Lão Gia Luyện Công Ký

Chương 10

“Buôn bán lỗ rồi, sao lại không được khóc?” Trong lòng Vân Phi khuất khó có thể nói thành lời.

Tần Chính cười, “Đã sớm là lỗ rồi mà, chẳng phải lúc này mới khóc là muộn quá rồi sao?”

Vân Phi biết ý của hắn là gì, hai tay chống hai bên lỗ tai hắn, đem đôi môi chạm lên trán của hắn: “Ai nói ta thua lỗ? Buôn bán của ta, là lời hay lỗ, đều do ta định đoạt.”

Một Bạch Vân thành đổi lấy ngươi, vĩnh viễn không lỗ.

Tần Chính mở rộng hai tay đem người trên mình ôm lấy, thật lâu sau mới nói: “Mạnh miệng.”

Editor: Mai_kari

Beta: Kaori0kawa

Hương Lan từ xa đã bước tới đón: “Lão gia, lại mua cho chủ tử gì nữa à?” Tất nhiên là tự mình vì Tam chủ tử đi chọn mua, nên mới không chịu để người khác mang qua giùm.

Một cái mộc quỹ (tủ gỗ) lớn như vậy, nhìn thì thấy nặng hơn trăm cân, nhưng hắn lại cầm chẳng khác gì một khay trà, xem ra công lực Lão gia quả nhiên tinh tiến không ít. Ân, công của Ngũ chủ tử thật lớn.

“Vân Phi đâu rồi, dùng cơm chưa, vừa lúc ta chưa dùng.” Tần Chính vừa nói vừa đổi tay, sợ cái tủ gỗ này mang trên vai sẽ làm nát bộ đồ mới này của hắn, bộ đồ này vừa đúng thành đôi với Vân Phi nha.

Thấy Lão gia ăn mặc ngăn nắp đầy tinh thần, Hương Lan cũng nhịn không được nhìn thêm mấy lần, Tam chủ tử chắc là thích, chỉ bất quá. “Có khách tới, Tam chủ tử đang nói chuyện.”

Tần Chính ngẩng đầu nhìn sắc trời tối dần, không vui nhíu mi. “Giờ nào rồi mà còn chưa xong?”

Hương Lan vội nói. “Cũng sắp xong rồi, là Hạ viên ngoại, Tam chủ tử cũng mới vừa cùng gã nói vài ba câu thôi, chứ không định giữ lại thiết yến khoản đãi.” Nếu không có thư mời, Tần phủ tất nhiên sẽ không giữ khách ở lại tiếp đãi. Huống chi, dù Tần lão gia ngoài miệng không nói, nhưng ai cũng có thể thấy được hắn không thích có người ngoài dừng chân lâu trong phủ.

“Ta chờ ở nội đường, chỗ bên Vân Phi xong thì gọi ta.” Tần Chính tất nhiên là không thích. Nhất là trước đó, chẳng biết sẽ có khách tới, hắn đang ôm lấy Nhị phu nhân của hắn hôn môi thì cao tăng Thiếu Lâm tới, Quần Ngạo ngay trước mặt cao tăng biểu diễn Kim Cương Chỉ, sau đó hắn càng không thích có người ngoài ở trong phủ.

Đây là nhà của hắn, ai lại thích khi ôm lão bà của mình mới một chút lại bị đau nhức tới mấy ngày chứ. Là cưới hỏi đàng hoàng, sao lại giống như vụng trộm vậy? Nhưng Tần Chính đâu dám nói ra, bọn Vân Phi không phải nữ nhân, nếu muốn bắt họ theo quy củ không được xuất đầu lộ diện, đầu của hắn sẽ bị chém bay trước.

“Người tới là ai? Tên đó họ Hạ?” Tần Chính bỗng nhiên quay đầu lại hỏi.

Hạ viên ngoại này tuổi chừng ba mươi, tuổi tuy không lớn nhưng kiến thức lại chẳng nhỏ. Có người nói gã năm bảy, tám tuổi có một phen kỳ ngộ, sau đó suốt hai mươi năm không chỉ tại Tây Dương mà còn ở Nam Dương du lịch qua bao quốc bang. Khi trở lại Thiên triều thì nói mấy câu điểu ngữ kỳ kỳ quái quái hù dọa trêu người, Vân Phi thích nhất là mấy cái chuyện lạ lùng ở khắp thiên hạ, nên thường xuyên qua lại với gã rồi kết thành hảo hữu.

