Lão Phu Lão Khi

Chương 7

Tiễn bác sĩ khám bệnh tại gia, Lục Diệp đi vào phòng ngủ thăm chừng, còn hơn nửa bình.

Vu Lạc mơ mơ màng màng nhìn anh, đôi mắt đỏ bừng, hệt như thỏ con. Cục trưởng Lục bước tới, cậu nhão nhão dính dính rướn lên muốn áp sát vào người anh.

“Còn đang truyền dịch đó,” Lục Diệp giành trước đè cánh tay Vu thiếu gia lại, “Kim đâm em đau bây giờ.”

Vu thiếu gia không chịu cô đơn dẩu miệng: “Muốn hôn.”

Cục trưởng Lục chưa bao giờ chấp nhặt với kẻ thiểu năng trí tuệ, bèn nghe lời cúi đầu hôn Vu thiếu gia, đoạn nhét người vào chăn, “Đừng lộn xộn, anh đi nấu cơm.”

Trời đất ơi! Lục Diệp nói nấu cơm cho cậu kìa!

Tuy đầu óc đoản mạch nhưng Vu thiếu gia cũng bắt được trọng điểm, cả người run rẩy vì kích động, y chang đột phát động kinh.

“Em em em em muốn ăn cháo thịt nạc trứng vịt bắc thảo!” Vu thiếu gia được đằng chân lên đằng đầu, còn đòi hỏi kén chọn món.

“Ừa.” Cục trưởng Lục nhéo nhéo mặt cậu rồi đi.

Vu thiếu gia nằm thẳng tắp, nhất thời hoài nghi mình sốt tới điên rồi.

Bằng không, nào có chuyện Lục Diệp tốt với cậu như vậy? Chẳng lẽ thực sự là làm tình thích thích làm tình, làm tình mới có thể yêu?

Vu thiếu gia nằm trên giường mà tim gan cồn cào, ngay sau đó đã nghe được mùi thơm.

Suốt cả ngày hôm qua, ngoại trừ hai phần bò bít-tết và mớ rượu bia, Vu thiếu gia chưa có thêm gì vào bụng, mới vừa tỉnh lại còn chưa cảm thấy gì, hiện tại nghe được hương vị, cả người đói tới xẹp lép.

Vu thiếu gia nuốt nước miếng, trông mòn con mắt.

Khi cục trưởng Lục bưng đồ ăn vào, đối mặt với cặp mắt xanh loe lóe, thiếu chút nữa tưởng rằng Vu thiếu gia bị tên sói đói khu ổ chuột nào nhập hồn rồi.

“Còn nóng lắm, ăn từ từ.” Cục trưởng Lục bưng tô cháo, đưa muỗng cho Vu thiếu gia.

Vu thiếu gia liếc cục trưởng Lục, cái tay cầm muỗng đương giơ lên bỗng buông lỏng, muỗng rớt trở về tô.

“Tay đau, không có sức…..” Vu thiếu gia nhìn cục trưởng Lục đầy mong chờ.

Khó mà phủ nhận rằng, phụ nữ có thể nũng nịu là người phụ nữ tốt số, tất nhiên, đàn ông cũng không ngoại lệ.

Cục trưởng Lục hoàn toàn chào thua trước Vu thiếu gia mặt dày được voi đòi tiên, chịu thương chịu khó đón cái muỗng, thử độ ấm rồi đút Vu thiếu gia.

“Miệng có sức không?” Cục trưởng Lục cười giả trân.

Vu thiếu gia chớp chớp mắt: “Không biết nữa. Hay là bác sĩ hôn khám đi, chẩn bệnh thử?”

“Còn sức lả lơi rù quến mà, anh thấy khỏe chắc rồi.” Bác sĩ Lục chẩn bệnh xong liền lấp đầy miệng Vu thiếu gia bằng muỗng cháo lớn, chặn con đường phát tác khêu gợi của cậu.

Vu thiếu gia ăn cháo xong, dịch cũng truyền hết.

Cục trưởng Lục ra tay nhanh, chuẩn, dứt khoát, rút kim tiêm, ấn mu bàn tay Vu thiếu gia.

Vu thiếu gia ngọt ngào mềm mại như bông sáp qua, lật bàn tay, năm ngón tay thon dài tận dụng thời cơ đan vào các kẽ tay của cục trưởng Lục. Lòng bàn tay dán lòng bàn tay, hơi ấm trao nhau tựa tâm liền tâm.

“Anh lớn hơn chút nè.”

Vu thiếu gia cực độ ấu trĩ bắt chước phát minh của các bạn nhỏ ở nhà trẻ, so tay lớn tay nhỏ.

