Cục trưởng Lục còn hiểu thấu bọn con ông cháu cha này hơn rất nhiều lần so với Vu thiếu gia.
Công tử bột, ham chơi, hồ đồ.
Những điểm này đều là đặc trưng.
Song, đầu óc họ rất tỉnh táo, luôn tạo một giới tuyến rõ ràng cho cuộc đời mình.
Mười mấy hai mươi năm đầu là tùy hứng làm bậy, hoang đường sống qua ngày, chẳng cần biết chơi được bao nhiêu, bước qua lằn ranh ấy, bọn họ đều tỏ tường chính xác con đường bản thân mình nên đi.
Làm việc, kết hôn, sinh con.
Trở thành trụ cột gia đình.
Phảng phất có một bàn tay vô hình khống chế quy tắc kia, nhất định phải theo khuôn phép cũ mà sống đúng như vậy. Cái tay đó xỉa thẳng trán nói cho bọn họ hay, hưởng thụ quyền lợi thì chắc chắn phải gánh vác nghĩa vụ, thế giới của người trưởng thành chỉ nói chuyện trao đổi thôi.
Mà thế giới này bỗng lòi ra một tên phản đồ.
Tất cả mọi người đều cho rằng Vu thiếu gia ấy là niên thiếu ngông cuồng mong mà không được nên sinh lòng đùa giỡn, đâu ngờ cậu thực sự muốn thoát khỏi cái vòng đấy, trở thành dị loại ngoại lệ.
Đối với dị loại, bất kỳ quần thể nào cũng sẽ bài xích.
Lục Diệp lấy lương tâm ra phán, anh đoán được sớm muộn cũng có ngày như thế.
Chỉ cần Vu thiếu gia ở bên anh, trước sau cũng trở mặt với đám bạn chơi chung từ thời cởi truồng tắm mưa. Cho nên nửa tháng qua mới giữ chặt không lơ là.
Cục trưởng Lục nhớ hết những cái tên trong danh sách, rồi để giám đốc câu lạc bộ rời khỏi, tự mình ôm Vu thiếu gia từ trên ghế sa-lông, nựng mặt cậu.
“Anh bạn nhỏ ơi,
ca ca rước anh về nhà.”
(Bên Trung, ca là cách gọi chung cho phái nam lớn tuổi hơn, ca ca thì thân thiết, thân mật, đặc biệt hơn)Vu Lạc nhận ra hơi thở quen thuộc, tàn nhẫn vô tình bỏ qua người ảo trên điện thoại, vươn tay ôm cổ Lục Diệp, gương mặt ửng hồng nóng hổi vùi vào hõm cổ Lục Diệp dụi dụi, cực kỳ ngoan ngoãn.
“Ừm….”
Lục Diệp hôn vành tai Vu thiếu gia, choàng áo khoác cảnh sát kên người cậu, thay đổi tư thế, cõng Vu thiếu gia lên.
Ra khỏi câu lạc bộ, phải băng qua một quảng trường nhỏ và con lộ lớn mới tới bãi đậu xe.
Đèn đường mờ nhạt, đêm đầy sao bao trùm tứ phía.
Lục Diệp cảm thụ được trọng lượng sau lưng, rõ ràng thân thể và tinh thần đêu mệt mỏi cùng cực, thế mà lại có một loại kích động muốn cứ như vầy lảo đảo về nhà.
Có điều, xét thấy cuốc bộ mấy cây số giữa đêm khuya tương đối đau “bi”, cục trưởng Lục vẫn yên phận nhét Vu thiếu gia vào xe, chở người đi.
Hoa hồng ở văn phòng hồi sáng sớm giờ tán lạc ở phòng khách.
Lục Diệp liếc đồng hồ, không còn thời gian quan tâm chúng nữa, ôm Vu thiếu gia vọt vào tắm, cho uống thuốc giải rượu, rồi thả cậu vào ổ chăn dém kỹ.
Chẳng kịp ngủ, Lục Diệp nới cổ áo, tựa vào đầu giường lật xem tài liệu.
Loạt xoạt loạt xoạt.
