Lão Tướng

Chương 43

Editor: Xử Vi Thanh [Tiểu Sam]

Dựa vào toàn bộ phương hướng nghiên cứu của Trình Tụ đối với Viên Kha, đặc điểm kỹ thuật của hắn ta có thể dùng hai từ khái quát "vững như thành đồng" "phòng thủ phản kích", với "công nhanh" "tránh mau" năm đó của Lâm Doanh hoàn toàn tương phản.

Lúc Trình Tụ vừa mới bắt đầu nghiên cứu, chưa từng nhìn thấy đối phương đánh, thì hận không thể túm lấy Viên Kha bỏ chạy, nhưng nhìn lâu rồi, thì nhìn ra cách thức.

Mặc dù Viên Kha sở trường phòng thủ, cũng không phải dùng cơ giáp của mình ngạnh gánh, mà là khéo léo dùng mánh khóe giảm bớt lực, đem công kích của đối phương giảm đến thấp nhất, hao tổn lực nâng tới cao nhất, dĩ dật đãi lao*. [dùng khoẻ ứng mệt; đợi quân địch mệt mỏi rồi tấn công (trong chiến đấu dùng thế thủ bồi dưỡng lực lượng chờ quân địch mệt mỏi, mới tiến đánh)]

Loại lối đánh này, cùng với "tránh mau" của y có hiệu quả tuyệt vời như nhau.

Bởi vì chiến thuật của Viên Kha là tự thành một phương, hai người cũng không chung đường, Trình Tụ có thể chỉ điểm so sánh chút chỗ trống, đã có chút cải tiến cước pháp của hắn ta, đặc biệt là "đi dạo trong mây", đem khu vực hoạt động dưới chân của hắn kéo dãn càng rộng, khiến phạm vi công kích đối phương rộng hơn.

Thoạt nhìn là một bước nhỏ của cải tiến, đối với bản thân Viên Kha mà nói, là cần chiến thuật mới mài dũa lại một lần nữa. Sau khi hắn ta lấy được cải tiến, tâm tình phập phồng, đầu tiên là bài xích, nhưng tự tìm tòi hai lần, lại cảm thấy khả thi, như vậy vài lần, cuối cùng lòng ngứa khó nhịn, tự mình đánh tới căn cứ của sao Thủ Đô.

Trùng hợp Trình Tụ vắng mặt.

Thiên tài nhỏ mười tuổi, tất cả mọi người rất rộng khoan dung, còn tranh nhau giúp y đánh yểm trợ, một người nói y cảm lạnh nóng sốt, ở bệnh viện lấy số. Một người nói y trên ói dưới chảy, nằm ở nhà... Cách xử lý không được hoàn hảo, sơ hở trăm chỗ, nhưng giữ được ý chân thành.

Trước khi gặp mặt, phần ấn tượng của Viên Kha đối với y là tám phần, nghe vậy lập tức rớt còn bốn phần. Hắn ta trời sinh nghiêm cẩn, cuộc đời ghét nhất chính là loại người ỷ vào thiên phú, ba ngày đánh cá hai ngày phơi lưới này.

Những người khác nhìn hắn ta đen mặt, lập tức đoạt mệnh liên hoàn CALL Trình Tụ quay về.

Lúc này Trình Tụ đang ngồi ở nhà hát Tinh Kỳ Thiên xem Tào Khải Trí lần đầu tiên trong cuộc đời ở trước công chúng diễn thuyết Chính trị. Để tránh khán giả quá ít, chống đỡ không nổi tình cảnh, Triệu Viễn Chúc còn cố ý đưa nhóm fan của vài ngôi sao vào trong, lấy hình thức tặng chữ ký của ngôi sao kéo một nhóm người sang đây.

Người trẻ tuổi của nhất lưu*, tự mang vật tiếp ứng ngồi ở phía dưới, tràn đầy bầu không khí vui sướng của concert. [có thể hình dung là mau lẹ, liên tục không ngừng]

Tào Khải Trí ở dưới đề nghị của mọi người mặc một thân tây trang màu xám bạc, khuôn mặt anh tuấn quét một tầng phấn, phủ lên làm lụng vất vả bôn ba của mấy ngày nay, thần thái hết sức phấn khởi.

Cậu ta vừa ra sân, dưới bục đã phát ra tiếng hoan hô. Người trẻ tuổi đối với soái ca luôn luôn vui lòng cho tiếng vỗ tay.

