Lão Nam Nhân

Chương 3

Dịch: Mika

Trong đoạn thời gian Cảnh Khải Ca vừa mới đi, không thể không thừa nhận tôi không quen cho lắm, nhưng tiền Cảnh Chước cho tôi đủ để tôi tiêu xài nửa đời sau.

Cũng đủ cho tôi nuôi một đứa bé khác… Dù sao cũng phải có người dưỡng lão cho tôi chứ, ban đầu nhận nuôi Cảnh Khải Ca cũng là vì mục đích này, đáng tiếc vô tình nuôi sai, cho nên lần này tôi định nuôi thật tốt.

Trùng hợp ngài Cảnh Chước gần đây vô cùng khổ não nói với tôi rằng Cảnh Khải Ca dã tính khó thuần, quả thực không thân thiết với hắn, nên muốn xin kinh nghiệm sống chung của hai chúng tôi trong quá khứ để học tập.

Trong đầu tôi nghĩ tôi có thể có kinh nghiệm gì, Cảnh Khải Ca ở chỗ tôi trước giờ cũng không nghe lời. Nhưng nhớ tới tình cảm trước đây với đứa bé, tôi vẫn đồng ý yêu cầu của Cảnh Chước, cùng hắn đến cô nhi viện chọn con nuôi mới cho tôi.

Quái lạ cái là trong quá trình đó hắn một mực không nói đến chính sự, ngược lại hứng thú bừng bừng nói những chuyện lý thú khác với tôi. Hắn không đề cập tới, tôi cũng không tiện hỏi, dù sao tôi và Cảnh Khải Ca đã không còn quan hệ gì.

Cảnh Chước dẫn tôi đến một cô nhi viện có điều kiện rất tốt trong thành phố. Nhìn mấy đứa nhỏ năm sáu tuổi đứng thành một hàng trước mặt, tôi mừng rỡ phát hiện bọn họ đều được chăm sóc rất khỏe mạnh, sắc mặt hồng hào, cảm xúc cũng rất tốt. Vì vậy không hiểu sao tôi lại cảm thấy may mắn thay bọn nó, nhớ lúc tôi dẫn Cảnh Khải Ca từ trong viện ra ngoài, nó đã bị ngược đãi không còn hình người.

“Đây là một cô nhi viện tôi tài trợ.” Cảnh Chước đứng bên cạnh tôi, đột nhiên hơi buồn phiền nói với tôi: “Sau khi Khải Ca thất lạc, mẹ nó ly hôn với tôi. Những năm gần đây tôi một mình cô đơn, cho nên không muốn để những đứa trẻ khác cũng phải sống lang thang.”

Tôi nghe mà trong lòng hơi cảm động, ngài Cảnh Chước thoạt nhìn là một người tốt nhưng hóa ra lại là một người đáng thương bất ngờ phải chịu nỗi đau cốt nhục chia lìa.

“A, không sao, không phải Khải Ca đã trở lại bên cạnh ngài rồi à.”

“Đúng vậy, chỉ là phải tốn chút công sức để làm nó nghe lời.”

Lời nói này hơi kỳ quái, tôi luôn cảm thấy có gì sai sai. Trùng hợp trong sân có một chiếc lá ngân hạnh rơi lên tóc tôi, khi Cảnh Chước đột nhiên tới gần tự tay lấy nó xuống cho tôi, loại cảm giác quái dị này lại càng trở nên rõ ràng.

Trong lúc tôi hơi nôn nóng bất an, hai tay hắn đặt lên vai tôi, dẫn tôi đi xem qua những đứa trẻ này, sau đó hỏi tôi muốn đứa nào.

“Nhìn nó không tệ…” Tôi chú ý tới trong góc có một đứa bé trai thật cao thật ngầu, nhìn rất có cá tính.

Sức lực trên vai ngăn cản tôi, Cảnh Chước không đồng ý lắc lắc đầu, ôn hòa nhưng không cho phép từ chối mà dẫn tôi đến trước một đứa trẻ khôn khéo khác. Hắn nói: “A Bình sao lại không rút ra được bài học, trẻ con thì phải nuôi ngoan một chút.”