Tần Chính cũng không mấy để ý, nhưng hai người họ gần đây đích xác qua lại thân mật, mà tên Hạ viên ngoại kia lại tuổi trẻ anh tuấn, trong lòng liền thấy không vui. Không phải hắn mèo khen mèo dài đuôi, mà Vân Phi nhà hắn chính là chi lan ngọc thụ, hào hiệp không câu nệ, chỉ cần Vân Phi nguyện ý kết giao, ai lại không mong được dính vào. Nhưng hắn không thể ngay cả việc giao hữu của Vân Phi cũng can thiệp vào. Thật sự là buồn rầu băn khoăn, thực sự là buồn rầu băn khoăn.

Tần lão gia mang cả người đầy dấm chua, cuối cùng nhịn không được trốn một góc gần đó nghe lén. Chẳng biết Vân Phi nói gì, mà tên Hạ viên ngoại đứng lên như muốn đoạn tình.

“Bạch lão đệ, ngươi nói muốn phân bao nhiêu cơ? Tứ – Lục? Là ngươi lục ta tứ ư?” Hạ viên ngoại hầu như muốn hét rầm lêm.

Tần Chính lập tức hiểu rõ tình hình, thì ra Tam phu nhân là đang chém người.

Đối phương tức giận đến đập bàn, nhưng Vân Phi chỉ là nhẹ nhàng cười.

“Ngươi có phải muốn ta mua bán không lời không? Tối đa Tam – Thất.” Hạ viên ngoại đề cao giọng. “Là ngươi tam, ta thất.”

“Hạ huynh, uống miếng trà trước đã, nghe ta nói một chút.” Vân Phi kêu nha đầu bưng trà nóng lên thay, đứng dậy đi tới trước án thư cao, lấy ra nghiêng mực bút, cầm lấy bút mới nói: “Để nhóm thủy sư hộ tống đống bảo bối Tây Dương của ngươi qua vịnh, ta chỉ cần để Ngũ chủ tử nhà ta thay mặt thông báo triều đình một tiếng. Nhưng từ ‘không lời’ mà ngươi nói quả thực đúng nha, với ta, không sai. Nhưng đối với ngươi, chi bằng có một lần đảm bảo toàn bộ mọi thứ hoàn chỉnh được khiêng lên bờ. Bằng không, bọn cướp gần đó có thể khiến ngươi trắng tay không còn một vốn.”

Tam chủ tử vừa chậm rãi nói, vừa hăng hái mà viết gì đó. Trên gương mặt chính là thể hiện bộ dáng trò chuyện vui vẻ, chẳng có chút gì là đang tính toán làm ăn. Bộ dạng này để người ngoài nhìn thấy, còn tưởng y đang cùng người thi từ ca phú, tao nhã biết bao.

Vài nét bút, thổi khô mực, đưa ra một bản tính đến trước mặt hạ viên ngoại. Tần Chính hơi hơi tò mò nhìn kỹ, chỉ thấy trên giấy có lưu loát viết vài dòng, thoáng nhìn thì có chữ mấy vạn mấy ngàn gì đó. Này … Không phải gọi là hảo hữu ư, sao Tam phu nhân không chút nào thủ hạ lưu tình vậy?

Tần lão gia trong lòng vui vẻ, chém gã, chém gã, dùng hết sức mà chém gã!

Hạ viên ngoại bưng chén trà, kinh ngạc nhìn trang giấy đó. Cùng với phần ngân lượng mà gã đã tính trước đây vừa khớp 9 thành 9 (ak 99%), nhưng gã phải kêu hơn 11 chưởng quỹ ngồi cộng suốt một đêm, còn Tần Tam chủ tử chỉ cần trong chốc lát, đã có thể tính toán được ‘tiền vốn’ của gã rồi.

