“Phu nhân, thế nào rồi, lão thái quân vẫn không chịu ăn chút gì sao?” Lưu ma ma tiến tới cầm áo khoác ngoài của Phương thị, dìu bà ngồi, thay bà xoa bóp bả vai.
“Đừng nói nữa, lại quỳ, lại khóc, lại cầu xin, bà cũng chẳng chịu ăn một miếng! Lão gia nói nặng một câu, bà đã che ngực chuẩn bị hôn mê…”
Phương thị cắn răng, nhíu mi nói ra:
“Nếu không phải hiện tại bắt buộc không thể có tang, thật muốn mặc kệ bà.”
Lưu ma ma nghiêng đầu nhìn cửa sổ.
“Yên tâm, ta bảo ta mệt mỏi, cho mấy nha hoàn đi xuống rồi. Hiện tại chỉ còn hai người chúng ta.”
Phương thị vỗ vỗ tay Lưu ma ma.
“Tốt lắm, ta cũng mệt mỏi, đỡ ta đến giường nằm nghỉ một chút.”
Lưu ma ma đỡ Phương thị nằm xuống giường, thay bà bỏ đi trâm cài đầu, khuyên tai… Bà duỗi thẳng tóc Phương thị, lấy ngón tay nhẹ nhàng mát xa da đầu.
“Phu nhân, nô tỳ thấy vẫn là tìm được nguyên nhân lão phu nhântuyệt thực mới ổn. Khi lão thái gia còn sống, đại gia mất, lão phunhân đau lòng như vậy cũng chưa từng muốn tuyệt thực qua. Lão thái quân là người nào cơ chứ? Từ khi lão thái gia còn theo vua, bà một tay chăm ba đứa bé. Thời điểm loạn quân tàn sát thôn dân, bà trực tiếp ném nữ nhi đi để bảo vệ hai nhi tử. Loại người nhẫn tâm như vậy mà nói vì bị Duệ thiếu gia chọc tức mà tuyệt thực, càng nói càng thấy không tin được.”
Lưu ma ma tiếp tục xoa ngáy Phương thị.
“Chắc là giả bộ đi. Lão thái quân cũng không vì việc đó mà ồn ào đòi hỏi gì. Nhưng mà nếu lão thái quân lấy tuyệt thực làm dáng thì cũng chỉ hai bữa là thôi, mà nay người nói bà không ầm ĩ, không làm khó, cứ thể nhịn đói ba bốn bữa…”
“Ý của ngươi là?”
“Nô tỳ đoán có phải hay không là bị yểm bùa? Sau khi ngất cũng có khả năng ba hồn lìa thân thể, đến lúc ấy có đồ bẩn nào thừa dịp đó mà nhập vào…”
“Không thể nào? Thần trí lão phu nhân nhìn qua rất tốt mà!”
Phương thị bị dọa ngồi bật dậy. Bà mặc dù không phải phụ nữ mảnh mai nhưng khi nghe tới mấy chuyện quỷ thần cũng không khỏi toàn thân phát run.
“Vấn đề chính là ở chỗ này. Lão thái quân kể từ khi bị tật run tay, người thấy bà có bao giờ thể hiện ra rõ ràng như vậy?”
Lời nói Lưu ma ma khiến Phương thị rơi vào trầm tư.
Trong Trì Vân viện, Cố Khanh cũng không biết được Phương thị đang tìm bà thầy bói “đối phó” chính mình. Chuyện nàng muốn làm duy nhất tại thời điểm này là đi ngủ. Ngủ thì dạ dày cũng không thấy khó chịu như giờ.
Nàng khẳng định mình sẽ không chết vì đói mà chết vì suất huyết bao tử.
Bụng đói liên tiếp bốn bữa liền, phu thê quốc công đều đến cầu xin, con trai quốc công là cháu nội Khâu lão phu nhân này cũng đến xin qua. Cũng may chuyện nàng tuyệt thực còn chưa có truyền ra bên ngoài phủ. Hiện tại ngoại trừ Khâu lão thái quân và vài đứa con nối dòng thưa thớt thì những thân thích khác cũng không có đến ‘thăm’.