Tào Khải Trí hai tay đặt ở trên bục, ánh mắt mỉm cười chậm rãi đảo qua toàn trường, giống như đều làm thân mật tiếp xúc với từng ánh mắt của mọi người, chạm tới Tào Hi và Trình Tụ thì, cậu ta mới hơi chút dừng lại, nhưng rất nhanh lại thu về.

"Trước khi lên sân khấu, tôi nhận được rất nhiều tin tức, phần lớn là nhìn yếu kém của tôi, cho là tôi còn không đủ năng lực đứng trên bục. Bọn họ không biết là, từ lúc hơn hai mươi năm trước, tôi đã thành thói quen đứng ở trên bục rồi. Một lần gần đây nhất hẳn là kiểm tra nhập học vào trường tiểu học của mẫu giáo nhà thờ Mary."

Phía dưới truyền đến tiếng cười thân thiện.

Tào Khải Trí: "Tôi được trúng tuyển, sau đó lấy được thánh tích tốt nghiệp vẻ vang xếp hạng nhất của kiểm tra đánh giá tổng hợp mỗi một năm. Ngay sau đó tôi lại đi vào tiểu học Tứ Hải, Đại học Thủ Đô phụ trung, Đại học Thủ Đô... Luôn là thành tích ưu tú, không phải tự biên tự diễn, đây là một loại đánh giá giản dị nhất của giáo viên cho tôi. Tôi chẳng bao giờ phụ lòng bất kỳ một ai giao cho tôi kỳ vọng cao cả, cũng chứng minh tính quyết định này vô cùng chính xác để tôi thông qua tư cách khảo hạch. Hiện giờ, phím đèn xanh ở trong tay của các bạn, đến phiên các bạn làm ra quyết định chính xác mang tầm vô cùng quan trọng này."

"Sau khi làm ra quyết định này rồi, các bạn sẽ nhận được lợi từ những mặt nào đây? Đầu tiên, là bảo hiểm y tế..."

Trình Tụ nhịn không được quay đầu liếc mắt nhìn Tào Hi.

Tào Hi mặc dù không nhìn y, lại phối hợp nghiêng đầu sang, để y nói thầm.

Trình Tụ: "Tôi nghĩ rằng cậu sẽ kiến nghị Tào Khải Trí tiến hành cải cách giáo dục."

Tào Hi thấp giọng đáp: "Căn cứ số liệu thống kê mấy năm gần đây, tỷ lệ kết hôn của quốc gia và tỉ lệ sinh đẻ liên tục giảm thấp, giáo dục đã không phải là trọng điểm quan tâm của mỗi hộ gia đình. Bảo hiểm y tế, thuế thu tăng giảm mới là vấn đề bọn họ quan tâm hơn cả."

Trình Tụ nhướng mi, cười như không cười: "À, chính khách."

Tào Hi lập tức phủi sạch quan hệ: "Tôi chỉ là phỏng đoán cái nhìn của Triệu Viễn Chúc, dù sao, bài diễn thuyết là hắn chuẩn bị."

Máy truyền tin của Trình Tụ rung động hai cái, y cúi đầu nhìn thoáng qua, như không có chuyện gì xảy ra rồi đóng lại.

Chờ ngày thứ hai Trình Tụ đi làm, vừa vào cửa đã phát hiện bầu không khí thoải mái đó giờ trở nên cực kỳ căng thẳng nghiêm túc, đồng nghiệp quen biết nhìn y, liều mạng chóp mắt, muốn ám chỉ gì đó.

Người lãnh đạo trực tiếp từ phòng làm việc đi ra, cái trán còn toát mồ hôi lạnh, thấy y thì tròng mắt cũng lớn một vòng: "Trình Tụ, thân thể em thế nào rồi? Đỡ một chút rồi chứ?"

Trình Tụ cắm hai tay vào túi, chậm rãi đi vào cửa phòng làm việc, ló đầu vào trong nhìn.

Một thân ảnh cao lớn từ bên trong đi tới, vừa vặn ngăn ở cửa: "Ở đây tại sao lại có trẻ em?"

Trình Tụ ngửa đầu. Nhìn ra đối phương thân cao khoảng một mét chín lăm, mặc dù mang kính mát, nhưng nhìn từ mũi và môi lộ ra ở bên ngoài, chắc là...

"Viên Kha?"

