Lão Đại Phu Nhân Đuổi Tới Rồi

Chương 316



Tô Lan Huyên cũng nhìn thấy tài liệu trên bàn Lãnh Phú Cường, cô không biết đó là gì, nhưng rất rõ ràng, Lãnh Phú Cường đang nhìn chẩm chẳm vào tài liệu này trước khi cô đến.

Lãnh Phú Cường ngẩng đầu, tay chọc chọc tài liệu trên bàn hỏi: “Cô Lục, trước đây Lâu Yến Vy và Bạch Hồng Hoa làm gì?”
Hỏi thẳng như vậy, Tô Lan Huyên biết cuối cùng thì việc cũng bại lộ rồi.

Lâu Yến Vy và Bạch Hồng Hoa vào cục làm việc, Tô Lan Huyên đã lo lắng sẽ có một ngày như vậy.

Tô Lan Huyên không trả lời mà hỏi vặn lại: “Người bên trên đều biết rồi?”
Lãnh Phú Cường lắc đầu: “Sáng sớm nay tôi mới nhận được phần tài liệu này, còn chưa nộp lên.”
“Vi sao đội trưởng Lãnh không nộp lên?”
Câu nói của làm Lãnh Phú Cường á khẩu không trả lời được, trước khi Tô Lan Huyên đến, anh ta vẫn đang xoản xuýt vấn đề này.

Tô Lan Huyên hiểu rõ sự xoắn xuýt của Lãnh Phú Cường bèn nói: “Đội trưởng Lãnh, trước đây là anh mời các cô ấy tới, nếu như không có vụ này, hai người bọn họ tự do tự tại, người nào cũng không chịu ràng buộc gò bó lại tự nguyện bị anh sai khiến, anh nên biết điều này có ý nghĩa thế nào.”
Thật ra ý Tô Lan Huyên muốn biểu đạt là hai người Lâu Yến Vy và Bạch Hồng Hoa có trái tim rất nhiệt tình, dù thật sự trước kia từng làm việc gì đó cũng không phải tội ác tày trời, giết người phóng hỏa, không cần thiết tóm chặt không buông Luật pháp không vượt qua tình cảm con người.

Nhưng lời này rơi vào tai Lãnh Phú Cường lại thành có ý khác.


Vẻ mặt anh ta kinh ngạc bật thốt lên: “Chẳng lẽ hai chị em bọn họ thích tôi?”
Tô Lan Huyêt Lãnh Phú Cường nói: “Rất xin lỗi, tôi không biết việc này thật, thật ra hai người Lâu Yến Vy và Bạch Hồng Hoa rất xuất sắc.

Nếu quả thật vì vậy mà đả kích lòng nhiệt tình của các cô ấy hoặc là gặp chuyện không may, tôi cũng rất tự trách, nhưng tôi khoác lên bộ đồng phục cảnh sát, tôi phải xứng đáng với bộ quần áo trên người, không thể vì tình riêng mà làm trái pháp luật.”
Tô Lan Huyên ngoài cười nhưng trong không cười: “Đội trưởng Lãnh, anh hài hước thật đấy”
Hoàn toàn không thể trao đổi bằng tư duy của người bình thường được.

“Cô Lục, Bạch Hồng Hoa thả Tân Kiều Lam chạy mất, việc này là cố tình phạm pháp, dù tôi không giao ra những thứ trong tay ra.

Chỉ với tội này thì Bạch Hồng Hoa cũng phải ngồi tù ba năm.” Lãnh Phú Cường nhíu mày kiếm nói: *Còn Lâu Yến Vy, cô ta vào cùng với Bạch Hồng Hoa, quan hệ giữa hai người rất thân mật, sẽ bị người bên trên nghỉ ngờ.