Cứ như thế, Cố Khanh ngay cả muốn ngủ cũng khó.
Vừa mở mắt bên tai liền văng vẳng “Lão thái quân người chịu khó ăn chút gì đi”, “Lão phu nhân người muốn ăn cái gì” các lời…Cố Khanh đói đến mức ngay cả sức lực bảo mấy nàng câm miệng cũng không có.
Hóa ra “khuyên ăn cơm” là nhiệm vụ đương nhiên phải không?
Nàng thiếu chút nữa ngất lịm đi lúc thái y đến, tiện ông ta cho nàng mấy lần châm. Từ đó về sau, người người trong phủ sợ việc xấu truyền ra ngoài, thái y kia cũng không thấy đến lần nữa. Bây giờ mỗi ngày đến khám mạch là một thầy thuốc họ Hồ, nghe nói là cả nhà làm nghề y, cũng là một vị đại phu nổi tiếng. Nhưng vị đại phu tay nghề tốt này mỗi ngày đến chuẩn xong cũng chỉ nói cái gì mà “lo âu quá độ, ruột trống máu không” lừa dối người khác.
Cố Khanh nghe xong cũng muốn cười sặc sụa. Cái “lo nghĩ” tất nhiên là có, đói bụng bốn bữa rồi, nhìn như người sắp chết, nàng có thể không lo nghĩ sao? Còn “ruột trống máu không” là cái quái gì, người tuyệt thực thì dạ dày có gì mà tiêu hóa?
Người sáng suốt đều nhìn ra nàng đang muốn chết thôi mà!?
Nàng ngẩn ngơ nằm trên giường, nghĩ tới nếu nàng đói thêm bữa nữa người nhà này chắc cũng không dễ nói chuyện như vậy, lại phái người đến xin hoặc là mời người khác đến.
Nếu đến lúc đó nàng nên làm thế nào mới được nhỉ? Cố Khanh cảm thấy “tuyệt thực” là chuyện tốt nhất từ nhỏ đến lớn nàng đã từng làm, cũng là chuyện nhức đầu nhất của nàng.
Nàng ở đây nghĩ tới làm thế nào để áp trả, mới trở mình lật qua lật lại cho cơ thể thoải mái một chút. Vừa mở mắt, đã thấy Hoa ma ma quỳ ở trên giường sợ hãi kêu lên.
Tôn ma ma vẫn ở bên ngoài ngây ngốc. Trong phòng chỉ có Hoa ma ma, Hương Vân, Yên Vân là nha hoàn hầu hạ.
Cố Khanh dùng dư quang ánh mắt lướt quan gian phòng, ánh sáng mờ nhạt, ban ngày ban mặt, cửa sổ đều đóng kín mít. Ngoại trừ Hoa ma ma đang quỳ trước giường, Tôn ma ma già cả đứng trước cửa, thêm Hương Vân Yên Vân còn mấy nha hoàn khác đều không thấy bóng dáng.
“Nô tỳ biết rõ lão phu nhân luôn không chào đón nô tỳ, nhưng có mấylời nô tỳ không thể không nói.”
Hoa ma ma bày ra vẻ mặt nghiêm túc, đoan đoan chính chính quỳ gối.
“Mệnh nô tỳ là Lão quốc công cứu, mà hiện tại nô tỳ không muốn vìlão thái quân vô tình mà đại họa lâm đầu!”
Chiêu này trong Tam Quốc Diễn Nghĩa thường gặp a! Cố Khanh thấy mấy mưu sĩ động một tý là kêu to “Chủ tử, người làm thế muốn đại họa lâm đầu à!” câu này ấn tượng khắc sâu. Hoa ma ma đây là muốn mình chú ý?