“Kẻ quá phản nghịch, ngày sau cho dù cắt đứt chân, nhổ hết răng cũng vẫn sẽ khiến anh nhức đầu.”

Cảm giác quái dị kia đạt đến đỉnh điểm, tôi nghi hoặc ngẩng đầu nhìn mặt hắn, hơi sợ hãi nhỏ giọng hỏi: “Anh Cảnh, anh đang, ách, nói ai vậy?”

Áo khoác của Cảnh Chước được hắn vắt chỉnh tề trong khuỷu tay, trên người là trang phục phương Tây tiêu chuẩn, dáng vẻ mỉm cười nhìn nho nhã hiền lành, trưởng thành lại mê người.

Sau khi nghe hắn cũng lịch thiệp trấn an tôi: “Chẳng qua chỉ là đùa chút thôi, A Bình không cần để trong lòng.”

Hơi ngừng lại một lát, sau đó dường như hắn quan sát mặt tôi, tiếp đến lại trưng bộ mặt áy náy nói với tôi: “Mặc dù dáng vẻ anh sợ rất… chọc người.” Khóe miệng Cảnh Chước cong lên một độ cong vô hình: “Nhưng tôi vô tình dọa anh, xin hãy tha thứ cho tôi.”

Lời này quá cợt nhả. Mặt tôi chợt đỏ lên, xấu hổ khiến tôi quên hết những chuyện khác, vội vàng dắt đứa bé đi tìm viện trưởng làm thủ tục, cuối cùng từ chối ý không cho Cảnh Chước đi cùng, một mình dẫn người về nhà.

Sau khi về đến nhà, tôi chặn hết tất cả phương thức liên lạc của nhà họ Cảnh, tôi không muốn có bất cứ lui tới nào với người của gia tộc này nữa!



Cảm giác nuôi con một lần nữa vô cùng mới lạ làm tôi vui thích. Người bạn nhỏ quả thật rất ngoan ngoãn, tôi đặt tên cho nó là “Lục Đinh Châu”, mặc dù đối với con trai mà nói không đủ dương cương, nhưng nghe rất hay.

Đinh Châu năm nay năm tuổi, sang năm là độ tuổi lên tiểu học. Mặc dù nhà có thuê bảo mẫu, nhưng tôi vẫn tự mình đưa đón nó đi nhà trẻ, ngày nghỉ thì dẫn nó đi chơi đùa khắp nơi. Cuộc sống nhanh chóng trôi qua ba tháng, trong khoảng thời gian này tôi dành hết toàn bộ kiên nhẫn hiếm có của mình cho Đinh Châu, mà khi nó dùng giọng nói non nớt gọi tôi một tiếng ba, tôi đã kích động đến mức suýt rơi nước mắt.

Loại cảm giác làm cha này tôi chưa bao giờ cảm nhận được từ trên người Cảnh Khải Ca, nó quá trưởng thành quá độc lập.

Huống chi sau đó hai người phát triển thành quan hệ như vậy, nó sinh ra dục vọng không bình thường với thân thể tôi, mà tôi cũng từng buông thả mình chìm đắm một đoạn thời gian.

“Ba, ba sao thế?” Trong ngực truyền đến tiếng đứa nhỏ lo lắng gọi, một đôi tay nhỏ mềm mềm áp lên má tôi.

Tiếng gọi của nó khiến tôi kịp phản ứng rằng mình lại thất thần. Kỳ lạ, rõ ràng đã rất lâu không nhớ tới người kia, làm sao hôm nay đột nhiên khác thường như vậy.

Tôi miễn cưỡng cười với Đinh Châu: “Ba không sao, đi, chúng ta mau tới nhà trẻ, sắp trễ rồi.”

Lục Đinh Châu ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng ~”

Vì vậy hai chúng tôi cười nói đi tới nhà trẻ, lúc đi đường tắt qua chi nhánh công ty Huake trong thành phố, tôi kinh ngạc nhìn thấy mấy bóng người quen thuộc ở cửa.

Là Cảnh Chước và… Cảnh Khải Ca gần nửa năm không gặp.

Tôi đờ đẫn dừng bước lại trong góc, Lục Đinh Châu trong ngực dường như cũng cảm giác được, hiểu chuyện không lên tiếng quấy rầy tôi.

