Lão Tài Xế Thụ Và Lão Công Trym Lớn Sống Lạn Nhà Ống

Chương 2

Thứ 6, Tô Cần tự chỉnh trang lại bản thân.

Tuy anh không quá đẹp trai nhưng cũng mắt ngọc mày ngài, khuôn mặt ưa nhìn, dáng vẻ cũng rất được. Mặc dù đã 29, nhưng khuôn mặt lại khá non, nếu nói là sinh viên Đại học mới tốt nghiệp cũng không quá.

Tô Cần nghĩ về cuộc hẹn sắp tới, nội tâm nhỏ bé không ngừng thổi bong bóng. Mặc dù anh rất muốn kéo đối phương lăn giường, nhưng vị này vừa thấy thì biết là một tên cổ hủ, độ khó so với mấy người trước sẽ cao hơn nhiều. Anh cũng không định mặc mấy bộ đồ khêu gợi, đứng trước tủ quần áo cả nửa ngày, mới chọn được một chiếc T-shirt màu trắng, thế nhưng cổ áo lại quá rộng, vô tình khoe ra phần gáy đẹp đẽ cùng xương quai xanh tinh xảo.

Anh cũng không có ý định cao su, đúng giờ hẹn cũng đã tới phòng bao đặt trước.

Tô Cần đứng ở cửa nhìn xung quanh lại không thấy đối phương, vì vậy đành gửi tin nhắn cho Khâu Ngạn Quân. Anh ta trả lời khá nhanh, sau đó bảo anh nói tên sẽ có nhân viên phục vụ dẫn anh vào.

Cảnh Hòa Hiên là nhà hàng cơm Trung lâu năm, đồ ăn ở đây đều là món Quảng Đông, kinh doanh nhiều năm như vậy vẫn cứ phát đạt, danh tiếng vô cùng tốt, hương vị khá tuyệt. Tô Cần tuy thuộc tầng lớp trung lưu, nhưng thói quen điểu ty (1) cũng không tăng theo thu nhập, anh vẫn thích vùi ở nhà ăn mấy món ăn không có chút dinh dưỡng nào. Vóc người hiện tại cũng là do thường xuyên tập luyện mà có. Thế nên ở thành phố Y nhiều năm, đây là lần đầu tiên anh tới nhà hàng này.

Tất nhiên đấy cũng không phải là trọng điểm.

Tô Cần được nhân viên phục vụ dẫn tới một phòng bao nhỏ, lúc nhìn thấy người kia mắt sáng lên – đúng là một người trung thực, vẻ ngoài của Khâu Ngạn Quân khiến anh khá thỏa mãn.

Đối phương có vẻ vô cùng nghiêm túc. Cho dù ngồi một mình trong phòng bao nhưng dáng ngồi tựa như tùng trúc, sống lưng thẳng tắp, khoảng cách giữa lưng với ghế bằng một nắm tay. Hết như anh suy nghĩ, toàn thân Khâu Ngạn Quân tràn ngập hơi thở học thuật, kính mắt gọng vàng, mái tóc đen dày mềm mại được vuốt ngược ra phía sau lộ cái trán trán trơn bóng. Tuy đeo kính nhưng ánh mắt lấp lánh có thần, lông mày rậm, sống mũi cao thẳng, thoạt nhìn thành thục tin cậy, môi hình tim, cánh môi no đủ, màu sắc hồng hào, khiến người nhìn cảm thấy rất dễ chịu.

Tất nhiên, trong đầu Tô Cần cũng YY một chút, ví như Khâu Ngạn Quân này là tri thức tầng lớp cao, vẫn khiến người ta có chút cảm giác với không tới, khiến anh – người đã lăn lộn nhiều năm trong ban biên tập chùn bước. Trên thực tế, nếu không phải Khâu Ngạn Quân đưa ra lời mời, anh cũng sẽ không dám, à, không có hứng thú cũng đối phương tiến thêm một bước.

"Tô tiên sinh, ngài đến rồi." Khâu Ngạn Quân đứng lên, vô cùng galant kéo ghế cho anh.

"Anh đừng khách khí như vậy..." Lần đầu tiên được đối xử như vậy, Tô Cần có chút câu nệ "Gọi Tô Cần là được rồi."

"Được" Khâu Ngạn Quân ngồi xuống chỗ của mình "Tôi cũng không biết khẩu vị của ngài như thế nào, mấy món ăn của nhà hàng này khá ngon nên tôi tự gọi món tước, mong ngài có thể thông cảm."

Lại nữa rồi – hết ngữ khí lại tới kính ngữ.

Tô Cần cẩn thận quan sát đối phương, nhẹ giọng: "À... Khâu Ngạn Quân phải không? Anh không cần dùng kính ngữ với tôi đâu."

Khâu Ngạn Quân hơi cương lại rồi lập tức cười nói: "Thật xin lỗi, cái này là thói quen của tôi rồi, cũng không thể sửa luôn được. Lúc trong phòng nghiên cứu mấy đồng nghiệp nữ cũng nói vậy với tôi, nếu ngài... anh đã nói vậy, tôi sẽ cố gắng không sử dụng nữa."

Thấy anh ta cười ngại ngùng, Tô Cần thầm nghĩ, người này vẻ ngoài rất tốt nhưng lại ngây thơ như vậy, người đàn ông lễ phép như vậy cũng không còn nhiều, ánh mắt chăm chú nhìn khiến người bình tĩnh như Khâu Ngạn Quân cũng có chút bối rồi.

"Xin hỏi – trên mặt tôi có cái gì sao?"

