Lão Gia Luyện Công Ký

Chương 5

Editor: Mai_kari

Beta: Kaori0kawa

Tuy là trúng độc, nhưng chỉ là toàn bộ nội lực trong cơ thể bị áp chế, chứ không mang lại cảm giác khó chịu gì cả. Nói thì nói vậy, nhưng cũng đủ khiến cho toàn bộ 6 người bị trúng độc phải giật cả mình.

Vân Phi lắc đầu nói: “Vô thanh vô tức, cũng quên mất y chính là Dược Vương Lâm Tề.”

Thiên hạ đều biết Tần phủ Lục chủ tử chính là Dược Vương, nhưng ở lâu với nhau, trong mắt bọn họ y chẳng khác gì một cái bọc thích khóc, mềm mềm nhẵn mịn thích đem về đắp nặn sao cũng được, hoàn toàn quên mất năng lực thật sự của người ta.

Sĩ Thần nhìn Kỳ Nhi đứng cách đó không xa cũng hoàn toàn không nhúc nhích được gì giống họ: “Cái này quả thực giống như nhổ ria mép của vua vậy.”

“Nghĩa là gì?” A Kiệt hỏi.

“To gan lớn mật.” Sĩ Thần hừ nói.

Duy Nhất nháy mắt mấy cái nhìn Kỳ Nhi: “Đại chủ tử đâu có ria mép đâu. Ân … Quả thực là không có nha, hình như Đại chử tử 18 rồi phải không?” Ngũ chủ tử à, cái thắc mắc của ngươi, quả thực là …

A Kiệt nghiêng đầu suy nghĩ một chút: “18? Sao ta nhớ chỉ mới qua sinh nhất 17 cách đây không lâu thôi mà.” Thất chủ tử là ăn ngay nói thật, tuyệt không có ý pha trò, tuyệt không.

Vân Phi kinh ngạc: “17 hả? Ta còn tưởng đã 19 rồi đó. Mà nói ra dù là 17 hay là 19, vẫn chưa có râu thì quả thực là quái dị nha …” Sự lo lắng của Tam chủ tử, thật là …

Kỳ Nhi đang bị sự to gan lớn mất của Lục chử tử khiến cho cả mặt xanh méc, mấy cái tên này lại còn có can đảm lấy y ra làm trò, khiến y tức giận đến huyết khí cuồn cuộn, một hơi xông lên não mém chút nữa khiến y không qua nổi được cái sinh nhật thứ 18.

“Triển, Quần, Ngạo!” Đại chủ tử từ hai hàm răng cắn chặt kia phun ra một câu nói: “Nếu ngươi cứ đứng đó cười, ngày mai ta lập tức cho lão gia vào chỗ ngươi ở, xem ngươi còn cười nổi nữa không.”

Quần Ngạo đứng ngạo nghễ, nét mặt đứng đắn, ánh mắt nhìn thẳng vào cái người gây chuyện đang co rúm ở một bên: “Tiểu Lâm, nhìn ta.”

Bốn người bọn Vân Phi thở phào nhẹ nhõm. Mấy người họ liên thủ chọc giận Đại chủ tử chính là vì muốn y mau chóng hạ lệnh. Dù sao Đại chủ tử còn chưa mở miệng, bọn họ quả thực không thể làm gì Lão Lục. Với lại, ở Tần phủ này cũng ba năm rồi, cũng phải có chút gì đó ăn ý chứ.

Tiểu Lâm đã gây họa ngập trời, vốn là sợ đến chết khiếp. Lại bị Quần Ngạo nhìn như thế, nước mắt càng tuôn rơi nhiều hơn, cơ thể bé nhỏ run rẩy tựa như ngọn tơ liễu, chỉ cần một cơn gió mạnh thổi qua, nhất định sẽ nát.

“Nhìn ta.” Quần Ngạo trầm mặt xuống, trong ánh mắt đã không còn sự ấm áp như trước nữa.

[Ta …] Tiểu Lâm sợ tới lùi về sau, thừa dịp còn sót lại tia dũng khí cuối cùng, ba chân bốn cẳng khoa tay múa chân nói. [Để cho ta tới giúp Lão gia luyện công, ta có thể giúp hắn, ta có thể …]

Quần Ngạo không có trả lời y, trong mắt càng thêm thâm trầm, đôi mắt màu đồng sâu thẳm càng thêm mở rộng, tựa như một vũng bùn muốn đem tâm hồn người kia kéo xuống. Cũng không phải là yêu thuật quỷ dị, chỉ là ánh mắt của một người có nội lực hồn hậu khiến cho người khác mang lại ảo giác như thế.

“Đừng có nháo loạn nữa, mau chóng giải …” Quần Ngạo còn chưa kịp nói hết, chỉ thấy hai mắt ngập nước kia nghiêng về phía trước một chút, sau đó cái thân thể mềm nhũn tựa như than bùn ngã xuống, ngất đi.