Dường như bọn họ đang chào tạm biệt với nhân vật lớn nào đó của Huake. Cảnh Chước đứng phía trước một đám người, bắt tay trò chuyện với người đứng đầu phía đối diện. Cảnh Khải Ca thì mặc nguyên bộ âu phục giày da yên lặng đứng bên phải cha đẻ, ngũ quan là vẻ mạnh mẽ góc cạnh tôi hằng quen thuộc, nhưng vẻ mặt lại khiến tôi kinh ngạc… thẫn thờ và kính cẩn nghe theo.

Tôi nhìn mà sợ hết hồn hết vía, không thể tưởng tượng được ngày nào đó mình sẽ dùng những từ ngữ này trên người nó.

Mi mắt ngoan ngoãn rũ xuống thu liễm lại lệ khí trên người trẻ tuổi, giống như một con chó sói bị nhổ răng róc xương.

Nhưng tất cả những chuyện này có quan hệ gì tới tôi kia chứ, tôi từ chối đi suy nghĩ nửa năm qua Cảnh Khải Ca thật ra đã trải qua những gì. Đôi phụ từ tử hiếu kia sống chung thật ra mới là trạng thái lý tưởng nhất, không phải sao.

Tôi ôm Lục Đinh Châu định đi vòng qua, nhưng dưới chân lại không đề phòng đá phải cục đá, đá đập vào một cái lon, phát ra tiếng động vô cùng đột ngột.

Hình như bên kia nhìn lại, tôi thầm nghĩ không ổn, lật đật xoay người chạy.

Vô hình trung giống như có một tầm mắt nóng bỏng đuổi theo tôi sít sao, giống như con chó sói giả vờ ngủ khẽ mở mắt, lộ ra ánh sáng xanh mà người bình thường xem nhẹ với con mồi của mình.

Một đường đi nhanh, lúc đến nhà trẻ thiếu chút nữa thì muộn, sau khi giao Đinh Châu cho giáo viên tôi vẫn chưa trở về, mà là đến bến tàu ở sông Tân, đi loanh quanh không mục đích để tiêu khiển giải tỏa tâm tình.

Khi thấy thời gian cũng sắp tới, tôi trở về nhà trẻ đón Lục Đinh Châu.

Nhưng tôi không ngờ sẽ gặp lại Cảnh Khải Ca nhanh như vậy.

Chiếc xe ô tô đen cản tôi lại trước cửa trường học, người đàn ông ngồi trên ghế lái hạ cửa kính xe xuống, lộ ra khuôn mặt lạnh lùng rõ ràng đã gầy đi của người này.

Mặt Cảnh Khải Ca không thay đổi nhìn tôi, trầm giọng ra lệnh: “Lên xe.”

Tôi quay đầu đi muốn vòng qua thân xe đi vào trường học.

“Con đã cho người đón con trai mới của ba về rồi.”

“Cậu muốn làm gì!” Tôi lập tức giận dữ, hai tay đưa qua khung cửa kính xe níu lấy cổ áo sơ mi của nó, vừa sợ vừa giận chất vấn nó.

Nhưng Cảnh Khải Ca nhìn tôi không nói một lời. Chờ đến lúc phát hiện ra khoảng cách gần gũi của hai chúng tôi tương đối nguy hiểm, tôi đã sắp bị ưu tư nồng đượm như sóng ngầm mãnh liệt trong mắt nó nhấn chìm ở chỗ này.

Trời bỗng nhiên bắt đầu mưa, thế mưa kèm theo sấm vừa dữ vừa mạnh, lập tức dội tôi ướt từ đầu tới chân. Đầu óc tôi lơ mơ đứng bên ngoài cửa xe quên tránh đi. Cảnh Khải Ca còn rối loạn trước cả tôi, nó cởi đai an toàn ra xuống từ một bên khác, giơ áo khoác lên quay đầu ôm lấy tôi nhét vào trong xe.

Lúc này tôi mới thấy lạnh, bây giờ là khoảng tháng hai tháng ba, lúc này cả người bị mưa thấm ướt từ trên xuống dưới, cái lạnh của mùa xuân chui vào theo từng kẽ xương, lạnh đến mức tôi run lẩy bẩy. Có lẽ cũng bởi vì ở cùng nó mà không được tự nhiên.