“Ừ,” Cục trưởng Lục tán đồng, “Anh lớn hơn em một chút thật.”

Vu thiếu gia trông về túp lều giữa hai chân cục trưởng Lục, mất tự chủ nuốt ngụm nước miếng.

Hình như đúng là không ngừng lớn nha.

Vu thiếu gia chìm trong hơi thở của cục trưởng Lục mà ảo tưởng một vạn chữ truyện cấm trẻ em, hơi ngo ngoe rục rịch.

Nhưng, cục trưởng Lục đẩy cậu ra.

Điện thoại đổ chuông, cục trưởng Lục bước ra ngoài nhận cuộc gọi.

Vu thiếu gia u oán nhìn chòng chọc về phía cửa, ước gì có thể mượn hai con mắt laser xuyên thủng cánh cửa này.

Chẳng bao lâu sau, cục trưởng Lục đã trở lại.

Đồ mặc ở nhà đổi thành đồng phục cảnh sát, nút áo khoác chưa cài, mắt thường cũng thấy được sự nóng vội.

“Trong cục xảy ra chuyện, anh qua đó một chuyến,” Cục trưởng Lục dém chăn cho Vu thiếu gia, “Mệt thì ngủ tiếp đi, nóng cũng đừng đá chăn, ngủ dậy là hạ sốt thôi.”

Vu thiếu gia ngoan ngoãn gật đầu, giữ chặt cổ áo anh.

Cục trưởng Lục theo lực kéo của cậu khuỵu người, nửa quỳ bên mép giường, giọng nói trầm thấp, “Sao đó?”

Ngón tay Vu thiếu gia trượt dọc từ trên xuống dưới, cài từng nút áo khoác cảnh phục, cuối cùng còn cực kỳ keo kiệt mà đóng cửa then cài trám xi măng, không để dù chỉ một li da thịt của cục trưởng Lục chịu các loại ánh mắt mơ tưởng từ kẻ khác.

Lục Diệp nhìn mấy ngón tay mảnh mai trắng nõn kia chuyển động, vài sợi tóc mềm mại đáp lên lông mi Vu thiếu gia, đen nhánh mà chỉnh tề vào khuôn.

Động lòng người nhất, bên cạnh dồn dập mạnh mẽ, còn có tế thủy trường lưu.

Cục trưởng Lục rốt cuộc cảm nhận được hương vị tế thủy trường lưu từ trên người tên nhóc nóng nảy oang oang này, lòng chợt mềm nhũn, cúi đầu dán vào trán Vu thiếu gia.

Bốn mắt nhìn nhau, gần trong gang tấc.

Vu thiếu gia cứng ngón tay, đầu ngón tay hơi run rẩy.

“Lục Diệp….”

Cục trưởng Lục vô tình đứng dậy, tự mình cài lại nút còn mở, “Đỡ sốt rồi.” Giống như vừa rồi anh chỉ là cái nhiệt kế điển trai chút thôi.

Anh rót ly nước đặt tại đầu giường, đoạn bỏ đi.

Vu thiếu gia ngơ ngác trên giường giây lát thì nghe được âm thanh ô tô đề-pa dưới lầu. Cậu xốc chăn lên, đến bên cửa sổ nhẹ kéo rèm vọng theo.

Chiếc xe bình dân đại chúng của Lục Diệp ôm cua, rời khỏi tiểu khu.

Vu thiếu gia lại đợi thêm hồi nữa, nhắm chắc người sẽ không quay về trong một chốc, mới nhanh chóng thay đồ.

Quần áo của cậu đều bị Lục Diệp giặt sạch, vứt đâu mất rồi. Hết cách, Vu thiếu gia cũng nề hà phơi mông trần ra đường chứ, đành trộm mặc một bộ đồ thường của cục trưởng Lục.

Hơi rộng, Vu thiếu gia vãn tay áo, mặt đỏ hồng cảm giác như được cục trưởng Lục ôm vào ngực.

Cậu rửa mặt, lấy di động rồi ra ngoài.

Lúc taxi về đến nhà, ba Vu đang tưới hoa trong vườn, đôi mắt xuyên qua thấu kính ngó cậu từ xa xa.

“Tỉnh rượu rồi hả? Mẹ con làm cơm, còn nóng đó, tự xới mà ăn đi.” Ba Vu dặn.

Vu thiếu gia bước lại, mười phần kiêu ngạo ngắt sứt đóa hoa nhỏ xinh dịu dàng vừa được ba mình tưới xong, “Ba, hai năm trước, vì sao Lục Diệp đi Tây Bắc?
Bình Luận (0)
Comment