Nhã Uyên cảm nhận được nỗi buồn trong lòng Huyết Nguyệt, tiến đến ôm lấy nàng, gọi một tiếng.
- Mẹ.
Một tiếng mẹ này phát ra, Huyết Nguyệt bất ngờ.
Nàng khóc, bật khóc vì hạnh phúc.
- Nhã Uyên, con vừa gọi ta là mẹ?
- Ừm.
Nhã Uyên gật đầu, từ lúc nói chuyện với cô, Huyết Nguyệt luôn tỏ ra nhẹ nhàng khiến cô cảm nhận được tình thương của nàng dành cho cô.
Huyết Nguyệt vui vẻ, nàng từ sau lần đại chiến liền vùi đầu vào tu luyện, không hề quan tâm đến ai, cũng khiến nàng trở nên vô cảm.
Năm đó gặp Nhã Uyên cũng là tình cờ, nàng cứu cô là vì cảm thấy xót thương cho cô chứ không hề nghĩ đến việc để cô làm hậu nhân của mình.
Huyết Nguyệt đưa cả ba về một lâu đài.
Đáp xuống đất, nàng mới giải thích.
- Đây là lấu đài của dòng chính nhà chúng ta, con là con của ta nên sẽ ở đây.
- Vậy còn bọn họ, có thể để bọn họ ở đây được không?
- Bọn họ à, dĩ nhiên là được, dù gì họ cũng là vợ con mà.
Đột nhiên, một cô gái trẻ chạy ra, ôm lấy Huyết Nguyệt mà vui vẻ.
- Đại tỷ, tỷ về rồi a.
- Được rồi, đừng làm loạn nữa, bọn trẻ ở còn ở đây mà.
- Bọn trẻ? Đừng nói đây là con tỷ nha?
Rồi nàng chạy đến, ôm chầm Như Nguyệt vào ngực.
- A, con là cháu ta phải không? Nhìn giống đại tỷ thật đấy.
Nhã Uyên ngán ngẩm, đây là dì của mình hả trời.
- Dì à, cháu ở bên này, bên đó là cháu dâu a.
- Nà ní? Cháu dâu?
- Ừ.
Con gái ta nó lấy luôn lần đầu con gái nhà người ta nên mới là cháu dâu, cháu ngươi bên kia.
- Đây là dì ba của con, cũng là tam muội của ta.
Tính nàng ta hơi tăng động nên con thông cảm.
Huyết Nguyệt giải thích, vẻ ngán ngẩm hiện rõ trên mặt.
Huyết Vô Song tuy tăng động, nhưng một khi nhìn thấy máu sẽ trở nên cuồng loạn, đại chiến lần trước chỉ một mình nàng đã giết không biết bao nhiêu tu sĩ cùng cấp.
- Đi thôi, về rồi thì cũng nên vào nhà thôi.
- Vâng.
Nhã Uyên đáp, cô cũng muốn xem thử nơi mình sẽ ở như thế nào.
Bước vào bên trong, khung cảnh rực rỡ làm cô bất ngờ.
Bên trong lâu đài lại như một cung điện của nhân loại, những ngọn đèn treo trên trần nhà sáng rực.
Dưới sàn lót một tấm thảm đỏ trải dài khắp hành lang.
- Tỷ tỷ, tỷ về rồi à! Lại mang về một tạp chủng vô dụng nhỉ! Không phải tỷ mắt nhìn cũng quá kém đó!
Một người phụ nữ trông rất giống Huyết Nguyệt và Huyết Vô Song.
- Huyết Linh, con gái của ta không phải là người mà ngươi có thể xem thường.
- Bị ta nói trúng nên tức giận rồi a! Xem ra cường giả cũng chỉ như vậy thôi.
Nhã Uyên bực mình, trong mắt bộc phát sát ý mãnh liệt.
- Oa, tiểu nữ hài của tỷ lại dọa người này.
Na nói này, tỷ cố gắng bảo vệ cho tốt, nếu không nó chết ở đâu cũng không biết a.
- Con gái ta không đến lượt ngươi quan tâm.
- Sao lại không đến lượt ta, đứa cháu bé nhỏ này, ta phải "chăm sóc" thật tốt chứ.
- Ngươi...
- Cảm tạ dì hai quan tâm, nhưng ta không chết được đâu, ngược lại là dì, dì nên cẩn thận con dì đi, nó cũng không được an toàn đâu.
- Ngươi...đây là thái độ đối với trưởng bối sao?
- Người không phạm ta ta không phạm người, đây là quy tắc sống của ta.
Nhã Uyên nhún vai, Huyết Linh tức giận lại không thể làm gì.