Cảnh Khải Ca mở thiết bị sưởi trong xe lên, ngay sau đó trầm mặc lái xe về hướng nhà tôi. Tốc độ xe nhanh kinh người, tôi co người đưa tay ôm lấy mình, nghiêng đầu nhìn về phía cửa sổ bên cạnh, nhưng mưa như thác đổ điên cuồng đập vào cửa kính, tôi chẳng nhìn thấy gì cả.

Hai người nửa năm không gặp lại cũng không nói lời nào, yên lặng đè nén lan tràn khắp buồng xe chật hẹp, khiến tôi hồi tưởng lại tối tăm sau khi mất đi ánh sáng vào cái ngày tôi vứt bỏ Cảnh Khải Ca ấy.

Cảnh Khải Ca có vẻ tức giận khiến tôi sợ, cảm giác ướt át trên người cũng rất khó chịu, dần dần, tôi suy yếu chôn mặt rúc vào đầu gối bắt đầu khóc, nhưng cắn chặt hàm răng không muốn phát ra âm thanh.

“Cởi quần áo.” Chỗ ghế lái truyền tới giọng nói cứng rắn của Cảnh Khải Ca.

“Không cởi, ba không cởi.” Tôi kháng cự, khóc ra thành tiếng. Mặc quần áo ướt sẽ sinh bệnh, nhưng không mặc sẽ xảy ra chuyện.

Cảnh Khải Ca không nói gì nữa, xoay vô lăng rẽ xe vào một đường phố không người, sau đó quay đầu nhìn tôi. Tôi nhìn thấy chính bản thân mình trong đôi mắt yên lặng lại mãnh liệt của nó, người bên trong đang khóc tèm lem, đáng thương lại chật vật.

Nó đột nhiên tháo dây an toàn ra, nhào tới người bị khóa ở ghế phó lái là tôi. Bàn tay đặt sau gáy tôi như cái kẹp sắt, một bàn tay khác thì thô bạo xé nút áo của tôi. Mà tôi thì khóc lóc giùng giằng muốn mở cửa xe chạy trốn ra ngoài, nhưng tất cả đều bị nó trấn áp trong ngực…

Nó nhìn tôi khóc rối tinh rối mù, môi lưỡi cứ như vậy nóng bỏng đè xuống. Phần tựa ghế tôi ngồi bị hạ thấp, Cảnh Khải Ca đè lên người tôi hôn tôi tha thiết, hơi thở nặng nề dây dưa cùng một chỗ với tôi, hai đầu lưỡi cũng triền miên dây dưa giống như muốn hôn tôi tới chết.

Cho tới khi tôi bị nó cởi sạch không còn mảnh vải, cả người trần trụi bị nó yên ổn ôm trong ngực, nó lại đột nhiên ngừng động tác, dùng một cái thảm lông thật dày bao kín tôi từ đầu tới chân. Sau đó nó đổi lại vị trí của hai người chúng tôi, để tôi rúc trên người nó sưởi ấm.

Cảnh Khải Ca lấy tay không ngừng vuốt ve sau gáy đến sống lưng tôi từ trên xuống dưới, nhân tiện bình phục lại cảm xúc của bản thân.

Hơi thở ấm áp quen thuộc bao phủ tôi, lúc này tôi mới phát hiện hóa ra ở trong ngực nó tôi mới cảm thấy an toàn nhất. Mưa ngoài cửa sổ dần dần nhỏ lại, mà tôi vẫn còn đang thấp giọng khóc thút thít, lớn đầu rồi còn khóc thật ra rất mất mặt, nhưng ở cạnh nó tôi có thể buông thả rơi nước mắt.

Bên tai truyền đến tiếng than thở dường như hơi tuyệt vọng của Cảnh Khải Ca: “Rõ ràng là ba vứt bỏ con, còn nuôi một đứa bé khác khiến con ghen tị tới mức nổi điên, nhưng cuối cùng lại làm ra vẻ đáng thương.”

“Lục Bình, ba bảo con phải làm gì với ba đây…” Nó nhắm hai mắt không ngừng hôn lên tóc tôi, giống như trước đây điên cuồng quyến luyến tôi vậy.