Viên Kha lấy mắt kính xuống, từ bên cạnh y đi tới, ánh mắt lợi hại mà quét một vòng: "Trình Tụ đâu?"

Trình Tụ: "Bị không lễ phép của chú tức chết rồi."

Viên Kha nghĩ ra gì đó, có hơi không thể tin xoay người cúi đầu nhìn y: "Nhóc là Trình Tụ?"

Trình Tụ: "Cháu nghĩ chú sẽ nói, cửu ngưỡng đại danh."

Viên Kha trên dưới quan sát y vài lần: "Nhóc là người lùn*?"

[Bệnh lùn được gây ra bởi một bệnh di truyền, gây ra sự tăng trưởng không cân xứng của tầm vóc và xương ngắn. Gây ra sự chậm phát triển thể chất do bài tiết hormone tăng trưởng không đủ do nhiều lý do. Nguyên nhân của bệnh lùn có thể được quy cho hai khía cạnh: yếu tố bẩm sinh và yếu tố mắc phải]

...

Trình Tụ nắm lấy người lãnh đạo trực tiếp: "Đem phần thư kiến nghị của tôi cầm về!"

Cấp trên: "Đã đưa đi ra ngoài rồi."

"Để hắn ta ói ra." Trình Tụ nhìn cũng không thèm liếc mắt nhìn Viên Kha.

Các đồng nghiệp kinh hồn táng đảm, rất sợ Viên đế tức giận, dè dặt mà giải thích: "Nhóc ấy năm nay mới mười tuổi, học Cao nhị ở Thanh Dương phụ Trung, là một thiên tài."

Viên Kha lướt qua y, đi vào phòng làm việc: "Đi vào, chúng ta nói chuyện."

Trình Tụ quay đầu rời đi. Y sống hai đời, vẫn chưa có ai dám ở trước mặt nói y là người lùn! Cho dù chuyện xảy ra có nguyên nhân, thế nhưng chiều cao quá thấp vết sẹo này bị vạch trần ra rõ ràng, chảy mủ chảy máu, nhất là đời này cũng không có dấu hiệu khỏi hẳn, y dự định giận chó đánh mèo.

Viên Kha đứng ở trong phòng làm việc, trơ mắt nhìn y càng lúc càng xa, một lát mới tỉnh táo lại, chạy đuổi theo, lúc đuổi kịp người, Trình Tụ chỉ nửa bước nữa là đã bước ra khỏi cửa.

"Khoan đã." Viên Kha kéo cửa một cái, may mà Trình Tụ rút chân mau, không thì sẽ bước theo Dương Uy nối gót ngồi xe lăn rồi.

"Bộ pháp kia là ai cho nhóc?" Viên Kha nói, "Ai dạy nhóc?"

Trình Tụ cà lơ phất phơ mà dựa vào bên tường: "Ai dạy tôi nha? Mắc mớ gì tới chú hả?"

Viên Kha ở trong lòng mặc niệm: Đó là một đứa trẻ mười tuổi, nghìn vạn lần đừng muốn tính toán với nó. Khí đen trên mặt cuối cùng cũng tiêu bớt xuống chút, cố nặn ra một chút mỉm cười tự cho là hòa ái dễ gần: "Vừa rồi chú có lỡ lời, xin lỗi."

Trình Tụ cuối cùng cũng cho hắn ta một con mắt rồi: "Vậy chú nói, sau này tôi có thể cao được hai mét hay không?"

Viên Kha cẩn thận quan sát dáng vẻ của y, vô cùng kiên định cho ra dự đoán: "Không thể."

Cơ hội hòa thuận cuối cùng cũng bị hắn ta vô tình lãng phí, Trình Tụ cười ha ha lại muốn đi, Viên Kha lúc này ngược lại cũng không ngăn y, đi theo phía sau y, y đi đâu đi theo chỗ đó.

Đi ngang qua tiệm bánh ngọt, Trình Tụ thấy được một loại mới ra, nhịn không được dừng bước lại, sờ sờ cái bụng.

Nếu nói là đời này so sánh với đời trước, y có thay đổi lớn gì đây, thái độ bao nuôi đối với y tuyệt đối khác biệt. Đời trước, lúc y được giáo viên nhận nuôi, nội tâm còn rất chính trực, học tập cho giỏi, mỗi ngày hướng về phía trước, muốn trở nên nổi bật báo đáp ân tình, trả lại cho xã hội; đời này, lúc Tống Dục nuôi y, y nghĩ "Này nhá, mi đối với ta không có ý tốt, ta ăn của mi dùng của mi cũng là thiên kinh địa nghĩa", gặp được Tào Hi, "Ha ha, Thomas cũng là không có ý tốt!"

