Kết thúc kì thi cuối kỳ, Mạnh Dương và những người khác có thể thả lỏng nghỉ ngơi mấy ngày, sau đó xuất phát đi quận Khúc Xa.
Lạc Tu và các bạn anh hẹn xong tới trường đùa ngựa, đúng lúc kì thi Mạnh Dương kết thúc, Lạc Tu dẫn cậu đi thả lỏng, Mạnh Dương đã lâu rồi chưa cưỡi ngựa, Lạc Tu nói muốn dẫn cậu tới trường đua ngựa, cậu đương nhiên vui vẻ đáp ứng.
Ba chiếc xe đang muốn lái qua, một thanh niên gương mặt tuấn tú ở trêи xe cách một khoảng thấy ngựa Mạnh Dương cưỡi lập tức lớn tiếng nói :"Dừng lại, dừng lại!"
"Sao vậy?" Triệu Đức Hào nghi ngờ hỏi.
"Bên kia có con ngựa màu vàng, thật xinh đẹp!" Triệu Dịch ngóng cổ lên nhìn, lần đầu gã nhìn đã thích con ngựa kia, chỉ nhìn qua cũng biết chắc chắn không rẻ, cha nhất định sẽ không mua cho gã, nhưng gã có thể nhìn mấy lần cũng tốt.
"Đó không phải Lạc Đổng - chủ tịch tập đoàn Lạc thị sao?" Một người đàn ông trung niên ở phía sau xe nói.
"Đâu?"
"Chính là người nắm dây cương con ngựa vàng."
"Ồ, vậy người đang ngồi ở trêи là ai vậy? Cư nhiên có thể để Lạc đổng tự mình dắt ngựa!"
"Đây không phải là lời thừa sao? Nhất định là vị sinh hạ tiểu thái tử tập đoàn Lạc thị, trừ cậu ấy ra còn ai có thể để Lạc đổng tự mình dắt ngựa."
"Ôi, mọi người xem, Lý đổng, Tề tổng, Hạ đổng đều ở."
"Vương tổng, không phải cậu rất quen thuộc với Lạc đổng và những người kia sao? Chúng ta lại chào hỏi bọn họ đi."
"...Tốt, đi thôi." Vương Hiên biết những người này là muốn mượn hắn tới quen biết Lạc Tu và những người khác, tuy hắn không muốn làm người trung gian nhưng vừa vặn gặp phải, hắn cũng không tiện trực tiếp từ chối.
Bọn họ xuống xe, sau đó đi tới chỗ Lạc Tu và những người khác nhưng thời điểm họ sắp tới gần lại bị vệ sĩ Lạc Tu ngăn lại, tuy vệ sĩ nhận ra Vương Hiên nhưng những người không nhận ra quá nhiều, cho nên vẫn dựa theo quy củ làm, một vệ sĩ trong đó xoay người nói với Lạc Tu, sau khi nhận được sự cho phép của anh mới để cho những người đó đi qua.
"Không phải mấy ngày cậu rất bận rộn sao? Sao hôm nay rãnh rỗi tới trường đua ngựa?" Sau khi Vương Hiên tới gần hỏi.
"Tranh thủ thời gian thả lỏng." Lạc Tu nhìn những người đứng phía sau hắn :"Các cậu tới nói chuyện hợp tác?"
"Hôm qua đã nói xong chuyện hợp tác, hôm nay chúng tôi cũng tới thả lỏng." Vương Hiên (trong bản gốc là Tề Nham) nói :"Để tôi giới thiệu với các cậu, vị này là Triệu đổng từ Hằng Phong, hai vị này là bạn của cậu ấy, Tôn tổng và Tiền tổng, ba người này là con của họ, Triệu thiếu gia, Tôn thiếu gia và Tiền thiếu gia."
"Xin chào Lạc đổng, tôi là Triệu Đức Hào từ Hằng Phong, trước đó đã có một lần hợp tác với chi nhánh tập đoàn Lạc thị." Triệu Đức Hào đưa tay bắt tay với Lạc Tu, sau đó lại nắm tay chào hỏi với Lý Nham và những người khác.
