Lục Đồng Quân liếc mắt cái đã nhận ra người trong ảnh chụp, một người mà chưa bao giờ anh nghĩ tới.
Lạc Huy Hoàng.
“Lão đại, tôi xem với.”
Vạn Hoài Bắc dướn cổ qua nhìn, không nhận ra: “Lão đại, người kia là ai? Bóng Đêm của chúng ta đắc tội với người này khi nào?”
“Một tên biến thái từng theo đuổi Lan Huyên” Lục Đồng Quân cầm di động hỏi Lê Cẩm Tú: “Có phải người này bắt con tôi không?”
“Đúng” Lê Cẩm Tú gật đầu và nói: “Lúc đó người này trà trộn vào trong đám đông.
Anh ta lợi dụng lúc bác dâu không để ý, với lại nhiều người đến đón con tan học mà bắt thắng bé đi.
Có điều tôi đoán nguyên nhân chính là muốn xuống tay với Lục Cảnh Lăng”
Một đứa bé chưa tới ba tháng tuổi càng dễ bắt hơn so với một đứa trẻ sáu tuổi.
Trong nhất thời Lạc Huy Hoàng mới thay đổi chủ ý nên mới bắt Tứ Bảo đi.
Nếu lúc đó Trần Hương Thủy không dẫn theo Tam Bảo Tứ Bảo đi đón Hạ Lăng và Hạ Bảo tan học thì Lạc Huy Hoàng cũng không có cơ hội xuống tay với Tứ Bảo.
Đã biết người bắt cóc đứa bé, Lê Cẩm Tú không còn giá trị nữa, Lục Đồng Quân lạnh lùng nói: “Đưa đến cục cảnh sát”
Làm giả khẩu cung, giấu giếm tình hình thực tế không khai báo, làm cản trở quá trình làm việc của cảnh sát, chỉ bằng ngần này đã có thể khiến Lê Cẩm Tú ngồi trong tù hơn một năm rưỡi.
Vừa nghe thấy bị đưa đến cục cảnh sát, Lê Cẩm Tú cuống quýt lên: “Anh Lục, tôi đã nói hết rồi, sao anh lại đưa tôi đến cục cảnh sát? Anh Lục, bỏ qua cho tôi lần này đi, lần sau tôi không dám thế nữa….
Vốn dĩ tôi không định khai khống đâu, tôi định tối nay sẽ đi khai báo, thật đấy”
Lê Cẩm Tú thật sự là có suy nghĩ như vậy.
Tứ Bảo bị trói càng lâu thì người nhà họ Lục càng sốt ruột.
Cô ta cung cấp manh mối mới càng có ích thì nhà họ Lục càng nợ cô ta nhiều ân tình.
Như vậy Lục Đồng Quân mới chú ý đến cô ta.
Lục Đồng Quân không có hành động gì, chỉ lạnh lùng nói: “Trước đây ông đây đúng là rất nhân từ”
Bời vì nhân từ nên Trần Hương Thủy mới chết thảm, anh không để Lê Cẩm Tú chôn cùng thì mới là sai lầm.
Hạ Đình lập tức thực hiện mệnh lệnh, đưa Lê Cẩm Tú đến cục cảnh sát.
Cùng lúc đó Lục Đồng Quân nhận được điện thoại của thư ký Linda: “Tổng giám đốc Lục, sổ sách của công ty bị trộm mất rồi, là do người nhân viên mới đến tên là Lạc Huy Hoàng làm.
Anh ta là bạn học của tổng giám đốc Tô, lúc đó tuyển người vào không nghĩ sẽ xảy ra chuyện như này”
Vẻ mặt Lục Đồng Quân càng lạnh, anh ngắt điện thoại sau dó ra lệnh cho người bên cạnh: “Nội trong một tiếng đồng hồ, đưa Lạc Huy Hoàng đến trước mặt tôi”
Lạc Huy Hoàng biết sự việc bị bại lộ đã sớm chuồn mất.
Hơn nữa còn lợi dụng chức vụ để dễ dàng trộm sổ sách đi mất.
Lạc Huy Hoàng vừa rời khỏi phòng trọ không bao lâu, anh †a đã nghe thấy tiếng còi xe cảnh sát đi về phái phòng trọ của anh ta, Lạc Huy Hoàng toát mồ hôi lạnh, trong lòng vô cùng khủng hoảng và gấp gáp.
Lưu Quế Tiên cũng sợ hãi: “Lạc Huy Hoàng chúng ta phải làm sao bây giờ? Cảnh sát đang tìm chúng ta khắp nơi”
“Sợ cái gì, đợi chút, tôi gọi điện thoai cho người này đã”.