“Này …” Không chỉ có mỗi Nhị chủ tử luống cuống, mặt của mấy người kia cũng đông cứng lại, sao tên này bất tỉnh luôn rồi?

Dược Vương, Tần Lục chủ tử, nãy ngươi hung hăng lắm mà, sao lúc này lại trợn trắng mắt lên như vậy chứ hả? Ngươi không biết xấu hổ sao, ngươi không cảm thấy xấu hổ sao?

Duy Nhất líu lưỡi, “Vậy … vậy mà cũng được hả? Bản công tử quả thực chân tâm bái phục y. Có gan ngay cả Đại chủ tử và Nhị chủ tử cũng dám hạ độc, xem y lợi hại tới thế nào kìa.”

Sĩ Thần mở lớn miệng ‘A’ một tiếng: “Thế này thì xong rồi.”

Vân Phi bất đắc dĩ nói: “Trước cứ đứng đây phơi nắng đi.”

A Kiệt mặt lộ vẻ chỉ trích: “Triển đại ca sao không biết nhu hòa chút đi, biết rõ Lão Lục rất sợ bị dọa mà.”

Quần Ngạo có chút chột dạ mà nhìn trời, là lỗi của y, cố quá hóa không.

“Lão Ngũ, độc này bao nhiêu lâu mới mất đi hiệu lực?” Kỳ Nhi đứng ở xa hỏi. Lúc này cũng chỉ có mỗi tên Triệu Lão Ngũ này là hiểu một chút ít về thứ này.

Duy Nhất thử vận khí công. “Khoảng chừng hai canh giờ.” Cuối cùng nói. “Đại chủ tử, cùng Nhị chủ tử và Lão Thất nếu cố gắng muốn giải độc, cũng phải mất ít nhất một canh giờ.”

“Một canh giờ …” Cũng khá lâu. Kỳ Nhi nhìn ánh mặt trời chói chang trên đỉnh đầu mình, lại nhìn tiểu Lão Lục đang té xỉu trên mặt đất. Chỉ hy vọng có ai đó đi ngang qua chỗ này, bằng không cái tên thùng nước nộn thịt kia phơi nắng hồi biến thành hơi nước bốc hết bây giờ. “Tự mình chuốc lấy cực khổ.”

“Tiểu Lâm? Quần Ngạo các ngươi …”

Nói tới cái gì, cái đó xuất hiện.

Tần Chính hai ba bước liền xông lên ôm lấy Lục phu nhân đang nằm dưới đất của mình, phát hiện sáu vị phu nhân khác cũng có dị dạng: “Kỳ Nhi, Quần Ngạo, các ngươi làm sao vậy?”

Kỳ Nhi lạnh lùng nói: “Hỏi Lục phu nhân của ngươi đi.”

“Lão gia, Lục chủ tử y …” Thúy Mặc mồm miệng lanh lợi lập tức nói rõ tình hình mọi việc.

“Tiểu Lâm y …” Tần Chính nhìn người mặt đầy nước mắt nằm trong lòng mình, lại nhìn sáu vị đại thần sắc mặt tối đen trước mắt, mạnh mẽ nuốt xuống mấy ngụm nước bọt. “Tiểu Lâm nhi …” Lão gia thật bội phục ngươi a~~~

“Kỳ Nhi, Quần Ngạo, các ngươi chịu khó chờ một chút, ta lập tức trở lại.” Lúc này cần phải đem Tiểu Lâm quay về phòng nghỉ ngơi, chỉ có thể trước bắt sáu vị phu nhân kia chờ một chút.

Rất nhanh, Tần Chính đã quay lại, Tiểu Bính Tử cũng bị kêu tới.

“Hôm nay Lão gia thưởng cho ngươi.” Tần lão gia chỉ vào bảy nha đầu ‘Thúy Mặc Hương Lan Tố Tâm Như Nguyệt’, phóng khoáng nói. “Đem toàn bộ mấy nha đầu này ôm về phòng.”

“Ôm???” Tiểu Bính Tử kêu to. “Tiểu nhân mặc kệ, quyết định mặc kệ!” Cái này mà là thưởng hả, thưởng cái chết cho hắn thì có. “Đợt lát nữa mấy nàng đó cử động lại được rồi, còn không chém ta!”

Tần Chính đi tới xách cổ hắn, nhe răng cười: “Lẽ nào ngươi muốn Lão gia ta bị chém?” Nếu hắn thật đi ôm mấy nha đầu này, bọn Kỳ Nhi còn không chém hắn ra lấy xương làm củi đốt ư?

Tiểu Bính Tử không nghe lời mà cãi lại: “Lão gia ngươi quá giảo hoạt rồi! Dựa vào cái gì muốn ta đi, mà ngươi không tự đi?”

