Trước khi Lệ Quốc Phong có thể vượt ngục chứng tỏ cũng có chút tài năng, nếu không phải vì có giá trị lợi dụng, Chu Á sẽ không tìm tới Lệ Quốc Phong.
Một tên tội phạm bị truy nã, đừng nói đến tương lai gì.
Đều là hồ ly ngàn năm đứng đây diễn Liêu trai chí dị.
Lệ Quốc Phong cũng đâu phải là một chiếc đèn cạn dầu?
Hiện tại ông ta chỉ có chút giá trị lợi dụng như vậy, chắc chắn không thể để người ta lợi dụng nó một cách vô ích.
Lệ Quốc Phong nói: “Tôi đã sắp xếp ổn thỏa, chỉ cần cậu cho tôi mượn mấy chục người là OK, cam đoan sẽ giải cứu được Tần Kiều Lam”
Chu Á nghi ngờ liếc nhìn Lệ Quốc Phong, suy nghĩ một chút rồi nói: “Được!”
Ai cũng có điểm yếu, Chu Á đưa mắt nhìn về phía Tô Hạo Trần: “Tôi cho ông mượn người, bên cạnh tôi cũng thiếu nhân lực.
Không biết Lệ lão đại có thể bỏ thứ yêu thích mà cho tôi mượn anh bạn nhỏ này vài ngày được không?”
Đây nào phải là mượn gì? Rõ ràng là muốn bắt Tô Hạo Trần làm con tin để kiềm chế Lệ Quốc Phong.
“Ai là anh bạn nhỏ?” Tô Hạo Trần không chịu nổi những lời này: “Mắt nhìn của anh tốt thật đấy, năm nay ông đây đã hai mươi tuổi, không còn là một đứa trẻ con rồi.”
Chu Á không lớn hơn Tô Hạo Trần bao nhiêu tuổi, nhưng Chu Á ra đời lăn lộn từ rất sớm, còn Tô Hạo Trần mới ra đời được bao lâu chứ?
Trong mắt Chu Á, Tô Hạo Trần chính là một anh bạn nhỏ còn chưa dứt sữa.
Chu Á không nhìn Tô Hạo Trần mà nhìn về phía Lệ Quốc Phong: “Lệ lão đại không bằng lòng?”
“Sao lại thế chứ, giữa hai chúng ta bây giờ đang là quan hệ hợp tác, giúp đỡ lẫn nhau, là việc nên làm.” Lệ Quốc Phong kéo Tô Hạo Trần đẩy tới trước mặt Chu Á: “Hạo Trần, đi theo học hỏi nhiều vào”
Lệ Quốc Phong lén lút nháy mắt với Tô Hạo Trần, Tô Hạo Trần rất tin.
tưởng vào Lệ Quốc Phong, tất nhiên cậu sẽ không cảm thấy rằng cha cậu đã đẩy cậu vào hố lửa, lấy cậu làm con tin.
Trong mắt cậu, đây là chịu nhục, là Lệ Quốc Phong đang rèn luyện cậu.
Tô Hạo Trần rất nghe lời: “Dạ, cha.”.
Chu Á bị tiếng “cha” làm cho kinh ngạc, sau đó lập tức nở nụ cười: “Thì ra anh bạn nhỏ này là con trai của Lệ lão đại”
Bắt giữ con trai của Lệ Quốc Phong trong tay, còn sợ rằng Lệ Quốc Phong không nghe lời?
Tô Hạo Trần rất tự hào nói: “Tôi là con trai của cha tôi”
“Lệ lão đại, xin chúc mừng, có người kế nghiệp rồi” Ý cười trong mắt Chu Á càng sâu, hóa ra lại là một kẻ ngốc nghếch.
Lệ Quốc Phong: “…”
Thật ra ông ta muốn ngăn Tô Hạo Trần thừa nhận, nhưng đã không còn kịp rồi.
Lệ Quốc Phong đã làm giám định quan hệ cha con và xác định rằng Tô Hạo Trần là con của mình.
Nếu không thì ông ta thực sự sẽ không vui khi nhận lại một đứa con trai ngốc nghếch như vậy.
Tô Hạo Trần lớn lên cùng với Tô Lan Huyên, vì sao lại không học được một chút tâm tư của Tô Lan Huyên chứ?
Đầu óc không bằng Tô Lan Huyên, nếu giá trị vũ lực có thể bằng một nửa Lâu Yến Vy thì cũng tốt rồi.
