Lão Vương Không Muốn Lạnh

Chương 25.2

Quý Liên Hoắc giữ vững bàn học đang rung chuyển, ánh mắt vẫn tĩnh lặng.

Anh Chiêu Mưu đưa mình về lại trường là để đi học, không phải để đánh nhau.

Nhớ tới đôi mắt hơi cong lên sau kính, tâm Quý Liên Hoắc cũng yên ổn lại, anh cúi đầu mở trang tiếp theo ra chọn đề.

Tiết tự học gần kết thúc, một tờ thư khiêu chiến được gửi tới, kẹp trong bài làm của Quý Liên Hoắc.

Quý Liên Hoắc chẳng buồn nhìn, vo viên lá thư ném thẳng ra thùng rác phía sau, đầu còn chẳng quay lại.

Vững vàng tiến vào sọt rác.

Triệu Đạt thấy thế, tức đến mức nhe răng nhếch miệng.

Dám làm lơ mình như vậy cũng chỉ có ông bô cực kỳ nhẫn tâm kia của mình thôi!

Triệu Đạt càng thêm phẫn nộ, gọi hai tên đàn em đi chặn đường ở chỗ ngoặt về ký túc xá nam.

“Nhóc này, mi được đấy!” Đàn em số một đẩy ngực Quý Liên Hoắc, dù đã dùng hết sức nhưng anh vẫn không suy chuyển.

“Dám bơ anh Triệu của bọn tao à?” Đàn em số hai vuốt tóc, “Mi nghĩ mi là ai hả?”

Triệu Đạt đắc thắng nhìn thiếu niên bị chặn lại, vừa định nói, bỗng mơ hồ nhìn thấy trong góc có thứ gì đó.

Triệu Đạt cúi đầu nhìn kỹ, phát hiện trên chân của Quý Liên Hoắc dường như là đôi giày mà cậu ta canh kiểu gì cũng không mua được.

“Lại còn Ksx?” Triệu Đạt suýt thì bật cười, “Giờ giày pha kè mà cũng nổ vậy sao?”

Triệu Đạt nhìn chằm chằm giày trên chân Quý Liên Hoắc, nhưng cẩn thận quan sát một lúc lâu vẫn không hề thấy dấu hiệu gì là giày pha kè cả.

Sao có thể, tình huống gia đình Quý Liên Hoắc như vậy làm sao mà mua được đôi giày này?

Mình còn không mua nổi mà!

“Giờ thế này nhé.” Triệu Đạt xoa xoa cằm mình, “Hoặc là ba người bọn tao đập cho mày một trận kêu cha gọi mẹ; hoặc là mày cởi giày ra rồi nói một câu ‘tặng anh Triệu’ thì bọn tao cho qua, sao?”

Quý Liên Hoắc im lặng một lúc, sau khi nghiêm túc nhìn đôi giày thể thao trên chân mình, anh giơ tay chỉ về phía sân chơi hơi thiếu ánh sáng kia.

“Tới đó cho tao à?” Triệu Đạt lập tức lên tinh thần, bước nhanh tới đó cùng hai tên đàn em, Quý Liên Hoắc đi đằng trước, anh đứng ở mặt cát chỗ tập nhảy xa, cẩn thận cởi giày tất của mình rồi đặt ở bên kia mặt cát.

Triệu Đạt và hai tên đàn em lập tức đi lấy, nhưng bỗng thấy Quý Liên Hoắc đang chân trần đứng trên mặt cát, vươn tay chặn đường ba người họ.

“Sao đây, muốn đánh nhau à?” Triệu Đạt cười lạnh, “Tao đã nghe chuyện một mình mày đấu với giáo bá bên Nhị Trung, nhưng bọn tao ba người, chả nhẽ lại sợ mày?”

Thấy Quý Liên Hoắc không nói gì, Triệu Đạt vênh mặt chỉ huy hai tên đàn em.

“Hai thằng mày ai đánh ngã nó trước, tao cho hẳn một trăm đồng!”

Đàn em số một chẳng thèm nói gì đã động thủ trước tiên, nắm tay xông thẳng đến trước mũi nam sinh kia, dưới ánh đèn yếu ớt, đỉnh đầu anh như bị bóng đêm che phủ, ánh mắt cũng u ám.

Nắm đấm còn chưa chạm được tới mũi người kia, đàn em số một đã cảm thấy nắm tay mình bị siết chặt, thiếu niên thuận thế nghiêng người, một tay tóm lưng quần kẻ đang tập kích mình, thuận theo lực đạo công kích của đối phương mà ném mạnh ra sau.