Cho nên, bụng nhỏ càng ngày càng tròn càng ngày càng căng.

Y thật sự có hơi sầu muộn.

Viên Kha nhìn tuổi tác bên ngoài của y cũng không hiểu rõ ràng, chỗ nào thấy nội tâm xoắn xuýt, cho là y trong túi khó xử, trực tiếp quẹt thẻ, đem bánh ngọt trong tủ kính đều gói lại.

Trình Tụ không từ chối, chẳng qua y vừa ăn vừa trừng hắn ta.

Viên Kha may mắn bản thân hiện giờ vẫn chưa kết hôn, trẻ con là một trong sinh vật không thể nói lý nhất trên thế giới. "Nhóc giờ nguôi giận rồi chưa?"

Trình Tụ hỏi: "Rốt cuộc chú muốn biết cái gì?"

Viên Kha hỏi: "Bộ pháp là ai sửa?"

"Tôi."

"Một mình nhóc?"

"Vừa rồi chú không nghe được bọn họ giới thiệu về tôi sao?" Trình Tụ liếm liếm cái thìa,"Thiên tài."

Nếu như bộ pháp thật là y tự mình sửa, đúng thật phải gọi là thiên tài. Không, không cần tự mình, cho dù có người khác chỉ dẫn, y có thể xem hiểu "đi dạo trong mây", đồng thời tham gia vào trong sửa chữa, cũng đã là thiên tài rồi. Hắn ta cũng có lòng yêu tài, gặp được nhân tài như vậy, cũng muốn thu nạp dưới trướng. Chẳng qua, tính tình của Trình Tụ khó chiều thực sự khiến người ta ăn không tiêu.

Hắn ta trái lo phải nghĩ, vẫn có chút không đành lòng vứt bỏ: "Có muốn suy nghĩ làm phụ tá cho ta hay không, điều kiện từ ưu."

"Nửa tháng sau tôi đã đi học rồi."

Viên Kha lúc này mới nhớ tới y vẫn là học sinh: "Sao Đồng Tệ cũng tốt, quên đi." Trường học của sao Đồng Tệ cho dù tốt, cũng không thể nào so sánh được với sao Thủ Đô. "Cuối tuần ta có thi đấu, nhóc tới xem không?"

Trình Tụ chìa tay: "Vé tàu đi lại, khách sạn, vé vào cửa thi đấu."

"Ta sẽ giúp nhóc sắp xếp tốt."

"Hai vé." Trình Tụ vươn hai ngón tay. Nếu như tự mình đi chơi, Tào Hi nhất định sẽ khóc lóc, bản thân thỉnh thoảng vẫn sẽ có chút lương tâm.

"Được." Viên Kha nhìn ra, Trình Tụ tuổi này, đúng thật cần người giám hộ đi theo.

Sau khi người thật gặp mặt với Viên Kha, Tào Hi rõ ràng cảm giác được số lần Trình Tụ nói tới hắn ta ít đi, nghiêm túc mà nói, cơ hồ là biến mất rồi. Mặc dù Tào Hi vui vẻ, lại lo lắng y bị oán ức gì đó, nhịn không được hỏi nguyên nhân.

Trình Tụ đương nhiên sẽ không nói, đối phương vừa thấy mặt đã nói y là người lùn, đem tất cả thiện cảm tích góp từng tí một đều quét sạch tới mười tám tầng địa ngục. Y nói: "Thấy ánh sáng chết*."

[Nghĩa mở rộng: Ví dụ, một số thứ đẹp đẽ tồn tại trong các tác phẩm giả tưởng, văn học hay phim ảnh và truyền hình. Một khi chúng thực sự được đặt trong môi trường thực tế, chúng trở nên dễ bị tổn thương. Do đó, "nhìn ánh sáng chết" cũng được sử dụng để mô tả khoảng cách giữa tưởng tượng và thực tế. Nó thường được sử dụng để mô tả hẹn hò trực tuyến. Các trao đổi giữa hai bên trên mạng để lại ấn tượng ở phía bên kia.]