Vân Phi cầm lấy bội kiếm đặt lên án thượng, Hạ viên ngoại cả kinh, gã chuẩn bị động võ đối phó thì chợt thấy y nhẹ nhàng bay ra khỏi cửa, ở dưới dưới bậc bắt đầu múa kiếm.

“Vật trên đời, giá trị thấp hay cao chỉ cần hai chữ ‘thay thế’ đơn giản. Toàn bộ trà cụ mà trước đây ngươi sử dụng, mặc dù chế tác tinh xảo hoàn mỹ, nhưng gốm Nhữ Diêu, gốm Quân Nhiêu cũng có thể chế ra được, nên tự nhiên giá không cao. Còn thứ hiện tại ngươi đang dùng, chỉ có gốm Định Diêu tiền triều mới có thể tạo nên được, mà hiện tại lại rất khó tìm được thứ thay thế nó để làm ra, mặc dù làm ra không quá vượt trội, nhưng lại giá gấp đôi.” Kiếm ảnh di động, tay áo như bay, trường kiếm tung lên tạo ra một cơn gió mạnh, Vân Phi lại nói. “Lưu Vân Kiếm của Bạch Vân thành vốn là tinh diệu, nhưng so với Phục Long Kiếm của Ngọa Long Cốc tương hỗ công phá, hai bên dù cho từng tranh đấu thắng thua, cũng không thể bằng Việt Vương Kiếm có một không hai thiên hạ.”

Kiếm pháp hành vân lưu thủy, lúc thì như xử nữ, lúc thì như kiểu long, lộ ra ba phần thanh nhã di thế độc lập, bảy phần tiêu sái tùy ý thiên hạ. Người và kiếm càng hợp nhau lại càng tăng thêm sức mạnh, khiến cho người xem quên mất bản thân đang ở đâu. Tựa như một vị kiếm khách thế ngoại tự tiêu khiển nơi u cốc, dù cho người đó nói gì đi nữa, ngươi chỉ có thể gật đầu kêu tốt, cùng y tranh chấp là một chuyện khó thành.

Nhưng cái tên kiếm khách này chính là đang làm cái chuyện khó thành đó: “Ngươi nếu có thể tìm được người thứ hai thay ta, cùng ngươi làm cuộc làm ăn này, ta tất nhiên giảm nửa cho ngươi.”

“Bạch lão đệ, giao tình giữa ta và ngươi không thể …”

Vân Phi thu kiếm vào vỏ, vuốt bím tóc, mỉm cười, sang sảng: “Người làm ăn, hàng thật giá thật, đó là giao tình.”

Tần Chính thổi phù một tiếng, đúng rồi đúng rồi, đây chính là quy củ buôn bán của Tam phu nhân, không khỏi có chút đồng tình với tên Hạ viên ngoại

Hạ viên ngoại căng cứng mặt, cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ gật đầu. Mấy cái thứ vật lạ của Tây Dương, nói trắng ra, tại bản địa tiền mua vào cũng không bằng giá gạo. Tiền vốn chân chính là tiêu tốn ở ‘tiền mãi lộ’ kia, Hạ viên ngoại nguyên tưởng rằng cùng Bạch lão đệ làm ăn buôn bán thì có thể giảm được phần lớn, kiếm được phần lớn. Lại không nghĩ tới, Tần Tam chủ tử có từng bao giờ làm một cuộc làm ăn lỗ vốn, không có lợi hơn phân nửa thì quyết định không đáp ứng.

“Hạ huynh đi thong thả.” Vân Phi tiễn khách xong, quay đầu lại nhặt lên cuốn sổ sách, thoả mãn gật đầu. Thẳng thắn phóng túng, mạnh mẽ ra tay với cả bạn bè là tội ư? Dù sao cũng là làm ăn, ta thẳng thắn chém ngươi, ngươi thản nhiên tiếp thu, có tội gì.

“Lão gia, khách ít đến nha.”

Tần Chính ôm cái tủ gỗ kia đi ra.