Tần Chính đi tới ôm lấy thắt lưng A Kiệt, kiêu ngạo mà hất đầu. “Lão gia ta có lão bà để ôm, ngươi có hả?” Có tới bảy luôn.

Tiểu Bính Tử á khẩu không trả lời được, căm giận trừng mắt nhìn Tần lão gia, bỗng nhiên tròng mắt chuyển động: “Lão gia là muốn trước tiên ôm ai về trước? Thất chủ tử? Đi ngược lại? Vậy chẳng phải Đại chủ tử đứng cuối cùng?”

“Ngươi ngươi ngươi …” Chỉ mới không cẩn thận một chút, Tần lão gia đã trúng chiêu của thằng quỷ này.

A Kiệt chẳng quan tâm mà nói: “Ta không có ham làm người thứ nhất, đau …”

“Còn cậy mạnh.” Tần Chính lập tức ôm lấy vị Thất phu nhân chuẩn bị nổi bão. “A Kiệt tối hôm qua khá mệt, cơ thể không được thoải mái, ta trước ôm y về phòng, rồi sẽ trở lại …”

“Hừ.” Năm tiếng hừ mũi, năm đôi mắt lạnh.

Hết lần này tới lần khác vị Thất phu nhân luôn bị dính chưởng ‘người đầu tiên’ không những không cảm kích, mà còn xấu hổ và giận dữ hét lớn: “Ai mệt hả, cơ thể ai không thoải mái hả? Ngậm cái miệng thối của ngươi lại!”

Dàn xếp A Kiệt xong, Tần Chính trở về không suy nghĩ lập tức ôm lấy Duy Nhất: “Duy Nhất nội lực không bằng các ngươi, ở chỗ này sẽ bị khổ … Ân, ta sẽ lập tức trở lại …”

“Không tiễn!” Bốn tiếng nói lạnh lùng, bốn đôi mắt hàn băng.

“Ta chỉ biết lão gia ghét bỏ ta vô năng, ai cần ngươi thương hại …” Duy Nhất ai oán cắn răng nói.

Lại trở về, Tần lão gia lần này phải đối mặt với sự lựa chọn gian nan.

Lúc Sĩ Tần bị ôm lấy, y hận không thể một ngụm cắn chết Tần lão gia, à không, y đã cắn thật rồi.

“A … a … Sĩ Thần, thả ra, thả cái miệng ngươi ra!” Tần Chính kéo dài cổ, thịt sắp bị cắn đứt luôn rồi.

“Ngươi dựa vào đâu mà đi ôm ta trước hả!? Ngươi cho rằng võ công ta không bằng Bạch Vân Phi có phải hay không?” Lửa giận của Tứ phu nhân đã ngút trời.

“Chẳng phải rất rõ ràng rồi hay sao?” Tam phu nhân hết lần này tới lần khác còn đổ thêm dầu vào lửa.

Nhưng tới lúc Vân Phi bị ôm lấy, không ngờ y đổi giọng: “Nói cái gì mà nội lực quyết định trước sau chứ, lão gia chính là nghĩ thê không bằng thiếp.”

Vừa nghe như thế, Kỳ Nhi cùng Quần Ngạo quả nhiên liền xị mặt xuống. Vân Phi đâu có nói sai đâu, bốn người bị ôm đi đầu tiên đúng thật chính là thiếp, còn sót lại ba người cũng vừa đúng là thê.

“Vân Phi, sao ngươi có thể nói vậy …” Nhìn tinh quang trong mắt Tam phu nhân, Tần Chính rùng mình một cái. Trước đây hắn không cảm thấy được, mà nay lại dần dần phát hiện. So với sự hung tàn, à lộn, uy vũ của đương gia Đại chủ tử cùng sự bạo ngược, à lộn nốt, dũng mãnh của Nhị phu nhân, thì Tam phu nhân của hắn a, kỳ thực mới là người khôn khéo, đáng sợ hơn.

Cuối cùng chính là Kỳ Nhi cùng Quần Ngạo.

“Ta muốn đi chết …” Tần Chính run run khóe miệng. Cái miệng thối của mình à, tự dưng hồi đầu nói tới chuyện võ công nội lực làm gì!

Kỳ Nhi mấy năm gần đây không có cùng Quần Ngạo phân tài cao thấp, đó cũng là việc Quần Ngạo tận lực lảng tránh. Đại phu nhân của hắn tuy rằng nhiều lần thắng qua Quần Ngạo, các tuyệt kỹ cũng đã lô hỏa thuần thanh, nhưng hắn luôn nghĩ rằng là do Quần Ngạo chưa từng một lần dùng hết sức mà tỷ thí với Kỳ Nhi.

