Lâu Đài Hạnh Phúc

Chương 12

Yêu thương và đam mê Colin là hai việc rắc rối khác nhau hoàn toàn. Người đàn ông này rất khó để có thể cùng tranh luận về vấn đề nào đó nhưng lại vô cùng dễ dàng để hôn. Nàng không dại gì đề nghị chàng sử dụng một phần tài sản thừa kế của mình để đầu tư vào hãng tàu, và cuối cùng thì nàng quyết định sử dụng mánh khóe cũ xì cũ xịt để giúp chàng. Nàng sẽ theo gương cha mình, và tự nhủ thầm nhiều hơn một lần rằng Chúa sẽ hiểu cho nàng dù Colin không chịu hiểu. Chồng nàng rồi cũng sẽ hết bướng bỉnh nhưng nàng không sẵn sàng để người ngoài tham gia vào công ty trong khi nàng chờ chàng ý thức được điều ấy.

Cổ phiếu được đưa ra bán công khai lúc mười giờ sáng thứ Tư. Hai phút sau, giao dịch hoàn thành và hai mươi phần trăm cổ phần được bán hết. Giá vô cùng cao.

Colin sững sờ trước khoản tiền thu được. Chàng cũng nghi ngờ nữa. Chàng yêu cầu được biết tên những cổ đông mới nhưng Dreyson cho chàng biết là chỉ có một người mua tất cả hai mươi phần trăm cổ phần và không thể tùy tiện tiết lộ thông tin về người mua.

“Ông sẽ chỉ phải trả lời ta một câu hỏi thôi”, Colin yêu cầu. “Ta muốn biết có phải vợ ta là người sở hữu cổ phần không?”

Dreyson lập tức lắc đầu. “Không phải, thưa ngài Hallbrook”, ông thừa nhận một cách trung thực. “Công chúa Alessandra không phải là người sở hữu.”

Colin hài lòng vì người môi giới nói thật. Nhưng một khả năng khác đột ngột chiếm lấy chàng. “Và người tư vấn cho cô ấy, người đàn ông mà cô ấy gọi là chú Albert thì sao? Ông ta là người sở hữu?”

“Không phải luôn”, Dreyson trả lời không đắn đo. “Tôi chắc chắn ông ấy sẽ chộp lấy ngay cơ hội này nhưng cổ phiếu đã được bán hết chỉ trong nháy mắt. Không có thời gian để báo tin cho ông ấy biết.”

Cuối cùng thì Colin không nhắc đến chuyện đó nữa. Alessandra đã cầu nguyện tạ ơn vì chồng nàng không điều tra sâu hơn.

Nàng cảm thấy vô cùng tội lỗi vì sử dụng mánh khóe đó. Alesandra biết là sai khi thao túng thị trường nhưng đó là tại ông chồng cứng đầu. Nàng nghĩ mình có thể quên đi mánh khóe gian lận ấy nhưng càng để lâu không thú nhận sự thật với chồng thì nàng càng thêm khổ sở. Nàng đã nhiều lần thầm thì một mình. May mắn thay, Colin không ở gần lúc ấy để có thể nghe được. Chàng làm việc mười hai tiếng mỗi ngày tại hãng tàu. Dĩ nhiên Flannaghan nghe thấy nàng lầm bầm mãi điều gì đó nhưng anh tin là nàng chỉ đang ở trong tình trạng khó chịu vì bị giam trong nhà quá lâu.

Ngày tháng vèo vèo trôi qua. Buổi vũ hội của Catherine thành công tuyệt vời và sự kiện đó được tường thuật cực kỳ chi tiết bởi cả Nữ Công tước lẫn con dâu của bà, phu nhân Jade. Tuy nhiên, họ rất tiếc vì Alesandra không thể tham dự, nhưng họ hiểu lý do tại sao Colin giữ nàng ở trong nhà.

Catherine ghé qua thăm nàng buổi chiều hôm sau để kể thêm về buổi vũ hội. Cô bé thông báo đã phải lòng một vị Hầu tước và hai vị Bá tước đồng thời cũng rất hồi hộp chờ nhận những lá thư xin phép hẹn gặp của các quý ông đó gửi thông qua cha mình.

