy đã nhìn ra gì rồi?
Hỏi như thế có cảm giác hơi ảo tưởng, tự tác đa tình.
Nhưng mà không hỏi thì cũng kì quái quá.
Người này xuất thân cao quý, lại đường đường là Cẩm Y Vệ Chỉ huy sử, tay nắm quyền lực. Xét về địa vị mà nói, hai người khác nhau một trời một vực, huynh ấy hoàn toàn không cần phải đối xử với một thiếu niên bình thường như nàng một cách ôn hòa đến vậy.
Hơn nữa nàng hỏi ra câu này vốn tính là mạo phạm đến huynh ấy. Theo lẽ thường, huynh ấy đáng ra phải phủ nhận thẳng thừng.
Nhưng huynh ấy không làm vậy.
Ánh mắt nàng nhìn về phía sợi tóc bạc trên mái đầu Hoắc Minh Cẩm, quyết tâm lấy can đảm, mặt dày mày dạn nói: "Vì Hoắc đại nhân đối xử với vãn bối quá tốt, vãn bối vô cùng cảm kích."
rõ ràng đây chỉ là một câu nói lấy lòng bình thường thôi nhưng được nàng chính miệng nói ra không hiểu sao lại khiến Hoắc Minh Cẩm muốn cười.
Rất lâu rồi chàng chưa cười.
Nếu như nàng biết ở kinh sư chàng là người như thế nào, tàn nhẫn độc ác, lạnh lẽo vô tình ra sao, liệu nàng còn dám thử chàng như thế chăng?
Chàng nhấp một ngụm trà, không nhìn thẳng vào nàng, "Chưa gặp."
Giọng nói bình tĩnh, không hề dao động chút nào.
Nếu Hoắc Minh Cẩm cảm thấy nàng giống với người quen cũ nên đối xử tốt với nàng hơn một chút thì cũng chẳng cần phải phủ nhận... Mà cho dù huynh ấy có thật sự nhận ra nàng đi chăng nữa... vậy thì càng không cần phải thế hiện cái thái độ này.
Phó Vân anh nghĩ mãi không ra, đành phải tạm đặt chuyện này sang một bên, đứng dậy thi lễ, mặt đỏ lên, nói: "Đó là do bản thân vãn bối tự liên tưởng quá xa, xin đại nhân chớ trách."
Hoắc Minh Cẩm dường như cũng không tức giận vì chuyện nàng suy đoán lung tung, bỗng lại giơ tay lên: "Ngươi liên tưởng cũng không quá xa..."
Tim Phó Vân anh đột nhiên đập nhanh hơn, chậm rãi ngẩng đầu.
Chàng vốn giơ tay định chạm vào tóc nàng từ xa nhưng có cái ngẩng đầu này của nàng, đầu ngón tay lướt qua tóc nàng, theo tóc mai lướt tới khuôn mặt nàng, tay chàng vừa bưng chén trà, bàn tay ấm áp.
Cả hai người đều ngẩn người.
một lát sau, Hoắc Minh Cẩm rụt tay về, vẫn nhìn nàng không chớp mắt: "Ta thực sự thích ngươi."
Phó Vân anh ngây người ra một lúc mới ý thức được Hoắc Minh Cẩm vừa nói gì, nàng sửng sốt trợn tròn mắt: "..."
Thế là có ý gì?!
Thấy nàng đờ đẫn ra như thế, ý cười ánh lên trong đôi mắt Hoắc Minh Cẩm, đến biểu hiện trên mặt cũng trở nên hoạt bát, dường như trẻ ra mấy tuổi, chậm rãi nói: "Ngươi rất khá, ta thực sự đánh giá cao ngươi."
Ra là có ý này...
Phó Vân anh rùng mình, suýt nữa đã cho là Hoắc Minh Cẩm là kẻ đoạn tụ lại còn thích luyến đồng.
Nàng rất muốn lườm Hoắc Minh Cẩm một cái nhưng suy đi nghĩ lại lại nhớ tới thân phận của người kia, đành phải nhẫn nhịn.
