Cầu Nhị Tiên có mấy camera giám sát, nhưng cố tình chiếc camera nơi Tô Lan Huyên bị đánh ngất lại hỏng.
Lâu Yến Vy nổi giận: “Đây không phải là giết người bừa bãi à, không phải chỉ là một người có mặt giống y hệt với chị tôi thôi ư? Tôi cũng làm được, anh xem này”
Lâu Yến Vy lấy mặt nạ da người ra dịch dung thành dáng vẻ của Tô Lan Huyên ngay trước mặt Lãnh Phú Cường.
Lúc này, vài người cảnh sát theo dõi đều là đồng nghiệp trước kia của Lâu Yến Vy.
Mọi người mắt chữ A miệng chữ O, đặc sắc hơn biến ra người sống nhiều.
Một vị đồng nghiệp thở dài nói: “Thần kỳ ghê á Lâu Yến Vy.
Trước kia sao không biết cô có kỹ năng này, nếu biết sớm thì việc phá án của chúng ta tiện hơn rồi.
Với tuyệt chiêu này của cô rất thích hợp đi năm vùng đấy, chắc chắn tỷ lệ phá án sẽ tăng cao.”
Lãnh Phú Cường cũng rất kinh ngạc, nhưng mà…
“Dù như vậy cũng không thể chứng minh người giết Trần Hương Thủy không phải Tô Lan Huyên.
Lâu Yến Vy, cô cũng không cần nói thêm nữa, nhất định phải bắt được người về thẩm vấn mới biết được, đây là quy trình.”
Trần Hương Thủy chết, đây là án hình sự, sao có thể vì dăm ba câu của Lâu Yến Vy, không qua thẩm tra đã xét xử Tô Lan Huyên vô tội.
Lâu Yến Vy còn định nói thêm gì đó, Vạn Hoài Bắc kéo cô ta lại: “Lâu Yến Vy, họ có quy trình làm việc của họ, bây giờ chị dâu mất tích, quan trọng nhất là tìm được người trước đã.”
Lâu Yến Vy biết đạo lý này nhưng bây giờ Tô Lan Huyên trở thành người bị tình nghỉ, cô ta không bình tĩnh nổi bèn hất Vạn Hoài Bắc ra: “Đội trưởng Lãnh là người yêu cũ của anh, thế mà anh lại nói giúp anh ta”
Lâu Yến Vy nói xong lập tức đi ra ngoài.
Vạn Hoài Bắc: Lãnh Phú Cường: “.
Một đám đồng nghiệp: Lãnh Phú Cường và Vạn Hoài Bắc là người yêu cũ?
Tin tức này quá chấn động, ánh mắt mọi người nhìn Lãnh Phú Cường và Vạn Hoài Bắc đều có phần không đúng, Lãnh Phú Cường giả vờ ho khan: “Đi làm việc hết đi, đứng ở chỗ này làm gì, mọi người còn muốn tiền thưởng tháng này nữa không?”
Vừa nghe thấy bị trừ tiền thưởng, mọi người lập tức ra ngoài làm việc.
Lãnh Phú Cường hỏi: “Lục Đồng Quân tỉnh chưa?”
Vạn Hoài Bắc đâm chọt: “Trời vừa sáng đã bị các cậu gọi đến, tớ còn chưa kịp gặp lão đại thì biết thế nào được.”
Lãnh Phú Cường híp mắt: “Sao tớ có cảm giác giọng điệu của cậu và Lâu Yến Vy càng ngày càng giống nhau.”
Hai người này đầu tỏ vẻ rất bất mãn với anh ta.
Lãnh Phú Cường cũng rất khó xử, anh ta mặc bộ đồng phục cảnh sát trên người, phải làm việc theo khuôn phép không thể vì tình riêng mà làm chuyện bất hợp pháp được.
“Người chết là mẹ của Lục Đồng Quân, kẻ tình nghỉ là vợ của Lục.
Đồng Quân” Trên mặt Lãnh Phú Cường lộ ra vẻ đồng cảm nói: “Đến viện thăm trước đã”
Tất nhiên Vạn Hoài Bắc cũng cùng đến bệnh viện.
Anh ta quen biết Lục Đồng Quân nhiều năm như vậy, đây chắc là tai nạn lớn nhất trong cuộc đời này của Lục Đồng Quân.
Con nhỏ chưa tìm về được, mẹ chết, vợ thành người bị tình nghỉ lại mất tích.
Bệnh viện.
Lục Đồng Quân vừa tỉnh, trong mắt phủ kín tia máu, giây phút anh mở mắt ra giống như một con mãnh thú ngủ say đã lâu nay tỉnh lại, khí thế tàn bạo kinh người bao phủ quanh thân.
Lãnh Phú Cường ém quy trình làm việc xuống, giải quyết việc.
chung hỏi: “Anh Lục, về Tô Lan Huyên đâm chết mẹ anh…”
Lãnh Phú Cường còn chưa nói xong, Lục Đồng Quân đã lạnh giọng cắt ngang: “Vợ tôi vĩnh viễn không có khả năng là hung thủ giết mẹ tôi.”
Dù có camera giám sát, dù cảnh sát có nhân viên chuyên nghiệp thông qua kỹ thuật phân tích, từ âm môi biết được nội dung tranh chấp giữa hai người lúc Trần Hương Thủy bị giết.
Vì đánh mất đứa con nên Tô Lan Huyên mới sinh ra ý muốn giết Trần Hương Thủy, Lục Đồng Quân vẫn không tin..