Colin làm việc miệt mài suốt như vậy nên Alesandra rất quý khoảng thời gian hiếm hoi còn lại trong ngày của họ và nàng không muốn lôi các vấn đề kinh doanh ra để thảo luận. Tuy vậy, có lúc nó lại trở nên cần thiết.

Đại diện của người cho thuê nhà thông báo với Flannaghan rằng người chủ nhà quyết định sống ở nước ngoài và họ có ý định bán căn nhà. Alesandra đã trở thành một phần gắn kết với ngôi nhà này và nàng muốn mua lại. Nàng nói chuyện với chồng tại bàn ăn tối.

Thái độ của Colin đối với phần tài sản được thừa kế của nàng vẫn không thay đổi. Chàng không quan tâm đến việc nàng sử dụng tiền của mình như thế nào.

Rồi nàng đi sâu hơn vào vấn đề. “Em muốn mua lại ngôi nhà này”, nàng tuyên bố.

Nàng vội vàng giải thích để chàng không kịp ngăn lại ngay lúc đó. “Pháp luật Anh quốc dở hơi quy định người phụ nữ đã kết hôn hầu như không thể đứng tên hợp đồng một mình. Em không muốn làm phiền chàng về chuyện này đâu nhưng em cần chữ ký của chàng trên giấy tờ.”

“Lý do cho luật đó thật dễ hiểu”, chàng phản bác. “Người chồng chịu trách nhiệm pháp lý cho bất kỳ và tất cả các công việc kinh doanh mà vợ họ tham gia.”

“Vâng, nhưng vấn đề đang thảo luận...”

“Vấn đề có hay không này ta có thể lo liệu cho em được”, chàng ngắt ngang bằng giọng điệu cứng rắn. “Em không tin ta sẽ lo liệu cho em sao?”

“Không, tất nhiên là không rồi”, nàng trả lời.

Chàng gật đầu hài lòng. Nàng thở dài. Chàng cư xử chẳng hợp lý tẹo nào cả. Suy nghĩ lướt qua đầu thật nhanh, nàng sẽ dùng tên viết tắt của mình và khẳng định chú Albert đã mua ngôi nhà cho họ nhưng sau đó lại gạt phắt ý tưởng đó đi. Colin nhất định sẽ nghi ngờ. Bên cạnh đó, mánh khóe như thế sẽ được coi là một lời nói dối hoàn toàn và nàng nghi ngờ Chúa sẽ tha thứ cho động cơ chỉ là những ích kỷ cá nhân vượt quá giới hạn này. Dùng một mánh nho nhỏ để bảo vệ cổ phần và giữ chúng vẫn thuộc về người trong gia đình để giúp Colin và cộng sự của chàng là một chuyện, nhưng thao túng việc mua nhà chỉ vì nàng thích lại là chuyện khác. Danh sách tội lỗi dài thêm rất nhanh kể từ khi kết hôn với Colin, nàng ước chừng, nhưng hầu hết tội lỗi của nàng chắc chắn nằm ở cột những vi phạm nho nhỏ mà Chúa lập ra trên danh sách. Một lời nói dối trắng trợn mà nàng tự ý bịa ra sẽ thuộc về cột tội lỗi nghiêm trọng. Nàng không thể lừa chàng. “Theo ý chàng vậy, Colin. Em muốn chàng phải lưu ý rằng em tin là chàng cực kỳ vô lý trong chuyện này.”

“Rất lưu ý”, chàng cộc lốc trả lời. Chàng thậm chí không để nàng nói hết. Dù chàng thường không nhạy cảm lắm với những nhu cầu của vợ nhưng chàng vẫn đi hoàn toàn ngược lại với những người khác. Chàng có thể thực hiện mọi thứ rất chu đáo khi có dịp. Sau tháng an toàn, Raymond và Stefan không cần phải bảo vệ nàng nữa, Colin đề nghị họ làm việc tại hãng tàu. Họ khao khát được làm việc trên những con tàu và đi du lịch khắp thế giới khi vẫn còn trẻ và chưa vướng bận gia đình, Colin để họ làm việc dưới sự giám sát của một người bạn già, Jimbo, để họ được huấn luyện cẩn thận.

