Vạn Hoài Bắc sợ sẽ một ngày như vậy, cắt đứt ý nghĩ của Lâu Yến Vy, điều này cũng tốt, Lãnh Phú Cường đã có ý với Lâu Yến Vy không thể dứt ra được.
Lãnh Phú Cường ngồi trên ghế, khoanh tay nhìn Vạn Hoài Bắc: “Tớ cảm thấy Lâu Yến Vy không tệ, có thể đánh cũng có thể gánh vác được.”
Vạn Hoài Bắc nói: “Có thể đánh có thể gánh vác đó là chiến sĩ mà, Lâu Yến Vy chỉ là một cô gái thôi.”
Lãnh Phú Cường: “Lâu Yến Vy thú vị, hài hước”
Vạn Hoài Bắc: “Trình độ thưởng thức của cậu thật là điên khùng mà”
Lãnh Phú Cường: “Suy nghĩ của Lâu Yến Vy đơn giản”
Vạn Hoài Bắc: “Đó là vì ngốc”
Lãnh Phú Cường: “Lâu Yến Vy, cô ấy.”
Lãnh Phú Cường đột nhiên ngừng nói, nhìn chằm chằm Vạn Hoài Bắc, chuyển đề tài: “Cậu cũng để ý Lâu Yến Vy rồi à?”
“Ha ha!” Vạn Hoài Bắc cười khẩy hai tiếng, vẻ mặt tự nhiên: “Làm sao có thể chứ, tớ có nhìn trúng ai cũng sẽ không nhìn trúng mẫu dạ xoa đó đâu, chỉ là tớ muốn dùng thân phận bạn bè để khuyên cậu, đừng nhảy vào hố lửa, nếu cưới Lâu Yến Vy về, tổ tiên dưới suối vàng cũng không thể sống yên ổn đâu.”
“Cậu nói như vậy, tớ lại cảm thấy rất thú vị” Lãnh Phú Cường sờ sờ cằm nói: “Nhà họ Lãnh nhạt nhẽo lắm.
Nếu có Lâu Yến Vy ở đó, chắc chắn sẽ rất vui.
Hai chúng ta lại làm việc với nhau, như vậy không chỉ là cộng tác trên phương diện sinh hoạt mà còn là cộng sự trong công việc nữa, hoàn hảo”.
Vạn Hoài Bắc mở to hai mắt, có chút kích động, vội vàng nói: “Hoàn, hoàn hảo gì chứ, đây chính là hổ lửa đấy, cậu không nên nhảy vào đâu”.
“Tớ họ Lãnh, còn Lâu Yến Vy là hố lửa, vừa khéo lại ấm áp, đúng là xứng đôi” Lãnh Phú Cường đứng dậy vỗ vỗ vai Vạn Hoài Bắc: “Vốn dĩ tớ còn đang do dự, cậu nói như vậy, tớ lại cảm thấy mình với Lâu Yến Vy rất hợp nhau.
Trước đây tớ còn lo lắng cậu thích Lâu Yến Vy nên không tiện ra tay.
Nếu cậu đã không thích, vậy thì tớ sẽ ra tay ngay”
Vạn Hoài Bắc: “..”
“Cục đá lạnh, tớ cảm thấy Bạch Hồng Hoa không tệ đâu, cậu nhìn xem, cậu lạnh như băng, cô ấy cũng lạnh như băng, hoàn hảo, nếu hai người ở bên nhau, mùa hè cũng không cần bật điều hòa nữa” Vạn Hoài Bắc ra sức quảng bá cho Bạch Hồng Hoa, nói: “Đến cả việc con của các cậu sinh ra đặt tên là gì tớ cũng nghĩ xong rồi.
Tên là Lãnh Băng gì đó, quá thích hợp luôn”
Lãnh Phú Cường: “..”
“Tớ sợ lạnh” Lãnh Phú Cường nói: “Quyết định như vậy đi, đợi đến lúc uống rượu mừng đi nhé”.
Vạn Hoài Bắc cười haha: “Cái mẫu dọa xoa đó không thể theo đuổi được đâu, cậu đừng nói chuyện đó trước như vậy?
