Lão Nương Chuyển Sinh Rồi

Chương 41


Thiên Sứ Thần, ngươi cho ta thấy thứ này ý bảo ả cũng chỉ là kẻ bị lừa thôi ư?- Đúng vậy.
Nhã Uyên không nói gì, ma liêm trong tay chớp nhoáng lướt qua.
- Ngươi làm gì vậy? Tại sao lại giết cô ấy?
Huyết Linh bị Phệ Hồn cắt đôi cơ thể, linh hồn bị rút ra khỏi nhục thân, giam cầm trong Ma Liêm.
- Tha thứ? Cái đó ta không làm được.

Ta chỉ muốn trả thù cho Như Nguyệt.

Nàng chết đau đớn như vậy, ta cho ả chết một cách không đau đớn là đã nhân từ lắm rồi.
- Ngươi không được làm như thế, ngươi là truyền nhân của Thiên Sứ Thần, ngươi phải độ hóa cô ta chứ không phải giết cô ta.

Đó là nghĩa vụ của ngươi.
- Nghĩa vụ? Hai chữ nghĩa vụ này là do huyết mạch của ngươi ban cho?
- Đúng vậy.
- Vậy thì con mẹ nó bà đây đếch cần.

Hai chữ này ngươi giữ lại cho chính mình đi.
Nhã Uyên vừa nói vừa dùng lực lượng của mình bóc tách huyết mạch, tự tổn thương bản thân rút bỏ huyết mạch Thiên Sứ Thần trong cơ thể.
- Ngươi điên rồi, lại dám bóc tách huyết mạch của mình, đây là tự đoạn con đường tu hành.
- Cho dù như vậy thì đã sao? Bà đây là kẻ tàn nhẫn với bản thân như thế đấy.

Lão nương không phải là kẻ làm theo lời người khác.
- Ngươi có được huyết mạch của Thần là vinh dự của ngươi, vậy mà ngươi lại từ bỏ? Ngu xuẩn.
- Đúng vậy.


Cái vinh dự này ta xin nhường lại cho kẻ khác, ta khoing phải con rối của ngươi.
Nhã Uyên gom Thiên Sứ Thần huyết mạch lại thành một quả cầu nhỏ, sáng cả vùng.
- Ngươi muốn làm gì?
- Làm gì, ngươi biết ngay thôi!
Nhã Uyên bóp mạnh tay, huyết mạch đè nén đến cực hạn rồi vỡ nát.
- Không! Bề tôi thấp hèn, ngươi dám!
Giọng nói của Thiên Sứ Thần tức giận, khinh thường Nhã Uyên.
- Lão nương có gì mà không dám, cùng lắm là chết thôi.
Nhã Uyên nhún vai, cô không để tâm đến huyết mạch nữa mà tự kết liễu mình.
Lại hồi sinh, những thương tổn đều được hồi phục hoàn hảo.
- Lại đẹp gái rồi! Như Nguyệt, nàng yên tâm.

Ta đã hứa với nàng nhất định sẽ làm.
…---------------…
Tại Thần giới.
Thiên Sứ Thần tức tối đi tìm người trút giận.
Nàng xé nát không gian, bước vào thông đạo hư vô tiến đến khu nhà của vợ chồng Huyết Thần.
- Huyết Thần, truyền nhân của ngươi dám hủy thần thức của ta, ta muốn nó phải chết.
- Hả, cái gì thế?
Huyết Thần và Sát Thần ngơ ngác nhìn nhau, Long Thần cũng từ nhà dưới đi lên.
- Thiên Sứ Thần, có chuyện gì thì ngồi xuống nói chuyện.

Uống chút nước hạ hỏa đi.
Thiên Sứ Thần cũng không câu nệ, ả cầm lấy ly nước nốc một hơi.
Long Thần nhẫn nhịn, nàng không muốn làm lớn chuyện.
- Huyết Thần, ta muốn ngươi giết con nhóc Nhã Uyên đó cho ta.
- Cái này không được, truyền nhân của ta chỉ có con bé, giết nó thì ai truyền thừa ta.
- Ta không cần biết, ta muốn nó chết.
- Haiz, ta không giết được.

Nó bất tử rồi.
- Vậy thì hủy hoại tinh thần hải của nó.
- Cũng không được, ta không can thiệp vào cơ thể của nó được, có một loại sức mạnh bảo vệ nó.
- Ngươi cố ý đúng không? Đây là không tôn trọng ta.
Thiên Sứ Thần tức giận, nàng gào lên.
Sắc mặt Long Thần u ám cực kì, Sát Thần ngồi bên mà mồ hôi chảy thành dòng.
Hắn lén lút liên lạc với Huyết Thần.
" Huyết Thần, nàng ta tức giận rồi.