Colin tiếp tục là một người tình đầy đam mê. Mỗi đêm chàng đều ở trên giường nàng, sau khi ân ái, chàng ôm chặt lấy nàng cho đến khi nghĩ rằng nàng đã ngủ say thì lúc đó mới về phòng mình. Alesandra e ngại tạo ra một vấn đề gì khác ngoài trình tự như vậy vì biết chồng nàng hoàn toàn không muốn nói gì về cái chân bị thương. Chàng vờ như chẳng có chuyện gì. Alesandra không hiểu được tâm tư của Colin. Có phải điều đó làm chàng cảm thấy thua kém nếu thừa nhận nhược điểm? Và nếu chàng yêu vợ, thì bổn phận của chàng không phải là chia sẻ niềm vui và nỗi buồn với nàng hay sao? Nhưng Colin không yêu nàng, ít nhất thì chưa yêu, Alesandra nhắc nhở bản thân. Tuy vậy, nàng không được chán nản vì đã hoàn toàn đặt niềm tin vào chồng mình. Xét đến cùng thì chàng là người thông minh và theo thời gian, nàng chắc rằng trái tim chồng sẽ mềm đi và chàng sẽ nhận ra nàng là người vợ tuyệt vời làm sao. Nếu chàng không thể nhận ra trong năm năm thì cũng ổn thôi, nàng có thể đợi. Nàng cũng sẽ giữ lời hứa là sẽ không can thiệp.

Những miếng đệm nàng đặt làm cho giày của chồng đủ khả năng cải thiện tình hình như nàng mong muốn.

Nàng thích thú khi chàng hầu như đi đôi giày đặc biệt kiểu Wellington mỗi ngày. Thợ đóng giày đã làm hai miếng đệm da. Miếng đầu tiên thì quá dày, hoặc ít nhất là nàng nghĩ nó quá dày vì Colin chỉ đi vào được vài phút trước khi tháo ra và đi đôi khác. Miếng thứ hai nàng lót vào dưới đáy giày có hiệu quả tốt hơn. Colin tin chàng đã làm gì đó với những đôi ủng và giờ thì chúng cực kỳ thoải mái. Dĩ nhiên nàng là người biết rõ nhất nhưng lại chẳng nói tiếng nào. Cả Flannaghan cũng thế. Người quản gia thì thầm với Alesandra rằng anh ấy nhận thấy dáng đi khập khiễng của ông chủ không còn thấy rõ rệt vào cuối ngày nữa. Alesandra đồng ý. Nàng rất hài lòng với sự thành công của kế hoạch và lập tức đặt làm thêm hai miếng đệm để Colin sẽ có những đôi giày đi bộ thoải mái và cả những đôi giày dành cho dạ hội nữa.

Với thế giới bên ngoài, Colin trông có vẻ như là người không quan tâm đến thế giới. Chàng luôn để một nụ cười táo tợn thường trực trên môi và là một trong những người đàn ông nổi tiếng nhất tại Luân Đôn. Khi bước vào phòng, chàng lập tức bị bạn bè bao vây. Phụ nữ sẽ không bỏ qua chàng. Đối với hầu hết các quý bà quý cô, chuyện chàng đã kết hôn chẳng hề quan trọng. Họ tiếp tục đổ xô đến bên cạnh chàng. Colin là một người quyến rũ, đúng vậy, nhưng chàng không phải kẻ hay tán tỉnh phụ nữ. Chàng thường nắm tay Alesandra trong khi cố gắng nhiệm vụ dung hòa công việc kinh doanh với niềm vui trong các buổi vũ hội. Colin không chỉ thông minh mà còn rất nhạy bén. Hầu hết các vụ làm ăn của hãng tàu đều được thương lượng trong các phòng khiêu vũ. Khi nhận ra điều đó, nàng chẳng quan tâm đến chuyện họ luôn về nhà muộn mỗi đêm.