Hai người đàn ông trung niên khác cũng lần lượt tiến tới nắm tay chào hỏi Lạc Tu và những người khác sau đó tự giới thiệu.
Lạc Tu lần lượt nắm tay chào hỏi với ba người bọn họ xong liền xoay người đỡ Mạnh Dương xuống ngựa.
Ba gương mặt thanh niên tuấn tú đi theo ba tổng tài khác đều dùng ánh mắt hâm mộ nhìn Mạnh Dương, Lạc Tu không chỉ có tiền có thế, hơn nữa còn rất đẹp trai, nếu họ được lựa chọn, chắc chắc là chọn người như Lạc Tu, tiếc là hôn nhân bọn họ không tới phiên họ làm chủ.
"Vì này chính là Mạnh thiếu gia đi?" Triệu Đức Hào nhìn Mạnh Dương nói.
Lạc Tu ôm Mạnh Dương gật đầu.
"Đây là con trai của tôi - Triệu Dịch." Triệu Đức Hào lập tức giới thiệu :"Nó học năm nhất Hương Học viện đại học Thánh Nhã, là đàn em của Lạc phu nhân."
"Xin chào." Mạnh Dương mỉm cười gật đầu với họ.
Triệu Dịch nhìn con ngựa kia, từ khoảng cách gần nhìn càng thích, gã lại nhìn Lạc Tu, nghĩ thầm một người đàn ông tốt như vậy nếu có thể sớm để cho gã gặp được thì tốt bao nhiêu, như vậy con ngựa này hiện tại chính là của gã.
Đúng lúc bọn họ muốn tới khán đài nghỉ ngơi một hồi nên những người đó không lập tức rời đi, đều ngồi xuống nói chuyện với Lạc Tu và những người khác, dù sao cơ hội khó có được, đương nhiên họ không thể lập tức rời đi.
Mạnh Dương uống nước trái cây ngồi nghe họ nói chuyện, cảm thấy buồn chán liền đứng dậy đi tới bên cạnh ngựa, muốn tự mình cưỡi ngựa đi chơi một lúc.
Triệu Dịch thấy Mạnh Dương đi nên cũng đứng dậy đi theo phía sau cậu, muốn nói chuyện với cậu.
"Mạnh thiếu gia." Triệu Dịch mỉm cười nhìn Mạnh Dương :"Thật vui khi có thể quen anh."
Mạnh Dương quay đầu nhìn Triệu Dịch, sau đó mỉm cười gật đầu, cũng không nói gì.
"Mạnh thiếu gia cũng thích cưỡi ngựa sao?" Triệu Dịch hỏi.
"Môn tự chọn của tôi là cưỡi ngựa, thỉnh thoảng sẽ cưỡi." Mạnh Dương nhàn nhạt nói.
"Con ngựa này thật xinh đẹp, nhìn qua vô cùng cao quý." Triệu Dịch tán dương.
"Cảm ơn." Mạnh Dương nói.
"Có thể...có thể để cho em cưỡi một lúc được không?" Triệu Dịch dùng ánh mắt khẩn cầu và khát vọng cầu Mạnh Dương :"Hai phút là đủ rồi, xin anh."
Mạnh Dương nhìn cậu cũng không nói gì, nhưng ý từ chối vô cùng rõ ràng.
Ánh mắt từ chối của Mạnh Dương khiến gã thất vọng, lần đầu tiên gặp nhau mà gã đã đề ra yêu cầu như vậy thực ra là muốn thử xem Mạnh Dương có phải là người dễ nói chuyện hay không. Nhưng hiện tại xem ra cậu hiển nhiên không phải là người dễ nói chuyện.
"Xin lỗi, là em đường đột." Triệu Dịch dùng ánh mắt áy náy nhìn cậu, gã hy vọng có quan hệ tốt với Mạnh Dương, bởi vì nếu có thể làm tốt quan hệ với cậu, gã sẽ có rất nhiều chỗ tốt, với gã mà nói, chỗ tốt lớn nhất chính là có cơ hội tiếp cận Lạc Tu, dù chỉ có thể làʍ ȶìиɦ nhân của Lạc Tu cũng tốt hơn làm vật phẩm giao dịch nhiều.
