Thời điểm Lục Diệp tỉnh lại, bốn bề tối đen im ắng,
lẻ loi quạnh vắng cùng cơn đau xé toạc lồng ngực tập kích anh trong tích tắc.
(Chỗ này là từ cô tịch, một từ cổ có nghĩa là lẻ loi và quạnh vắng)Nếu không phải đang đeo mặt nạ ô xy, phỏng chừng anh chẳng thở nổi một hơi.
Kẹt cửa bên kia lộ ra một đường sáng, kèm chút động tĩnh.
“Mày đừng vậy mà, lão Vu, cũng đâu phải…. Đâu phải không bao giờ tỉnh lại nữa,” Chất giọng vịt đực đặc trưng của Trương Bạch Dương sở hữu lực xuyên thấu mạnh mẽ, “Cũng chuyển tới phòng bệnh thường rồi, chắc chắn đã qua giai đoạn tốt, phải không, tao vào xem trước…”
Thanh âm Vu thiếu gia lạnh tới bào được đá tuyết, cục trưởng Lục chưa từng nghe giọng nói cao quý lãnh diễm nhường ấy, ý thức vốn đứt đoạn quá nửa phút chốc bị tạc cho hoàn hồn.
“Người thực vật cũng cũng nằm ở phòng thường.”
Trương Bạch Dương lúng ta lúng túng: “Bác sĩ nói sẽ ổn mà. Nói cách khác, lỡ như tình hình tệ thật, ngay cả khi anh ta không thể tỉnh lại, mày ngồi đây giương mắt ngóng thì có lợi ích gì?”
Vu Lạc cười lạnh: “Ổng chưa muốn tỉnh thì ông mày rút ống thở ô xy của ổng luôn, sau này khỏi tỉnh nữa.”
“Đệt!” Trương Bạch Dương khiếp sợ, “Đây đâu phải mày đâu lão Vu, mày bị kích thích tới khùng rồi hả?”
Vu thiếu gia trầm mặc.
Thời gian yên lặng lâu lắm, lâu đến Lục Diệp mơ màng chìm vào mê mang, cho rằng cậu đã đi rồi thì Vu thiếu gia mới cất lên giọng nói run rẩy: “Tao chết chung với ảnh, có sao đâu… quá lắm thì vậy.”
Chẳng rõ Trương Bạch Dương mắng cái gì, ném lại một câu “Đầu óc sảng rồi! Kệ mày, mày điên ên đi”, liền bỏ đi.
Nghe tiếng bước chân xa dần, mí mắt nặng trịch của Lục Diệp cũng chạm giới hạn chịu đựng, lặng lẽ hạ xuống.
Giây cuối trước khi ánh sáng hoàn toàn tiêu biến, cửa bị đẩy ra, chói lòa rực rỡ.
Lục Diệp nhìn không thấy, cũng không nghe âm thanh gì lớn, chỉ cảm nhận có người tới bên mình, nắm lấy tay mình.
Người này bướng bỉnh không ai bì kịp, niết mỗi một ngón tay anh, dùng đầu móng tay chọc chọc lòng bàn tay anh. Sau đó, người lại vuốt ve hết thảy các đốt ngón tay, tựa như thưởng lãm ngọc thạch tinh quý với vạn phần trân trọng, lật tay anh tới lui, từng cái miết đồ lên đường chỉ tay.
Có lẽ thân thể đau đớn và cơn buồn ngủ quá mãnh liệt, cho nên cảm xúc tốt đẹp mềm mại ấy được phóng đại vô số lần.
Một nguồn năng lượng an thần truyền qua anh.
Ai, đúng là đứa nhỏ làm người ta đau lòng. Cục trưởng Lục vừa chua xót vừa hạnh phúc nghĩ thầm.
Cục trưởng Lục tỉnh tỉnh mê mê, lại không mở mắt nổi, chẳng biết đã qua bao lâu, có giọng của y tá vang vang: “…. Để em làm nhé.”
“Không sao đâu,” Vu thiếu gia đáp, “Để em, em làm cho.”
Y tá cản cậu: “Nhưng thân mình anh cũng không khỏe, đây là bổn phận của tụi em, tụi em chỉ xem người nằm đó là bệnh nhân, không phân nam nữ.”