Quần Ngạo đích xác cũng từng nói qua “Cam bái hạ phong”, nhưng ai biết y liệu có rộng lượng như bề mặt thể hiện hay không. Dù sao thua dưới tay một người nhỏ tuổi hơn, chẳng ai lại cam tâm cả. Nhất là Nhị phu nhân của hắn vốn phải là võ lâm minh chủ, đổi lại là ai cũng không muốn mất mặt như vậy hết.

Nhìn hai vị phu nhân, Tần Chính bỗng nhiên cảm thấy nhân sinh của mình đã tới bước đường cùng rồi.

“Ngạo …” Tần Chính ôm lấy Nhị phu nhân, kề sát trán của mình vào trán y, vô cùng thân thiết nói. “Ta biết ngươi là người hiểu rõ ta nhất, sẽ không tính toán.”

Quần Ngạo cười: “Đại ca cất nhắc ta quá rồi, ta đâu dám gánh cái chữ ‘nhất’ này.”

Nhị phu nhân cười tới xuân phong tát thẳng vào mặt, nhưng Tần Chính lại cảm thấy ở phía sau cũng trận trận gió lạnh: “Ta là nói ngươi trước đó mấy ngày luyện công, tới, suýt nữa tẩu hỏa nhập ma …”

Quần Ngạo tiếu ý càng sâu: “Đúng vậy, tẩu hỏa nhập ma.”

Cuối cùng, Tần Chính lựa chọn Nhị phu nhân. Đương gia Đại phu nhân hung tàn, cái này mọi người ai cũng có thể thấy rõ. Còn Nhị phu nhân tuy rằng cũng có một mặt táo bạo, nhưng quả thực cũng có một mặt nhu hòa. Thế nhưng lúc này, Tần Chính cảm thấy bản thân mình hình như vừa làm ra một chuyện gì đó sai lầm nữa rồi.

Cho nên nói, Tần Chính chính là ngu ngốc. Trước tiên hắn có thể đem các phu nhân của mình ôm tới phòng khách của Quất Hiên che nắng, chờ độc trong người họ tự tan hết, họ sẽ biết tự mình trở về phòng. Nói thế nào thì Quất Hiên của Kỳ Nhi cũng là ngay trước mặt, cho dù muốn đưa mọi người về phòng, thì trước đưa Kỳ Nhi về lại phòng cũng là chuyện chớp mắt hơn.

Đầu óc của hắn dường như không còn hoạt động nữa, nỗi việc phải ôm các vị phu nhân khác mang về phòng của mình, rồi chạy ngược về lại Quất Hiên, diện tích Tần phủ to lớn tới thế nào, dù cho hắn có chạy nhanh tới đâu, thì đợi tới lúc hắn quay đầu lại, thì Kỳ Nhi bị trúng độc không thể điều tức đã bị phơi nắng tới cả người đầy mồ hôi.

Tiểu Bính Tử miệng thối quả thực nói trúng phốc, quay ngược từ dưới đếm lên, Đại chủ tử xếp hạng cuối cùng.

“Kỳ Nhi!” Thấy Kỳ Nhi cả mặt đỏ bừng, Tần Chính nhanh chóng chạy tới ôm lấy người chạy ào vào Quất Hiên, liên thanh đau lòng hô hoán: “Tâm can của ta a~~~”

Nói kiểu này xem ra tâm can của Tần lão gia không được xem trọng cho lắm.

“Thúy Mặc, mau đi lấy đá tới! Kỳ Nhi, có phải khó chịu lắm không?”

“Ta rất thoải mái!”

“Hả? Kỳ Nhi … ngươi cử động lại được rồi?” Tần Chính kinh hô.

Kỳ Nhi cười nhạt, nắm chặt hai lợi trảo bắt lấy tên đầu sỏ: “Lão gia, ngươi đợi lâu rồi!”

Tần Chính lùi về phía sau, cười gượng haha: “Sao lại là ta đợi lâu chứ, là Đại chủ tử đợi lâu … A a a~~~~”

Thất thập nhị mê ảnh chưởng, một trong những võ công mà Tần Chính đã dạy cho y, cái này là cái Kỳ Nhi thành thạo nhất.

“Thê không bằng thiếp?”

“A a a a~~~”

“Triển Quần Ngạo nếu không phải tu luyện gặp trục trặc, thì ta sẽ không bằng y?”

“Nha nha nha nha~~~”

“Bọn họ hiểu ngươi nhất, ta thì không hiểu?”

“A nha a nha ~~~”

“Tâm can của ngươi, khỏi cần nữa đi!”

Đại chủ tử nói chính là, tâm can tỳ phế của Tần lão gia mấy năm gần đây càng lúc càng hạ giá, không biết đã bị bao nhiêu cái lỗ rồi.

