“Tránh được mùng một, không tránh được mười lăm đâu, Lâu Yến Vy vẫn còn nhớ nhung vũ điệu đẹp đẽ của chồng đó.”
Cuộc sống không thú vị, luôn luôn có chút thứd dể tiêu khiển.
Ngày hôm sau.
Tô Lan Huyên rời giường từ sớm, chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn cho buổi tổi.
Lần này Tô Lan Huyên mở tiệc chiêu đãi không ít người, nhà họ Lý, nhà họ Tô, còn có Lãnh Phú Cường.
Bữa cơm này, cũng là bữa tiệc cảm ơn.
Tô Lan Huyên cũng mời Trương Thanh Tâm trước đó giúp một tay, Trương Thanh Tâm được yêu thương mà vừa mừng vừa lo, mua quà rồi đến lúc buổi chiều.
An Nhã Hân ăn cơm trưa xong liền qua đây hỗ trợ, Lưu Lệ Phương cũng tới sớm.
Biết con trai mình đang theo đuổi An Nhã Hân, mặc dù Lưu Lệ Phương cảm thấy con trai mình hơi ngược thân, thế nhưng cũng không đành lòng thấy con trai nhà mình nhiều lần vấp phải trắc trở, làm thân trợ công.
Lưu Lệ Phương quyết định tạo dựng mối quan hệ tốt với con dâu tương lai.
Lúc đầu, Lưu Lệ Phương cảm thấy An Nhã Hân là một cô con gái điêu ngoa thất thường, chắc chắn không thể ở chung được.
Ở chung một thời gian, nhưng mưa dầm thấm lâu, Lưu Lệ Phương vô cùng thích An Nhã Hân, thậm chí còn cảm thấy con trai mình cũng không xứng, có một tâm tư muốn nhận An Nhã Hân làm con gái.
Lý Thái phát hiện có gì đó không đúng, vội vàng kéo Lưu Lệ Phương sang một bên: “Mẹ, mẹ đừng thấy cô gái nhà nào là muốn nhận làm con gái nuôi luôn nhé, mẹ còn muốn ôm cháu trai hay không, có muốn con trai mẹ kết hôn hay không”
Lưu Lệ Phương cười nói: “Con trai, ngại quá, mẹ nhỡ không nhịn nổi, thế nhưng mẹ thực sự cảm thấy con không xứng với Nhã Hân, thế chẳng phải là hoa nhài cắm bãi phân trâu sao”
Lý Thái: “…”
“Mẹ, con còn là con ruột của mẹ sao? Cho dù có là phân trâu, thì cũng là một bãi phân trâu đẹp trai, khôi ngô, là vàng là bạc, đầy đủ dinh dưỡng, hoa nhài thì phải cắm trên bãi phân trâu, mới nở đẹp hơn, đôi bọn con ấy à, hợp chắc luôn”
Tô Lan Huyên bưng hoa quả ra, trùng hợp nghe thấy mấy lời này của Lý Thái.
Lời nói chí lý đấy.
Không phải hoa tươi cắm trên bãi phân trâu mới nở đẹp sao?
Tô Lan Huyên võ võ vai Lý Thái: “Tương lai có thể mong đợi, chị hợp mắt cậu rồi đấy”
“Cảm ơn chị” Lý Thái được thế lại lấn thêm: “Chị à, đừng chỉ giúp đỡ ngoài miệng chứ, phải hành động thực thế một chút”
“Mẹ nuôi, ăn hoa quả đi, dưới bếp vẫn còn rau chưa rửa, con đi rửa rau đây” Tô Lan Huyên đưa hoa quả cho Lưu Lệ Phương, chạy xuống dưới bếp.
Bảo cô giúp một tay sao?
Việc đó là không thể nào.
Xem trò hay, cô chắc chắn sẽ tới đầu tiên.
Lý Thái cầm một quả chuối tiêu trong mâm đựng trái cây ra, cảm thán: “Đều không đáng tin, vẫn phải dựa vào chính mình th: Lưu Lệ Phương trừng mắt nhìn anh ta: “Vợ của mình, đương nhiên phải tự mình theo đuổi rồi, nếu như con không theo đuổi được, mẹ sẽ nhận Nhã Hân làm con gái nuôi.”.