Tào Hi: "Đó thua xa với cảm giác lúc gặp mặt của chúng ta."

Trình Tụ: "Đúng vậy, tôi khi đó muốn đánh nhau với cậu, thấy hắn ta cũng lười đá."

Tào Hi: "Nghe nói có một số động vật lúc động dục, đã muốn biểu diễn vũ lực để hấp dẫn ánh mắt."

Trình Tụ: "Có một số sinh vật thích nghĩ này nghĩ nọ, cho nên sau khi cổ bị xé rách rồi, còn không biết rõ vì sao."

Tào Hi đưa tay tháo ra hai nút trên áo sơ mi, thở dài: "Tôi vẫn chờ có người nhào lên, trước sau không đợi được."

Trình Tụ giơ tay lên gãi y.

Tào Hi vừa né tránh vừa cười: "Tôi hai ngày nữa có một cuộc thi biện luận, không thể mang vết thương lên sân khấu rộng để đồng cảm, quá khi dễ người rồi."

rình Tụ: "Cuối tuần đi tinh hệ Nguyên Bảo, tôi tính lên cậu rồi."

Tào Hi: "Anh không nói tôi cũng sẽ đi."

"Gần đây Tào Khải Trí tình hình thế nào? Có người nói hiệu quả của diễn thuyết không tệ?" Trình Tụ hỏi.

Tào Hi: "Đã có câu lạc bộ hỗ trợ* toàn quốc, hiện nay trên con đường của ngôi sao Chính trị đang cuồn cuộn. Thế nhưng, tỷ lệ ủng hộ vẫn đang xếp hạng vị trí thứ ba, kém hơn đảng Khoa Triển năm triệu phiếu của vị trí thứ hai."

[Câu lạc bộ hỗ trợ là một phiên bản nhỏ hơn của nhóm hỗ trợ chính trị. Nó xuất phát từ hình thức bỏ phiếu hoặc hỗ trợ lợi ích giữa các đảng chính trị. Phương tiện truyền thông phục vụ chính trị. Trong hoạt động của chương trình, có thể hiểu rằng việc cung cấp hỗ trợ đằng sau nó, nghĩa là, tổ chức người hâm mộ của ngôi sao, chỉ có các ngôi sao hiện diện của họ có thể tiếp tục. Tổ chức này có nguồn gốc từ Đài Loan và đã lan sang thị trường giải trí đại lục trong những năm gần đây.]

Trình Tụ: "Nếu như cậu ta tuyên bố số phiếu quá một trăm triệu thì ở tuồng chạy, có thể mang đến một sóng cao trào hay không?"

Tào Hi tỉ mỉ quan sát sắc mặt của y, giật mình nói: "Anh là nghiêm túc?"

"So với vàng thật còn thật hơn."

Tào Hi hít một hơi thật sâu: "May mà anh gia nhập quân bộ. Khoan đã, trước đây các anh ở quân bộ cứ đùa như vậy?"

Trình Tụ: "Vẫn là người ta trần người ta chạy."

"Vậy anh nhất định nhìn không ít rồi."

Ánh mắt Trình Tụ chậm rãi quét qua trái phải.

Tào Hi hỏi sâu kín: "Vóc người của Tống Ân Bình, Tưởng Chinh, Nhạc Đặc, Mã Triển Bằng, ai tốt hơn?"

Trình Tụ: "Cậu."

Hạnh phúc tới quá đột nhiên, lực phản ứng tôi thực sự kiêu ngạo của Tào Hi vậy mà không phản ứng kịp trước tiên, qua một lúc, Trình Tụ cũng sớm đã chạy ra ngoài chơi rồi.

Thi đấu dự tuyển mở ra trong khí trời sục sôi ngất trời của nhiệt huyết.

Vì để tránh cho đội mạnh gặp nhau quá sớm, thi đấu dự tuyển sẽ đem học viện chia làm ba bậc. Bậc một đội hạt giống, tổng cộng hai mươi hai đội, mỗi tổ hai đội, bậc hai đội thực lực, ba mươi ba đội, mỗi tổ ba đội, còn dư lại là đội tiềm lực, cũng là ba mươi ba đội, mỗi tổ ba đội.

Học viện Thanh Dương mặc dù thành tích hai năm qua giảm lợi hại, thế nhưng lấy tư cách đã từng là lão đại, liên minh vẫn cho nó một vị trí thể diện là tuyển thủ hạt giống, cùng tổ với nó theo thứ tự là:

Đại học Vọng Tân cùng là bậc một đội hạt giống.