Lần này cho dù không làm sao thì cô ta cũng rất khó tiếp tục ở lại trong cục.”
“Đội trưởng Lãnh, anh mới chỉ nói pháp mà chưa nói tình?” Tô Lan Huyên bực mình: “Ban đầu là anh gọi các cô ấy đến, theo như lời anh nói, vậy anh cũng không thoát khỏi liên quan đến việc này”
Lãnh Phú Cường im lặng, Tô Lan Huyên giận dữ: “Đội trưởng Lãnh, nếu hai người bọn họ xảy ra chuyện thật.

Các người muốn bắt họ, tôi đây cũng tìm người cướp ngục.”
“Được, vậy chúng ta bàn chuyện.

Các anh xác định Tân Kiều Lam do Bạch Hồng Hoa thả đi?”
Lãnh Phú Cường nhíu chặt chân mày: “Khẳng định chín mươi phần trăm”
Tô Lan Huyên hỏi tiếp: “Vậy Lâu Yến Vy và Bạch Hồng Hoa từng làm chuyện giết người phóng hỏa?”
“Trong phần tài liệu này cho thấy không làm”
“Thế trong khoảng thời gian này hai người họ biểu hiện thế nào? Có lập công không?”
“Hai người biểu hiện xuất sắc, làm cho đàn ông cũng phải tự tỉ”
Lãnh Phú Cường nói thật.

“Vậy thì không được rồi, đội trưởng Lãnh.

Bắt hai người họ tuyệt đối là tốn thất cho các anh.” Tô Lan Huyên nó “Luật pháp khuôn phép không phải để nghiêm khắc trừng phạt một người mà là cải tạo một người, ý muốn sửa chữa sai lầm làm lại cuộc đời”
Lãnh Phú Cường nhìn Tô Lan Huyên với ánh mắt phức tạp, đáy lòng chấn động mạnh mẽ, bởi vì Tô Lan Huyên nói không sai.

Trừng phạt nghiêm khäc không phải là mục đích, sửa sai thay đổi mới là tôn chỉ.

Lãnh Phú Cường đứng dậy nói: “Đợi kết quả thẩm vấn của bên kia trước đã, cô Lục, tốt nhất cô nên chuẩn bị tâm lý, tôi cũng không muốn hai người bọn họ gặp chuyện không may”
Tô Lan Huyên hiểu rất rõ, việc mấu chốt bây giờ là Bạch Hồng Hoa để Tân Kiều Lam chạy mất.


Lãnh Phú Cường không đưa tài liệu ra đã là tận tình tận nghĩa rồi.

Tô Lan Huyên chờ đợi, hy vọng có thể gặp Lâu Yến Vy và Bạch Hồng Hoa một lần, cô đợi mất hai tiếng, cuối cùng mới được gặp Lâu Yến Vy.

“Yến Vy, không sao chứ? Đừng lo, có chị ở đây sẽ không để em gặp chuyện.”
Lâu Yến Vy lắc đầu: “Em không sao, người gặp chuyện là Hồng Hoa, đứa ngốc, cậu ấy nhận rồi.”
Chính bởi vì Bạch Hồng Hoa nhận tội, gánh tất cả mọi chuyện lên đầu mình nên Lâu Yến Vy mới có thể ra ngoài nhanh như vậy.

Lâu Yến Vy rất hối hận, cô tức giận đấm một quyền lên tường: “Đều tại em, nếu không phải em ham mê sắc đẹp, sao lại kéo Hồng Hoa đến nơi này.

Thật sự bị Vạn Hoài Bắc nói đúng rồi, đám người kia gian xảo, qua cầu rút ván, chúng ta là đưa dê vào miệng cọp.”
Lời này của Lâu Yến Vy vừa khéo bị Lãnh Phú Cường đi tới nghe thấy.

Câu “ham mê sắc đẹp” kia đặc biệt khiến người ta rung động tinh thần.

Lâu Yến Vy có ý với anh ta thật?
Trong lòng Lãnh Phú Cường dâng lên cảm giác vui sướng, nhưng vừa nghĩ tới chính mình mời hai người đến rồi âm ï thành như vậy, anh †a cũng rất tự trách.

“Xin lỗi Lâu Yến Vy” Lãnh Phú Cường đi tới.