Lãnh Phú Cường gật đầu, vô cùng đồng ý: “Tính cách của Lâu Yến Vy lanh lẹ, cũng không biết cô ấy thích gì.
Vạn Hoài Bắc, hai người quen nhau lâu như vậy, cậu có biết cô ấy thích ăn gì không? Kinh nghiệm của cậu phong phú, giúp tớ nghĩ cách gì đi”.
“Mình vẫn còn độc thân, kinh nghiệm có thể phong phú hơn cậu bao nhiêu chứ?” Khóe miệng Vạn Hoài Bắc nhếch lên, lạnh lùng: “Cô ấy cái gì cũng có thể..”
Đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, Vạn Hoài Bắc nhanh chóng suy nghĩ, nói: “Lâu Yến Vy thích nhất là lẩu, loại lẩu cay ấy, càng cay càng tốt.”
Lãnh Phú Cường có chút không tin: “Cậu chắc chứ?”
“Tớ quen cô ấy nhiều năm như vậy, chắc chắn hiểu rõ hơn cậu, cậu có thấy tính cách của cô ấy rất giống với cây ớt nhỏ không? Hoàn hảo luôn”
Giả thuyết này thật sự cũng có lý.
Lãnh Phú Cường gật gù: “Còn gì nữa không?” Chưa từng theo đuổi bạn gái, nên không có kinh nghiệm.
“Có, đương nhiên là có” Vạn Hoài Bắc nói: “Lâu Yến Vy rất chú ý tới địa điểm ăn uống.
Nhất định phải gần bờ nước, ánh đèn mờ mịt, cậu cho thêm chút hoa, cậu thử nghĩ đến cảnh tượng đó xem, đẹp biết bao nhiêu?
“Rất tốt” Lãnh Phú Cường dùng ngón trỏ vỗ vỗ lên cánh tay: “Lâu Yến Vy thích loại hoa gì?” Vạn Hoài Bắc nói: “Hoa loa kèn”.
“Hoa loa kèn?” Lãnh Phú Cường cau mày.
Vạn Hoài Bắc lắc đầu, vội nói: “Hoa loa kèn hay còn gọi là hoa khiến ngưu, cũng gọi là tịch nhan.
Là một loài hoa rất có ý nghĩa.
Nếu cho cậu tặng hoa loa kèn, cô ấy nhất định sẽ thích”
“Được rồi” Lãnh Phú Cường không nghi ngờ gì, đúng lúc, Lâu Yến Vy xong việc từ ngoài bước vào, Lãnh Phú Cường nói: “Lâu Yến Vy, hết giờ làm rồi cùng nhau đi ăn tốt nhé”
Vạn Hoài Bắc: “..”
Như vậy cũng nhanh quá rồi.
Lâu Yến Vy vừa nghe tới ăn cơm cảm thấy vui vẻ, suýt chút nữa thì đồng ý thấy Vạn Hoài Bắc đây, trong lòng có chút căng thẳng: “Đội trưởng Lãnh, anh mời đi ăn như vậy có chút không tiện”
Hoàng hậu nương nương vẫn còn ở đây, đội trưởng lại hẹn cô đi ăn cơm, chuyện này có chút không ổn.
Cô ta đã hứa với Vạn Hoài Bắc sẽ không đồng ý lời mời của Lãnh Phú Cường.
Vạn Hoài Bắc đang định thở phào nhẹ nhõm, Lãnh Phú Cường nói: “Cô và Hồng Hoa đã ở công ty lâu như vậy, biểu hiện rất tốt.
Buổi tối hôm nay là ăn mừng cho các cô”
Lâu Yến Vy đồng ý: “Vậy thì không thành vấn đề”.
Vạn Hoài Bắc kinh ngạc nhìn Lãnh Phú Cường, được lắm cục đá lạnh, rất thông thạo cách hẹn với con gái nha, còn biết lỗi người khác vào yểm trợ.
Thế này tại sao lại không đi ghẹo em gái, như vậy thực sự quá biết ghẹo rồi.
