“Anh Lục!” Hai tay Lê Cẩm Tú siết chặt hơn vì căng thẳng, lại vì Lục Đồng Quân đến gần khiến tim cô ta đập nhanh hơn, giống như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.
Hai mà cô ta ửng hồng, mừng rỡ kích động nói lắp bắp: “Anh Lục, anh Lục, anh yên tâm, tôi sẽ không để mợ chả biết đến sự tồn tại của tôi, chuyện gì tôi cũng nghe theo anh Lục”.
Lê Cẩm Tú nghĩ rằng Lục Đồng Quân cũng có ý với cô ta, chỉ là anh bận tâm Tô Lan Huyên, Lê Cẩm Tú nói một cách hợp lý rằng cô ta sẵn sàng làm người tình, một kẻ thứ ba.
Thật đúng là người hiểu chuyện và chu đáo.
Lục Đồng Quân cong môi cười, đột nhiên anh siết chặt tay, giọng điệu vô cùng lãnh đạm: “Chỉ cần là người chọc tức vợ tôi đều phải ôm bụng ngôi nhà tiêu vài tháng hoặc là cỏ trên mộ đã cao một mét rồi.
Bây giờ, cô giáo Lê muốn chọn cái.
nào? Đi ngồi nhà tiêu mấy năm? Hay là có cỏ mọc dài trên mộ?”
Tân Huệ Mẫn vẫn còn ở trong nhà giam, Tô Lan Ninh cũng đã ngồi xổm trong nhà tiêu mấy tháng, phần mộ của Tần Nhã Viên thật sự đã mọc dài cỏ, về phần Tần Kiều Lam, cô ta đang bị truy nã.
Nghe vậy, Lê Cẩm Tú tái mặt vì sợ hãi, cô ta nói chuyện cũng run rẩy: “Anh Lục, tôi.”
Ngay khi Lục Đồng Quân dùng chút sức, Lê Cẩm Tú trực tiếp ngã khỏi sô pha.
Lục Đồng Quân nhìn chằm chằm Lê Cẩm Tú: “Nói cho tôi tất cả những điều cô biết.
Nếu cô dám giấu giếm một chữ, cô nhìn thấy vết máu trên mặt đất chưa? Tôi không ngại để cho vết máu của cô dính trên đó”
“Anh Lục, tôi nói, tôi nói” Chân Lê Cẩm Tú đã mềm nhũn, cô ta đã đánh giá thấp Lục Đồng Quân: “Khi đứa bé bị bắt đi, tôi đã nhìn thấy.
Là một người đàn ông đeo khẩu trang.
Người đàn ông đó dùng ánh mắt uy hiếp tôi, lúc đó tôi sợ hãi nên không dám lên tiếng, sau khi trở về tôi cảm thấy tội lỗi trong lòng nhưng sợ bị liên lụy người đó sẽ gây phiền toái cho tôi nên tôi không dám nói ra sự thật với cảnh sát.
Trong lòng tôi rất mâu thuẫn, thật sự không chịu được mới có dũng khí đến nói với anh Lục”
“Người đàn ông đeo khẩu trang? Nói rõ ràng tất cả các đặc điểm cơ thể của anh ta cho tôi” Trong lòng Lục Đồng Quân kích động: “Người đàn ông rời đi bằng phương tiện gì?”
“Người đàn ông đó đeo khẩu trang, tôi không nhìn thấy anh ta trông như thế
nào nhưng người đàn ông đó cao khoảng một mét tám và gầy còm.
Anh tai khoảng ba mươi tuổi, mặc quần áo đen và đội mũ.
Anh ta ôm đứa bé hòa vào đám đông, tôi thấy anh ta lên taxi, lại có vẻ như anh ta không có ngồi trong xe”
Tất cả manh mối của Lê Cẩm Tú đều là một phía, nhưng này còn hơn không có manh mối.
Khi một người nhìn thấy một người lạ, hầu hết mọi người chỉ có thể nhớ được đến như vậy.
Ngay lập tức Lục Đồng Quân yêu cầu mọi người tìm kiếm từ máy giám sát gần trường học dựa trên những manh mối này.
Đội mũ và đeo khẩu trang, loại người này sẽ rất dễ thấy trong đám đông.