Đáng tiếc nàng cũng không phải là Khâu lão thái quân, Hoa ma manói lời này sai đối tượng rồi. Nàng đã chuẩn bị đầy đủ để chết, quản phủ này như thế nào làm gì? Nàng lại càng không phải là mẹ ruột, bà ruột của bọn hắn!
“Lão thái quân, ngài tuyệt thực, nếu xảy ra việc gì, người đầu tiên gặp nạn là Duệ thiếu gia. Ngài nếu không xong, tất cả mọi người đều cảm thấy nhất định là Duệ thiếu gia hại ngài thành như vậy. Ngài có phong hào cáo mệnh trong người, Duệ thiếu gia lại là đứa bé không có tước vị gì. Nói bất kính một tý, lão thái quân người không hiểu gì quốc pháp, nhưng nô tỳ là người từ trong cung ra, thấy việc như vậy đã nhiều. Duệ thiếu gia chống đối lại bà nội, khiến bà nội bức tử, nhất định bị trị tội “ngỗ nghịch” đó.”
“Ngỗ nghịch là tội lớn ác tày trời, hình phạt là lột da tuyên thảo, ma cốt dương bụi! Đại gia chỉ còn một đứa bé như vậy, người đây là muốn đại lão gia tuyệt hậu, đến cả người thắp hương trước mộ phần cũng không có sao?”
Mí mắt Cố Khanh run lẩy bẩy. ‘Ma cốt dương bụi’ nàng hiểu, đó là nghiền xương thành bột, còn ‘lột da tuyên cỏ’ là cái gì? Nhưng mà bất kể là cái gì, nghe thôi đã biết là hình phạt cực kỳ đáng sợ.
Là một người hiện đại, Cố Khanh rất khó lý giải tại sao lại có cực hình đáng sợ như vậy. Nghe thấy đứa bé con kia bởi vì cùng tổ mẫu nói hai câu thôi mà bị lột da dương bụi. Dù Cố Khanh muốn vứt bỏ túi da này như nào đi chăng nữa cũng nhịn không được mà đau lòng thay bé.
Nét mặt Hoa ma ma không giống một tý nào đang nói chuyện ghê sợ, như thể nó chẳng liên quan gì đến bản thân. Nhưng nếu để ý kỹ, ánh mắt của bà đã bán đứng bà. Bà lúc này đang cẩn thận nhìn chăm chú mặt Cố Khanh, ngay cả một cái nhăn mày cũng không bỏ qua. Bà biết Khâu lão thái quân có nghe lời của bà, bà cũng biết lão phu nhânkhông phải giống người ngoài nói là hồ đồ muốn tuyệt thực.
Có phản ứng là tốt rồi! Có phản ứng là có thể hốt thuốc chữa bệnh.
“‘Lột da tuyên thảo’ chính là đem da đầu của người đó lột xuống, rót thủy ngân vào. Làm như vậy, da trên người đó sẽ tróc xuống nguyên vẹn. Sau đó người ta đem củi nhồi vào da cho thành hình nguyên dạng ban đầu, đem đi diễu phố trên đường cái. Duệ thiếu gia vẫn chỉ là đứa nhỏ, người đốt củi chắc làm khuôn nhỏ một tý. Chờ sau khi da tróc thịt bong hết, xương cốt còn bị mài thành bột phấn, bay tứ phương theo gió…” (Edit: tui chém đoạn này!)
Hoa ma ma nhìn trên mặt Cố Khanh rốt cuộc có chút biểu cảm, tiếp tục kiên trì nói.
“Ngài không cần phải áy náy Duệ thiếu gia còn nhỏ, phủ Tín quốc công ta bỏ tước vị thì Duệ thiếu gia cũng không bị đối xử như vậy nữa. Quốc công phu nhân mặc dù là người từ bi, nhưng cũng không có nghĩa là không có tâm tư riêng. Duệ thiếu gia tại sao lại đến chống đối ngài? Hắn làm sao mà biết được những thứ hồi môn của đại phunhân? Ai nhiều miệng? Minh thiếu gia cũng đã bảy tuổi a!”
