Sau khi Mạnh Dương thấy Triệu Dịch, liền dùng ánh mắt nghi vấn nhìn Ngô Phong.
Ngô Phong giải thích :"Cậu ta là đệ tử thầy mới thu, tên Triệu Dịch, là hạng nhất năm nhất, có thể tham gia huấn luyện dã ngoại, thầy kêu cậu ấy sớm đi theo bọn anh."
Mạnh Dương nhớ kiếp trước Triệu Dịch chính là đệ tử của Hứa Vọng Nhai, là sư đệ Vu Quân Thần, sao hiện tại lại trở thành sư đệ cậu? Thật là gã có bản lĩnh, hai vị đại sư đều dành chọn?
Sau khi có thành tích cuối kỳ, Triệu Dịch là hạnh nhất năm nhất, đúng là Hứa Vọng Nhau muốn thu cậu làm đệ tử của ông, thành tích Vu Quân Thần trượt xuống quá nghiêm trọng, ngay cả tư cách dự thi cũng không bắt được, Hứa Vọng Nhai cần gấp một học sinh có thể chỗng đỡ tình cảnh.
Bây giờ dù ở trường hay phân hội hương liệu rõ ràng là Lâm Tùng Thai chiếm ưu thế, Triệu Dịch đương nhiên càng muốn trở thành đệ tử Lâm Tùng Thai, nhưng Lâm Tùng Thai cũng không có ý định nhận gã làm đệ tử, gã chỉ có thể nhờ cha gã tìm quan hệ, vất vả lắm mới được Lâm Tùng Thai nhận.
Bạn học bên cạnh Triệu Tịnh dùng cùi chỏ đụng hắn một cái, sau đó dùng ánh mắt ra hiệu hắn nhìn về phía Triệu Dịch.
Triệu Tình thấy Triệu Dịch, trong mắt lóe lên ánh sáng khinh thường, sau đó cầm thẻ mở cửa phòng đi với những bạn học khác ra khỏi sảnh.
Mạnh Dương mặc kệ Triệu Dịch, nói với Ngô Phong và những người khác :"Ở trêи máy bay còn chưa ăn đúng không? Cơm nước đều đã chuẩn bị xong, mọi người trước ăn cơm, cơm nước xong thì trở về nghỉ ngơi cho tốt, đi thôi."
Ngô Phong và những người khác đặt hành lý xuống, đi theo cậu ra ngoài, vào ở đương nhiên sẽ có nhân viên giúp họ xử lý.
Bên trong khu nghỉ dưỡng, ngoại trừ xe Lạc Tu, dù là xe ai cũng không thể lái vào, nhưng khu nghỉ dưỡng quá lớn nên vẫn có xe nhỏ đi.
"Phong cảnh nơi này thật sự quá đẹp, hiếm được tới một chuyến, lần này anh lại không cần tham gia huấn luyện, anh nhất định sẽ hưởng thụ mỹ cảnh mỹ thực cho tốt mới được." Ngô Phong nói.
"Tiếc là Tần sư huynh không thể đi chung, nếu không thì không phải hai người có thể thừa dịp cơ hội lần này hẹn hò sao." Mạnh Dương cười nói, Tần Hồng chuyển tới thương học viện, thời điểm nghỉ hè cũng vô cùng bận, không thể đi theo.
"Không vội, sau này có rất nhiều cơ hội." Tuy Ngô Phong cũng cảm thấy đáng tiếc nhưng nghĩ còn sau này, trong lòng cũng không còn khó chịu.
Mạnh Dương gật đầu, biểu thị cậu tán thành.
Chỗ họ ăn gọi là Quan Sơn Các, có thể thấy ngọn núi phía xa xa, còn có thể thấy bầu trời và những đám mây, dù có hiệu ứng đặc biệt của phim có tốt tới đâu, cũng không bằng cảm giác khi thân ở trong đó, làm lòng người rộng mở, trầm mê trong đó.
Chờ thức ăn được mang lên, Mạnh Dương vừa nói chuyện với Ngô Phong và những người khác, vừa nhìn phong cảnh bên ngoài.
Mạnh Dương muốn đi WC, đứng dậy đi ra ngoài, Triệu Dịch thấy vậy cũng lập tức đi theo.
"Mạnh sư huynh, em có thể nói với anh mấy câu không?" Triệu Dịch đi theo sau lưng Mạnh Dương hỏi.