Thúy Mặc nhìn người bị đánh bay ra ngoài, thở dài lắc đầu. Dĩ nhiên dám đem Đại chủ tử biến thành người cuối cùng, Lão gia chính là muốn tìm chết, Đại chủ tử chỉ là thành toàn ước nguyện cho hắn thôi.

******************

Vẫn như lời Đại chủ tử nói, nếu Lục chủ tử đã anh dũng hiến thân như vậy, thì sau này sẽ do Lục chủ tử coi sóc việc Lão gia luyện công. Khi màn đêm buông xuống, Tần Chính bước vào Dược Lâu, hay nói đúng hơn, bị khiêng vào.

[Lão gia??? Sao ngươi lại bị thương thành như vậy?] Tiểu Lâm liền lập tức lấy nhuyễn tháp ra, đỡ Lão gia nằm xuống.

“Tiểu Lâm nhi, cứu cứu Lão gia, ô ~~~”

[Đây là chuyện gì?] Tiểu Lâm vừa bận rộn lấy các bình dược, vừa hỏi.

Tiểu Bính Tử lau lệ bước vào nói: “Lão gia lo lắng các vị chủ tử bị cảm nắng, nên tới thăm từng người một …” Nói đi tìm cái chết thì chính xác hơn.

Ở chỗ Đại chủ tử ngại ‘Thăm’ chưa đủ, nên Tần Chính đi tới chỗ bọn Quần Ngạo.

“Quần Ngạo vì để chứng minh y chưa từng tẩu hỏa nhập ma, liền lần lượt đem toàn bộ những võ công mà Kỳ Nhi biết lần lượt biểu diễn một lần cho ta ‘xem’, ô … Ai mà muốn xem chứ!” Nhị phu nhân cởi quần áo ra ‘luyện công’ cho hắn xem đã là cực kỳ quá phận, cư nhiên còn xem hắn là cây cọc để luyện công nữa!

Tiểu Lâm đưa cho Lão gia vài viên Kim Sang Dược, cười hì hì khoa tay múa chân: [Võ nghệ của Nhị chủ tử vốn rất lợi hại] Hiển nhiên đã đem cái chuyện Quần Ngạo ‘trừng mắt’ nhìn y khiến y bất tỉnh quăng qua sau đầu.

“Vân Phi nói nếu thê không bằng thiếp thì không bằng quay về Bạch Vân thành rèn sắt. Ta hỏi y từ khi nào mà biết rèn sắt, y liền truyền thụ tài nghệ ‘rèn sắt’ cho ta, ô … quả nhiên là biết a~~~ ” Tam phu nhân một tay đem toàn bộ quần áo của hắn cởi ra, cả quần lót cũng cởi ra luôn, nhưng chỉ xem hắn là sắt mà không ngừng rèn đúc đập, quả thực càng quá phận!

[Tam chủ tử đây là muốn mở thêm cửa tiệm sắt thép sao? Thật là lợi hại!] Tiểu Lâm vỗ tay tán thưởng, tiếp tục băng bó cho Lão gia.

“Sĩ Thần càng quá phận nữa, y lại cắn ta! Ngươi xem trên mặt ta toàn bộ đều là dấu răng của y! Y không chỉ cắn ta, y còn cào cấu ta …” Trước ngực phía sau lưng cào cấu hắn đến chảy máu hắn cũng không nói đi, ngay cả cái chỗ kín kia mà y cũng cào! Lúc này khiến cho hắn đau tới thấu trời xanh! Tứ phu nhân của hắn chẳng lẽ muốn sống quả phu tới cuối đời hả? “Bình thường thì không cho người khác nói y, nhưng y lại đi học mấy cái trò của nữ nhân! Ta tình nguyện y lấy Việt Vương Kiếm ra …” Lập tức câm miệng, cái đó không thể lấy ra được, ai biết Sĩ Thần mà điên lên quả thực sẽ làm chuyện gì đó khiến toàn bộ Thất vị Tần phủ chủ tử phải sống quả phu tới cuối đời thiệt.

Tiểu Lâm che miệng Lão gia lại: [Lời này đừng để Tứ chủ tử nghe được …]Ngượng ngùng cười. [Ta không ngại Lão gia mặt sẹo!]

“Hư nhất chính là Duy Nhất! Y cư nhiên, cư nhiên lấy độc châm đâm ta, còn đâm ngay mông ta!” Cái mông không thể đâm được nha, đâm nát rồi sau này Lão gia ta làm sao có thể nằm dưới hưởng thụ sự hầu hạ của các ngươi được! Quả thật là một hài tử ngốc vô tri ngu muội!