Một cánh tay đột nhiên sờ eo anh.
Bị phá hỏng trạng thái trầm tư, Lục Diệp đang muốn bắt lấy cái tay kia, đã thấy nó mò mẫm xuống dưới, tựa hồ tìm trúng chỗ rồi. Ở trên bụng anh mà xoa nhẹ hều, y hệt thủ pháp đấm bóp của kẻ nghiệp dư vậy.
Lục Diệp ngẩn ra, hạ tầm nhìn.
Vu thiếu gia đang nhắm mắt, hai má hồng nhạt, ngủ say sưa.
Mấy động tác ấy là vô thức.
Lục Diệp gỡ tay cậu khỏi người. Đợi một lát, cái tay kia lại sờ soạng tới, tiếp tục xoa. Đẩy ra, rờ tới, đẩy ra, tiếp tục rờ tới, vô cùng kiên nhẫn.
Nếu không phải Lục Diệp thừa hiểu Vu thiếu gia sẽ không giả bộ ngủ, chắc chắn đã dựng cậu dậy hỏi cho ra nhẽ.
Lại một lần dời tay cậu đi, Vu thiếu gia rốt cuộc hết nhịn nổi, nhắm mắt rầm rì, chau mày, vừa nhích tới gần Lục Diệp hơn vừa nói: “Nghe lời…. Xoa…. Mới không đau dạ dày….”
Đôi mắt giăng đỏ tơ máu của Lục Diệp khẽ động.
Anh nhớ tới mấy ngày đầu ở chung, Vu thiếu gia có đi ra ngoài, cũng không biết là làm gì. Sau đó hễ có thời gian liền đấm đấm bóp bóp ấn ấn trên người anh, bảo muốn học y học cổ truyền, nghiên cứu xoa bóp.
Anh thợ họ Vu uống ngụm nước cũng lười nhúc nhích cái thân, hăng hái chốc lát đã xòe cánh tay nhức mỏi, rồi kêu ca chòng chẹo đòi anh hôn.
Nào ngờ nửa đêm lại lén lút làm nữa.
Lục Diệp nâng tay Vu Lạc lên hôn một cái, sau đó thả xuống, dung túng cái tay kia xoa bóp cho anh mười phút, đợi Vu thiếu gia mệt đuối, mới nhét tay cậu trở ngược lại chăn, nhẹ nhàng nắn nắn cổ tay ấy.
Một giờ rưỡi.
Lục Diệp mở đèn ở độ sáng rất thấp, vào bếp nấu cháo xong, xách áo khoác lên ra khỏi cửa.
Kế hoạch đã bắt đầu một lúc lâu, mà tiến hành chẳng hề thuận lợi.
Một phần tử tội phạm thế nhưng mang theo súng ống, vượt khỏi dự liệu của lực lượng cảnh sát.
Lục Diệp quyết định cấp tốc, lựa chọn bắn hạ.
“Tụi mày là cảnh sát, nhưng cũng là con người! Tụi mày có cha mẹ anh em, người yêu con cái chứ hả? Có là được! Chỉ cần còn sống, tuyệt đối sẽ tới lượt tụi mày! Chờ xem…. Tụi mày rồi phải trơ mắt nhìn từng người từng người chết trong lồng ngực mình, cặp mắt oán hận trừng trừng nhìn tụi mày, để cho tụi mày biết nghề cảnh sát này phải trả giá đắt cỡ nào! Ha ha ha ha ha ha ha ha!”
Bình tĩnh và điên rồ.
Lục Diệp từng chấp hành rất nhiều nhiệm vụ, đã gặp hằng hà kẻ liều mạng, cũng bị lấy người nhà bạn bè ra uy hiếp. Nhưng anh chưa từng để bụng.
Chỉ có lần này, tràng cười cuồng loạn kia vang vọng mãi trong đầu, khiến lòng anh vô cớ bất an.
Lục Diệp ngẩng đầu nhìn đèn sáng trên lầu, bước nhanh vào khu nhà.
Vu thiếu gia đang rong chơi giữa đại dương kiến thức.