Lâu Yến Vy lạnh lùng nhìn Lãnh Phú Cường: “Bây giờ các người xảo quyệt thật đấy, vì bắt được hai chúng tôi mà ngay cả mỹ nhân kế cũng đem ra dùng”
Lãnh Phú Cường: “…”
Đây thật sự là… hiểu lâm thấu trời cao mà.

Nếu Lãnh Phú Cường biết trước kia hai chị em này làm gì thì anh ta nào dám mời đến.

Lúc này Lâu Yến Vy rất cáu kỉnh, hoàn toàn đối mới cái nhìn về Lãnh Phú Cường.

“Đội trưởng Lãnh, nếu các anh không thả Hồng Hoa, nhất định tôi sẽ không bỏ qua, Lâu Yến Vy tôi muốn dân một người đi khỏi nơi này, các người đừng hòng ngăn được tôi.”
“Lâu Yến Vy, đừng làm liều.” Lãnh Phú Cường đau đầu, hai chị em này thật sự là không phải người một nhà không vào cùng một cửa, suy nghĩ đều đơn giản thô bạo như vậy.

Lãnh Phú Cường hỏi: “Đội trưởng Lãnh, có thể sắp xếp cho chúng tôi gặp Bạch Hồng Hoa không?”
“Bây giờ không được, quy trình còn chưa thực hiện xong.


Hai người cứ về đợi trước đi, có tin tức tôi sẽ báo cho hai người.’ Lãnh Phú.

Cường không nói cho hai người, vài chục phút trước, Bạch Hồng Hoa đã bị chuyển đi, bây giờ ngay cả anh ta cũng không biết Bạch Hồng Hoa bị nhốt ở đâu.

Bên trên hành động nhanh như vậy, xem ra trên người Bạch Hồng Hoa có thể khai thác được gì đó, không chỉ đơn giản là cướp ngục.

Lâu Yến Vy ngang ngược vênh váo: “Nếu các người dám động đến một đầu ngón tay của Hồng Hoa, tôi sẽ san bằng cái cục này.

Tôi cho các người ba tiếng đồng hồ, không gặp được Hồng Hoa… tôi nói được thì làm được.”
Bỏ lại câu này, Lâu Yến Vy nhanh chóng đi ra ngoài.

Lãnh Phú Cường nghiêm túc dặn dò Tô Lan Huyên: “Nhất định Cô.

Lục phải khuyên nhủ Lâu Yến Vy, làm lớn chuyện không có chỗ nào tốt đối với Bạch Hồng Hoa cả”
“Cố gắng hết sức” Tô Lan Huyên cũng biết một mình Lâu Yến Vy đối chọi với bọn họ sẽ thua thiệt.

Lâu Yến Vy và Tô Lan Huyên rời khỏi, lên xe rồi Tô Lan Huyên mới nói: “Lâu Yến Vy, đừng kích động.

Chị bảo anh rể em tới, việc này có khả năng xoay chuyển, hoặc là bắt Tân Kiều Lam lại, không chừng có thể lấy công chuộc tội.”
“Chị, em sẽ không làm loạn đâu, những lời vừa rồi đều là em dọa người thôi” Tâm trạng Lâu Yến Vy lập tức trở nên nặng nề, ánh sáng trong mắt cũng dần dần lạnh xuống.

Sau khi hai người rời đi không lâu, “sự tích” trước kia của Lâu Yến Vy và Bạch Hồng Hoa bị tung lên mạng, âm ï xôn xao.

Trong thời gian ngắn, cũng làm cho trong cục biến thành trò cười, chịu đủ chỉ trích.

Không ít cư dân mạng chửi rủa trong phần bình luận, cực kỳ có ý kiến, mạnh mẽ yêu cầu bắt Lâu Yến Vy và Bạch Hồng Hoa lại.

Dư luận nghiêng về một phía, phát triển rất mạnh khiến người ta trở tay không kịp..


Bình Luận (0)
Comment