Đàn em số một cảm thấy như mình vừa bay lên rồi lập tức rơi xuống, eo mông đập mạnh lên mặt cát, cát bắn tung lên khiến cậu ta ngây người.

Vốn dĩ Triệu Đạt còn muốn để hai tên đàn em đánh Quý Liên Hoắc, sau đó mình sẽ xông vào trộm giày rồi đánh lén người sau, ai ngờ đối phương không cho cậu ta cơ hội, túm lấy cổ áo đồng phục của mình rồi ngay sau đó, Triệu Đạt trơ mắt nhìn thiếu niên kia nâng tay lên, mũi chân mình đã rời khỏi mặt đất.

“Ôi đệch!” Đàn em số hai còn chưa ra tay nhưng nhìn cảnh này đã quay đầu chạy biến.

Triệu Đạt cảm thấy đầu mình “ong ong”, huyết khí không ngừng dâng lên, hai mắt chói loá, bóng thiếu niên kia bị ánh sáng hơi mờ chiếu vào trông như một loại quái vật vặn vẹo nào đó đang rít gào dữ tợn.

“Quý, anh Quý, tôi xin lỗi…..”

Triệu Đạt nghe thấy giọng mình run rẩy, sau đó thân thể trầm xuống, rơi xuống đống cát.

Quý Liên Hoắc đi chân trần ra khỏi mặt cát, giũ cát trên ống quần, nhặt giày và tất bên kia, lặng lẽ bước ra khỏi sân thể dục.

Triệu Đạt cùng tên tuỳ tùng kia nằm ở đó cả tiếng, hai chân mềm nhũn không dậy nổi.

“Anh Triệu.” Tên đàn em kia vẫn đang choáng váng, vừa nãy thấy thiếu niên đi rồi mới chần chừ lên tiếng.

“Hình như em biết vì sao anh ta muốn dẫn mình tới bãi cát này rồi.”

Nếu không phải có mặt cát bên dưới, tuỳ tùng cảm thấy có khi mình gãy xương không dậy nổi rồi.

Triệu Đạt vẫn đang run chân không ngừng, hung ác lườm tên đàn em, “Ông mày không bị ngu!”

Nghĩ đến đống thư khiêu chiến của mình lúc trước, bỗng nhiên Triệu Đạt vô cùng cảm kích vì đối phương chẳng buồn xem đã vo viên ném thùng rác.

“Dậy thôi anh Triệu.” Đàn em thấy ký túc sắp tắt đèn liền cố gắng bò dậy, “Chúng ta khiêu chiến thất bại rồi, về thôi, cứ nằm đây lạnh lắm.”

“Mày nghĩ tao không muốn dậy sao?” Triệu Đạt hung tợn nói.

“Không thấy chân tao mềm hết rồi à!”

“Đỡ tao với!”

Lúc Quý Liên Hoắc xách giày tất về phòng, các bạn cùng phòng của anh đã tắm rửa sạch sẽ rồi lên giường hết rồi.

Đều học cùng lớp nên họ cũng biết trò khôi hài trong tiết tự học, nghĩ tan học kiểu gì cũng có chuyện, nhưng không ngờ Quý Liên Hoắc cứ an tĩnh trở về, lông tóc vô thương như vậy.

Chẳng lẽ Triệu Đạt bận nên không tìm Quý Liên Hoắc gây phiền toái?

“Yo, Liên Hoắc huynh.” Nam sinh đang nằm trên giường đọc tiểu thuyết võ hiệp buông sách trong tay, chủ động gọi Quý Liên Hoắc đang bưng chậu lại.

Quý Liên Hoắc ngẩng đầu nhìn bạn cùng phòng.

“Tên Triệu Đạt kia chẳng tốt đẹp gì đâu, còn có mấy tên tuỳ tùng, ngày nào cũng trèo tường lén đi chơi net, còn chơi với mấy thành phần linh tinh ngoài xã hội.” Nam sinh kia kiến nghị, “Sau này cậu cố gắng đừng chọc nó.”

“Cảm ơn.” Quý Liên Hoắc nhàn nhạt nói cảm ơn với nam sinh, sau đó ngồi lên giường mình ngâm chân vào nước để rửa hết cát.

“Tôi tên La Ngũ Nhất.” Nam sinh kia thân thiện vươn tay, “Nghe nói thành tích của cậu rất tốt, sau này chúng ta cùng trao đổi nhé.”

Quý Liên Hoắc rũ mắt nhìn cát trong chậu, im lặng không nói.