Bên ngoài lều, mấy binh lính Cẩm Y Vệ đứng gần nhất loáng thoáng nghe thấy tiếng cười của Nhị gia liền nhìn nhau.
Hóa ra Nhị gia cũng biết cười.
Bóng đêm sập xuống, bên ngoài bắt đầu đốt đuốc, văn sĩ vén rèm đi vào lều, gió đêm se lạnh cũng tốc vào, "Nhị gia, bắt được rồi."
Hoắc Minh Cẩm gật đầu, ừ một tiếng.
Phó Vân anh đoán họ có việc quan trọng, lặng lẽ ra khỏi lều.
Hoắc Minh Cẩm không nói gì, thấy nàng ra ngoài liền dặn dò văn sĩ: "Đừng ồn ào quá."
Văn sĩ thưa vâng.
Trời đã tối đen.
Phó Vân anh vừa ra ngoài, Viên Tam lập tức xông tới. hắn đang đi đi lại lại trước lều, bồn chồn chờ đợi. hắn túm chặt nàng, nhìn bên này ngó bên kia, "Lão đại, sao vào đó lâu thế?"
Rồi lại nói: "Chúng ta nghe lời ngươi, đã chôn những thi thể không ai nhận đó rồi, cũng đã lập bia cho họ."
Phó Vân anh gật đầu. Trong lều ấm áp, nàng vừa bước ra ngoài đã lạnh run.
Ban đêm, vùng núi rất lạnh, Đồng Sơn còn ở phía bắc, lạnh hơn Hồ Quảng nhiều.
Hộ vệ Vương phủ và Kiều Gia đi lại phía nàng, hỏi nàng lát nữa nên làm cách nào để cứu Phó tứ lão gia.
Nàng nói: "Cẩm Y Vệ đang làm việc, chúng ta đi sau là được rồi, tránh làm vướng chân vướng tay bọn họ."
không biết Hoắc Minh Cẩm tới Đồng Sơn làm gì, nhìn huynh ấy mệt mỏi tiều tụy như vậy, tới thời gian thay quần áo cũng không có, vội vã chạy tới đây, nhất định là có việc quan trọng.
Hộ vệ Vương phủ cũng nói: "Đúng thế, nếu làm hỏng việc của Cẩm Y Vệ thì đúng là tai họa."
Kiều Gia đứng khoanh tay, không nói gì. hắn thực sự đề phòng Cẩm Y Vệ, từ lúc tới Đồng Sơn, hắn gần như không lên tiếng.
Đống lửa cháy rừng rực, mấy hộ vệ mới săn được mấy con thỏ trong rừng, lột da rồi đặt lên đống lửa để nướng, mỡ chảy ra kêu lách tách, thơm nức mũi nhưng đặt vào miệng lại thấy vừa khô vừa cứng, chẳng có mùi vị gì, thực sự hơi khó ăn.
Nhưng giờ thì còn cách nào khác nữa, mỗi người xé một miếng thịt thỏ cầm tay gặm.
Viên Tam nhường cho Phó Vân anh một miếng thịt mềm nhất, nàng lắc đầu, khi nãy trong lều nàng đã ăn chè bột mì, giờ không thấy đói.
Trăng lên giữa trời, từ trong khu rừng cách đó không xa vang lên tiếng thét thê lương.
Viên Tam tặc lưỡi: "Nhiều người thế này mà sói cũng dám lại gần..."
Phó Vân anh lắc đầu, bảo hắn đừng nói.
Đó không phải tiếng sói tru.
Nàng ngồi bên đống lửa, tự vẽ lại trong đầu địa hình khu vực Đồng Sơn, thử lên kịch bản để lát nữa dẫn Kiều Gia đi tìm Phó tứ lão gia. đang chìm trong suy nghĩ bỗng nàng nghe thấy có tiếng ồn ào phía sau.
Phía khu lều ban nãy dường như có náo loạn.
Tiếng bước chân dồn dập càng lúc càng gần, nàng đang định quay đầu lại thì Kiều Gia vốn đang ngồi bên đống lửa nhắm mắt nghỉ ngơi bỗng mở bừng mắt, lập tức lao người qua, ôm lấy nàng lăn mấy vòng trên mặt đất.