Học viện Văn Cảnh, Đại học Xuân Dân, Đại học Đồng Sơn của bậc hai.

Học viện Tư pháp Đặc biệt, Đại học Mậu Tân, Đại học Cát Khánh của bậc ba.

Danh sách phân đội vừa ra, học viện Thanh Dương đã bị quần chúng chế giễu. Nguyên nhân không có nó, Văn Cảnh và Xuân Dân của bậc hai năm ngoái đều là sát nhập vào mười bảy ưu, so với Thanh Dương vòng loại đã bị out, mạnh ra quá nhiều. Mà Đại học Đồng Sơn lại là người thắng học viện Thanh Dương vòng đấu loại năm ngoái.

Có thể nói, ba chữ đội Hạt giống đối với học viện Thanh Dương mà nói, đơn giản là một loại sỉ nhục.

Các đoàn viên cơ giáp xã lấy đội trưởng dẫn đầu đều chặn internet của bản thân. Ngôn luận trên web sẽ kịch liệt, chỉ cần không nghe không nhìn, chẳng quan tâm, thì không thể nào xuống tay.

Trước thi đấu, đội trưởng mở ra hội nghị cổ vũ.

Cậu ta nói: "Chúng ta phải quyết sống mái! Nếu như thua, chúng ta sẽ chết chung!"

"Được!"

Các đoàn viên kích động vạn phần.

Tào Hi và Trình Tụ cảm giác mình hoàn toàn không cách nào dung nhập bầu không khí của hiện trường, lặng lẽ đứng ở trong góc phòng.

Đội trưởng đem vẻ vang của các thời kỳ xã đoàn từ tủ kính lấy ra, từng cái phô bày ra một lần: "Ngày hôm nay, những thứ này là sự kiêu ngạo của chúng ta. Ngày mai, những thứ này còn là sự kiêu ngạo của chúng ta!" Sau đó tay chùi chùi lên trên quần, lén lút nói với Thỏ học tỷ:

"Tiện thể lau chùi một tí rồi bỏ vào lại, nhiều bụi quá."

Thỏ học tỷ: "..."

Thi đấu dự tuyển trận đầu tiên, học viện Thanh Dương VS Đại học Mậu Tân.

Mặc dù học viện Thanh Dương hai năm qua bị thổ tào gay gắt, thế nhưng đối với Đại học Mậu Tân cũng sẽ không thua. Cho nên, quan tâm cuộc tranh tài này rất ít người, thẳng đến điểm số xuất hiện, mới khiến người giật nẩy mình.

Học viện Thanh Dương VS Đại học Mậu Tân, 10:1.

Điểm sáng lớn nhất của điểm số này cũng không phải chênh lệch xa của hai bên, mà là, từng đoàn đội mười người, mười so với một có nghĩa là, Đại học Mậu Tân bị diệt đoàn rồi! Mặc dù diệt đoàn ở trên lịch sử thi đấu cũng không tính quá ít thấy, nhưng thi đấu là có thời gian, ở trong thời gian quy định, đối phương diệt đoàn phe bản thân chỉ tổn thất một người, thực lực như vậy chỉ có thời kỳ đỉnh cao của học viện Thanh Dương mới có.

Vốn là học viện Thanh Dương không được coi trọng lặng lẽ mà cứu vãn lại một chút danh tiếng, đến trận thứ hai với Đại học Đồng Sơn thì, khán giả tăng lên không ít.

Nhất là học viện Thanh Dương tăng lên thực lực khiến người nhìn với cặp mắt khác xưa.

Hai là đại học Đồng Sơn năm ngoái đào thải học viện Thanh Dương, hai bên có thù cũ.

Thi đấu ngay từ đầu, đại học Đồng Sơn đã bất kể thương vong mà toàn tuyến áp lên.

Học viện Thanh Dương mặc dù có Tào Hi, cũng cảm thấy tốn sức. Một phút sau, đã có hai máy cơ giáp đồng quy vu tận bị loại, cùng lúc đó, Tào Hi cũng nhanh chóng giải quyết một máy, đồng thời kiếm chế binh lực của hai máy.

Đội trưởng và một gã đoàn viên liên thủ, trình diễn hai đánh một.