"Không có mà" Tô Cần bật cười, ánh mắt cong như vầng trăng non "Chỉ cảm thấy anh rất đáng yêu."

Khâu Ngạn Quân nghe vậy lại càng xấu hổ, lộ ra vành tai đỏ hồng, nhưng lại cố gồng mình nghiêm túc: "Đây là lần đầu tiên gặp nhau, tôi xin tự giới thiệu trước. Hiện tại tôi đang làm trong phòng nghiên cứu, thu nhập ổn định. Bên cạnh đó tôi cũng đầu tư chút ít, một năm hơn trăm vạn. Có nhà có xe trong thành phố, chưa từng quen ai..."

"Dừng, dừng một chút ——" Tô Cần giơ tay ra giấu "Cái này.... Anh không cần phải nói chi tiết như vậy, chúng ta không phải.... Ấy? Anh chưa từng yêu đương?"

Có lẽ chưa từng nói chuyện yêu đương khiến Khâu Ngạn Quân hơi ngượng ngùng, hắn rũ mặt nhỏ giọng đáp "Phải" rồi im lặng không nói. Nhưng lông mi dài rậm kia chớp một cái, gò má trắng nõn ửng hồng khiến Tô Cần ngứa ngáy không chịu được, giống như bị lông chim lướt nhẹ một cái, chỉ muốn đùa giỡn đối phương.

Tô Cần bị sắc quyến rũ ngơ ngẩn vài phút, ánh mắt càng lúc càng nóng, cho đến khi Khâu Quân Ngạn dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn anh, anh mới dần thanh tỉnh.

Tô Cần đằng hắng một tiếng hỏi: "Có thể cho tôi hỏi một chút, năm nay anh bao nhiêu vậy?"

"Tôi không tổ chức sinh nhật, qua năm nay mới 25."

"Mọe nó ——" Trong lòng Tô Cần kinh ngạc không thôi "Hóa ra người này còn nhỏ hơn anh 4, 5 tuổi, Thái hậu làm sao vậy, sao lại gới thiệu một bạn nhỏ cho anh vậy?"

Tự thấy bản thân lố quá mức, Tô Cần liền tỏ vẻ kinh ngạc: "Cậu còn trẻ vậy mà đã là nhà khoa học, thật là lợi hại. Khác xa tôi, gần 30 rồi mà vẫn lăn lộn biên tập."

Khâu Ngạn Quân ngại ngùng cười, gò mà hiện lên lúm đồng tiền khiến anh càng thêm rung động. Hắn theo bản năng cười khách khí: "Không thể nào, chẳng qua tôi học Đại học sớm hơn một chút thôi."

"Thế là quá siêu rồi" Tô Cần thật tâm khâm phục đối phương "Tôi ấy, hiện đang làm trong ban biên tập tạp chí thời thượng hạng hai trong nước, mỗi ngày cùng một nhóm người tranh đoạt, lại còn bị sếp chèn ép."

Khâu Ngạn Quân cười cười: "Ngài.... Chuyện của anh tôi đã nghe dì kể rồi, Tô tiên sinh cũng đừng tự coi nhẹ bản thân."

Tô Cần uống một ngụm trà Phổ Nhĩ (2) hoa cúc, nói: "Tôi có thể hỏi, tại sao cậu lại có hứng thú với tôi không?"

Đối phương ngại ngùng đáp: "Từ trước đến giờ tôi chưa từng yêu đương, chỉ là lúc nhìn ảnh của anh thì trực giác nói cho tôi biết —— tôi động lòng. Từ trước đến giờ tôi chỉ làm bạn với đủ loại dữ liệu, đó là lần đầu tiên tôi có cảm giác đó. Mặc dù theo chủ nghĩa vô thần, nhưng tôi nghĩ, cái đó, gọi là vận mệnh an bài."

Lần đầu tiên Tô Cần thấy được một người có thể nói chuyện tình yêu sét đánh một cách thẳng thắn đến vậy, khiến anh rối bời một nùi.

Khâu Ngạn Quân hỏi: "Xin hỏi ngài... Lúc trước anh có đối tượng không? Tôi cũng không hiểu rõ lắm, nhưng tôi biết, những người như chúng ta rất khó tìm được một đối tượng lâu dài. Hôm nay nói nhiều như vậy, bởi tôi muốn cùng ngài tìm hiểu sâu hơn, không hề có ý đùa giỡn. Mặc dù đây là lần đầu tiên tôi yêu đương..."

Lão tài xế có một rổ kinh nghiệm như Tô Cần nghe đối phương thẳng thắn như vậy có chút nghẹn lời. Khâu Ngạn Quân – một người vừa chân thành vừa đơn thuần như vậy, anh có cảm giác mình như một vết mực rớt lên tờ giấy trắng ấy, nói có chút giả tạo, nhưng lại có chút sung sướng. Mặc dù phong lưu lão luyện, cũng từng mong sẽ có một tình cảm lâu dài. Nhưng ở trong giới này đã lâu, chia chia hợp hợp, đùa giỡn lừa hôn anh cũng đã thấy nhiều, nên cũng chẳng tin tưởng tình yêu lắm.

"Trước kia tôi cũng từng qua lại với vài người, nhưng cuối cùng vẫn chia tay." Tô Cần ậm ờ đáp, cũng muốn né tránh vấn đề này.

====

(1) Điểu ty: những người sống dưới đáy xã hội

(2) Trà Phổ Nhĩ: (Tìm hiểu thêm tại Đây)
Bình Luận (0)
Comment