Lão Phu Nhân Cuồng Nói Lời Thiếu Niên

Chương 1

“Lão thái quân có khả năng tỉnh, nếu như không tỉnh, Duệ thiếu gia cũng coi như xong.”

Trước viện Trì Vân, nha đầu dọn nhà vừa quét lá rụng vừa nhỏ giọng nói thầm với nha đầu tỉa cây cảnh.

“Ta nói này, Duệ thiếu gia chính là được dạy dỗ quá ít.”

Nha đầu tỉa cành nhỏ giọng không cho là đúng:

“Đừng nói là nơi phú quý như Quốc công phủ, ngay cả mấy đứa trẻ nghèo khổ bên ngoài cũng không dám láo toét với bà nội mình như thế. Thiệt thòi cho phu nhân chúng ta là người khoan dung độ lượng. Nếu thay vào đó là Thím hai, Duệ thiếu gia không có quả ngon mà ăn!”

“Hừ, Lưu ma ma đến đây.”

Nha đầu dọn nhà mặt tái mét, thấy tâm phúc phu nhân Lưu ma ma đang xuyên qua cửa nhỏ viện Trì Vân tới đây, vội vàng cúi đầu, không dám nói nửa câu tán gẫu nữa.

“Lão phu nhân, bên ngoài là Lưu ma ma đến thăm ngài, ngài có gặp hay không?”

Người hỏi chính là nhất đẳng nha hoàn Hương Vân bên người Khâu thái quân, hai năm trước được thăng chức lên làm đại nha hoàn phòng thái phu nhân.

Cố Thanh vẻ mặt đau khổ nằm ở trên giường.

Gặp cái gì mà gặp!

Ngủ một giấc liền thành lão phu nhân, hơn nữa lại là lão phu nhân thở hấp hối. Thành ra nằm cũng đau đầu chứ làm gì còn sức mà gặp mấy người xa lạ này!

“Không gặp!”

“Lão thái quân, bên chính phòng nói Duệ thiếu gia đang bị khiển trách, hỏi lão thái quân có tha thứ hay gì đó không?” Hương Vân đứng ở bên giường, nhẹ giọng nói rõ mục đích đến của Lưu ma ma.

Lão thái quân không gặp Lưu ma ma là việc của lão thái quân, việc của nàng là thông báo, nếu không thông báo thì là nàng sai. Cháu nội chống đối tổ mẫu, nói lớn cũng lớn, nói nhỏ thì cũng nhỏ. Nếu lão thái quân nguyện ý bảo vệ đứa cháu này, một việc ‘nghịch ngợm’ cũng liền bỏ qua.

Nhưng mà, lão thái quân cũng không hay thân thiết với Duệ thiếu gia, lần này lại vì Duệ thiếu gia đòi lại đồ cưới của đại phu nhân đã mất chọc tức, có chịu nói giúp Duệ thiếu gia hay không còn rất khó đoán.

“Hỏi tội?”

“Chỉ sợ muốn dùng gia pháp.”

Cố Khanh cảm giác đầu mình lại lên cơn đau. Không chỉ vì mình xuyên qua thành lão phu nhân lớn tuổi sức yếu, mà còn vì có rất nhiều sự việc cứ hiện lên trong đầu.

Vừa nghĩ đến cái gì “Duệ thiếu gia”, chính là đầu sỏ khiến mình xuyên qua, nàng liền tức không thở nổi. Lại nghĩ tiếp, đứa bé này năm nay cũng mới mười hai tuổi, ‘đứa nhỏ hư’ thành như vậy cũng quá rồi, dạy dỗ một chút có lẽ cũng là chuyện tốt.

Vài huynh đệ tỷ muội nhà bọn họ khi còn bé có ai chưa từng nếm ‘gậy trúc xào thịt’ a!

Bị đánh vài cái cũng không coi là khác người đi!?

“Nói với chính phòng bên ý, ta không có gì đáng ngại. Dạy dỗ vài cái là được, không cần ra tay quá nặng, làm thân thể nó bị thương lại thành ta là người thù dai.” Cố Khanh nghĩ nghĩ, cảm thấy mình nói vậy chắc không có vấn đề gì.

“Nô tỳ hiểu được, nô tỳ ra ngoài nói lại lời này ngay.” Vân Hương gật nhẹ đầu, ra khỏi nội thất.

Xem ra lão thái quân vẫn chưa bỏ qua cho Duệ thiếu gia.

Hương Vân thở dài. Roi của phủ chính là chiếc roi lúc trước Lão quốc công dùng để luyện binh. Trong nhà, người người đều sợ bị “gia pháp”. Duệ thiếu gia từ nhỏ chưa từng chịu khổ, cho dù chỉ đánh nhẹ vài cái, chỉ sợ cũng phải nằm trên giường không ít ngày.