[Công lực của Ngũ chủ tử gần đây tinh tiến không ít …] Tiểu Lâm bận rộn cởi quần của Lão gia, quả nhiên có một gốc kim đâm ngay mông, thiếu chút nữa khiến mông Lão gia nở hoa. [Đợi lát nữa Tiểu Lâm sẽ xoa xoa cho Lão gia không đau nữa] Sau xong mạnh mẽ rút cây kim ra, đưa cái miệng nhỏ nhắn của mình tới cười ha hả thổi thổi chỗ đau cho Lão gia.

Tần Chính đau đớn kêu to một tiếng, lại nói: “Ghê tởm nhất chính là A Kiệt, ngươi biết y làm gì ta không? Y cư nhiên cầm đồ tang ra, nói là chuẩn bị choàng áo để tang cho Lão gia ta!” Lão gia ta chẳng qua là chỉ muốn xoa thắt lưng cho y thôi mà, nhiều lắm là xoa ở vị trí không cho phép thôi, cần gì muốn mạng của hắn chứ, “Ai nha, đau!”

[Lão gia!] Tiểu Lâm nâng mặt Tần Chính lên, đưa đôi mắt chờ mong nhìn hắn. [Ngày sau ta cũng có thể cùng bọn họ giống nhau vì Lão gia choàng áo …]Cảm giác nói chuyện xấu, không nói hết câu.

Tần Chính tức giận, bật thốt: “Không cần chờ tới ngày sau, lúc này ngươi cũng có thể choàng …” Thấy Lục phu nhân sợ run, nhanh chóng thả nhẹ thanh âm. “Tiểu Lâm, sao ta lại cảm thấy ngươi là bộ dáng đang vui mừng nhỉ?” Tần lão gia cuối cùng cũng phát giác có chuyện gì đó sai, nếu là trước đây Tiểu Lâm thấy hắn bị thương thành như vậy nhất định khóc đến ngất luôn, sao tự dưng giờ lại đứng đó pha trò cười?

[Vui mừng, vui mừng!] Tiểu Lâm ôm cổ của Lão gia, vùi vào vai của hắn nhẹ nhàng dụi dụi. [Từ nay về sau ta cũng giống bọn họ, có thể cùng Lão gia luyện công!]

Tần Chính một búng máu vọt tới cổ họng. Lập tức kéo Lục phu nhân từ trong lòng ra, nhìn chằm chằm không nháy mắt vào y. Vốn từ sau khi hắn bị thương, các vị phu nhân đều luyến tiếc nặng tay với hắn, cho dù A Kiệt có chưởng hắn vài đòn cũng chỉ là cho có. Nếu như hắn không có tính sai, thì hắn ra nông nỗi ngày hôm nay, nguyên nhân gốc dường như là do toàn bộ Lục phu nhân ban tặng cho, mà giờ Lục phu nhân của hắn lại có bộ dáng vui mừng như thế???

Tần Chính sao không biết bọn Kỳ Nhi chính là lấy hắn ra trút giận. Nói là cho đến cùng cũng là vì chuyện liên quan tới hắn!

Tất cả đều là do Lục phu nhân ban tặng cho, chịu tiếng xấu thay cho người khác lại là hắn!

Thê chi tội, phu đại quá, thiên kinh địa nghĩa. (Vợ gây tội, chồng đi gánh)

[Lão gia!] Tiểu Lâm nhìn biểu tình đáng sợ kia, trong mắt sương mù giăng lối. [Ngươi không thích cùng Tiểu Lâm sao?]

Tần Chính sao dám hung hăng với y, cúi đầu xuống thở dài một tiếng, kéo Lục phu nhân qua trên miệng y hôn hôn nhẹ: “Tất nhiên là thích …”

[Lão gia, lão gia, ta cũng rất thích ngươi, haha …] Trong cơn kích động, Tiểu Lâm leo lên nhuyễn tháp nhào tới đè Lão gia xuống không ngừng cọ cọ, hoàn toàn không chú ý tới Tần Chính cả người bị thương ngoài da đau tới nhe răng.

Tần Chính cưỡng chế huyết khí, liên thanh trả lời: “Thích, thích …” Quả nhiên là thích tới quên mình.

Sáu người bọn Kỳ Nhi còn có thể diệt, muốn tiêu diệt một mình Tần lão gia, dễ như trở bàn tay, không đánh mà thắng.

Ôm lấy Lục phu nhân, Tần Chính dở khóc dở cười. Thường ngày vì muốn từ ‘trong miệng’ y tuôn ra vài từ yêu thích, chọc y nửa ngày y cũng chỉ đỏ bừng mặt cả người run run mà thôi. Nhưng nay lại vì có thể cùng ‘bị phạt’ giống như người khác, phải canh chừng Lão gia luyện công, lại khiến y vui tới bộ dạng này.