"Thiếu gia Mạnh Dương bây giờ là nổi tiếng nhất giới Hương Liệu, em và rất nhiều bạn học vô cùng sùng bái anh, hôm nay có thể may mắn nói chuyện với anh, sau khi quay về trường, em nhất định phải khoe khoang với họ." Triệu Dịch cười nói.
Từ lúc đầu Mạnh Dương đã nhìn ra Triệu Dịch có dụng ý tiếp cận, hơn nữa từ trong cuộc trò chuyện ngắn ngủi này cậu cũng đã cảm nhận được tâm cơ của gã, khó trách gã có thể từ trong đông đảo đám con riêng của Triệu Đức Hào được ông ta mang về bồi dưỡng bên người, nhưng dùng phần tâm cơ này trêи người cậu, vậy thì gã đã đánh sai chủ ý rồi.
"Không biết Triệu thiếu gia có từng nghe một lần bị rắn cắn / mười năm sợ dây thừng chưa?" Mạnh Dương hỏi.
Triệu Dịch nghi hoặc nhìn cuậ, gã không hiểu vì sao cậu hỏi vậy, bởi vì cậu này dù là học sinh tiểu học cũng chắc chắn đã nghe qua.
"Triệu thiếu gia thông minh như vậy, chắc chắn hiểu rõ hàm nghĩ câu này, đúng không?" Mạnh Dương cười nói.
Triệu Dịch nhanh chóng tự hỏi, gã nhớ đến trước đó gã từng nghe qua em trai kế Mạnh Dương đoạt bạn trai cậu, sau đó cậu gả cho cha bạn trai, cũng chính là chuyện gả cho Lạc Tu, gã lập tức hiểu Mạnh Dương có ý gì.
Triệu Dịch nghĩ thầm, Mạnh Dương quả thực là một lần bị rắn cắn/ mười năm sợ dây thừng, tâm phòng bị cư nhiên nặng như vậy, gã quay đầu nhìn Lạc Tu ở khán đài phía xa xa, sau đó quay đầu nói với Mạnh Dương :"Mạnh thiếu gia hiểu lầm em, em thật sự rất sùng bái anh nên mới nghĩ nếu có thể trở thành bạn với anh thì tốt rồi, tuyệt đối không có suy nghĩ gì khác."
"Vậy tôi liền nói thẳng, tôi và Triệu thiếu gia không phải cùng một loại người, cho nên không thể nào trở thành bạn."
"Không phải cùng một loại người?" Triệu Dịch đã nhận ra Mạnh Dương chán ghét gã, gã cho rằng Mạnh Dương chướng mắt thân phận con riêng của mình, này là chỗ đau lớn nhất của gã, cũng là chuyện dễ chọc gã tức giận nhất, Mạnh Dương đã nói rõ như thế gã rất khó không tức giận, gã cố nén cơn tức của mình xuống, cười như không cười nói :"Đây là Mạnh thiếu gia khinh thường tôi? Phu nhân chủ tịch tập đoàn Lạc thị đúng là tôi không với nổi, không có tư cách làm bạn anh, nhưng phong thủy luân chuyển, nói không chừng một ngày nào đó, vận may chuyển tới bên tôi, Mạnh thiếu gia không biết làm người như vậy sau này đừng hối hận."
"Tôi biết chí hướng cậu rộng lớn, bởi vì cậu cảm thấy tự ti vì xuất thân của mình, cho nên một lòng muốn làm người trêи người, dẫm nát toàn bộ người khinh thường mình ở dưới chân." Mạnh Dương từng bước đến gần gã, nhìn thẳng vào mắt gã :"Nửa đêm tỉnh mộng, lúc đêm khuya vắng người, trong lòng cậu rốt cuộc cảm giác gì cũng chỉ có chính cậu rõ. Tôi có thể nhìn ra, cậu là loại người từng giây từng phút ghét bỏ tinh thần và thể xác bản thân dơ bẩn, loại cảm giác này, nhất định khiến cậu rất đau khổ đúng không?"