Thấy một lúc sau Quý Liên Hoắc vẫn không đáp lại, La Ngũ Nhất ngượng ngùng thu tay, lại sờ sờ chóp mũi, nam sinh vẫn luôn nghịch di động bên cạnh bỗng phát ra tiếng cười nhạo không hề che giấu.

La Ngũ Nhất coi như không nghe thấy, mở cuốn tiểu thuyết kiếm hiệp ra đọc tiếp.

Đúng 12 giờ ký túc sẽ tắt đèn, nhưng không có nghĩa là giờ đó học sinh sẽ ngủ hết. Dưới chăn, Quý Liên Hoắc lấy đèn pin nhỏ vừa mua hôm qua ra rồi lấy sổ của mình ra, lật đến trang “nợ anh Chiêu Mưu” nhìn chăm chú.

Tính đến hiện tại, số tiền nợ đã vượt quá năm chữ số, mỗi một khoản tiền đều mang theo hồi ức cùng cảm xúc khác nhau.

Quý Liên Hoắc xem từng dòng một, không hiểu sao trong lòng anh bỗng như có hàng trăm bàn tay nhỏ đang gãi gãi, vô cùng khó chịu.

Trong sổ còn kẹp một tờ giấy note được gấp chỉnh tề.

Quý Liên Hoắc mở tờ giấy note đó ra, mùi mực thoang thoảng hắt lên mặt, hơi thở Quý Liên Hoắc hơi chậm lại, anh nhìn từng con số kia, mỗi con số như từng móc câu, câu vào tim anh.

Khoảng trống trong lòng hơi dịu đi chút, Quý Liên Hoắc cẩn thận gấp tờ giấy note rồi mở giấy viết thư.

Giấy viết thư còn vương mùi đàn hương trong thư phòng Vương Chiêu Mưu, còn chưa mở ra mà mùi hương ấy đã lan toả trong chăn, Quý Liên Hoắc cắn đèn pin nhỏ, hai tay mở giấy, đôi mắt như viết lại từng chữ trên đó.

Chỉ lát sau, không khí trong chăn dần cạn, Quý Liên Hoắc còn muốn xem thêm một lát, vì thế nhẹ nhàng dùng đầu mở chăn ra một chút cho không khí tràn vào rồi lại tiếp tục cúi đầu xem.

Ngay khi cúi đầu, Quý Liên Hoắc không khống chế tốt lực nên chóp mũi anh nhẹ chạm vào giấy viết thư.

Như bị điện giật, Quý Liên Hoắc cuống quýt ngẩng đầu, nhưng chỉ lát sau, anh như bị mê hoặc, không nhịn được cúi đầu dùng chóp mũi nhẹ chạm vào tờ giấy.

Mùi mực nước trên giấy, mùi của bản thân tờ giấy, còn có mùi hương thoang thoảng mát lạnh của người viết chạm vào chóp mũi anh.

Tai Quý Liên Hoắc hơi đỏ lên, chóp mũi vẫn không rời đi, giây lát sau mặt anh cũng đỏ.

Khoảng trống trong lòng như được lấp đầy thêm chút xíu nữa, Quý Liên Hoắc vô cùng lưu luyến gấp giấy viết thư lại, nhớ lại hành động vừa rồi của mình mà thẹn vô cùng.

Chui đầu ra khỏi chăn, hít thở không khí bên ngoài, Quý Liên Hoắc cảm giác cuối cùng thì mình cũng yên tâm ngủ rồi.

Sáng hôm sau Quý Liên Hoắc tỉnh dậy, ngồi một lúc mới nhớ ra bản thân đang ở trường.

Học sinh cuối cấp mỗi tuần chỉ có một ngày nghỉ, phải năm ngày nữa, anh mới có thể gặp người kia.

Nghĩ tới đây, trong lòng Quý Liên Hoắc khó chịu đến khó tả, tối qua khó khăn lắm anh mới lấp được khoảng trống đó chút, giờ lại như bị xé toạc ra, trống rỗng tới mức anh cảm thấy gió lạnh như đang gào thét trong lòng mình.

“Liên Hoắc huynh, hôm nay thi khai giảng đó.” La Ngũ Nhất bò từ giường trên xuống, cuối cùng cậu ta cũng buông quyển tiểu thuyết võ hiệp kia, thay bằng một quyển ngữ văn chuẩn bị cho thi đại học.

Quý Liên Hoắc nhàn nhạt “ừm” một tiếng, sau khi rời giường, anh lập tức gấp gọn chăn đệm, dùng tốc độ nhanh nhất đánh răng rửa mặt rồi chạy tới phòng học.