"Tôi với cậu có gì để nói?" Mạnh Dương cũng không dừng bước, cũng không quay đầu, cậu lạnh lùng nói :"Sao tôi phải nghe cậu nói mấy câu?"
"Lần trước là em quá khích, em muốn nói xin lỗi anh, em biết anh khinh thường em, nhưng sinh ra không phải là em có thể tự mình chọn, nếu em có thể chọn, em cũng không hy vọng mình sinh ra với thân phận con riêng, nhưng em không còn lựa chọn nào khác. Anh vì vậy khinh thường em, em cũng không có lời nào để nói, nhưng em sẽ dùng cố gắng và thực lực của bản thân tới bảo vệ tôn nghiêm của mình." Triệu Dịch nói.
"Không lời nào để nói?" Mạnh Dương đi tới bên ngoài WC thì dừng bước xoay người trào phúng nhìn gã :"Không phải cậu nói rất nhiều sao? Cậu có phải con riêng hay không có liên quan tới nửa xu nào của tôi sao? Sao tôi cần vì vậy mà khinh thường cậu? Tôi nói thật đi, cậu căn bản không vào được trong mắt tôi, chớ nói chi là coi thường. Và tốt nhất là ở trước mắt tôi cậu nên thu đống tâm tư đó lại, không thì tôi sẽ cho cậu biết, cái gì gọi là hối hận cũng không kịp. Còn có, nếu cậu cảm thấy thân phận con riêng của cậu làm cậu tư tin, là vết đen trong cuộc đời cậu, vậy thì cậu nên đi chỉ trích cha mẹ cậu, đừng lúc nào cũng nói trước mặt tôi, lẽ nào cậu cho rằng tôi có cảm giác gì với thân phận cậu sao? Cậu cũng không phải tôi sinh, vậy cũng nói trước mặt tôi, rốt cuộc là cậu bị bệnh gì vậy?"
Cho tới nay, Mạnh Dương không phải là một người tốt tính, đời trước tính cách cậu càng thêm táo bạo, chỉ là đời trước thừa nhận quá nhiều gian khổ nên làm tính tình cậu trầm ổn hơn nhiều, nhưng cũng không đại biểu tính tình cậu sẽ tốt hơn. Mạnh Dương không biết, nếu Triệu Dịch sống lại, liệu cậu ta có hối hận những chuyện đã làm đời trườc không, nhưng đời này, nếu như cậu ta muốn dùng những thủ đoạn đó trêи người cậu, vậy gã đã định trước sẽ tiếp tục nhận lấy kết quả đời trước.
Triệu Dịch bị ánh mắt và khí thế của Mạnh Dương dọa khϊế͙p͙ sợ,sau khi sửng sốt, liền có loại cảm giác hoảng sợ, gã không biết vì sao bản thân lại hoảng sợ, gã chỉ muốn lấy lòng Mạnh Dương, làm tốt quan hệ với cậu, dù có những ý nghĩ khác nhưng gã vẫn chưa làm gì mà, sao gã lại hoảng sợ.
Cửa phòng vệ sinh đột nhiên mở ra, Triệu Tịnh từ bên trong đi ra, Triệu Dịch thấy Triệu Tịnh liền sửng sốt tiếp, sau đó gần như vô thức trừng hắn.
Mạnh Dương quay đầu nhìn Triệu Tịnh, sau đó xoay người đi vào WC.
Triệu Tịnh dùng ánh mắt trào phúng nhìn gã, sau đó xoay người rời đi.
Triệu Dịch không chịu được chính là ánh mắt này của Triệu Tịnh, nghĩ thầm, Triệu Tịnh mày có cái gì hay, mày cũng chỉ là may mắn hơn tao chút, vừa sinh ra chính là con hợp pháp, ông ngoại có tiền thôi, mẹ mày cũng đã ly hôn rời khỏi nhà, mày còn có gì có thể đắc ý, nếu so chúng ta liền so năng lực cá nhân.
Triệu Dịch muốn đi theo vào WC nhưng bị vệ sĩ cản, WC rất rộng lớn, có mười mấy phòng nhưng thời điểm Mạnh Dương đi ra thủ thể với vệ sĩ, không cho Triệu Dịch tiến vào, vệ sĩ sẽ không cho gã vào.