“Máu ghen của em hơi dữ.” Giọng Vu thiếu gia nhuốm nét hớn hở khoe khoang, trong lúc ăn chay thanh tịnh mà cũng đã khôi phục phần nào thần thái phi dương hồi trước, “Ảnh là người yêu của em đó.”
Dường như y tá ngẩn ngơ, song cũng không nhiều lời: “Vậy anh cẩn thận nhé, không được thì cứ kêu em.”
Y tá rời khỏi rồi.
Lục Diệp cảm nhận được một đôi tay xốc chăn anh lên, mò mẫm gì đó bên dưới.
Anh có phần không kịp phản ứng, còn đang rối rắm tự hỏi, mới nãy là ý tứ gì, y tá nói thân thể Vu Lạc không khỏe là sao? Cậu ấy sinh bệnh à?
Cũng đúng, chắc nóng sốt chưa bớt, mấy ngày rồi nhỉ….
Lục Diệp nghĩ ngợi lung tung, bỗng dưng nửa thân dưới chợt lạnh, có bàn tay rờ lên phó cục trưởng nhà anh, hơn nữa còn có vẻ rất tò mò, bóp véo.
“Trời ôi, được luôn nè,” Vu thiếu gia tràn ngập ngạc nhiên cảm thán, “Lục Diệp lợi hại quá…..”
Nhất thời nhớ tới, với cái tính nết của Vu thiếu gia thì cưỡng hiếp thi thể anh luôn cũng nên, huống chi hiện tại người vẫn chưa chết, cục trưởng Lục hoảng sợ trong lòng, hú hồn hú vía, như thể bị một lực lượng kỳ dị thúc đẩy, gian nan mở mắt, còn mấp mấy môi.
“Em…”
Giọng nói cực khẽ nhưng chẳng khác nào âm thanh cường độ lớn vang chấn giữa đêm khuya có thể nghe rõ cả tiếng kim rơi.
Vu thiếu gia cứng đờ cả người, đột ngột nhào lại đầu giường, cánh tay run rẩy tháo mặt nạ dưỡng khí của Lục Diệp, “Lục, Lục Diệp…. Có phải anh không? Phải anh hay không hả?”
Cục trưởng Lục tức khắc hít thở trầy trật nghẹn ra một câu: “Đeo lên… cho tôi!”
“Á!” Lúc này Vu thiếu gia mới phát hiện mình vừa hành động ngu xuẩn, gấp gáp trả mặt nạ ô xy về, “Lục Diệp, Lục Diệp! Em, em kích động quá, anh thở không ra hơi phải không? Được chưa? Không được thì em hô hấp nhân tạo cho anh?”
Cục trưởng Lục thật tình cực kỳ muốn OOC trợn trắng mắt.
“Lục Diệp…..”
Vu thiếu gia kéo mở tay cục trưởng Lục, gục xuống vùi đầu vào.
Cả gương mặt nho nhỏ của cậu chui gọn trong lòng bàn tay to của Lục Diệp, y như con vật nhỏ bị chủ nhân vứt bỏ đáng thương vô cùng, khiến người ta xót xa không thôi.
Đầu quả tim cục trưởng Lục bị chọc trúng, sâu sắc thấu tỏ Vu thiếu gia tuyệt đối là khắc tinh của anh đời này, chính là loại khắc chết anh, rồi lại khắc sống anh.
Lòng bàn tay gần như ướt đẫm.
Lục Diệp thở dài trong bụng, hơi hơi nâng tay lên, nhéo nhẹ mặt Vu thiếu gia.
Động tác này trực tiếp khiến anh toát mồ hôi lạnh từ trên xuống dưới.
Anh đau đến nói không thành lời.
Ngón tay niết xong liền được Vu thiếu gia ôm trọn, rồi nhẹ nhàng cắn lấy, giống hệt chó con nút sữa.
Cục trưởng Lục dùng hết sức lực tồn đọng cho pha này tiếp tục nhắm mắt bất tỉnh. Trước khi chìm vào hôn mê, anh phát giác có gì đó không đúng, song chưa tìm ra được câu trả lời chính xác thì đã mất ý thức.
Kế đó là hai lần tiểu phẫu, Lục Diệp chính thức bước vào thời kỳ dưỡng bệnh, có thể tỉnh táo trong thời gian dài.