Lục Đồng Quân đã cử người đến các vùng lân cận của trường để hỏi thăm.
Nhưng trong một ngày, không có ai nhìn thấy một người như vậy cũng như không nhìn thấy người đó trong máy giám sát.
Lục Đồng Quân nghi ngờ rằng Lê Cẩm Tú đã nói dối.
Tứ Bảo bị thất lạc hai ngày hai đêm, đôi mắt Trần Hương Thủy gần như mù vì khóc, bà ấy vẫn không chịu ăn, miệng không ngừng nói xin lỗi Tô Lan Huyên.
Tô Lan Huyên cũng vì việc này mà qua hai ngày cô vẫn chưa gượng dậy nổi, cô luôn giữ im lặng.
Sau khi Lâu Yến Vy ở trong trại tạm giam bảy mươi hai tiếng, cô ta ra ngoài mới biết rằng nhà họ Lục đã xảy ra một chuyện lớn như vậy.
Vạn Hoài Bắc nhanh chóng giải quyết sự việc trong thị trấn và vội vã quay trở lại.
Lệ Thu Uyển và Thượng Quan Âu cũng đến thủ đô sớm, nhưng Lệ Thu Uyển không trực tiếp đến gặp Tô Lan Huyên.
Sau khi biết sự việc không may này, Lưu Lệ Phương đã đích thân đến nhà họ Lục để chia buồn, quan tâm cùng an ủi.
Lý Kính Hòa cũng sử dụng mối quan hệ của mình để giúp tìm người.
Tô Lan Ninh, Sở Lâm Minh và Chu Văn Triệt đều biết chuyện này, cả ba nhìn tin tức với vẻ mặt khác nhau.
Cả Lục Đồng Quân và Tô Lan Huyên đều không đến công ty vì việc đứa bé bị mất tích, các nhân viên trong công ty cũng đang thảo luận riêng.
Lạc Huy Hoàng mới được nhận chức đang dùng bữa với các đồng nghiệp của mình, mọi người đang bàn tán xôn xao chuyện này.
Một người đồng nghiệp thở dài: “Sếp lớn thật đen đủi.
Mấy đứa bé đều bị thất lạc vài lần.
Trước đây lạc mất đứa con trai thứ hai, giờ lại lạc mất con thứ tư.
Không biết sếp lớn đã gây tội với ai, sao những người này lại chọn xuống tay với bọn trẻ chứ?”
“Đúng vậy, ân oán của sếp lớn lại liên lụy đến con cái.
Xem ra người trộm đứa bé không kết hôn, không làm cha mẹ.
Nếu là một người mẹ, sao có thể sẵn sàng làm tổn thương đứa bé chứ?”
Tất cả mọi người đều là cựu binh của công ty, tập đoàn Đại Lục trước đây chưa bị lật đổ đã có bọn họ, sau này Lục Đồng Quân lại thành lập tập đoàn Huyên Quân, giữ lại tất cả những người trung thành ưu tú này.
Mọi người vẫn rất biết ơn ông chủ lớn Lục Đồng Quân, xét cho cùng thì về chế độ phúc lợi, trong ngành không có gì đáng nói.
Trong khi ăn, Lạc Huy Hoàng nói: “Kẻ bắt đứa bé cũng sẽ không bắt một cách vô cớ.
Dù sao cũng dẫn đến việc ngồi tù” “Nhưng dám chống lại nhà họ Lục thật đáng khâm phục.
Đồng nghiệp vừa ăn vừa thản nhiên hỏi: “Lạc Huy Hoàng, con của anh bao nhiêu tuổi rồi? Tôi thấy anh cũng trạc tuổi chúng tôi, hẳn là kết hôn rồi nhỉ? Sáng nay tôi còn thấy anh mua sữa bột”
Lạc Huy Hoàng dừng lại một lúc rồi điềm nhiên nói: “Chưa kết hôn.
“Không có con thì mua sữa bột làm gì?” “Tôi mua sữa bột cho con của chị gái để gửi về quê cho chị ấy.
Tôi ăn xong rồi, còn có bản báo cáo chưa chuẩn bị xong.
Tôi đi trước đây, rảnh thì mời mọi người đi ăn cơm..