Vân Phi xoa thái dương: “Đã đến phiên ta rồi sao, nếu tính ngược chẳng phải lần này tới phiên tên Tư Đồ Sĩ Thần à?” Chuyện đốc xúc lão gia luyện công, qua Triệu Lão Ngũ rồi thì ai cũng cho rằng tới phiên Tư Đồ Sĩ Thần, ai ngờ Đại chủ tử lại quăng nó lên đầu y. Mặc dù nói đây là chuyện đau đầu, thế nhưng ngẫm lại hình dạng giậm chân của tên Tư Đồ Sĩ Thần cũng quá thống khoái đi.

Tần Chính thấy Tam phu nhân mình nãy vừa sầu rồi lại vui ngay thì biết y đang nghĩ gì, hai người họ chính là oan gia thích dằn vặt hắn nhất đó.

“Nãy giờ trốn ở đó nghe trộm được gì?” Nhìn khuôn mặt thối của hắn, Vân Phi cũng đoán được. Không phải Tần lão gia là người không ra mặt, mà là bọn họ không muốn hắn trước mặt người khác lộ diện. Dù sao với một người mang tên ‘Tần Chính’ đột nhiên xuất hiện này, có rất nhiều kẻ địch rình canh.

“Ta đâu có nghe trộm.” Vân Phi không thể không phát hiện được hắn, nên hắn chính là quang minh chính đại mà nghe.

Vân Phi hạ mi mắt, nụ cười bên môi mang nhiều hàm xúc: “Cho phép ngươi nghe, nhưng nghe ra được gì rồi?”

“Ta vừa tới.” Tần Chính nháy mắt mấy cái che lại chột dạ.

Nói nhẹ thì chuyện hắn không vui là do phu nhân nhà mình cùng thanh niên anh tuấn kia qua lại mật thiết. Nói nặng, đây chính là hiềm nghi tróc … ‘tróc tang’ (bắt gian). Dù cho cắt da của hắn, hắn cũng không dám nói Tam phu nhân nghe suy nghĩ này. Dù sao, thì Hạ viên ngoại giờ cũng khá đáng thương.

“Ngươi lại mang qua chỗ ta cái gì đây?” Vân Phi mở tủ gỗ vừa nhìn, bên trong đầy quần áo bội sức, lúc này nhíu mi. “Đã nói qua bao nhiêu lần rồi, mấy thứ này quý phủ có hàng ngàn. Ta cũng không phải nữ nhân, mang mấy cái thứ này qua cho ta, có ý gì?”

Tần Chính mặc kệ, cầm lấy một khối ngọc bội mang lên bên hông y: “Ta đi quanh phố thấy hợp thì mua về, mua cũng mua rồi, ngươi nhận đi.”

“Chủ tử …” Hương Lan tới mời lão gia cùng chủ tử dùng bữa, thấy tình hình đó liền cười lui về phía sau, đi ra ngoài. Quý phủ có thất vị chủ tử, lão gia lại có sở thích mua trang phục tặng Tam chủ tử, có vật gì lạ lùng đều đầu tiên mua mang qua cho Tam chủ tử. Cũng may mấy thứ đó các chủ tử khác chẳng ai thèm quan tâm, ngay cả Tứ chủ tử cũng không ham thích cái sự ‘độc sủng’ này của Lão gia … Mấy cái vật đó ngay cả tranh cũng lười.

Vân Phi giang hai tay tùy ý để mặc hắn loay hoay ở trên người: “Nếu để tên Hồng Diệp Hiên kia thấy, y lại tới tìm ta nháo.” Híp mắt nói. “Lão gia, phải chăng là ngươi cố ý?” Biết rõ tên Tư Đồ Sĩ Thần thích tranh với y, hết lần này tới lần khác mỗi lần về nhà đều cố ý đi chọc cái tên mặt nữ nhân lòng dạ hẹp hòi kia.

Tần Chính sắc mặt vui vẻ, con mắt chuyển tròn: “Lão gia ta yêu thương phu nhân mình, thì sao chứ, không được à?” Tuy rằng Tứ phu nhân của hắn là thích rực rỡ, nhưng từ trước đến nay ăn mặc tùy ý, rất chán ghét trang phục. Mỗi khi muốn tặng y gì đó, thì trước tiên phải tặng cho Vân Phi một phần, Tứ chủ tử mới bằng lòng hãnh diện nhận lấy, không dùng thủ đoạn của ta, tên gia hỏa Sĩ Thần kia ngay cả con mắt cũng chẳng thèm để ý tới.