Trời đất như quay cuồng một lúc mới dừng lại, Kiều gia đỡ cổ nàng, nâng nàng lên.
Nàng phủi sạch đất cát và cỏ dính trên người xuống, nhìn về chỗ mình vừa ngồi khi nãy, mồ hôi lạnh tứa ra.
một gã đàn ông đầu tóc lộn xộn, khuôn mặt dữ tợn đang đứng ở đó, cầm trong tay một lưỡi hái, đang đánh nhau với Cẩm Y Vệ. hắn nhìn thì điên điên khùng khùng nhưng ra tay lại rất bình tĩnh, lấy một địch năm mà vẫn không yếu thế chút nào.
Nếu Kiều Gia không phản xạ nhanh, nàng có thể đã chết dưới lưỡi hái kia rồi.
Chỉ cần nghĩ thôi nàng đã sợ đến bủn rủn.
Phía sau lại có tiếng ồn ào, soạt một tiếng, Hoắc Minh Cẩm vén rèm đi ra, mặt tối sầm.
Mấy binh lính Cẩm Y Vệ tới cạnh chàng, khẽ giải thích cái gì.
Chàng chẳng nói một lời, mặt mày lạnh lẽo, trong mắt, một ngọn lửa giận dữ bốc lên ngùn ngụt, đi tới đằng sau Phó Vân anh vẫn còn đang sợ hãi, cởi áo choàng xuống, cúi người khoác lên vai nàng.
"Đưa vào lều đi."
Chàng nói.
Người bên cạnh vội vàng đỡ Phó Vân anh dậy, dứt khoát kéo nàng vào trong lều, Viên Tam và Kiều Gia bám sát theo sau.
Hoắc Minh Cẩm nhìn theo bóng nàng khuất sau màn lều, nhận lấy thanh đao mà thuộc hạ vừa mang đến, đưa ngón tay vuốt nhẹ lên lưỡi đao.
Lưỡi đao sắc bén ánh lên thứ ánh sáng lành lạnh, hắt lên con ngươi dữ dằn.
Văn sĩ thất tha thất thểu chạy tới bên cạnh chàng, mồ hôi như tắm, "Nhị gia, tất cả là do tiểu nhân sơ sẩy... khiến cho hắn chạy thoát..."
Hoắc Minh Cẩm không thèm liếc mắt nhìn sang hắn, lãnh đạm, "Về nhận phạt đi."
Chàng hùng hổ tiến từng bước về phía gã đàn ông cầm hái, Cẩm Y Vệ xung quanh vội vã nhường đường, nhìn chàng giương đao chém từng nhát, chỉ trong chốc lát, gã đàn ông khi nãy còn có thể bình tĩnh lấy một chọi năm đã bị ép tới mức phải liên tục lùi về phía sau.
Dưới ánh trăng mịt mờ, chàng giương thanh đao trong tay, chém mạnh về phía gã đàn ông, động tác đơn giản, gọn ghẽ, không cầu kì nhưng lại mang khí thế của ngàn vạn quân lính.
"Phập", một âm thanh chậm rãi mà nặng nề vang lên, gã đàn ông chẳng kịp thét lên một tiếng, lưỡi đao đã chém vào cổ hắn, máu tươi từ vết cắt phun ra như suối, bắn đầy đầu đầy cổ một Cẩm Y Vệ đứng gần đó.
Gã đàn ông ngã xuống mặt cỏ, chân tay giật mấy cái, tắt thở.
Bốn phía lặng ngắt như tờ, mọi người im thin thít, thở cũng không dám thở mạnh, dường như tiếng ong ong của côn trùng trong rừng cây cũng đã biến mất.
Hoắc Minh Cẩm vứt thanh đao vẫn còn chảy máu ròng ròng sang một bên, nhìn gã đàn ông đã chết, mặt lạnh như băng.
Lát sau, chàng bước khỏi đó.