Duệ thiếu gia đã làm lão thái quân quá đau lòng!

Hương Vân trong lòng thở dài Lý Duệ tự làm tự chịu, trên mặt lại không hiện vẻ gì, đứng ở hành lang một năm một mười đem lời nói lão thái quân nhắc lại.

Lưu ma ma là hồi môn của Tín quốc công phu nhân Phương thị, bà theo phu nhân từ khi còn là tiểu thư nhà Đại lý tự đến nay đã được vài chục năm. Tính tình bà chững chạc lão luyện, nghe thấy lời truyền đạt của Hương Vân, cũng không nói nhiều, ở bên thềm cửa viện lão thái quân dập đầu, đáp lời quay về.

Lưu ma ma đi rồi, Hương Vân cùng Yên Vân hai nha hoàn hầu hạ Cố Khanh ngồi dậy.

Cố Khanh hiện tại giống hệt trẻ con đang học ngồi, nàng cũng hiểu rõ thân thể hiện tại mình như thế nào. Người đơ đơ, đầu lưỡi ngang miệng, nhiều lần trong nháy mắt mê mang, đây là báo hiệu trúng gió.

Trứng thối!

Cho dù xuyên vào lão phu nhân cũng phải là bà già thân thể khỏe mạnh chứ!

Chẳng nhẽ muốn nàng một thời gian nữa, hai mắt lác đi, liệt nửa người sao?! Ta chết trở về thì tốt hơn đi?

Cố Khanh ngẩng đầu nhìn bức màn lộc thọ, khóc không ra nước mắt.

Không phải là nói mấy lão thái quân càng lớn tuổi càng có khí chất ưu nhã, xinh đẹp sao? Nói không chừng Khâu lão thái quân phủ Tín quốc công này chính là một trong số đó? Lão thái quân phủ Quốc công, kiểu gì cũng là lão phu nhân sống an nhàn sung sướng chứ nhỉ?

Nghĩ tới mẹ mình, đã năm mươi tuổi mà chăm sóc da rất tốt, nhìn như thể mới hơn bốn mươi. Cố Khanh cố lấy dũng khí, hướng nha hoàn bên cạnh nói:

“Lấy cho ta cái gương.”

“Lão thái quân, ngài hiện tại đang mang bệnh, sắc mặt có vẻ nhợt nhạt. Nghỉ ngơi mấy hôm thì tốt rồi.”

Hương Vân lo lắng Khâu lão thái quân nhìn thấy mặt mình trong gương lại tức giận, cho nên trước đó nhẹ giọng an ủi bà một phen.

Dù Cố Khanh đã chuẩn bị sẵn tâm lý ‘sắc mặt không tốt’, nhưng trong nháy mắt nhìn vào gương vẫn lắp bắp kinh hãi, khiếp sợ làm rơi gương đồng.

Gương mỹ nhân đính vàng khảm ngọc rơi xuống giường, phát ra âm thanh ‘ầm’ một tiếng.

Hương Vân cùng Yên Vân cúi thấp người xuống, ngay cả thở mạnh một hơi cũng không dám. Bên ngoài phòng, Hoa ma ma cùng Tôn ma ma trực tiếp vén màn tiến vào.

Thấy trong phòng không có chuyện gì, chỉ là mặt lão thái quân xám lại, nhắm mắt tựa trên thành giường. Hoa ma ma và Tôn ma ma liếc mắt nhìn nhau, đánh mắt hỏi hai nha đầu thân cận kia rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?

Hương Vân đem ánh mắt chuyển đến chiếc gương đang nằm dưới giường, khẽ lắc lắc đầu.

Cố Khanh run run nhấc bàn tay lên, vuốt mặt của mình.

Đây thật sự là lão thái quân mới hơn năm mươi tuổi à?

Khí chất không chút tao nhã còn chưa tính, nửa điểm ‘mặt hiền hòa’ cũng không liên quan có được không? Trên mặt gương hiện lên khuôn mặt đầy nếp nhăn, da mặt vàng như nến. Đôi mắt thời điểm còn trẻ hẳn cũng sáng ngời to tròn, nhưng hiện tại đã trũng xuống thật sâu, mọng mắt cũng trễ xuống, nhìn qua có chút dọa người. Lông mày dày và dài, cả gương mặt hiện lên khí chất ‘bà ngoại sói’. (chị sốc nặng a)

Cho ta xin! Đặt gương mặt này ở hiện đại dỗ trẻ con, bọn chúng đều chạy mất dép có được không!

Một! Điểm! Cũng! Không! Hiền! Hậu!

Trong lòng Cố Khanh ảo tưởng “Có lẽ mình cũng không tệ như vậy” hoàn toàn vỡ nát.