Bác sĩ đông y trong chiếc áo khoác dài trên màn hình máy tính giải thích nhanh về huyệt vị của cơ thể người.
Vu thiếu gia cong mông nằm úp sấp ngay thảm trải sàn, trước mặt bày cuốn tập, cầm bút viết viết vẽ vời vào đó, mặt mày thì nghiêm túc.
Tình cảnh này, nếu thư ký ở công ty Vu thiếu gia nhìn thấy, nhất định muốn đột phát xuất huyết não không thiết tha gì với nhân thế nữa, Vu thiếu gia mà có phân nửa quan tâm như vầy cho công việc thôi, là có thể phá vỡ định kiến về hình tượng con ông cháu cha tổng tài bá đạo rồi.
Cửa vừa vang, Vu thiếu gia như nhận được cảnh báo.
Xẹt cái trốn ngay, tập bị cất vào đáy ngăn kéo, đóng cửa sổ lại rồi mở trò chơi trên di động, đánh tới cực độ tập trung, thỉnh thoảng còn nghe được hiệu ứng âm thanh biubiubiu, có thể nói là vô cùng nhập vai.
Lục Diệp đẩy cửa phòng ngủ, Vu thiếu gia làm một cú cá chép búng, hai người trao nhau một cái hôn ngọt ngào ngay cạnh cửa.
Vu thiếu gia đảo vòng quanh Lục Diệp: “Hôm nay tan ca sớm dạ, kết án rồi?”
Lục Diệp thay quần áo, cười cười: “Kết. Từ mai trở đi, anh bắt đầu tan làm đúng giờ, ngày nào cũng qua rước em, được không?”
Đương nhiên được rồi!
Vu thiếu gia quả tình vui tới phát rồ!
Cục trưởng Lục nói là làm, hôm sau cục cảnh sát không có chuyện gì, Lục Diệp về sớm. Dư được mười mấy phút, anh lái xe tới bên dưới công ty Vu Lạc, điện thoại cho cậu.
Nhấn gọi ba lần, không ai bắt máy.
Sắc mặt Lục Diệp chuyển khó coi, xuống xe đi vào tòa cao ốc, lại bị ngăn ở quầy lễ tân.
“Chào anh, xin hỏi anh tới tìm ai ạ?”
Lục Diệp đáp: “Vu tổng Vu Lạc, cậu ấy có ở đây không?”
Phân đoạn kinh điển “Không cần hẹn trước” trong truyện bá đạo tổng tài không có cơ hội trình diễn tại đây.
Cô gái lễ tân mỉm cười gọi điện, rồi lắc đầu với Lục Diệp: “Nửa tiếng trước Vu tổng cùng khách ra ngoài rồi, hay là tôi giúp anh hẹn trước lúc khác nhé. Anh đăng ký thông tin của mình……”
Trong đầu Lục Diệp văng vẳng tiếng cười cuồng dại kia, cau mày hỏi: “Cho hỏi là khách hàng bên nào vậy cô? Họ đi đâu nhỉ?”
Lễ tân cười sượng trân: “Dạ xin lỗi, cái này anh không có quyền hỏi đâu ạ.”
Không có quyền hỏi.
Bốn chữ này đánh thức Lục Diệp.
Chẳng qua chỉ là một chớp mắt bừng tỉnh, giây sau đó, di động của Lục Diệp vang lên.
Giọng tổ trưởng tổ chống mại dâm nơm nớp lo sợ: “Lục, cục trưởng Lục, chống mại dâm bên chúng ta… Quét quét trúng Vu thiếu rồi!”
Con tim thoáng buông lỏng của Lục Diệp đột nhiên rơi vào vực sâu.
Một ngọn lửa điên cuồng dấy lên, khí thế như phải thiêu trụi cả người anh.
Anh nghiến răng gằn từng chữ: “Khách sạn nào?”
“Không phải, không phải khách sạn,” Tổ trưởng trả lời, “
Hẻm hồ đồng số mười hai Bắc Kinh. Vu thiếu gia cho rằng người ta không có phim xịn thế là đánh người rồi!”