Vết thương của anh chủ yếu ở ngực, may thay nhờ áo chống đạn, bom nổ cũng hoàn toàn không tới nỗi quá khủng khiếp, chấn thương chưa thuộc dạng đe dọa tính mạng, tim gan phổi còn nguyên, song vẫn tổn hại ít nhiều, gãy mấy cái xương là hiển nhiên.
Cục trưởng Lục hài lòng chấp nhận kết quả này, chỉ là mỗi lần thấy Vu thiếu gia khóc chít chít, chung quy bụng dạ vẫn áy náy.
Lúc ấy anh đã nghĩ gì nhỉ?
Vu Lạc thiếu anh thì phải làm sao đây? Nhiều kế hoạch còn chưa kịp hoàn thành thì thế nào? Người ba nông dân đã cao tuổi ở nhà mai kia dưỡng lão ra sao?
Chưa nghĩ tới.
Thời gian ngắn ngủi như vậy, thật ra không đủ để nghĩ gì cả, cũng không có cảm xúc dư thừa, chỉ theo bản năng lao ra mà thôi.
Con người đâu phải thánh thần, tất nhiên có điều sợ hãi, sau hồi tìm được đường sống từ chỗ chết mới giật mình cảm thấy bản thân ngu ngốc rồ dại, lần sau chắc chắn không làm thế. Nhưng đến tột cùng là có hay không, ai biết trước được.
Tự hỏi chuyện đời phức tạp và chết tiệt này xong, Lục Diệp vẫy vẫy tay với Vu thiếu gia.
Vu thiếu gia tung tăng chạy lại.
Đúng đấy, chút nứt xương của Vu thiếu gia đã lành rồi, cậu căn bản không để Lục Diệp thấy cảnh mình ngồi xe lăn.
“Khát hả anh?” Đôi mắt Vu thiếu gia lấp lánh ngôi sao nhỏ.
Cục trưởng Lục: “Tóc đổ dầu rồi kìa.”
Vu thiếu gia sững sốt bay màu: “Em em em á hả!”
Cục trưởng Lục bình tĩnh sai: “Về nhà tắm rửa, ngủ một giấc rồi hẵng tới.”
Vừa nghe về nhà, Vu thiếu gia rũ mắt, che giấu thần sắc gượng gạo của mình, lẩm bẩm: “Không về đâu. Em muốn trông anh, không ai lo cho anh hết.”
Cục trưởng Lục nhìn qua ngó lại trên mặt cậu, dặn dò: “Chìa khóa ở khe nhỏ trên cửa, cái lớn mở cửa chống trộm, cái nhỏ mở cửa phòng ngủ.”
Vu thiếu gia đứng đực ra đó.
Cục trưởng Lục mặt vô cảm: “Về hay không về?”
“Về về về!”
Vu thiếu gia rành rẽ nguyên lý có cơ hội cho lợi dụng là quyết không để lỡ như chó điên phóng ra ngoài, hai cái lỗ tai ném ngược ra sau, sợ cục trưởng Lục thanh tỉnh lại đổi ý.
Vu thiếu gia đi rồi, phòng bệnh sau giữa trưa khôi phục an tĩnh.
Y tế vào đỡ cục trưởng Lục ngồi lên xe lăn, đi làm vật lý trị liệu.
Bác sĩ vật lý trị liệu ở bên cạnh hướng dẫn, cục trưởng Lục tiến bộ rất nhanh, anh không muốn nằm viện lâu thêm nữa.
“Anh chàng chăm anh mấy bữa nay đâu?” Bác sĩ rất bà tám.
Lục Diệp cười cười, mồ hôi đầy trán, sắc mặt hơi méo mó: “Cậu ấy về rồi.”
Lời này lọt qua tai bác sĩ thành tầng nghĩa khác, “À, cãi vã chớ gì? Tôi nói này, vợ chồng gây nhau, đầu giường đánh cuối giường hòa. Chàng kia vốn dĩ nên xuất viện sớm, thế mà nán lại săn sóc anh nhiều ngày vậy….”
Lục Diệp dừng động tác, “Xuất viện?”
“Ừ, đúng đó,” Bác sĩ gật đầu, “Chú nghe bác sĩ phụ trách anh chàng đó nói, nứt xương bánh chè, không tính là nghiêm trọng, chắc do quỳ mà ra…..”
Phần sau Lục Diệp hoàn toàn không nghe thấy, chỉ chừa một chữ “Quỳ” oanh tạc trong đầu.