Đi vào trong phòng hàn huyên chút xem trên đảo còn có mấy cô gái xinh đẹp nào, các người còn trò chuyện về cái gì” Tô Lan Huyên kéo quần áo của Lục Đồng Quân ra ngoài.
Hạ Lăng và Hạ Bảo liếc mắt nhìn nhau, lộ ra một ánh mắt xảo quyệt.
Trong phòng ngủ.
Lục Đồng Quân cúi gục đầu xuống đứng, Tô Lan Huyên cầm cây roi ngồi: “Quỳ tấm giặt quần áo hay là vỏ sầu riêng, chọn một, dù sao đây cũng là nhà mình, ccửa đã đóng kín, không mất mặt của tổng giám đốc Lục đâu.”
“Vợ, bớt giận nào, đều là hai đứa nhóc thối kia hãm hại anh cả” Lục Đồng Quân ngồi xuống bên cạnh Tô Lan Huyên, bắt đầu phát huy mỹ nhân… Không đúng, là mỹ nam kế.
“Lan Huyên, không thì chúng ta sinh thêm một đứa con gái đi, con trai lang bạt bốn bề, sau này khi hai ta về già, cuộc sống sẽ khó khăn”
“Đừng đánh trống lảng với em, nói một chút xem, trên đảo có bao nhiêu nữ? Cái gì mà trẻ tuổi nữa”
Lục Đồng Quân thành thật khai bảo: “Trên đảo tổng cộng có hơn ba nghìn hăm trăm người, có năm trăm hai mươi nữ, nhỏ nhất ba tuổi, lớn nhất là bốn mươi tuổi.”
“Đứa nhóc ba tuổi mà các anh cũng cho lên trên đảo?”
“Đứa bé kia là trẻ mồ côi, giai đoạn ba tuổi của trẻ con, chính là lúc học mọi thứ nhanh và tốt nhất” Lục Đồng Quân nói rồi nói, lặng yên cầm đi cây roi trong tay Tô Lan Huyên, thừa cơ ôm lấy Tô Lan Huyên, vành tai và tóc mai chạm vào nhau: “Lan Huyên, lâu lắm rồi chúng ta chưa làm chuyện chính rồi”
“Anh đứng đắn một chút cho em, em đang hỏi tội anh đó, Lục Đồng Quân, anh làm làm liều… A..”
Cách tốt nhất để phụ nữ ngậm miệng, đó chính là hôn cô ấy.
Ở điểm này, Lục Đồng Quân đã lĩnh ngộ được tỉnh hoa.
Rèm cửa và đèn bên trong phòng đều là tự động, rèm cửa tự động từ từ khép lại, ngọn đèn màu trắng cũng tự động điều chỉnh thành màu da cam nhàn nhạt, tạo nên bầu không khí vừa mơ màng lại vừa mập mờ.
Cậu Lục đã lâu rồi chưa được ăn thịt, ngấu nghiến ăn một bữa no nê.
Cơm chiều cũng tiết kiệm một bữa.
Hai anh em Hạ Lăng và Hạ Bảo cô đơn ngồi ở phòng ăn, nhìn thức ăn ngon đầy bàn.
Hạ Bảo nói: “Anh trai, có phải chúng ta sắp có em gái rồi không?”
“Dựa theo hai án lệ lần trước, tỷ lệ là em trai cao hơn em gái một chút.” Hạ Lăng vừa nói, vừa tao nhã bình tĩnh dùng cơm.
Ở phần lễ nghỉ trên bàn ăn, Hạ Lăng vẫn luôn rất chú trọng.
Hạ Bảo cắn cái thìa: “Em không muốn em trai đâu, muốn em gái cơ: Trong phòng ngủ.
Trong không khí vẫn còn tràn ngập mùi mờ ám.
Tô Lan Huyên hai má phiếm hồng, trợn mắt nhìn Lục Đồng Quân: “Anh ngồi dậy, em có việc trao đổi với anh”
Lục Đồng Quân ăn no uống đủ, trong lòng vô cùng dễ chịu: “Bà xã, có gì dặn dò?”
Trong mắt Lục Đồng Quân tràn đầy sự cưng chiều với Tô Lan Huyên, một bộ dáng nghe lời vợ, Tô Lan Huyên dở khóc dở cười.
“Anh không thể lấy khí thế lúc anh ở công ty, hoặc là lúc lãnh đạo mấy người trong Bóng Đêm để nói chuyện sao?”
“Bọn họ làm sao giống với em được.” Lục Đồng Quân dựa vào đầu giường, châm một điếu thuốc”
Xong chuyện thì làm một điếu thuốc, vui sướng như thần tiên.
Tô Lan Huyên tựa cằm lên trên ngực anh, ngón tay không thành thật vẽ vòng tròn trên ngực anh: “Chồng à, thế nhưng em muốn nhìn bộ dáng anh ngầu một chút, ác một chút, lạnh lùng một chút.”.