Không được làm tiểu mỹ nữ mà ngay cả bà nội xinh đẹp cũng không được làm. Cuộc đời nàng trực tiếp từ hai mươi sáu tuổi nhảy thành năm mươi sáu tuổi, hơn thế còn là lão phụ mặt sáu lăm tuổi năm sáu. Cố Khanh trong lòng ngoại trừ muốn chết thì chính là muốn chết.

Chết! Nhất định phải chết!

Chẳng sợ chết cũng không được quay trở về, chỉ sợ sống tại nơi này đến sau khi bị trúng gió. Liệt nửa thân gì gì đó, muốn chết cũng không được!!!

“Lão thái quân, mong người tự chăm sóc chính mình!”

Bên ngoài phòng, Hoa ma ma quỳ rạp xuống, cầm lấy tay Cố Khanh ở mép giường ôn hòa thủ thỉ:

“Người sinh bệnh, gương mặt xấu là bình thường, chờ khỏi bệnh có thể khôi phục. Huống hồ, trong phủ có nhiều nha đầu chải tóc trang điểm như vậy. Lão thái quân trong người tức giận khó chịu, nhìn qua gương tất nhiên thấy mình như vậy đó!”

Lời này cũng chỉ có Hoa ma ma dám nói. Hoa ma ma chính là tâm phúc mà Tín lão quốc công trước khi mất cố tình tìm về. Nghe nói bà là trưởng cung nữ tiền triều, Tín lão quốc công từng cứu bà, được bà đồng ý nên mời bà vào phủlàm ma ma hầu hạ lão phu nhân. Mặc dù không biết vì sao lão thái quân không hề trọng dụng bà ta, nhưng mọi người vẫn đối với bà thập phần tôn kính, cư xử với bà hoàn toàn không giống với các ma ma khác. Ngay cả người bà ấy ‘cung phụng’ cũng là người độc nhất trong phủ.

Trong phủ Quốc công lớn lớn bé bé đều gọi bà một tiếng “Hoa ma ma”.

Hoa ma ma nói lời này, đổi thành người khác chính là dĩ hạ phạm thượng (người dưới mạo phạm người trên). Được Hoa ma ma nói như vậy, thành lời khuyên giải chân tình.

Cố Khanh mặc dù không biết thân phận vị Hoa ma ma này, nhưng thấy người có thể làm được bà nội mình quỳ gối trước mặt thỉnh nàng bảo trọng thân thể, kiến nàng bất an cực kỳ.

Tuổi thọ nàng đang rời xa nàng đó!

“Hương Vân, Yên Vân, đem Hoa ma ma nâng dậy.”

Cố Khanh tìm tòi ký ức Khâu lão thái quân, biết được nhân vật được gọi Hoa ma ma này rất lợi hại. Khâu lão thái quân đối với nàng vài phần tôn kính, vài phần kiêng kỵ, còn thêm chút chán ghét?

Hương Vân cùng Yên Vân đỡ Hoa ma ma dậy, xem trên mặt lão thái quân cuối cùng không còn cái vẻ mặt dọa người như vậy, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Vừa rồi trên mặt lão thái quân có cái vẻ mặt “Sống còn gì vui”, thật làm cho người ta lo lắng.

Nếu chẳng may lão thái quân có việc gì, các nàng từ trên xuống dưới đều không có kết cục tốt. Nhất là nàng cùng Yên Vân là đại nha hoàn. Hai nàng đều đến tuổi thành hôn, lại là gia đình đông con, cũng có thể bị bán toàn bộ.

‘Nhất định phải chăm sóc tốt lão thái quân, nếu không có thể bị phạt bất cứ lúc nào!’. Trong lòng Hương Vân nghĩ như vậy. Thề nhất định phải mở to hai mắt trông trừng lão thái quân. Tuyệt đối không thể để cho ngài bị tức giận khó chịu.

‘Ta đến cùng là nên tuyệt thực, hay là thắt cổ?’Cố Khanh nhìn vẻ mặt trung thành tận tụy của Hoa ma ma và Hương Vân, trong lòng thầm nghĩ cách khiến toàn bộ bọn hạ nhân quên hết chuyện đã qua.

‘Nàng rất sợ đau a. Hiện tại hình như là mùa thu, nửa đêm cũng không có khả năng đốt than trong phòng. Có nhiều bà vú nha hoàn vây quanh như vậy, chẳng nhẽ muốn nàng đồng quy vu tận?’

Cố Khanh đau đầu tính toán làm như thế nào có thể chết.

‘Trời cao ơi, chẳng nhẽ muốn ta cắn lưỡi tự sát?’

A a a a a!!! Ông trời chẳng nhẽ thích trêu đùa người khác như vậy?
Bình Luận (0)
Comment