Giọng nói của Tân Kiều Lam khản đặc, dây thanh hoàn toàn biến đổi, Lâu Yến Vy và Tô Lan Huyên đều không nghe ra được đây là giọng nói của Tân Kiều Lam, chỉ suy đoán tám chín phần mười đó chính là cô ta.
Không cần biết là ai, đối phương đã bắt cóc Tứ Bảo.
Lâu Yến Vy nhìn rượu trên quầy bar, khỏi phải nói, nhất định rượu có vấn đề.
Tô Lan Huyên cũng nghe thấy qua tai nghe, cô muốn lên tiếng ngăn cản Lâu Yến Vy nhưng lại sợ bị lộ.
Lời nói vừa rồi của Lâu Yến Vy cũng ngầm ra hiệu cho cô trong quán rượu có camera theo dõi, vậy thì hành động của Lâu Yến Vy bị giám sát, nếu cô lên tiếng sẽ bị phát hiện.
Lâu Yến Vy đứng dậy đi tới trước quầy bar, bưng rượu đã được chuẩn bị từ trước lên.
Cô ta dùng giọng của Tô Lan Huyên đàm phán với đối phương: “Muối tôi uống cũng được thôi, nhưng tôi phải nhìn thấy con trai Tôi.
“Tô Lan Huyên, cô không có tư cách cò kè mặc cả với tôi” Tân Kiều Lam hung dữ nói: “Nhưng tôi có thể cho cô nghe tiếng khóc của con trai cô.”
Nói xong, tiếng khóc của trẻ sơ sinh truyền qua từ camera giám sát.
Tô Lan Huyên cũng nghe thấy thôi, giọng của bé con rất khàn, tất nhiên là khóc đến không thành tiếng.
Trái tim Tô Lan Huyên xoắn lại, Lâu Yến Vy bình tĩnh thản nhiên nhìn tai nghe trong quần áo, quay lưng về phía camera nhỏ giọng nói với Tô Lan Huyên: “Chị, em uống trước đã, khẳng định người đang ở gần đây, chị tìm kỹ xem”
Trong lòng Tô Lan Huyên và Lâu Yến Vy đều hiểu rõ có thể trong rượu có gì đó, muốn kéo dài thời gian của đối phương thì phải uống của Tô Lan Huyên trừ tai nghe truyền đến: “Em nắm “Có thể chịu được một lúc.”
Lâu Yến Vy nói xong, xoay người quay mặt về phía camera theo dõi, uống luôn một ngụm.
Tân Kiều Lam thấy cô ta uống xong, khóe miệng lộ ra nụ cười như ý muốn: “Tô Lan Huyên, chỉ cần cô chịu đựng được một tiếng, tôi sẽ trả con trai lại cho cô.”
“Nói lời giữ lời, nếu cô dám lừa tôi, nhất định tôi sẽ tự mình bắt cô tống vào.”
Bên kia camera không lên tiếng, Lâu Yến Vy uống rượu đã có phản ứng, cô ta gọi mấy người đàn ông nói: “Đi nào các cục cưng, vào phòng tìm một nơi rộng rãi, chúng ta chơi vui vẻ.”
Đám đàn ông đi theo Lâu Yến Vy vào phòng, bên trong nhanh chóng truyền ra các loại tiếng động kịch liệt.
Tân Kiều Lam nghe tiếng động bên trong qua camera, trong mắt đều là ý cười, cô ta cảm thấy khoan khoái gấp bội, chưa bao giờ sảng khoái đến vậy.
Tân Kiều Lam biết rõ liều trong rượu nặng thế nào, tám người đàn ông, cô ta đã bỏ ra rất nhiều tiền dặn dò nhất định phải hầu hạ người tới bến.
Cô ta còn muốn nhìn xem Tô Lan Huyên đã bị vấy bẩn, Lục Đồng Quân còn muốn nữa không, còn xem là bảo bối nữa không.
“Đi, đến bến tàu đón em bé” Tân Kiều Lam tắt camera đi, nói với người bên cạnh: “Cũng đi giải quyết Trần Hương Thủy thôi.”
“Vâng.
Tân Kiều Lam nhìn màn mưa ngoài cửa sổ xe, hễ là người khiến cô ta phải đau khổ, cô ta sẽ không bỏ qua cho ai cả.
Trong xe Mercedes, Tô Lan Huyên nghe tiếng động phía bên kia tai nghe cũng rất lo lắng, đến tận khi giọng nói của Lâu Yến Vy lại truyền đến: “Em không sao đâu, chị đi tìm người đi.”
Sau đó, Tô Lan Huyên không nghe được âm thanh bên kia tai nghe nữa, tai nghe đã bị Lâu Yến Vy tắt rồi.
Trong lòng Tô Lan Huyên nóng như lửa đốt.
Lúc này, cô nhìn thấy một chiếc xe phía sau bất ngờ khởi động qua kính chiếu hậu.
Chiếc xe kia lái qua bên cạnh xe của Tô Lan Huyên, trong nháy mắt nhìn thoáng qua đó, Tô Lan Huyên thấy rõ người trong xe.
Chỗ ngồi phía sau, một cô gái quấn băng gạc khắp mặt chỉ lộ ra mũi và miệng.
Dù vậy Tô Lan Huyên chỉ liếc mắt đã nhận ra đó chính là Tân Kiều Lam..