Tối nay xảy ra chuyện lớn như thế nên đương nhiên Tân Chấn Đông cũng biết tin.
“Đều khỏe cả” Tô Lan Huyên nói: “Đã để ông phải lo lắng rồi “Đâu chỉ có mình cha lo lắng thôi đâu, mẹ con cũng lo lắng cho con, mẹ con muốn nói với con…”
“Hôm nay tôi hơi mệt, đồng chí Tân, có chuyện gì thì để hôm khác hãng nói đi” Tô Lan Huyên cắt ngang lời Tân Chấn Đông, không phải cô không muốn nói chuyện với mẹ mình mà là bất giác không biết nên nói gì, với kiểu nói chuyện điện thoại thế này thì lại càng không biết phải nói gì hơn.
Tô Lan Huyên dừng lại một lúc rồi nói thêm một câu: “Ông nhắn lại với bà ấy là tôi rất khỏe, không cần phải lo lắng”
Tô Lan Huyên nói xong thì tắt máy.
Đương nhiên Lệ Thu Uyển ở đầu bên kia của điện thoại cũng nghe thấy lời của Tô Lan Huyên, là một người mẹ, nhất định là Lệ Thu Uyển cảm thấy rất khó chịu khi con gái mình không muốn nói chuyện với mình.
“Thu Uyển à, bà cũng đừng để bụng làm gì, con gái của chúng ta chẳng lẽ chúng ta còn không hiểu sao? Tính nó là thế, khẩu xà tâm phật, thích bướng bỉnh, những điều này chẳng phải đều di truyền từ bà hết sao?”
Tân Chấn Đông muốn an ủi bà ấy nhưng những lời đó nào phải an ủi đâu?
Rõ ràng là đang thêm dầu vào lửa mà.
Mặt Lệ Thu Uyển tối sầm lại, bà ấy nói: “Tân Chấn Đông, ông đang đi đường vòng để nói tôi sao?”
“Đâu có, ý của tôi là tính Lan Huyên bướng bỉnh, giống hệt như bà năm xưa nhưng thật ra trong lòng thì…” lại yếu đuối.
Ông ta vẫn chưa nói hết câu thì Lệ Thu Uyến đã giận dõi bỏ đi mất rồi.
Lệ Thu Uyển đứng dậy, đi về phòng mình, Tân Chấn Đông nhất thời không kịp phản ứng, nhìn chằm chằm theo bóng lưng của Lệ Thu Uyển và ngây ra.
Đó là một căn phòng VIP, tổng cộng có ba phòng ngủ, Lệ Thu Uyển một phòng, Tân Chấn Đông một phòng còn một phòng là của Thượng Quan Âu.
Thượng Quan Âu ra khỏi phòng, vừa hay gặp Lệ Thu Uyển đang đi về phòng với vẻ mặt lạnh tanh.
Âm! Cửa đã bị đóng lại.
Thượng Quan Âu nhìn cánh cửa bị đóng chặt, rồi lại nhìn sang Tân Chấn Đông trong phòng khách, ông ta bước qua và nói: “Ông lại chọc gì đến bà ấy thế?”
“Chuyện đó, chuyện đó thì tôi có biết đâu, vừa mới nói chuyện bình thường mà” Tân Chấn Đông nhấc cốc trà trên bàn lên, uống một ngụm rồi nói: “Sao tính khí của bà ấy càng lúc càng kỳ quặc, khiến người ta không đoán được thế không biết.”
“Đã mười mấy năm rồi tôi không thấy Thu Uyển nổi giận”
Thượng Quan Âu liếc Tân Chấn Đông rồi nói: “Sau khi gặp ông thì ngày nào bà ấy cũng giận dõi”
“Ý gì vậy hả?” Tân Chấn Đông thấy không vui, ông ta nói: “Bà ấy chỉ thấy chướng mắt với tôi thôi đúng không? Trước đây tôi từng xem bói, bát tự của hai chúng tôi không hợp, đấy, chẳng phải đã ứng nghiệm rồi sao?”
Thượng Quan Âu lắc đầu, đừng nói Lệ Thu Uyển nổi giận, đến cả người có tính tình ôn hòa như ông ta mà cũng muốn nổi nóng nữa là.
Sao lại không hiểu ý của câu nói đó được chứ?
Tại sao một người phụ nữ chỉ giận dỗi với một người đàn ông?
Chứng tỏ là để tâm.
“Tôi đi ngủ đây” Thượng Quan Âu không muốn nói chuyện với Tân Chấn Đông thêm nữa..