Triệu Dịch chỉ có thể cố đè xuống cơn tức, xoay người trở về phòng, tất cả những thứ gã có hiện tại đều dựa vào bản thân nỗ lực cố gắng có, sau này cũng sẽ tiếp tục dựa vào năng lực bản thân đi tranh thủ, vì thành công nhất định phải không từ thủ đoạn, thắng làm vua thua làm giặc, ai thắng người đó định đoạt, người thua dù công chính thế nào cũng vô dụng.
Sau khi cơm nước xong, Ngô Phong và những người khác trở về viện nghỉ ngơi, sắc trời đã tối, khắp nơi khu nghỉ dưỡng đều sáng đèn, đèn đuốc sáng choang, có mùi vị khác với lúc ban ngày, rất nhiều người đều đi ra tản bộ. Khắp nơi đều có ngọn đèn sáng xinh đẹp, có người ngồi trong sân vừa uống trà vừa nói chuyện phiếm, có người ngồi bên cửa sổ an tĩnh thưởng thức.
Quận Khúc Xa có một số chợ cũ và phố cổ, vẫn còn duy trì dáng vẻ nhiều năm trước, hiện tại đều trở thành điểm ngắm cảnh.
Ngày hôm sau, Mạnh Dương và những người khác ngồi trêи xe xuất phát, tới khu chợ cũ, ngồi trêи xe một tiếng mới tới nơi họ muốn đi dạo.
Lẽ ra họ là học sinh hương học viện thì chắc chắn càng muốn tới chợ dược liệu và chợ hương liệu, hoặc tới chợ hoa, nhưng những nơi đó có rất nhiều thời gian đi, vì có thể thưởng thức ẩm thực chân chính của địa phương, bọn họ trước đi dạo tới chợ lâm sản (thổ sản vùng núi).
Bọn họ nhìn các loại lâm sản rực rỡ đủ loại hai bên đường, đều cảm thấy ánh mắt không đủ dùng, chỉ chủng loại nấm hoang dã không thể đếm được, dù sao khu này chiếm 2/3 toàn quốc nắm có thể ăn được, dã quả (trái cây hoang dã), rau dại, gà rừng, thỏ rừng, lợn rừng, quả hạch và đủ loại động, thực vật hoang dã.
"Nơi này không hỗ là khu thực vật hoang dã, mắt không đủ nhìn." Ngô Phong cảm thán.
"Độ cao so với mặt biển đủ cao, độ ẩm ướt đủ lớn, ánh mặt trời sung túc, diện tích núi rừng lớn, không bị ô nhiễm công nghiệp, nơi này chính là thiên đường thực vật hoang dã." Mạnh Dương vừa đi vừa nói :"Hơn nữa mấy quận gần đây, toàn bộ các khu đều trải qua giám định và thống kê, loại rau dại có thể ăn được hơn 400 loại, rau dại có thể ăn trong 4 mùa hơn 70 loại."
"Danh hiệu vương quốc thực vật thật không phải nói ngoa." Ngô Phong cười cười :"Đây chính là chỗ tốt của đất nước bao la, tài nguyên dồi dào, thuộc tính ăn hàng của chúng ta không chừng chính là tạo từ trong hoàn cảnh này. Người nước ngoài luôn nói chúng ta cái gì cũng ăn là vì chủng loại họ có thể ăn ít, ít phương thức chế biến món ăn, bản thân không có lộc ăn mà thôi."
"Nếu thu tới còn có quả hồng dại, hạt dẻ dại v.v, mùi vị vô cùng ngon." Mạnh Dương vô cùng nhớ hương vị hạt dẻ rang đường, đó là món cậu thích ăn nhất ở khu nghỉ dưỡng trêи núi Lân Tây ở kiếp trước, và gà hầm hạt dẻ, vô cùng ngon, mỗi lần cậu đều không bỏ qua một miếng thịt gà, sau đó ăn sạch toàn bộ hạt dẻ.
Triệu Dịch bĩu môi, đi theo phía sau những người khác, nhưng trong lòng cũng không hào hứng gì, gã nghĩ muốn đi dạo thì đi dạo chợ hương liệu hay chợ dược liệu, chợ lâm sản này rốt cuộc có gì hay để đi dạo? Gã nghĩ là Mạnh Dương tự mình muốn đi, còn những người khác chưa chắc muốn đi, chỉ là không tiện phản đối thôi.