“Lão thái quân, ngài nhớ đến Đại lão gia đã mất nên mới tức giận như vậy giúp đỡ Duệ thiếu gia. Duệ thiếu gia bây giờ trông cẩm y ngọc thực nhưng thật ra nguy cơ chồng chất…”
Lúc Hoa ma ma nói hình phạt ‘lột da dương bụi’ kia, Cố Khanh nghe thấy da mặt còn kéo căng một lúc. Nhưng lại nghe đến ‘bí mật công phủ’ gì đó, Cố Khanh không có tý phản ứng nào.
Vốn dĩ a, thằng bé kia mình cũng chưa thấy qua. Nàng không lấy chồng nên của hồi môn gì đó nàng lại càng không rõ. Ai muốn cầm thì cầm đi!
Tôn tử nói không được, vậy nói sang con.
“Ngài không thương tiếc Đại lão gia đã mất thì nói lão gia hiện tại trong phủ. Ngài vạn nhất có mệnh hệ gì, quốc công gia vừa mới được thăng chức lên “Binh bộ thị lang” sẽ bị người tóm gáy. Nếu hoàng thượng mà có lòng muốn thu quyền, vậy thì lão gia bị tước vị, giáng chức cũng có thể. Hiện tại lão gia cũng không phải như Lão quốc công trước kia, quốc công gia cũng không có tài cán được như Lão quốc công, khiến hoàng thượng không bỏ xuống được! Ngược lại, nếu bây giờ lão gia ngã xuống, cả quốc công phủ liền chấm dứt!”
“Nói tiếp đến Hương Vân, Yên Vân hai nha hoàn kia, còn cả toàn bộ hạnhân trên dưới trong viện, đều dựa vào ngài mà sống. Ngài vạn nhất có việc gì, chúng nô tỳ mấy cái nha hoàn hầu hạ người không chu toàn lại càng thảm hơn. Hương Vân các nàng đại khái là sẽ bị kéo ra ngoài bán. Mấy nàng ý đều là con của gia bộc trong phủ, cha mẹ đều là người hầu của phủ, chỉ sợ do họ nên toàn bộ cũng bị đuổi ra ngoài. Những người làm công việc thô ngoài kia, tính mạng có thể giữ lại hay không là cả một vấn đề! Lão thái quân, dù gì chúng nô tỳ cũng hầu hạ ngài nhiều năm như vậy, xin người thương xót!”
Hoa ma ma hơi hơi bực mình.
Vị Khâu lão thái quân này không có đọc qua sách vở gì, ngay cả chữ cũng không biết, nói đạo lý đối nhân xử thế, người bình thường cũng không cần diễn giải nhiều như vậy. Nếu đổi lại là một chủ tử khác, bà cần gì nói kỹ càng thế.
Đúng là đối với lão phu nhân nằm trên giường này, không đem lợi và hại nói rõ là không được. Hơn nữa, vị này lúc bướng lên ngay cả Lãoquốc công quá cố cũng không có biện pháp, chỉ có thể chiều theo.
Bà đã nói đến mỏi mồn, hết cả nước cả cái rồi đó. Nếu là lão thái quân trong phủ khác, vì đại sự hưng thịnh của gia tộc, coi như có muốn chết cũng cố giữ lấy một hơi tàn.
Lão phu nhân đây thì hay rồi, ngoại trừ lúc nghe thấy ‘lột da’ mí mắt rút rút một tý, thời điểm khác đều dáng vẻ sừng sững bất động. Bà ngây người trong cung nhiều năm như vậy rồi, loại chủ tử gì cũng gặp qua, giống vị ích kỷ đang nằm trên giường này, trừ suy nghĩ của mình ra, ai sống ai chết đều mặc kệ. Đây là người đầu tiên đấy!
Còn sống tốt biết bao, muốn chết làm quái gì?