Tình cảnh không tính là đẹp, nhưng toàn bộ hành trình đích thật là học viện Thanh Dương đè ép đại học Đồng Sơn đánh, Tào Hi kiềm chế một phần ba binh lực, làm cho hiệu quả tấn công của đối phương không cách nào tổ chức đủ nhân thủ, trái lại bị đối phương mài dũa nhiều lần tới thất thủ.

Thi đấu sau cùng lấy 5 so với 3 chiến thắng.

Mặc dù con số chênh lệch không lớn, nhưng nhìn số liệu toàn trường, đại học Đồng Sơn hầu như không có sức đánh trả.

Hai trận thắng lợi sung sướng đậm khiến trên dưới cơ giáp xã của học viện Thanh Dương vui mừng khôn xiết. Đội trưởng nhịn không được lại khóc rồi, nhưng khóc vô cùng vui mừng. Tào Hi chờ bọn họ vui vẻ đủ rồi, mới đã kích: "Nếu như trình độ các người tiếp tục cứ như vậy nữa, không quá được ba trận nữa."

Nước lạnh quá lạnh, giội đội trưởng lạnh thấu tim, ngồi dưới đất run rẩy mà đánh bò cạp.

"Cậu có ý gì?"

Tào Hi: "Hai đánh một cũng phải mất thời gian gần sắp kết thúc mới giải quyết được, các người không biết ngượng như thế à?"

Đội trưởng chìa tay ra: "Việc ấy, là có nguyên nhân."

"Tôi đang nghe."

"Không phải là tôi quá yếu, mà là quân địch quá giảo hoạt."

Tào Hi quay đầu rời đi.

Đội trưởng nhào tới ôm chân của hắn, còn chưa ôm lấy đã bị vội tránh ra rồi.

Trình Tụ đi tới đá đá đội trưởng đang sợ hãi: "Từ giờ trở đi, toàn thể tham gia chiến thuật đặc huấn trước thi đấu!" Mặc dù Tào Hi nói là đoàn viên, nhưng hắn là chiến thuật gia chỉ đạo kỹ thuật, xã viên quá gà, bản thân khó có thể chối bỏ lỗi lầm.

Tào Hi nói sâu kín: "Thế nhưng anh ban ngày còn phải đi làm, quá cực khổ rồi."

Trình Tụ: "Ý của cậu là..."

"Từ chức đi!"

"Cũng được." Trình Tụ nói với đội trưởng, "Làm xong chuyến này tôi sẽ đi."

"Không!" Trải qua khoảng thời gian ở chung này, đội trưởng đã phát hiện chỗ tốt của Trình Tụ, thế nào bỏ được một pho tượng Phật lớn từ trong kẻ tay của mình chạy trốn như vậy. Hắn ta nắm lấy mắt cá chân của Trình Tụ, gào khóc: "Em đây là muốn trơ mắt nhìn anh đi tìm chết ư! Em quá ác độc rồi!"

"Đội trưởng!"

Các đoàn viên cũng bắt đầu rên rỉ mà gào khóc lên.

Tào Hi: "Nghe được anh phải đi, tôi cũng muốn khóc."

Trình Tụ nhướng mày: "Chỉ cần cậu khóc, tôi sẽ ở lại."

Tào Hi vừa muốn từ chối, thì thấy đội trưởng mang theo các đoàn viên khí thế hung hăng mà vây sang.

Tào Hi: "..."

Trình Tụ cuối cùng đem hai phần công tác đều chiếu cố tiếp, chẳng qua thời gian đi Vương quốc Hắc Sắc từ một tuần bốn lần giảm xuống một tuần hai lần, cũng may năng lực của y được Viên Kha tự mình tán thành, các đồng nghiệp nhìn y tuổi còn nhỏ, cũng rất thông cảm. Mà đặc huấn của y đưa ra cũng rất có hiệu quả, hai ngày rảnh rỗi, đã đem đội học viện Văn Cảnh bậc hai với 6:2 nắm kéo xuống.

Sau đó, thân phận đội hạt giống của học viện Thanh Dương danh xứng với thực.

Cơ giáp xã dần dần lên quỹ đạo, mà tranh cử lại lần thứ hai va phải đá ngầm. Mặc dù danh tiếng vài lần diễn thuyết của Tào Khải Trí không tệ, Triệu Viễn Chúc cũng thông qua truyền thông, liều mạng mà quét điểm cho cậu ta, nhưng là điển hình của bảo tốt không bảo hay.