Lãnh Phú Cường có việc phải làm nên rời đi trước, văn phòng chỉ còn lại Lâu Yến Vy và Vạn Hoài Bắc.
Lâu Yến Vy lạnh lùng nhìn anh ta: “Anh còn ở đây làm gì?” “Cô tưởng tôi muốn vào văn phòng của cô đấy à” Vạn Hoài Bắc cũng rất có khí thế.
“Đi thong thả, không tiễn”.
Vạn Hoài Bắc tiến lên vài bước, lại lui về phía sau: “Tối nay cô sẽ đi ăn thật sao?”
“Đi chứ, đội trưởng chúc mừng tôi và Hồng Hoa.
Đây là hành động khen ngợi của cấp trên đối với cấp dưới.
Anh thân là “bạn gái” của đội trưởng, đừng keo kiệt như vậy được không? Lâu Yến Vy bĩu môi: “Đội trưởng thích đàn ông, tôi cũng thích đàn ông.
Chúng tôi có cùng sở thích.
Tôi
nghĩ có cậy cũng không được cái góc tường nhà anh đâu”
Lâu Yến Vy cảm thấy rằng Vạn Hoài Bắc nên đề phòng những người đàn ông kia chứ không phải cô ta.
Vạn Hoài Bắc vẫn không yên tâm: “Buổi tối gửi địa chỉ ăn cơm cho riêng tôi biết.”
“Công tử bột, anh đúng là bụng dạ hẹp hòi” Lâu Yến Vy thấy vậy không còn gì để nói, ân cần chỉ bảo: “Đàn ông có sự nghiệp riêng của mình, không thể lúc nào cũng ở bên cạnh đội trưởng được.
Anh phải buông tay để đội trưởng có thể ra ngoài được chứ”.
“Chỉ là tôi không yên tâm về cô thôi” Vạn Hoài Bắc cũng lười giải thích, những lời này thực sự không sai, chỉ là nhiều năm sau Lâu Yến Vy mới hiểu được ý nghĩa thực sự của những lời này.
“Được rồi, tôi sẽ gửi định vị cho anh” Lâu Yến Vy xua tay nói thầm: “Kiếp trước đúng là con gái rồi, giày vò người ta tức chết mất thôi”.
Vạn Hoài Bắc: “..”
“Kiếp trước tôi cũng là đàn ông đấy”
“Đàn ông lại lại mềm yếu như anh chứ, chuyện anh để Tần Kiều Lam chạy mất, tôi còn chưa tính sổ với anh đâu.
Cái loại xấu xa như vậy, chỉ gọi anh hai tiếng anh Bắc mà anh đã thả người ta đi.”
Vạn Hoài Bắc cũng rất tự trách, đây là lần đầu tiên không phản bác, chỉ liếc mắt nhìn Lâu Yến Vy nói: “Mẫu dạ xoa, Tần Kiều Lam là do lão đại giúp đỡ đến trường để đi học lại, anh ấy coi Tần Kiều Lam như em gái mình, tôi và Tần Kiều Lam cũng đã biết nhau nhiều năm, tôi đã từng coi cô ấy như em gái”
“Việc hôm nay tôi thực sự mất khả năng phán đoán, nhưng tôi là một con người, người thì cũng có thất tình lục dục, tôi không phải thẩm phán cũng không phải thần thánh.
Cô lấy chuyện Tần Kiều Lam ra làm tôi rất khó xử”
Vạn Hoài Bắc hỏi: “Nếu một ngày cô tự mình đưa cha mình về, cô có thể bắt ông ấy lại không?”
Vẻ mặt Lâu Yến Vy trở nên lạnh lùng hơn: “Tôi không có cha”
Đây không phải là tức giận rồi sao?
Lâu Yến Vy lười muốn biết tại sao Vạn Hoài Bắc lại biết được chuyện Lệ Quốc Phong là bố cổ.
Tâm trạng Lâu Yến Vy lập tức trở nên không vui, lập tức đi ra ngoài.
Vạn Hoài Bắc đột nhiên hối hận vì những gì mình vừa nói, anh ta tự vả vào miệng mình..