Mưa càng ngày càng lớn, lão nam nhân trú ở trạm xe buýt, cả người run lẩy bẩy.
Không có xe taxi, đi qua đi lại chỉ có xe riêng, bùn bị bánh xe làm cho bắn tung tóe, bắn cả lên người lão nam nhân.
Anh rất lạnh, anh nhớ hình như cách đó không xa có quán cafe, có lẽ có thể tránh nhờ chỗ đó một chút.
Lão nam nhân đội mưa cả một đoạn đường, đột nhiên có xe thắng gấp, anh bị âm thanh dọa sợ nên ngã xuống đất.
Đèn xe rất chói, chiếu thẳng vào mặt lão nam nhân.
Nước mưa rào rào dội xuống người anh, anh lấy tay che ánh sáng, trong xe có người bước xuống.
Người nọ che ô, đi nhanh đến trước mặt anh.
Âu phục, giày da tinh xảo, một cái ô đen. Người nọ nghiêng ô về phía anh, che đi phân nửa nước mưa rơi xuống.
Đối phương lo lắng, thấp giọng hỏi:"Anh có sao không?"
Âm thanh vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.
Giọng nói vừa khàn vừa thấp, anh ngước mắt lên, khuôn mặt đó rơi vào trong mắt anh làm anh phát đau, anh liền bật khóc, lớn tiếng hét:"Cậu! Tại sao bây giờ cậu mới đến."
Anh chống đỡ cơ thể, nhào lên muốn ôm lấy người trước mặt này.
Em trai anh, người yêu, người thân đã chết của anh.
Chết đi sống lại, lại lần nữa xuất hiện trước mặt anh.
Nhưng giây tiếp theo, bả vai của anh bị người ta hung hãn đẩy ra. Người nọ mặt đầy cảnh giác, ánh mắt nghi ngờ, từ sau lưng rút ra khẩu súng nhắm vào người anh.
Người đàn ông sắc mặt lãnh đạm, đôi môi mỏng:"Là ai phái mày đến, nắm bắt tin tức cũng nhanh quá nhỉ?"
Lão nam nhân lại lần nữa ngã xuống đất, anh mơ hồ, dè dặt dụi mắt mình, nghĩ rằng bản thân vì nhớ nhung quá độ nên nhận nhầm người.
Nhưng không sai, người này chính là Địch Chân của anh, lớn lên giống như vậy, tại sao lại không phải?
Nghiêm túc nhìn lại lần nữa, lại thật sự phát hiện có chỗ không giống.
Dưới môi người này có nốt ruồi, cái này khác với Địch Chân.
Thấy lão nam nhân không nói lời nào, người nọ mất kiên nhẫn hỏi:"Anh là ai?"
Lão nam nhân nhỏ giọng nói:"Nam Nho, tôi, tôi là Nam Nho, cậu không nhận ra tôi sao?"
Người nọ lạnh lùng nói:"Tôi không quen anh."
Có lẽ nhìn lão nam nhân vừa gầy vừa yếu ớt, không có lực công kích, lại nhát gan, dáng dấp lại có hơi giống người kia.
Thích Tranh thu súng, quay lại xe lấy danh thiếp đưa cho lão nam nhân:"Anh có thể đi bệnh viện kiểm tra, nếu có vấn đề gì thì liên lạc với tôi."
Lão nam nhân nhìn tên trên danh thiếp liền im lặng.
Thấy người nọ xoay người muốn rời đi, lão nam nhân vội vàng kéo ống quần cậu.
Thích Tranh quay đầu lại, thấy lão nam nhân dè dặt nói:"Tôi...tôi bị trật chân rồi, có thể nhờ cậu đưa tôi đến bệnh viện không?"
Mặc kệ có phải em trai hay không, anh cũng không muốn người này rời đi, nếu không em trai sẽ mãi mãi rời xa anh.
Thật ra anh không có bị trật chân, anh chỉ không muốn bị em trai bỏ lại lần nữa thôi.
Em trai cúi người đưa tay đến trước mặt anh, lão nam nhân nhìn thấy chiếc đồng hồ đắt đỏ trên tay cậu, ánh mắt chuyển đến ngón tay trỏ của đối phương.
Không có sẹo, cái gì cũng không có.
Chính anh tự chống đỡ thân thể đứng lên, không cầm tay cậu. Anh khập khiễng đi đến cạnh xe, ánh mắt cầu xin nhìn Thích Tranh.
Thích Tranh liếc nhìn thời gian, ánh mắt có phần buồn bực.
Cậu ngồi vào chỗ lái xe, nhìn lão nam nhân vẫn đứng ngoài cửa xe cao giọng nói:"Mau vào, tôi không có nhiều thời gian."
Lão nam nhân ngồi vào xe, yên lặng kẽo dây an toàn.
Chỗ phó lái có một túi quà, lão nam nhân định cầm lên đưa cho Thích Tranh.
Đồ ở trong tay bị đối phương đoạt mất.
Thích Tranh lấy hộp quà trong túi ra, cẩn thận cất vào túi áo vest, cực kì quý trọng.