Lão Đại Phu Nhân Đuổi Tới Rồi

Chương 397



“Tân Chấn Đông, ông ăn nói cho cẩn thận, bà đây đang sống yên lành, ông mới là xác chết vùng dậy” Giọng điệu này của Lệ Thu Uyển y hệt cô gái nhỏ của hai mươi năm về trước: “Thượng Quan Âu đã chữa khỏi bệnh cho tôi rồi, ông còn sống nhăn răng thì sao bà đây có thể chết trước ông được.”
“Thu Uyển” Tân Chấn Đông kích động khóc lên: “Mấy người chơi trò gì thế hả? Không chết thì không chết, còn lừa người khác làm chi, hại tôi ở đây trông giữ bia mộ cho bà, hại người cha già này tuổi cao rồi còn rơi nước mắt”
Vẻ mặt Lệ Thu Uyển sầm xuống: “Ông là cha ai cơ? Khi bà đây còn sống chưa từng thấy ông rơi giọt nước mắt nào cả, bây giờ khóc cái gì, mất mặt quá”
Trong lòng Tân Chấn Đông kích động đến lệ rơi đầy mặt: “Đây… còn không phải vì bà viết mấy bức thư kia à, trước đây bà cũng không nói với tôi là bà yêu tôi mà”
“Ai thích ông chứ” Lệ Thu Uyển ngoài miệng còn không thừa nhận: “Tôi thích bừa một người nào đó cũng sẽ không thích kiểu người tự cho mình là đúng như ông”
“Nếu bà không thích, vậy sao bà còn sinh Lan Huyên ra?”
Tân Chấn Đông nói: “Lớn tuổi rồi còn cãi bướng”.


ngôn tình ngược
Lệ Thu Uyển quạu: “Ông chê tôi già?”
“Hai ta cộng lại cũng hơn một trăm tuổi rồi còn không chịu nhận mình già? Nhìn nếp nhăn trên mặt bà có thể kẹp chết một con kiến đấy”
“Tân Chấn Đông ông muốn ăn đòn đúng không?”
“Sao hai người vẫn giống như trước đây, vừa gặp mặt đã cãi lộn thế, chẳng hiểu hai người sinh ra Lan Huyên kiểu gì”
Thượng Quan Âu đi tới: “Lan Huyên chưa rõ tung tích, hai người vẫn nên tạm thời dừng lại đã”
Vừa nghĩ tới Tô Lan Huyên, Tân Chấn Đông và Lệ Thu Uyển tạm thời không cãi nhau nữa.

Lệ Thu Uyển nói: “Nể mặt con gái, bà đây không chấp nhặt với ông.”
Tân Chấn Đông đáp: “Tôi cũng nể mặt con gái không thèm tính toán với bà”
Lệ Thu Uyển lườm Tân Chấn Đông, vài chục năm tu dưỡng biến thành công cốc chỉ trong một buổi sáng gặp Tân Chấn Đông.

“Đều do con gái quý hóa của ông, nếu cái đứa tên Tân Kiều Lam kia dám làm con gái và cháu ngoại của tôi bị thương, bà đây sẽ không nể nang đâu đấy”
Lệ Thu Uyển đến thủ đô được mấy ngày đã nắm rõ được sự việc, cho nên bà mới tìm đến Tân Chấn Đông.


Tân Chấn Đông đuối lý trong chuyện này, khí thế yếu hơn vài phần: “Có lẽ tôi có cách tìm được Kiều Lam”
Tô Lan Huyên ngủ mê man cả đêm, đến tận trưa ngày hôm sau mới tỉnh lại.

Cô mở mắt ra, cảnh vật xung quanh lạ lãm khiến cô hoảng hốt trong lòng.

Đây là một căn phòng rất đơn giản, có tủ quần áo, bàn, giường nhưng không có đồ dư thừa.

Có người đánh cô ngất xỉu.

Nhưng cô cũng được tự do, tay chân không bị trói, không giống như bị bắt cóc.

Căn phòng này cũng có hơi thở sinh hoạt, quần áo nam treo trên tường.

Tô Lan Huyên xoa gáy, vẫn rất đau, ký ức trước khi hôn mê ập tới trong đầu.


“Mẹ!”
Tô Lan Huyên gọi ra tiếng, cô cũng không để ý tại sao mình lại ở chỗ này, vén chăn lên xuống giường.

Tô Lan Huyên mở cửa muốn rời khỏi nhưng khi cô nhìn thấy người trước cửa thì kinh ngạc mở to hai mắt.

Trong đầu Tô Lan Huyên nghĩ tới rất nhiều loại khả năng, cũng đoán xem ai là đã đánh cô ngất đem tới nơi này.

Nhưng cô tuyệt đối không thể ngờ rằng người đó lại chính là Lục Minh Húc.

Trong tay Lục Minh Húc cầm theo một chiếc bánh ngọt nhỏ, trên người vẫn là mặc bộ quần áo vỉa hè, cười với Tô Lan Huyên: “Tỉnh đi, dậy ăn bánh ngọt đi, tôi làm đấy”
“Là cậu, hết thảy mọi chuyện này đều là cậu làm, Lục Minh Húc, tâm địa độc ác của cậu không chết, chính cậu đã bắt cóc con tôi, là cậu tìm người giết mẹ chồng tôi có đúng không?”.


Bình Luận (0)
Comment