“Tiểu Lâm …” Tần Chính trong lòng lòng chua xót, kéo người y ra để y nhìn mình. “Ngươi đừng nói đã quên mất, ngươi cùng Kỳ Nhi, Quần Ngạo, Vân Phi … Ngươi cùng bọn họ là giống nhau, ngươi đều là thê của ta.” Tiểu ngốc nghếch này, đã nói hàng trăm hàng ngàn lần, nhưng lại chẳng chịu nhớ.

Tiểu Lâm cắn cắn môi, giữa lúc Tần Chính cho rằng trong lòng y chính là tràn đầy vui mừng gật đầu thì y lại mang bộ mặt sầu muộn: [Không phải thiếp sao?]

Tần Chính nghẹn lời, lại nghĩ tới câu nói ‘Thê không bằng thiếp’ của Vân Phi, cười gượng nói: “À, thê với thiếp cũng không kém nhau mấy.”

Muốn nói Lục phu nhân có gì khác biệt với mấy người khác, đó chính là … Haha, Tiểu Lâm nhi nhẵn bóng như nước lại mềm mại tựa như miếng đậu phụ, cực kỳ dễ ăn, vừa nhấc lên, ùng ục một cái lập tức nuốt toàn bộ vào bụng.

Nghĩ nghĩ, Tần Chính nuốt một ngụm nước bọt, lập tức xoay người liền đem Lục phu nhân đặt dưới thân. Lạch cạch 1 tiếng lập tức xé mở quần áo của Tiểu Lâm, một chén đậu phụ trắng trắng mềm nóng hầm hập liền lộ ra.

[Lão … Lão gia? Còn chưa có … Chưa có uống thuốc …] Tiểu Lâm kinh hãi, sao mà một người mới vừa nãy còn nửa chết nửa sống, mà trong tức thì liền sinh long hoạt hổ rồi?

Nói tới ‘Ăn’, Tần lão gia chính là dù nằm dưới mộ cũng phải đào đất chui ra!

Tần chính cúi đầu đem Lục phu nhân cởi sạch từ đầu tới chân, ngửi lấy mùi dược từ cơ thể tản mát ra như có như không, liếm miệng nói: “Đây chẳng phải là đang uống thuốc sao? Ngươi chính là đan dược của Lão gia!” Chưa nói xong lập tức nâng cơ thể kia lên, hàm trụ nhũ tiêm hồng nhạt.

[A … Nhưng … Còn chưa …] Mấy cái mút vào mạnh mẽ kia khiến Tiểu Lâm mềm yếu dần đi.

Tần Chính vừa liếm lộng vừa hạ lưu nói: “Hai khỏa thù du, có thể bổ gan ích thận.” Nói xong lập tức chuyển qua bên kia tiếp tục liếm.

Tiểu Lâm ngửa đầu ra sau, không thấy rõ hắn đang nói gì, bằng không sẽ bị ngôn ngữ bẩn thỉu kia khiến cho bản thân ngất đi luôn. [Ư … Lão gia nhẹ …]

Cơ thể trong bàn tay càng run rẩy, Tần Chính càng thêm thô bạo, mạnh mẽ cắn tới hai nụ hoa kia sung huyết ngẩng cao hắn mới chịu buông ra. Sau đó nụ hôn chạy tới phần thịt trong của cánh tay, tựa như đang cắn mút cây mía, phẩm thường: “Hai đoạn ngó sen, có thể tiêu ứ thanh nhiệt, công hiệu giải khát cầm máu, Lão gia nói có đúng không?”

[Ân … Ư …] Tiểu Lâm cắn chặt môi gật đầu. Ngó sen quả đúng có dược hiệu đó, nhưng mà y không phải ngó sen mà … [A ~~~]

“Vậy lão gia phải ăn nhiều mới được.” Tần Chính đem người thả nằm xuống, cầm lấy đôi chân trắng ngần của Lục phu nhân từ mắt cá chân ‘ăn’ tới bắp đùi, quả nhiên là từ đầu đến chân toàn bộ ăn nguyên lành.

Tiểu Lâm đâu có khí lực để chống lại hắn, chỉ có thể cào lấy một cái gối mềm bên cạnh ôm lấy trước ngực, cơ thể giãy dụa thừa nhận toàn bộ công kích của hắn. [Ô … Lão gia …]

“Một cây linh chi, có thể kéo dài tuổi thọ, thiên thu bách tuế!”

Khi cái chỗ yếu đuối của cơ thể bị ngậm vào trong miệng kia, Tiểu Lâm ngay cả kêu cũng kêu không nổi, thắt lưng căng cứng, cái miệng nhỏ không ngừng mở ra khép vào, không qua bao lâu, cơ thể mềm nhũn phát tiết ra.

Tần Chính vuốt chất lỏng bên mép cười nói: “Một ngụm ngọc lộ, công lực tăng bội!”