Bàn ghế trong lớp đã được tách ra, sách vở trên bàn đã được xếp vào trong, Quý Liên Hoắc lấy số báo danh, thu dọn hộp đựng bút chì và đi đến phòng thi đã sắp xếp.

Ấn theo số báo danh, Quý Liên Hoắc bị phân tới hành lang, môn đầu thi Ngữ văn, sau khi nhận đề thi, Quý Liên Hoắc đọc lướt qua, đề thơ cổ chính là đề thi thật của năm ngoái, hôm qua anh vừa làm.

Môn thứ hai thi Toán, cũng là môn sở trường của Quý Liên Hoắc, anh xem qua, đều là bài tập trong kỳ nghỉ đông.

Ba môn sau cùng, Quý Liên Hoắc làm Lý và Hoá trước, thời gian còn lại đều dùng để làm môn Sinh.

Năm ngoái, khi anh chưa nghỉ học, chủ nhiệm đã nói đây là khoá cuối cùng học sinh được hưởng phương án ra đề thi đại học kiểu “3 2”. Các năm tiếp theo sẽ cảnh cách. Phương án "3 2" ban đầu sẽ trở thành "3 X".

Nói một cách đơn giản là ban tự nhiên sẽ thêm một Sinh, ban xã hội thêm môn Địa lý.

Một tháng trước, Quý Liên Hoắc vừa ôn bài môn Sinh vừa làm bài tập nghỉ đông cho Vương Chiêu Vân, tuy không có quá nhiều đề nhưng thời gian cũng quá ít, anh còn chưa ôn được hết.

Quý Liên Hoắc để trống vài câu môn Sinh, lúc giáo viên thu bài, nhìn bài thi lại nhìn nhìn Quý Liên Hoắc, lập tức hiểu rõ.

Thật đáng tiếc.

Môn cuối cùng thi Tiếng Anh, thi xong xuôi, không ít học sinh nằm bò ra bàn, mệt gần chết.

Kỳ thi vốn nên hoàn thành trong hai ngày đã được nhà trường nén lại thành một ngày, sau thời gian dài tập trung cao độ, nhiều học sinh mệt ná thở, đi đường còn xiêu vẹo.

Sau khi thi xong, Quý Liên Hoắc thu dọn đồ dùng học tập, vừa đi tới cửa lại gặp Triệu Đạt vừa lúc đi tới.

Sắc mặt Triệu Đạt lập tức đen sì, nhưng nghĩ tới chuyện tối qua, cậu ta run run lui lại hai bước.

Quý Liên Hoắc lạnh nhạt bước vào lớp, Triệu Đạt lập tức lao ra khỏi lớp như bị lửa cháy mông.

Không ít học sinh trong lớp đã trông thấy cảnh này, lúc Triệu Đạt lùi về sau, họ còn tưởng là chủ nhiệm đang tới, nhưng sau khi thấy người vào lớp, họ mới biết, thì ra người tới là Quý Liên Hoắc – người hôm qua vừa bị Triệu Đạt đá vào bàn học.

Sao cái tên đó lại nhường đường cho Quý Liên Hoắc vậy?

Quý Liên Hoắc không quan tâm đến ánh mắt tò mò của các bạn học, anh ngồi vào chỗ, lấy sách giáo khoa Sinh ra vừa học vừa tự ghi chú.

Quý Liên Hoắc nhìn chằm chằm bài học trong sách giáo khoa, viết lại đề mục trong vở, nhưng khi hoàn hồn, anh phát hiện trên tờ giấy toàn là “Chiêu Chiêu, Chiêu Chiêu, Chiêu Chiêu.”

Quý Liên Hoắc ngừng viết, anh nhìn chằm chằm vào cái tên trên giấy, khoảng trống trong tim như bị xé ra một lần nữa.

Sao lại như vậy.

Kết thúc giờ tự học buổi tối, Quý Liên Hoắc đi chậm về ký túc.

Mình phải học tập cho tốt mới có thể báo đáp anh Chiêu Mưu, chỉ có đạt thành tích tốt mới không cô phụ lòng tốt của anh ấy.

Quý Liên Hoắc vừa đi vừa nghĩ, bất giác đi quá cả ký túc xá nam sinh, vừa muốn quay lại, nhưng lại thấy trước mặt có thêm hai bóng người lén lút.

“Nhanh lên! Lên trên một chút!” Triệu Đạt dẫm lên vai đàn em, cố gắng trèo qua tường, tên đàn em bị dẫm tới mức nhăn nhó, nhưng chỉ có thể cố gắng nâng Triệu Đạt lên.