Chúng ta trốn trước đã, nếu không chắc chắn chết a."
" Ta động ý.


Đếm đến ba chúng ta cùng đi."
" Một "
" Hai "
" Ba "
Cả Huyết Thần và Sát Thần cùng lúc biến mất, trốn vào trong hư không.
Long Thần gầm lên một tiến, chân thân Thái Cổ Thần Long giải phóng, áp lực bức người.
- Thiên Sứ Thần, ta đã nhân nhượng lắm rồi.

Ngươi đến đây lại dám quát tháo chàng ấy.

Được, ngươi muốn kiếm chuyện ta sẽ cùng ngươi đối đáp.
- Long Thần, ngươi muốn làm gì? Ta cũng không phải quả hồng mềm.
Thiên Sứ Thần cũng giải phóng chân thân của mình, sáu đôi cánh thiên sứ trắng muốt xòe ra, mười hai chiếc cánh này là đại biểu cho thiên sứ tối cao.
Trên đầu nàng xuất hiện một chiếc vòng thiên sứ vàng rực.
Đây thực chất là vũ khí của thiên sứ, một loại vũ khí biến đổi theo ý muốn chủ nhân.
Bá khí của hai người toát ra, va vào nhau làm không gian vỡ nát.
Huyết Thần và Sát Thần ôm lấy nhau, cả hai run rẩy đồng thanh.
- Phụ nữ thật đáng sợ a.
…---------------…
Quay lại phía Nhã Uyên, cô đã hồi phục thương thế, hướng đến phía của Huyết Nguyệt mà bay đến.
Bay một lúc lâu, cô cảm nhận từng làn sóng xung kích lan tỏa, uy áp làm cô hộc ra một ngụm máu tươi.
- Mạnh thật, chỉ mới là uy áp ngoài rìa đã như vậy rồi.
Nhã Uyên tiếp tục tiến vào sâu hơn, cơ thể liên tục bị tàn phá.
" Ting, Cực Hạn Tôi Thể Quyết tiến cấp Thái Cổ Bất Diệt Thân cấp một."
- Chúc Dung, cô quay lại rồi?
" Ta đây, mới đi không lâu mà ngươi đã nhớ ta đến thế sao?"
Chúc Dung ngửa mặt lên, tự hào nói.
- Lúc khác nói chuyện, sao công pháp lại tăng rồi?
" Uy áp này tổn thương cơ thể ngươi, cũng tôi luyện nó.


Thêm cái phía trên nữa thù cơ thể ngươi lại tăng cấp rồi."
- Phía trên?
Nhã Uyên nhìn lên, phía trên bầu trời tối mịt.
Kim lôi nổ lách tách, lôi vân dần tập hợp lại.
Tia lôi điện đánh xuống, Nhã Uyên lại mỉm cười vui mừng.
- Đến đi, ta tưởng ngươi quên ta rồi chứ, lôi kiếp.
Cô không kháng cự, để mặc cho lôi điện quấn thân, đốt cháy lớp da bên ngoài của cô.
Bảy bảy bốn chín đạo lôi kiếp đánh xuống, hình thành một con lôi long rực rỡ.
Nhã Uyên bị nhấn chìm trong lôi điện, từng tế bào liên tục bị đốt cháy rồi lại hồi phục.
Dần dần hình thành một lớp biểu bì cứng cáp và dẻo dai bên ngoài, cơ bắp của cô nhìn nhỏ bé nhưng thực chất lại là do sự nén ép không ngừng.
Chỉ riêng cơ bắp thôi cô đã gấp mười lần tu sĩ cùng cấp, có thể nói là one punch man, một đấm chết luôn.
Cơ thể cô còn cứng chắc hơn thể tu nữa.
" Ting, chúc mừng cường độ thân thể kí chủ đột phá Hóa Thần sơ kì."
- Chỉ có vậy thôi à?
" Con ngu này, Hóa Thần kì có ai có cường độ thân thể như ngươi đâu.

Cho dù là thể tu cũng không bằng.

Như mấy lão quái vật Độ kiếp kì kia cường độ thân thể cùng lắm cũng chỉ là Hợp Thể kì thôi."
- Tệ như vậy? Không phải chứ?
" Đâu có ai tu thể đâu, họ tu linh là chính.

Vả lại cường đọ thân thể vừa tu luyện khó vừa chậm chạp, chả ai muốn để tâm cả.".

Bình Luận (0)
Comment