Văn sĩ lấy hết can đảm tiến lại gần, "Nhị gia, đám còn lại thì xử trí thế nào ạ?"
Hoắc Minh Cẩm không dừng chân lại, mắt vẫn tràn ngập sự giận dữ, trả lời: "không cần giữ lại."
Văn sĩ bàng hoàng.
Hoắc Minh Cẩm nói tiếp: "Tra hỏi xong về mật đạo lên núi, ta sẽ đích thân dẫn người tấn công, các ngươi nhớ lưu ý Phó Tứ, phải nhanh chóng tìm được ông ta. Nhớ cho ta, chỉ cần là người cấu kết với bọn cướp, giết ngay tại chỗ."
Văn sĩ rợn người, cúi đầu, "Vâng."
Gã đàn ông cầm lưỡi hái ban nãy là một tên cướp ẩn núp trong thôn xóm dưới chân núi, hằng ngày hắn vẫn làm việc đồng áng như những nông dân khác nhưng thực ra là tai mắt của bọn cướp. Sau khi Cẩm Y Vệ tới Đồng Sơn, việc đầu tiên họ làm chính là bắt toàn bộ những kẻ cấu kết với bọn cướp trong thôn, ép hỏi chúng về mật đạo và các ám hiệu trên núi. Ngoài ra cái cậu thiếu niên tên là Phó Vân kia đã vẽ ra được đường đi, đêm nay họ có thể diệt cả ổ cướp trên núi này.
Bọn họ chỉ có hai ngày, không rảnh rỗi chơi trò trốn tìm với bọn cướp, không ra tay thì thôi, đã ra tay thì sẽ không có tên nào chạy thoát.
Nhưng Nhị gia tức giận tới mức này, định đích thân lên núi... Việc này khiến văn sĩ trở tay không kịp.
Chỉ là mấy tên cướp thôi mà.
Nhị gia đang trong cơn thịnh nộ, hắn không dám nói nhiều, đi phân công binh lính, ai phụ trách tấn công vào hang ổ, ai tìm Phó Tứ, ai truy kích, ai mai phục, giao nhiệm vụ cẩn thận cho từng người, chỉ chờ lệnh là bắt đầu hành động.
Trước khi trở về lều, Hoắc Minh Cẩm khép mắt lại, điều chỉnh lại cảm xúc, cúi đầu nhìn áo quần, chắc chắn không có vết máu nào bắn vào mới vén rèm.
Khi nãy, qua khe hở trong lều, Phó Vân anh đã nhìn thấy Hoắc Minh Cẩm chỉ cần dùng một đao đã giết chết gã đàn ông kia, cách khá xa, không nhìn rõ nhưng giờ đây thấy Hoắc Minh Cẩm sải bước đi vào lều, nàng cũng tự nhiên cảm thấy nghẹn họng không biết nên nói gì.
Viên Tam cũng tận mắt nhìn thấy Hoắc Minh Cẩm kết thúc tính mạng của một gã đàn ông chỉ bằng một đao, tuy biết kẻ bị giết chắc chắn là người xấu nhưng trong lòng vẫn thấy rờn rợn, vô thức đứng chắn trước mặt Phó Vân anh.
Hoắc Minh Cẩm nhìn thoáng qua hắn rồi nhìn về phía Phó Vân anh, nói: "Chờ ở đây đi."
Lại là mấy chữ này.
Lần này, nàng cũng không định phản bác, nàng thực sự lo lắng cho Phó tứ lão gia nhưng trong tình huống này nàng có đi cũng chẳng có tác dụng gì, có khi còn rách việc thêm, dù sao cũng không nên làm vướng chân vướng tay người khác.
Nàng gật đầu.
Hoắc Minh Cẩm xoay người ra ngoài, những binh lính Cẩm Y Vệ khác vội vã theo sau.
"Hoắc đại nhân..."
Phó Vân anh tiến lên một bước, nhẹ nhàng lên tiếng.
Hoắc Minh Cẩm đã ra khỏi kều, nghe thấy tiếng nàng gọi, bước chân bỗng khựng lại nhưng vẫn không quay đầu.