Bốn phía tối đen, gió đêm thổi ào ào, gần bức tường này còn có bãi cỏ dại, gió thổi qua khiến cỏ dại mờ ảo đong đưa, thoạt nhìn có hơi khiếp người.

“Các người đang làm gì?”

Giọng nói trầm thấp đột nhiên vang lên, tên đàn em kia sợ hết hồn nhấc chân chạy, Triệu Đạt chưa đứng vững lập tức ngã xuống, đau đến nhe răng.

“Mẹ cái thằng kia!”

Không có ánh đèn pin quen thuộc cùng tiếng hét to nên Triệu Đạt biết không phải giáo viên, rốt cuộc là đứa nào không có mắt tới phá hỏng chuyện tốt của ông!

Quý Liên Hoắc bước lại gần, nương ánh trăng, anh nhìn Triệu Đạt đang ngã trên đất.

Triệu Đạt biến sắc.

Lại là Quý Liên Hoắc à.

Thế thì không sao rồi.

“Bọn tôi muốn trèo tường ra quán net.” Triệu Đạt vẫn hơi sợ, cậu ta vỗ vỗ quần áo rồi đứng dậy tránh xa nam sinh này, “Hôm nay tôi không trêu chọc gì cậu đâu nhé!”

Quý Liên Hoắc ngẩng đầu nhìn bức tường, trong lòng bỗng kích động.

Chỉ cần trèo qua đây là có thể quay về gặp người ấy.

“Giờ mà ra ngoài thì sáng mai quay lại trước giờ tự học là được.” Triệu Đạt lấy sổ tay chiến lược trong túi mình ra, ý đồ muốn dạy hư Quý Liên Hoắc.

“Vui lắm đấy, cậu muốn thử không?”

Quý Liên Hoắc không tiếng động cự tuyệt, nhưng vẫn nhìn chăm chú bức tường.

“Không phải lo không về kịp đâu, bọn tôi có giấu xe đạp ở ngoài, đạp xe nhanh lắm, kiểu gì cũng kịp.” Triệu Đạt chưa từ bỏ ý định.

Quý Liên Hoắc nghe vậy liền nghiêng mặt nhìn Triệu Đạt.

“Có thể cho tôi mượn xe đạp không?”

“Đương nhiên là có chứ!” Mắt Triệu Đạt sáng rực lên, lập tức lấy chìa khoá ra, đáy lòng âm thầm đắc ý, không ngờ mình thực sự có thể rủ rê đồ mọt sách này ra quán net.

“Cảm ơn.” Quý Liên Hoắc nhận chìa khoá, thu hết can đảm nhìn bức tường.

Chỉ tới nhìn người ấy một chút thôi.

Triệu Đạt nhìn Quý Liên Hoắc lùi lại hai bước rồi phóng lên, chân anh giẫm lên tường, một tay nắm lấy đỉnh tường rồi dùng sức nâng chân còn lại lên, nhảy một phát qua tường.

Triệu Đạt cùng tên đàn em ngơ ngác nhìn cảnh này, thật lâu cũng chưa hoàn hồn.

“Anh Triệu, hôm nay còn ra quán net không?” Đàn em choáng váng.

“Tao nghĩ kỹ chiến lược rồi, cần phải thử chứ.” Triệu Đạt tiến lại gần trường rồi quay mặt nhìn tên đàn em.

“Ngơ ngác cái gì, tao có bay được đâu!”

Quý Liên Hoắc tìm thấy chiếc xe đạp bị khoá rồi đạp như bay trên đường phố vắng vẻ.

Gió lạnh phả vào mặt nhưng Quý Liên Hoắc không hề cảm thấy lạnh chút nào, chỉ cần nghĩ sắp được gặp Vương Chiêu Mưu cũng khiến tim anh đập nhanh đến mức toàn thân nóng bừng.

Lúc gia chủ Lãnh gia tương lai đi học ngày thứ ba, Vương Chiêu Mưu bắt đầu nghĩ xem nên làm thế nao mới có thể lặng lẽ cho Quý Đại Bảo một vạn điểm bạo kích.

Lúc bưng café ra khỏi phòng ngủ, một thứ gì đó nhè nhẹ bước nhanh lại gần, Vương Chiêu Mưu giữ vững café trong tay rồi ngẩng đầu, lập tức đối diện với ánh mắt Quý Liên Hoắc.

Rất hay.

Vương Chiêu Mưu đứng im tại chỗ, lẳng lặng nhấp một ngụm café.

Giờ mình mới là người bị một vạn điểm bạo kích rồi. 
Bình Luận (0)
Comment