Triệu Dịch tức giận vì bị Mạnh Dương vạch trần những gì sâu trong nội tâm, gã nắm chặt tay, căm tức nhìn Mạnh Dương.
Mạnh Dương cười, sau đó xoay người lên ngựa, cưỡi ngựa rời đi, chạy tới phía xa xa.
Kiếp trước đối với Vu Quân Thần mà nói, Mạnh Dương chẳng qua chỉ là pháo hôi và bàn đạp, còn Triệu Dịch này mới là đối thủ lớn nhất của Vu Quân Thần. Kiếp trước Triệu Dịch này chính là quan hệ sư đệ với Vu quân Thần, nỗ lực làm tốt quan hệ với Vu Quân Thần sau đó thích Trình Thình, dùng đủ loại thủ đoạn câu dẫn Trình Thịnh đồng thời phá hư tình cảm giữa Trình Thịnh và Vu Quân Thần, sau khi Vu Quân Thần phát hiện thì chất vấn gã, gã còn đường đường chính chính nói chẳng qua gã làm chuyện Vu Quân Thần đã làm, mọi người đều cạnh tranh bằng năng lực của mình, ai ngại ai thủ đoạn bẩn, làm Vu Quân Thần á khẩu không trả lời được.
Mấu chốt là Triệu Dịch thiếu chút nữa thành công nhưng bởi vì Vu Quân Thần và Trình Thịnh là "chân ái" nên sau khi Trình Thịnh thấy rõ gương mặt thực của gã, kết quả của gã cũng không tốt hơn Mạnh Dương.
Mạnh Dương cho rằng cậu đã hoàn toàn thay đổi số phận kiếp trước, nhưng hiện tại xem ra dù thay đổi tổng thể quỹ đạo, vẫn có một số nơi chồng lên nhau, ví như người kiếp trước Vu Quân Thần phải đối mắt đời này tới cậu đối mặt. Chỉ là Lạc Tu không phải Trình Thịnh, chút thủ đoạn Triệu Dịch dùng trêи người Trình Thịnh căn bản không có tác dụng gì với Lạc Tu, hơn nữa gã căn bản không có cơ hội tiếp cận Lạc Tu.
Mạnh Dương nghĩ thầm, Triệu Dịch có thể là nhân vật nào, cậu căn bản không đặt gã ở trong mắt.
Triệu Đức Hào quả thực chính là máy bay chiến đấu cặn bã, ly hôn 4 lần, kết hôn 5 lần, bên ngoài còn có một đống người tình, tuy những thứ này không có liên quan tới Mạnh Dương nhưng những chuyện ông làm khiến Mạnh Dương vô cùng chán ghét.
Tính cách Triệu Dịch tạo thành từ cha mẹ gã, chỉ là những thứ này không có quan hệ gì với Mạnh Dương, chuyện xã giao của Lạc Tu cậu cũng không hỏi tới cũng chưa bao giờ phát biểu ý kiến, hơn nữa cậu tin Lạc Tu tuyệt đối sẽ không lui tới gì với người có nhiều quan hệ cá nhân như Triệu Đức Hòa, nhiều nhất cũng chính là ngoài mặt bình thường.
Thấy Mạnh Dương cưỡi ngựa càng chạy càng xa, Triệu Dịch hít sâu một hơi, trong lòng hối hận bản thân không khống chế được cảm xúc, chỉ là không có vấn đề, gã tự an ủi bản thân, cùng lắm thì đổi cách khác, không ai mà gã không đối phó được.
Triệu Dịch điểu chỉnh tốt vẻ mặt mình xong, đi trở về khán đài ngồi, hai thanh niên khác mới nhìn Triệu Dịch nói chuyện với Mạnh Dương, tuy không biết họ nói gì nhưng trong lòng có phần hâm mộ, thực ra trong lòng họ khinh thường Triệu Dịch, cảm thấy gã chỉ là một đứa con riêng không lên được mặt bàn thôi, nhưng thế lực Triệu gia lớn hơn hai nhà bọn họ, cho nên dù trong lòng họ như thế nào thì ngoài mặt vẫn phải khách khí với Triệu Dịch.