Dù vậy nàng cũng chợp mắt được khá nhiều. Nàng và Colin tham dự các buổi tiệc hầu như mỗi đêm suốt hai tháng ròng, và nàng bị kiệt sức với những cơn buồn nôn.

Nàng trông mong buổi tiệc đêm nay vì gia đình Colin cũng sẽ đến dự tiệc của Bá tước Allenborough. Công tước và Nữ Công tước sẽ hộ tống con gái Catherine, Caine và vợ anh ấy cũng sẽ ở đó.

Bá tước đã thuê Harrison House làm nơi tổ chức buổi khiêu vũ. Tòa nhà được dát đá cẩm thạch lộng lẫy và lớn gần bằng cung điện của hoàng thân nhiếp chính.

Alesandra mặc chiếc váy màu ngà. Phần ngực áo không quá lộ nhưng Colin vẫn cảm thấy phải cằn nhằn về nó. Đồ trang sức duy nhất là chiếc vòng cổ xinh đẹp bằng vàng cẩn đá sapphire vừa vặn. Chỉ có duy nhất một viên đá sapphire nằm giữa sợi dây. Viên đá quý giá có kích cỡ ít nhất hai carat và cực kỳ hoàn mỹ. Colin biết sợi dây là cả một gia tài đáng kể và chàng không thích Alesandra đeo nó.

“Em cực thích sợi dây này”, nàng nói ngay khi họ yên vị trong xe và trên đường đến buổi vũ hội. “Nhưng em có thể nói từ cái cau mày ấy rằng chàng chẳng quan tâm đến nó. Sao lại thế, Colin?”

“Vì sao em thích nó?”

Đầu ngón tay nàng mân mê sợi dây. “Vì nó là của mẹ em. Bất cứ khi nào em đeo nó, em đều nhớ đến mẹ. Sợi dây này là quà tặng mà cha em trao cho mẹ em đấy.”

Colin lập tức dịu lại. “Vậy thì em nên đeo nó.”

“Nhưng tại sao nó làm chàng bực mình? Em thấy chàng nhíu mày khi nhìn nó.”

Chàng nhún vai. “Ta bực mình vì ta đã không mua nó cho em.”

Nàng không biết phải nghĩ sao về lời nói đó. Nàng đưa tay ra sau cổ và bắt đầu gỡ chốt để tháo sợi dây ra. Colin ngăn nàng lại. “Ta thật ngốc. Để yên đi. Nó hợp với màu mắt của em.”

Nàng kết luận chàng vừa khen chứ không phải là bình phẩm, vẻ mặt đã nói lên điều đó. Nàng đặt tay vào lòng và đổi đề tài câu chuyện. “Cộng sự của chàng sẽ có mặt ở nhà bất cứ ngày nào đúng không?”

“Ừ.”

“Em sẽ thích anh ấy chứ?”

“Chắc rồi.”

“Em sẽ thích vợ anh ấy chứ?”

“Đương nhiên.”

Nàng không khó chịu với các câu trả lời ngắn ngủn đó. Biểu hiện trên khuôn mặt chàng cho nàng biết chàng đang đau. Rõ ràng cái chân lại gây phiền toái đêm nay, nàng phỏng đoán, và khi Colin gác chân lên nệm ghế cạnh nàng, nàng biết mình đã đoán đúng.

Nàng cố hết sức tự chủ để không chạm vào cái chân đó. “Chúng ta sẽ không dự tiệc đêm nay”, nàng nói. “Trông chàng có vẻ mệt.”

“Ta ổn”, chàng nói nhanh. Nàng quyết định không tranh cãi nữa.