Nhưng Tô Hạo Trần lại là một đứa trẻ ốm yếu, lần phẫu thuật trước tuy thành công nhưng cuối cùng không được như người bình thường, sức chống đỡ của thân thể cũng có hạn.
Ngoài việc có thể nối dõi tông đường cho ông ta, Tô Hạo Trần không thể làm được chuyện lớn nào.
Lệ Quốc Phong lịch sự nói: “Hạo Trần không hiểu nhiều chuyện, mong rằng Chu lão đại sẽ chỉ bảo.”
Biệt thự Nam Sơn.
Trong phòng huấn luyện, Lâu Yến Vy đã rèn luyện cả tiếng đồng hồ, toàn
thân toát đầy mồ hôi, mồ hôi chảy dài theo tóc rơi trên sàn, trượt vào quần áo dọc theo xương quai xanh mịn màng.
Lồng ngực Lâu Yến Vy thở hổn hển, đánh ra một quyền cuối cùng.
Cô ta ổn định bao cát, sau đó đi sang một bên để uống nước.
Lâu Yến Vy ngồi xếp bằng, uống từng ngụm từng ngụm nước.
“Tôi cảm thấy hẳn là cô nên uống rượu thì hơn”.
Giọng nói của Vạn Hoài Bắc vọng ra từ cửa.
Anh ta ở đây đã lâu.
Từ lúc Lâu Yến Vy tiến vào bắt đầu rèn luyện, anh ta đã đứng ở cửa, đến lúc anh ta sắp ngủ gật, cuối cùng Lâu Yến Vy cũng dừng lại.
Vạn Hoài Bắc đi tới: “Không vui? Lấy bao cát trút giận?”
Lâu Yến Vy liếc anh ta một cái: “Tốt hơn hết là tránh xa tôi ra, nếu không thì nắm đấm không có mắt đâu”.
Nói xong, Lâu Yến Vy lại đứng dậy để đánh bao cát.
Vạn Hoài Bắc đi tới, đứng một bên quan sát: “Có phải lại vừa ý anh chàng đẹp trai nào mà không theo đuổi được anh ta không?”
Lâu Yến Vy này có hơi bất thường, vừa rồi vẫn còn tốt mà.
Lâu Yến Vy không nói lời nào, tiếp tục đánh bao cát.
Vạn Hoài Bắc đi tới trước mặt Lâu Yến Vy: “Lâu Yến Vy, cô còn nợ tôi hai chuyện.”
Lâu Yến Vy dừng lại: “Nói đi, có chuyện gì, bây giờ bà đây sẽ làm cho anh.”
Vạn Hoài Bắc suy nghĩ một chút: “Tâm sự với tôi”
“Đơn giản vậy sao?” Lâu Yến Vy cảm thấy có mùi lừa đảo: “Không phải là anh đang nghĩ ra ý xấu nào để hãm hại tôi đấy chứ?”
“Nào dám, chị gái cô ở trên lầu, tôi mà dám đả thương cô thì còn không bị chị cô chém à?” Vạn Hoài Bắc nhún vai: “Tôi đã như vậy rồi, cô chỉ cần một ngón tay là có thể giải quyết tôi.
Sao thế, cô sợ à?”
“Sợ cái lông”
Vạn Hoài Bắc: “..”
“Con gái không được chửi thề.” Lâu Yến Vy lại trừng mắt liếc nhìn anh ta: “Mẹ tôi mất sớm, lại không có
cha, là một đứa bé trưởng thành một cách tự do, không trưởng thành theo chiều hướng tiêu cực cũng không tệ rồi, anh còn quản tôi nói bậy hay không?”
Lâu Yến Vy biết Lệ Quốc Phong là cha của mình chỉ là chuyện gần đây, trong ấn tượng của Lâu Yến Vy, mình không có cha.
Lệ Quốc Phong chỉ là một người cậu, hơn nữa Lệ Quốc Phong cũng không dạy dỗ cô ta như thế nào cả, toàn là tùy tiện thả cô ta ra lang thang kiếm sống ở bên ngoài.
Lâu Yến Vy đi đến bên cạnh và lấy một chai nước để uống.
“Anh nói muốn tôi nói chuyện phiếm với anh, vậy nói cái gì đây?”
“Tâm sự linh tinh thôi.”