- Nếu không có chuyện gì nữa thì ta đưa con gái ta đi đây, Huyết Linh ngươi đừng quên bây giờ ta là tộc trưởng, ngươi không có quyền can thiệp vào chuyện của ta.
Huyết Nguyệt dẫn mọi người đi vào trong, đến nơi nàng chỉ tay vào cánh cửa nói.
- Tối nay Bạch nhi và Như Nguyệt ở tạm đây nha, cô mượn Nhã Uyên một đêm.
- Vâng ạ.
Bạch nhi trả lời, Như Nguyệt thì vẫn không nói gì, lạnh lùng như tảng băng.
Huyết Nguyệt nắm tay Nhã Uyên, kéo cô vào căn phòng trước mặt.
- Vào đây đi Nhã Uyên.
Vào phòng, nàng liền đóng chặt cửa, một loạt trận pháp liền kích hoạt.
Nhã Uyên giật mình, chân thân bất giác giải phóng.
- Bình tĩnh đi, chỉ là mấy trận pháp cách âm và phong cấm thôi, để bảo vệ con.
- Vậy mẹ muốn nói chuyện gì?
- Ta biết, con gọi ta là mẹ nhưng trong lòng không thật sự coi ta là mẹ con đúng không?
Huyết Nguyệt dịu dàng nhìn Nhã Uyên, nàng biết cô vẫn chưa chấp nhận nàng.
- Vang, mọi chuyện xảy ra quá đột ngột, con vẫn chưa chấp nhận được.
Xin lỗi.
- Không sao, con không cần xin lỗi.
Bây giờ con có thể kể cho ta chuyện mấy năm qua được không?
- Vâng.
Nhã Uyên đem chuyên của cô kể hết ra, chỉ giấu đi chuyện cô bất tử bất diệt và hệ thống, còn lại kể hết cho Huyết Nguyệt.
- Ta không biết con lại phải chịu khổ như vậy, ta xin lỗi vì không tìm con sớm hơn.
- Không, nếu năm đó mẹ không cứu con, con cũng không sống sót được đến bây giờ.
Huyết Nguyệt ôm Nhã Uyên vào lòng, vỗ về cô.
Cảm nhận được hơi ấm nàng, cô nhớ đến mẹ mình, bật khóc.
- Cứ khóc đi, đừng kìm nén.
Cảm xúc là thứ không nên kìm nén đâu, muốn làm gì thì hãy cứ làm.
Nhã Uyên cứ khóc, mãi một lúc sau mới bình tĩnh lại.
- Mẹ, con gọi người như vậy có sao không?
- Dĩ nhiên là không rồi, thế con định gọi ta là gì?
- Mẹ, chuyện của con cũng đã kể rồi, mẹ kể tình hình của gia tộc đi.
Gia tộc của Nhã Uyên, là gia tộc huyết quỷ cuối cùng, Huyết Nguyệt là tộc trưởng.
Nàng không muốn chiến tranh với tu sĩ nhân loại, nàng biết nếu chiến tranh nổ ra, tộc nhân chết đi sẽ rất nhiều.
Thế nhưng Huyết Linh, nhị muội của nàng lại không đồng ý, nàng ta lại muốn chiến tranh nổ ra, từ đó chiếm lấy chức tộc trưởng.
Vì vậy nàng ta đã tập hợp những tộc nhân cùng chí hướng, hình thành một thế lực chống đối lại ta, đòi lập tộc trưởng mới.
Hội đấu năm sau là để chiến đấu giữa các thế hệ mới lập ra tộc trưởng, Huyết Linh vì cái này mà không ngại thủ đoạn đã giết chết rất nhiều tinh anh của tộc ta, dọn đường cho con trai nàng.
Huyết Nguyệt sợ nàng sẽ làm hại người vô tội mới quyết định đưa Nhã Uyên về tộc, để bảo vệ cô.
- Vậy bây giờ ta phải làm sao?
Nhã Uyên lo lắng hỏi.
- Mọi chuyện ta sẽ lo liệu, con chỉ cần ở yên ở đây là được.
Có ta ở đây, bọn họ sẽ không dám làm gì con.
- Không, con sẽ tham gia đại hội, con chắc chắn sẽ không để bọn chúng như ý.
- Không được, con chỉ mới bước vào Kim Đan tầng bảy, còn chưa đến Nguyên Anh kì, ta không muốn con bị thương.
- Cái này mẹ không cần lo, con cần bây giờ là ma khí, Huyết vực này ma khí lại nồng đậm như vậy, nơi đây mới đúng là nơi con tu luyện tốt nhất..