Nàng khép chặt vạt áo choàng trên người, nói: "Cảm ơn."
Hoắc Minh Cẩm hơi nghiêng đầu, khóe mắt lướt qua thi thể đang nằm trong bụi cỏ, không nói một lời, tiếp tục bước đi.
Phó Vân anh ở lại lều. Ngoài hộ vệ Vương phủ, Kiều Gia và Viên Tam, Hoắc Minh Cẩm còn để lại một đội Cẩm Y Vệ bảo vệ cho nàng.
Bọn họ ở lại dưới chân núi chờ tin tức chẳng khác nào ngồi trên đống lửa, cảm thấy một đêm này dài hơn hẳn bình thường.
Mãi tới quá nửa đêm, trên núi mới truyền đến những âm thanh rối loạn.
Họ vội vàng chạy ra khỏi lều, không biết là ai châm lửa mà lửa đã bén vào cây cối, cháy hừng hực tận trời, bốc lên đỏ rực cả một khoảng không.
Tiếng lửa thiêu, tiếng cây đổ vang lên như sấm, lẫn vào giữa tiếng hò hét rung trời.
Dù ở khá xa nhưng người ở chân núi vẫn có thể cảm nhận được luồng khí lạnh lẽo của sự chết chóc.
Tiếng vó ngựa dồn dập bỗng vọng ra từ phía rừng cây, âm thanh càng lúc càng gần, mấy bóng đen đang phi như bay về phía họ, Kiều Gia cảnh giác, quát lên một tiếng: "Ai?"
Người vừa tới xuống ngựa, lảo đảo đi về phía có ánh sáng chiếu ra từ cây đuốc, ánh lửa bập bùng hắt lên thân bọn họ, đó là ba tùy tùng của Hoắc Minh Cẩm, cả người dính be bét máu, đang đỡ một người đàn ông đi về bên này.
Họ còn chưa kịp tới gần, Phó Vân anh dường như đã có linh cảm, tim đập thình thịch, mắt đỏ lên, chạy như bay về phía họ.
"Tứ thúc!"
Ba người đỡ Phó tứ lão gia về lều, đặt ông lên sạp, nói: "Phó thiếu gia đừng lo, tứ lão gia không bị thương, chỉ bị hít phải khói bụi, bị sặc khí nên tạm thời ngất đi thôi."
Phó Vân anh dựa vào sạp, vén tay áo, cầm khăn lau mặt cho Phó tứ lão gia.
Ông mặc một chiếc áo ngắn vải thô, quần ống hẹp, mặt mày tái nhợt, mắt nhắm chặt nhưng khí sắc vẫn khá tốt, có điều hơi gầy một chút.
Cuối cùng cũng cứu được rồi, nàng nắm chặt bàn tay vừa to vừa dày của Phó tứ lão gia, thần kinh căng thẳng cuối cùng cũng được thả lỏng.
Phó tứ lão gia vẫn hôn mê bất tỉnh, Kiều Gia bắt mạch cho ông, nói: "không có vấn đề gì, ngủ một giấc là khỏe."
Phó Vân anh đắp chăn cẩn thận cho Phó tứ lão gia, quay sang hỏi ba binh lính Cẩm Y Vệ đang ngồi yên lặng ở một góc, tự băng bó vết thương về những chuyện đã xảy ra.
Cẩm Y Vệ hơi ngạc nhiên nhưng vẫn trả lời: "Tứ lão gia và mấy người khác bị bắt tới mỏ đào quặng, chúng ta trà trộn vào đó cứu ông ấy ra trước, sau đó phóng hỏa, Nhị gia dẫn người xông vào giết..."
hắn chưa kịp nói hết câu, người bên cạnh đã giơ tay đập đánh bốp một cái vào mặt, hắn a một tiếng, đau tới mức trợn trừng mắt.
Người đánh hắn lườm lại, tiếp lời: "Chúng ta cứu người, Nhị gia xông vào bắt người, những người khác canh ở cầu đá sau núi để tóm gọn bọn chúng."