Tiểu Lâm thiếu chút nữa ngất đi vì xấu hổ, đem gối mềm che kín mặt mình không thèm nhìn môi ngữ hạ lưu của Lão gia. Khi Tần Chính bắt đầu chen vào giữa hai chân y, y cũng chủ động mở rộng hai chân quấn lên thắt lưng tinh tráng của hắn, còn chủ động mời gọi: [Lão gia … Ân … Mau chút được không?]

Tần Chính sửng sốt, đưa tay vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ nhắn của Lục phu nhân: “Tiểu Lâm nhi, Lâm Tề, phu nhân? Là ngươi ư?” Lục phu nhân khác thường như vậy, chẳng lẽ bị đổi hồn rồi?

Tiểu Lâm từ dưới cái gối lộ ra nửa khuôn mặt, ngượng ngùng mà nói: [Mau chút …]

“Mau, mau, nhất định mau …” Tần Chính hưng phấn ngay cả cái sự cứng rắng kia bắt đầu rung động, còn không bận tâm được thứ đó liệu có thể khiến y bị thương hay không, thẳng thắt lưng lập tức tiến vào sâu trong y, tựa như một con ngựa hoang thoát cương mở rộng hai chân của y ra, phóng túng rong ruổi trên cơ thể mềm mại kia, khiến cho Lục phu nhân có thể mở rộng được như thế nào là ‘Mau’.

Sau nửa canh giờ …

Tiểu Lâm ngay cả chân cũng không cách nào giơ thẳng trong mắt hàm chứa oán nộ [Lão gia gạt ta, không thích …] Vẫn như cũ, lâu tới vậy mới chịu …

“Còn chưa đủ mau?” Nhìn Lục phu nhân nằm dưới thân mình giờ đã biến thành thùng nước, bộ dáng khổ sở tới mê người, Tần Chính lập tức vỗ thắt lưng. “Vậy …” Tách hai chân y ra, chuẩn bị làm lại quá trình mau hơn.

Tiểu Lâm thấy được ý đồ của hắn, mặc dù mệt tới thở cũng không nổi, nhưng vẫn liều mạng dùng khí lực cuối cùng né tránh ngồi dậy.

“A!” Tần Chính cảm thấy phía dưới bụng mình đau đớn, nhìn lại thấy một cây ngân châm đâm ngay trên đó. Rất nhanh liền có một cảm giác dị dạng, tựa như trong cơ thể có một thứ gì đó không thể hiểu được bị tiết ra ngoài. “Này này này …!” Mắt mở trừng trừng nhìn phân thân lần thứ hai dâng trào của mình nhanh chóng mềm nhũn ra.

[Lúc này không nên miệt mài quá độ, Lão gia nên tập trung toàn bộ tinh thần vào việc luyện công!] Tiểu Lâm nghiêm túc nói.

“Tiểu Lâm, ngươi …” Tần Chính khó có thể tin nhìn Lục phu nhân, điều này sao có thể!

Tiểu Lâm khuôn mặt đỏ bừng, mặt lộ vẻ hổ thẹn mà nói: [Lão gia mới vừa rồi dục niệm quá thừa, có hại cho việc tu luyện, nên vừa nãy mới để cho ngươi …]

Tần Chính đau lòng, tựa như muốn rơi lệ. Thì ra Lục phu nhân nói ‘Mau’ chính là muốn hắn tốc chiến tốc thắng sau đó luyện công, nguyên lai lúc nãy là Lục phu nhân ban tặng cho hắn chút ân huệ, quả thực phải là tạ long ân của phu nhân!

Mặc cho Quần Ngạo mạnh mẽ thế nào, chỉ cần bị hắn kéo lên trên giường cũng phải để cho mặc hắn định đoạt, hắn muốn canh năm, Quần Ngạo có mơ cũng đừng mong canh hai có thể đình chiến. Mà lúc này, Lục phu nhân nhu nhược nhất của hắn, chỉ cần khẽ động ngón tay, có thể bắt hắn triệt để tước vũ khí đầu hàng! Ngay cả cơ hội giơ cờ hàng cũng không có luôn!

“Tiểu Lâm nhi, ô ~~~~” Nhìn người chưa từng mở miệng kia, Tần Chính cảm thấy sỉ nhục trước đây chưa từng có. Bản thân hắn từng ngang dọc tung hoành bên gối của Thất vị phu nhân, dù sau đó có bị đuổi về phòng ngủ, thì cũng đã triệt để xong việc mới đi, là hắn cam tâm tình nguyện mà bị đuổi đi. Có từng bao giờ chịu qua sự nhục nhã này!!!

[Luyện công đi …] Tiểu Lâm mang vẻ mặt vô tội nói.

Tần Chính cả người vùi đầu xuống giường kêu rên, Lục chử tử, ngươi chính là kêu ta đi chết!
Bình Luận (0)
Comment