Tuy nhiên, thực tế đã chứng minh rằng những cô con gái ruột đều không đáng tin cậy.
Tô Lan Huyên hoàn toàn không nhìn ra ý tứ của Tân Chấn Đông, trên mặt khẽ nở nụ cười: “Hai người đang góp vui cho đám cưới sao? Mọi người cũng chỉ đừng xem náo nhiệt không chứ, hay là mọi người đặt cược xem ai thắng đi.
Tôi đặt cược trước, đặt mẹ thăng.
Đặt đi, đặt đi, đặt một được mười.”
Tất cả mọi người: “…”
Đây là một cô con gái ruột thân yêu mà.
Thượng Quan Âu liếc nhìn Tô Lan Huyên, trên mặt nở một nụ cười yêu thương.
Tô Lan Huyên và Lệ Thu Uyển thực sự trông giống nhau khi họ còn nhỏ.
“Tôi cũng đặt cược” Thượng Quan Âu lấy ra một xấp tiền nói: “Thu Uyển, tôi cũng cược cho bà thắng”
“Bà xã của tôi đã đặt cược, vậy tôi cũng sẽ đặt cược theo”
Không có tiền mặt, Lục Đồng Quân tháo đồng hồ trên cổ tay ra.
Có người dẫn trước, Vạn Hoài Bắc và Lâu Yến Vy, Tô Khánh Thành cũng lần lượt đặt cược theo.
Tất cả họ đều đặt cược cho Lệ Thu Uyển thắng.
Tân Chấn Đông cô đơn một mình, không nơi nương tựa.
Tân Chấn Đông trợn mắt nhìn Tô Lan Huyên, trầm giọng nói: “Con có phải là con gái ruột của cha không vậy hả? Tại sao lại hãm hại cha vậy hả?”
Tô Lan Huyên cười nói: “Cha, chính là dùng để hãm hại”
Cha đỡ đầu Lý Kính Hòa và cha nuôi Tô Khánh Thành ở bên cạnh đều rùng mình.
Sự tức giận trên mặt Lệ Thu Uyển đã dịu đi một chút, có con gái ủng hộ bản thân và đứng trên mặt trận thống nhất với bà ấy thì đương nhiên người làm mẹ cũng thấy vui trong lòng.
Tân Chấn Đông nổi giận chơi xấu: “Không đánh nữa.
Lão Tô, con rể đi uống rượu với tôi.”
Khi cha vợ đã lên tiếng thì đương nhiên Lục Đồng Quân phải đi cùng rồi.
Tô Lan Huyên nháy mắt với Lục Đồng Quân và ra hiệu cho Lục Đồng Quân đi cùng.
Lý Kính Hòa và vợ đi ra sảnh trước, trong khi Tô Lan Huyên và Lệ Thu Uyển đi đến phòng nghỉ ngơi.
Lệ Thu Uyển lấy ra món quà đã chuẩn bị đưa cho Tô Lan Huyên: “Lan Huyên, đây là tấm lòng của mẹ.
Con hãy nhận lấy đi”
Tô Lan Huyên nhìn chiếc hộp được đưa cho mình, do dự một lúc mới nhận lấy.
Khi cô mở hộp ra thì thấy bên trong là một đôi vòng tay bằng ngọc, toàn bằng ngọc bích.
Chắc chắn là rất đắt tiền.
“Mẹ, lần này mẹ định ở lại bao lâu?”
Trước đây quả thật Tô Lan Huyên cũng có nỗi oán hận trong lòng, nhưng sau khi nhìn thấy cái chết của Trần Hương Thủy thì nỗi bất bình đó cũng được hóa giải.
Cô sợ sau này sẽ hối hận, hối hận vì chưa kịp báo hiếu với cha mẹ.
Thật ra thì làm mẹ có gì sai chứ?
Bà ấy là một người mẹ, nhưng đồng thời bà ấy cũng là chính mình.
Làm mẹ chỉ là một thân phận, không có quy định nào bắt buộc là một người mẹ thì phải hy sinh tất cả cho con..