Phó Vân anh mặt không đổi sắc, cảm ơn bọn họ.
Ba người cười hề hề, tiếp tục cúi đầu băng bó.
Phó Vân anh trở lại bên sạp.
Hoắc Minh Cẩm đi giết người chứ không phải đi bắt người.
Phó tứ lão gia đã bình an vô sự, Viên Tam và hộ vệ Vương phủ thở phào nhẹ nhõm. Bôn ba mấy ngày, liên tục lo lắng đề phòng, ai cũng đã sức cùng lực kiệt, nhanh chóng dựa lưng vào nhau ngủ.
Trong lều, tiếng ngáy vang lên như sấm.
Phó Vân anh không ngủ, ngồi chống cằm bên sạp suy tư rất lâu.
Mặt trời dần hiện lên phía chân trời, ánh sáng nhạt nhòa chiếu về phía lều, một đêm náo loạn đã qua, trên núi yên tĩnh không một tiếng động, đến tiếng chim hót cũng không có.
Có tiếng vó ngựa xa xa truyền về phía lều, nàng cận thận lách chân qua khe hở giữa những hộ vệ đang nằm ngủ la liệt trên mặt đất, vén rèm, đi ra khỏi lều.
Lửa trên núi đã tắt từ lâu, khói đen bốc cuồn cuộn, ngọn núi hôm qua còn xanh tươi đẹp đẽ giờ chỉ còn một màu đen cháy.
Từ trong rừng, một con ngựa cao lớn toàn thân đen như mực phi ra, người trên ngựa mặc một bộ áo bào đỏ thẫm, cầm trên tay một thanh đao. Giết quá nhiều người, lưỡi đao có nhiều chỗ mấp mô, máu tươi chảy xuống ròng ròng.
Chàng ngồi thẳng người trên ngượi, khuôn mặt lạnh như băng, ánh mắt sâu thẳm, tựa như Tu La [2].
[2] Tu La là ác thần theo quan niệm của Phật giáo, Ấn Độ giáo.Phó Vân anh đi về phía trước vài bước.
Hoắc Minh Cẩm nhìn thấy nàng thì giật mình, thanh đao trong tay tuột ra, đinh một tiếng, rơi trên mặt đất.
Nàng bước tới, khom lưng nhặt thanh đao trên mặt đất lên.
Hoắc Minh Cẩm cúi xuống nhìn nàng.
Nàng đứng dậy, cố chịu đựng mùi máu tươi tanh nồng, dâng đao lên bằng cả hai tay, trả lại cho chàng.
Hoắc Minh Cẩm không đưa tay ra nhận.
Nàng khe khẽ nói: "Tứ thúc của ta đã được cứu trở về, cảm ơn ngài."
Hoắc Minh Cẩm khẽ khép mắt lại, đưa tay ra, nhận lấy thanh đao, siết chặt, cổ tay hơi run lên một chút.
Soạt một tiếng, chàng tra đao vào vỏ, xuống ngựa.
Phó Vân anh giơ tay định dắt ngựa cho chàng, chàng kéo lấy dây cương, nhìn vành mắt thâm quầng của nàng, nói: "Thức cả đêm rồi, về nghỉ đi."
không đợi nàng trả lời, chàng đã dắt ngựa đi mất.
Editor: Hoàn thành kế hoạch tuần nhé, tuần này bên mình thứ 2 là ngày lễ. Hẹn gặp lại cuối tuần. nói thật là mình hối hận vì để HMC là "chàng" rồi đấy nhé, lúc đầu vì truyện có quá nhiều nhận vật nam, các nhân vật này gặp nhau mà để "hắn" hết thì sẽ loạn cào cào nên các nhân vật nam quan trọng để ngôi xưng khác biệt, đến chương này mới bắt đầu choáng vì có đoạn thi thoảng nhìn HCM theo góc nhìn của Phó Vân anh. Trong suy nghĩ của nàng thì HMC vẫn là Minh Cẩm ca ca nàng biết kiếp trước nên đành để là huynh ấy, đan vào nhau và vẫn loạn cào cào. =.=