Số liệu biểu hiện, phần lớn người tham gia bỏ phiếu hiện tay tập trung ở trong giữa bốn mươi đến sáu mươi tuổi, vấn đề quan tâm nhất là thuế suất, chữa bệnh, dưỡng lão. Mặc dù vài lần diễn thuyết của Tào Khải Trí đều dính đến mấy mặt này, thế nhưng tuổi tác khoảng chừng hai mươi khiến phần lớn cử tri đánh dấu chấm hỏi với uy tín và ổn trọng của cậu ta. Đồng thời, ảnh hưởng của Hoa Trường Lâm mang tới cũng chưa có hoàn toàn biến mất, nhưng có một nhóm người là cậu ta từ nhỏ tiếp thu giáo dục của Tào gia, là "phái quý tộc" ăn sâu bén rễ.

Trận đánh tinh hệ Nguyên Bảo sao Kim Tệ, là một trận đánh ký thác kỳ vọng cao cũng phiêu lưu cao nhất của Triệu Viễn Chúc.

Nhất là lấy tư cách một trong bốn những tinh hệ lớn, trình độ quan tâm quốc sự của cử tri tinh hệ Nguyên Bảo khá cao, là một trong những nơi tài chính thương nghiệp phát đạt, bọn họ đối với hướng đi của chính sách rất nhạy cảm, nếu như có thể giành được ưu ái của bọn họ, cho dù tự móc tiền túi ngồi phi thuyền, bọn họ cũng sẵn lòng nghìn dặm xa xôi mà đi nhảy lên một phiếu này.

Thứ hai, các trùm đại thương nghiệp của tinh hệ Nguyên Bảo mất đi đảng Bảo Ích, hiện giờ nhất định đang tìm người đầu tư kế tiếp. Ngoài trừ Chính đảng lâu năm tự có thực lực nhất định ra, lừa một một chút tiền lẻ, nâng đỡ một nhánh Chính đảng đang mềm rủ xuống mọc lên rất phù hợp phong cách lợi dụng trước sau của bọn họ. Đảng Quân Ích có bối cảnh quân đội bị loại bỏ trước tiên ra, bối cảnh học thuật của đảng Khoa Triển quá thâm hậu, lấy lý niệm của các trùm thương nghiệp là không hợp nhau. Tào Khải Trí mặc dù có bối cảnh Tào gia, thế nhưng, chỉ cần tin tức cũng đủ linh thông cũng biết cha con bọn họ đã trở mặt, còn là có tiềm lực đầu tư.

Đương nhiên, những ý nghĩ này là Triệu Viễn Chúc đơn phương, có thể không nhận được tán thành của các đại lão tinh hệ Nguyên Bảo là một chuyện khác. Hắn ta hiện giờ tích cực tìm kiếm con đường, lấy những đại lão này làm đường, trước mắt đã có mặt mũi, nhưng tình huống cụ thể còn cần mặt đối mặt mà tiếp xúc.

Cách diễn thuyết còn có hai ngày, Triệu Viễn Chúc mang theo Tào Khải Trí xuất phát trước thời hạn.

Cùng một ngày, Tào Hi chỉ huy xã cơ giáp học viện Thanh Dương kết thúc thi đấu với học viện Tư pháp Đặc biệt, trước mắt lấy 4 thắng 21 phần xếp tạm trong nhóm hạng nhất, toàn liên minh hạng nhì.

Trình tự thi đấu của thi đấu Dự tuyển hết sức dày đặc, hầu như một ngày rưỡi đến hai ngày là có một cuộc thi đấu, làm chủ lực duy nhất của toàn đội, thể lực Tào Hi tiêu hao thật lớn, mấy ngày ngắn ngủi, sắc mặt cũng có chút trắng.

Trình Tụ lén lút mà đem vé tàu khứ hồi kéo dài hai ngày của bọn họ từ tinh hệ Nguyên Bảo quay về, tự ra thông báo với đội trưởng, Tào Hi lấy vắng mặt thi đấu với Đại học Cát Tường, để cho bọn họ bất kể như thế nào cũng phải bảo vệ được năm phần.

Hôm nay học viện Thanh Dương đấu vòng kế tiếp tình hình một vùng thật tốt, đối thủ lại là đội ngũ bậc ba, đội trưởng đáp ứng một tiếng.

———
Bình Luận (0)
Comment