“Được, được.” Vân Phi đưa tay gõ trán hắn một cái. “Đem ta ra đỡ đầu đạn, ngươi sợ Tứ phu nhân ngươi không có trò để chơi sẽ chán rồi bỏ đi mất à?”

Tần Chính tru lên: “Nào có!” Tần lão gia thương tâm không ngớt, một tấm lòng tốt lại bị Tam phu nhân chửi bới như vậy.

“Được rồi, không có, không có!” Thấy hắn làm như thật, Vân Phi nhón chân ở trên chóp mũi hắn cắn một ngụm. Tần lão gia thật nhỏ mọn, đùa giỡn cũng không được.

Tần Chính xoa xoa mũi, cắn ngược lại mu bàn tay y. Cử chỉ vừa vô cùng thân thiết lại không được chút sắc dục nào, dường như từ khi còn trẻ chính là đã như vậy.

Ôm lấy thắt lưng của y, Tần Chính từ trong tủ lấy ra một bộ áo choàng quấn lấy y: “Trời lạnh rồi, ra ngoài đừng có lười mặc, mấy thứ nãy giờ cũng đừng có tháo xuống đó.”

Vân Phi nhìn kỹ cái áo choàng trên người mình. Mặt trong chính là phần lông làm ra từ các bộ da của chồn đen, lại lớn tới vậy, biết là cực kỳ hiếm. Lại nhìn mặt kia, lại nhìn màu sắc, chính là dạng hoa văn ẩn. Loại hoa văn gia truyền này, một cái khăn tay cũng có bán mấy trăm lượng bạc, chứ đừng nói là thêu trên một cái áo choàng. Cái áo choàng này, coi chừng tới mấy nghìn lượng.

“Ngươi tốn bao nhiêu bạc?” Vân Phi tức giận hỏi. Bất quá chỉ là một bộ áo choàng tránh gió thôi, lại có thể mua tới mức này, sao hắn lại xa hoa như vậy?

Tần Chính mắt điếc tai ngơ, ngoáy ngoáy cái lỗ tai rồi lại tiếp tục lục tìm gì đó trong tủ gỗ, lấy ra một món đồ mang bên hông Tam phu nhân.

“Lại treo cái gì đấy, ngươi đây là muốn đem ta biến thành thần thụ để người ta bái lạy?” Vân Phi kéo thứ kia qua nhìn. “Cửu Tiết Tiên?”

Ngày xưa khi y lấy ra Cửu Tiết Tiên, Tư Đồ Sĩ Thần liền cười nhạo y tựa như một tên xiếc ảo thuật. Còn cái này, sợi dây đai tinh xảo hoa mỹ. Các phân khúc không biết làm ra từ vật gì, nhấp nháy ánh sáng tựa như ánh trăng. Các phần kết nối giữa các phân khúc chế tác khéo léo, tay chỉ cần rung lên liền tự động móc vào nhau. Điều khiến người ta giận sôi nhất chính là một kiện binh khí này, vì sao ở trên bề mặt khảm nhiều thạch mắt mèo như thế? Không nói tới việc mấy bảo thạch này quý báu bao nhiêu, chỉ mỗi công để khảm nó vào trên đây cũng không biết đã phải tiêu hết bao nhiêu.

Tần Chính vuốt ve sợi tóc bên thái dương của y nói: “Cái ngày xưa ngươi dùng thô ráp khó khăn, vật tùy thân mà không vừa mắt dùng cũng không tốt, sau này đổi thành cái này đi.”

“Lão gia.” Đối mặt với ân sủng của Tần lão gia, Vân Phi đưa tay xoa ngực hắn, chậm rãi sờ soạn lên trên. Giữa lúc Tần lão gia tâm thần nhộn nhạo cho rằng Tam phu nhân muốn biểu thị một phen ‘Tạ ân’ thì bỗng nhiên cảm thấy cái cổ căng chặt.

Vân Phi mạnh mẽ xách trụ cổ áo hắn, cười đến nở cả hàm răng trắng: “Đã tiêu hết, bao, nhiêu, tiền?”
Bình Luận (0)
Comment