Thực ra cũng chỉ có Triệu Dịch chán, Ngô Phong và những người khác rất vui vẻ đi dạo, ven đường có rất nhiều chỗ ăn vặt, đều là trù nghệ nhiều năm của các bác gái ở địa phương, dù là cùng một món nhưng hương vị khác biệt, sau khi bọn họ mua, mỗi người phân nhau ra ăn, một đường đi tiếp cũng giải quyết xong bữa sáng, như đang ăn tiệc buffet vậy.
Thực ra nếu Triệu Dịch không muốn tới thì có thể nghỉ ngơi ở khu nghỉ dưỡng, có mấy bạn học thích ngủ nướng nên đang ở trong khu nghỉ dưỡng uống trà ngây người, nên không đi chung, chính gã vội vã muốn làm tốt quan hệ với những người khác nên đi theo sau đó lại ở trong lòng ghét bỏ.
Đi dạo mệt mỏi họ tùy tiện đi vào một quán trà, uống ly trà nghỉ ngơi.
Họ đi lên lầu hai, sau khi ngồi xuống, Mạnh Dương tựa trêи cửa sổ nhìn đường phố và người đi đường phía dưới.
Đột nhiên có gương mặt tiến vào tầm mắt Mạnh Dương, cậu đứng lên, cái khay trong tay người phục vụ bị hất tung, những người khác cũng giật mình.
"Thiếu gia Mạnh Dương! Cậu có bị phỏng không?" Hai trợ lý lập tức chạy tới cạnh Mạnh Dương, khẩn trương nhìn Mạnh Dương không dính chút nước trà, nếu Mạnh Dương bị phỏng, họ không thể giữ được công việc của mình.
Mạnh Dương không quan tâm tới gì hết, giơ tay chỉ một trong những vệ sĩ đang đứng, sau đó chỉ vào một người đang đứng mua đồ ở quầy hàng nào đó :"Đi theo anh ta, dò nghe anh ta đang ở đâu."
Vệ sĩ khác dẫn người phục xuống dưới, tuy bọn họ thấy ấm trà bị đổ xuống đất không dính lên người nào, nhưng chân người phục vụ lại bị nước trà bắn trúng bị phỏng, nên bồi thì thì nhất định phải bồi thường.
Trợ lý thấy trêи người Mạnh Dương không có bị sao mới thở phào nhẹ nhõm.
Mạnh Dương ngồi xuống, chờ vệ sĩ về.
Những người khác thấy sắc mặt Mạnh Dương không tốt lắm, hơn nữa rõ ràng là dáng vẻ bồn chồn lo lắng không yên, không biết cậu làm sao.
"Mạnh Dương, xảy ra chuyện gì đúng không?" Ngô Phong hỏi.
Mạnh Dương lắc đầu, ở trong lòng nghĩ cậu chắc chắn không có nhìn lầm, nhất định là y.
Có nhân viên phục vụ lại đưa trà cho họ, Mạnh Dương uống một hớp nhỏ, trong lòng bình tĩnh lại, cậu quay đầu hỏi :"Nhân viên phục vụ đưa trà lúc nãy có bị phỏng không?"
"Chỉ là chút nước trà bắn lên giày thôi, không có bị phỏng, vệ sĩ đã cho cậu ấy tiền an ủi." Trợ lý trả lời.
Mạnh Dương gật đầu.
Không bao lâu sau vệ sĩ trở lại, Mạnh Dương đứng dậy đi qua một bên, nghe vệ sĩ báo cáo.
"Người đó là quản lý của tiệm ăn món ăn dân dã Long Phong, là tiệm ăn ở phố bên cạnh." Vệ sĩ nhỏ giọng nói.
Mạnh Dương nghĩ, sau đó trở lại ngồi xuống trước bàn, mỉm cười với những người khác :"Vậy chút nữa đi dạo tiếp? Hay trực tiếp đi ăn cơm trưa?"
Ngô Phong và những người khác nhìn nhau :"Bọn anh sao cũng được, nếu em không khó chịu, chúng ta đi về đi."
"Em không khó chịu." Mạnh Dương cười :"Đều đã tới, không ăn mấy món thôn quê không phải là đi không một chuyến rồi sao? Chúng ta đi tới phố bên cạnh xem thử."