Mà tôi cũng biết rõ, cho dù tổn thương nó như thế nào đi nữa, chỉ cần tôi ngoan ngoãn một chút nó đều có thể tha thứ cho tôi, sau đó sẽ bị tổn thương vô số lần.

Vì vậy tôi chủ động đưa tay ôm eo nó, nghiêng đầu hôn lên lồng ngực kiên cố kia, quả nhiên nó không lên tiếng oán trách tôi nữa.

Hai chúng tôi duy trì tư thế này trong xe đợi mưa tạnh. Một lúc lâu sau, ngay khi tôi thoải mái sắp ngủ mất, Cảnh Khải Ca đột nhiên nghiêm túc nói với tôi một chuyện: “Lục Bình, tránh xa Cảnh Chước một chút, ông ta chính là một kẻ điên nguy hiểm.”

“Sao vậy?” Tôi chần chờ hỏi, nhất thời không phân rõ là bởi vì nó ghen nên mới nói cha đẻ của mình như thế hay đang nói thật.

“Ba không cần biết quá nhiều, chỉ cần tin tưởng con là được. Trở về mau thu dọn hành lý, tối nay con sẽ phái người đi đón ba và Lục Đinh Châu đi suốt đêm tới thành phố B. Hai người ở bên đó tạm thời ổn định cuộc sống, chờ con xử lý xong chuyện ở đây rồi sẽ đi tìm ba ngay.”

Tôi muốn nói lại thôi, sau khi suy đi tính lại mãi cuối cùng vẫn quyết định hỏi ra: “Nửa năm qua con ở bên chỗ Cảnh Chước có ổn không?”

Bàn tay đang vỗ tôi đột nhiên dừng lại một lát, ngay sau đó chuyển sang dùng ngón cái trêu chọc vành tai tôi, tâm tình của người làm loạn dường như rất tốt, hỏi ngược lại tôi: “Bình Bình, ba đang quan tâm con à?”

Mặt tôi chắc đã đỏ bừng, ngay sau đó hơi thẹn quá hóa giận cắn một nhát lên bả vai Cảnh Khải Ca.

Cảnh Khải Ca hiếm khi bật cười, giọng nói trả lời tôi nghe không quá chân thực:

“… Con sống rất ổn.”



Sau khi tạnh mưa tôi ở trên xe mặc quần áo Cảnh Khải Ca đưa cho, đêm đó trở về đã thu dọn xong hành lý… Tóm lại nó sẽ không hại tôi.

Lục Đinh Châu hơi sợ hãi nắm lấy vạt áo tôi, đôi mắt to luôn nhìn chằm chằm vào mặt tôi: “Ba, chúng ta muốn đi đâu?”

Vấn đề này tôi cũng không biết, chỉ có thể cố ra vẻ trấn định bịa lý do an ủi người bạn nhỏ.

Kim chỉ giờ đi qua mười hai giờ đêm, một cô gái mặc áo khoác trắng ngà đến tìm chúng tôi. Cô ấy mang trên mặt nụ cười ôn hòa thân thiện, đưa cho tôi một tấm danh thiếp: “Chào anh Lục, tôi là Sanlu, quản lý cấp cao của Huake, được cậu Cảnh Khải Ca nhờ nên đặc biệt tới đây đưa anh và cậu nhà đến thành phố B.”

Chuyện của tập đoàn Cảnh thị sao lại có Huake tham dự vào? Mặc dù trước đó Cảnh Khải Ca đúng là đã từng nhậm chức ở Huake, nhưng… Tôi quả thực không nghĩ ra sóng ngầm trong đó, chợt cảm thấy nhức đầu. Cuối cùng tôi chỉ cảm thấy Cảnh Khải Ca không để tôi phải biết quá nhiều vẫn là có đạo lý.

“Đừng lo lắng, tuy nhiên thời tiết của thành phố A sắp thay đổi rồi.”

Trong ánh mắt Sanlu hiện ra quyết đoán khiếp người, cười tà mị với tôi: “Nhưng ngài Cảnh và Huake nhất định đạt được chí nguyện.”
Bình Luận (0)
Comment