Tô Lan Huyên truyền đạt lại tin nhắn với Lâu Yến Vy: “Đối phương bảo vào trong quán bar, em đã nhìn thấy quán bar chưa?”
Lâu Yến Vy liếc nhìn ra bên ngoài rồi nói: “Ùm, em thấy rồi, vậy em vào trong”
Tô Lan Huyên nhắc nhở: “Lâu Yến Vy, cẩn thận một chút, có nguy hiểm thì gọi chị ngay”
Nhất định trong quán bar có vấn đề, Tô Lan Huyên vẫn rất lo cho sự an toàn của Lâu Yến Vy.
Lâu Yến Vy trêu chọc: “Chị, nếu đến em còn không ứng phó được, phải gọi chị đến cứu thì chị cũng chỉ đi nộp mạng thôi.
Yên tâm đi, mấy năm nay em lăn lộn không uổng công đâu, có trường hợp nào mà em chưa từng gặp qua, chị mau đi tìm con trai đi”
Tô Lan Huyên nói: “Chủ yếu là chị lắng về IQ của em chứ không phải lo lắng về khả năng võ thuật của em”
Lâu Yến Vy: ”..”
“Yên tâm đi, chỉ là một cô Tân Kiều Lam thôi, có gì mà em không thể giải quyết chứ? Em vào trong trước đây, giữ liên lạc nhé, như vậy chị cũng có thể biết được tình hình bên phía em, tùy cơ ứng biến”
“Được”
Trước đây Tô Lan Huyên tìm đến Lâu Yến Vy là để bàn bạc làm sao.
ứng phó, nếu như Lục Đồng Quân đã nói đối phương nhất định sẽ tìm đến nhà thì cô cũng không thể ôm cây đợi thỏ.
Tô Lan Huyên vốn dĩ muốn để Lâu Yến Vy âm thầm theo dõi nhưng Lâu Yến Vy lại đề nghị đế cô ta đi thay cô.
Tô Khnah biết rất rõ, Lâu Yến Vy là người thích hợp, nếu gặp phải chuyện gì thì Lâu Yến Vy cũng dễ thoát thân, nhưng cũng không thể loại trừ tất cả nguy hiểm, bây giờ chỉ là đang đánh cược thôi.
Nếu như đối phương thật sự là Tân Kiều Lam thì nhất định cô ta sẽ không thật sự nhân từ mà giao con trai cô ra, nhưng với mức độ hận cô thấu xương của Tân Kiều Lam thì cô ta nhất định sẽ xuất hiện.
Đó là cơ hội duy nhất để cô tìm thấy được Tứ Bảo.
Dùng Lâu Yến Vy làm mồi nhử cũng là bất đắc dĩ mà thôi.
Lâu Yến Vy mở cửa xe và xuống xe, sau đó chống dù, đi vào trong quán bar.
Cô ta mô phỏng giọng nói, cách đi đứng của Tô Lan Huyên.
Tô Lan Huyên ngồi trong xe, nhìn Lâu Yến Vy đi qua qua bên cạnh xe mình và vào trong cửa quán bar.
Phải nói là khả năng cải trang của Lâu Yến Vy rất cừ, đến cả bản thân Tô Lan Huyên cũng nhìn không ra Lâu Yến Vy quay đầu nhìn về phía Tô Lan Huyên rồi đẩy cửa quán bar.
Cửa không khóa, bên trong mở đèn với ánh sáng màu mờ ảo, Lâu ‘Yến Vy xếp dù lại, tay cầm cán dù.
Bên trong quán bar trống không, đừng nói đến người, đến một bóng ma cũng không có.
Lâu Yến Vy hạ thấp giọng, nói qua tai nghe: “Chị, trong này không có ai cả”
“Em khoan hãng hành động, tùy cơ ứng biến”
Tô Lan Huyên vừa nói vừa quan sát xung quanh, nói không chừng Tân Kiều Lam đang ở gần đó.
Hai bên bờ sông đỗ rất nhiều xe, nói không chừng có người đang ngồi trên xe và âm thầm quan sát.
Lâu Yến Vy nghe lời Tô Lan Huyên, án binh bất động.
Trong quán bar vô cùng yên tĩnh, Lâu Yến Vy đang định ngồi xuống nghỉ ngơi thì đột nhiên có tiếng bước chân truyền đến từ lầu hai, nghe tiếng động thì có đến tám người Lâu Yến Vy nhìn qua thì thấy có tám người đàn ông với dáng vẻ khác nhau đang bước qua, họ đứng thành một hàng trước mặt Lâu Yến Vy, khom người đồng thanh chào: “Chị, chào buổi tối”
Lâu Yến Vy: ”…
Chuyện này làm Lâu Yến Vy có cảm giác như đến quán bar và gọi ra một bầy trai bao, cô ta chỉ muốn nói, đổi tốp khác thôi..