“Đúng rồi, tôi nhớ ra một việc…” Lâu Yến Vy đột ngột quay lại và đụng phải Vạn Hoài Bắc đang đi tới.
“Tay của tôi” Vạn Hoài Bắc kinh hãi vội vàng lui về phía sau, tay này không thể tiếp tục bị va chạm nữa.
Vội vàng lui về phía sau, Vạn Hoài Bắc giẫm chân lên, ngửa người ra sau.
Thấy anh ta sắp ngã, Lâu Yến Vy lanh tay lẹ mắt vươn tay túm lấy cổ áo của Vạn Hoài Bắc, kéo anh ta lại.
Lâu Yến Vy dùng lực quá mạnh, Vạn Hoài Bắc lao thẳng về phía Lâu Yến Vy do quán tính.
Không nghiêng không lệch, Vạn Hoài Bắc hôn thẳng vào môi Lâu Yến Vy.
Khoảnh khắc ấy, không gian và thời gian như đứng yên.
Cả hai đồng thời mở to mắt, Lâu Yến Vy đang nắm cổ áo của Vạn Hoài Bắc, hai tay Vạn Hoài Bắc đang bó bột, chỉ đứng bằng một chân, một chân đưa lên, đây là tư thế sắp cất cánh.
Vài giây sau, Lâu Yến Vy kinh hoàng đẩy Vạn Hoài Bắc ra, Vạn Hoài Bắc không đứng vững, ngồi bệt xuống đất, đau đớn đến mức nước mắt sắp tràn ra.
“Mẫu Dạ Xoa, cô có thể nhẹ nhàng xíu được không.”
Nụ hôn vừa rồi khiến Lâu Yến Vy ngỡ ngàng, trong đầu rối tung lên, đó chính là nụ hôn đầu tiên của cô ta đó.
Nụ hôn đầu đời thực sự.
“Công tử bột, anh lại lợi dụng tôi.” Lâu Yến Vy vội vàng lau miệng.
Vạn Hoài Bắc ngồi dưới đất nhìn thấy bộ dạng bối rối của Lâu Yến Vy,
anh ta rất vô tội nói: “Vừa rồi đó là nụ hôn đầu tiên của tôi.
Rõ ràng là cô đã lợi dụng tôi.
Tôi có lý do để nghi ngờ rằng cô có hứng với tôi.”
Vừa rồi là do Lâu Yến Vy kéo anh ta qua.
Lâu Yến Vy nhìn Vạn Hoài Bắc đang ngồi trên mặt đất, dáng vẻ như thể bị cô ta ức hiếp, phát điên nói: “Đúng là làm bậy mà.” Cô ta lập tức bỏ chạy.
Tô Lan Huyên nửa đêm dậy uống nước, nhìn thấy Lâu Yến Vy hoang mang rối loạn chạy ra khỏi phòng huấn luyện thì hỏi: “Yến Vy à, có chuyện gì vậy?” Nhìn thấy Tô Lan Huyên, Lâu Yến Vy chột dạ lắc đầu: “Không có việc gì.”
“Em có chắc không?”
“Xác định chắc chắn.” Lâu Yến Vy gật đầu: “Chị ơi, em đi tắm rửa nghỉ ngơi đây.
Nói xong cô ta chuồn mất.
Tô Lan Huyền tò mò, sau đó liền nhìn thấy Vạn Hoài
Bắc khập khiễng đi ra khỏi phòng huấn luyện.
Ơ?
Đúng là có gì đó xảy ra rồi.
Tô Lan Huyên dùng tốc độ cực nhanh “bay” tới trước mặt Vạn Hoài Bắc: “Vạn Hoài Bắc, sao mặt anh đỏ như vậy?”
“Hơ!” Vạn Hoài Bắc bị sự xuất hiện đột ngột của Tô Lan Huyên làm cho giật mình: “Chị dâu, nửa đêm nửa hôm, chị có thể khéo léo hơn về cách xuất hiện của mình được không?”
“Thành thật giải thích, anh đã làm gì Lâu Yến Vy?” Tô Lan Huyền ra vẻ nghiêm hình bức cung.
Vạn Hoài Bắc kêu oan: “Rõ ràng là cô ta đã làm chuyện không thể tả với tôi, cũng đâu phải là tôi.”
“Không thể miêu tả?” Máu bà tám của Tô Lan Huyên bị gợi lên, hưng phấn mà tò mò, hỏi: “Vậy anh từ từ miêu tả cho tôi nghe đi/”.