Và đổi chủ đề lần nữa. “Thật thích hợp nếu chúng ta gửi một món quà cho em bé của Nathan và Sara.” Colin dựa lưng vào thành ghế và nhắm mắt. Nàng không chắc liệu chàng có đế ý đến những gì nàng nói không. Nàng hạ tầm mắt xuống chân và sửa lại những nếp gấp của chiếc váy. “Em không nghĩ chàng muốn bị làm phiền với những việc nhỏ nhặt, do vậy em sẽ đảm nhiệm công việc đó. Vì chàng và Nathan sở hữu một hãng tàu, em nghĩ sẽ rất tuyệt nếu có một mô hình của một trong những con tàu. Chàng nghĩ sao về ý tưởng này? Khi họ mua nhà, Sara có thể đặt món quà của chúng ta trên mặt lò sưởi nhà cô ấy.”

“Ta chắc cô ấy sẽ thích nó”, Colin trả lời. “Mọi thứ em quyết định đều ổn cả.”

“Có vài bản vẽ những con tàu trong thư viện”, nàng nói tiếp. “Em hy vọng chàng sẽ đồng ý cho em mượn một trong số những bản vẽ của hãng Emerald để đưa đến chỗ thợ thủ công.”

Cỗ xe dừng lại trong chốc lát phía trước Harrison House. Colin nửa như đang ngủ cho đến khi người đánh xe mở cửa. Dáng vẻ chàng thay đổi. Chàng giúp Alesandra ra ngoài, khoác lấy tay nàng và bước vào trong. Chàng phát hiện ra vợ chồng anh trai mình đang đến gần và ngay lập tức mỉm cười.

Colin không thể tạo ra sự bình phục phi thường được. Nụ cười rộng mở là bị ép buộc và chỉ duy nhất Alesandra biết rằng chàng đang đau đến độ nào. Vị bác sĩ đã nói rằng Colin nên thả lỏng chân khi những cơn đau đến. Tuy nhiên chồng nàng sẽ không nghe theo những lời khuyên ấy. Chàng sẽ khiêu vũ suốt đêm để chứng tỏ là mình ổn.

Không khí về đêm ẩm ướt và lạnh lẽo. Alesandra cảm thấy hơi váng đầu, bụng nôn nao và thầm cảm tạ vì đã không ăn nhiều thức ăn nhẹ mà đầu bếp chuẩn bị cho bữa tối. Nàng tự nhủ sự kiệt sức chính là lý do khiến nàng cảm thấy không khỏe như bây giờ.

Jade nhận ra sự nhợt nhạt của Alesandra và ra hiệu cho các ông chồng. Cả Caine lẫn Colin quay sang nhìn Alesandra.

“Sao em không nói với ta em không được khỏe?” Colin hỏi.

“Em chỉ hơi mệt thôi”, nàng vội vàng trả lời. “Đừng cau có với em, Colin. Em không quen với việc ra ngoài liên tục mỗi đêm nên hơi mệt mỏi. Thật đấy, thỉnh thoảng em thích ở nhà hơn.”

“Em không thích các buổi tiệc?”

Colin có vẻ ngạc nhiên. Nàng nhún nhẹ vai. “Chúng ta làm điều chúng ta phải làm.”

“Ý gì vậy, cưng.”

Chàng sẽ không bỏ qua chuyện này. “Được thôi”, nàng nói. “Không, em đặc biệt không thích tiệc tùng...”

“Sao em không nói gì?”

Chàng cáu tiết. Nàng lắc đầu. “Bởi vì mỗi buổi tiệc lại là một cơ hội kinh doanh cho chàng và Nathan”, nàng giải thích. “Chàng cũng không thích tiệc tùng. Và đó là lý do tại sao em nói chúng ta làm điều chúng ta phải làm. Cuối cùng thì em cũng sẽ nói gì đó.”

Alesandra là người phụ nữ vô cùng sắc sảo. Nàng hiểu động cơ của chàng và biết rõ chàng thật sự cảm thấy thế nào về những buổi tiệc mà chàng kéo nàng theo. “Cuối cùng?”, chàng lặp lại với nụ cười ngoác đến tận mang tai. “Chính xác thì khi nào em sẽ đưa ra lời kêu ca?”

“Em không bao giờ kêu ca và chàng thậm chí nên cảm ơn cho những đề nghị của em”, nàng phản bác. “Cuối cùng chính xác là năm năm nữa kể từ bây giờ. Sau đó em sẽ ưu tiên cho việc ở nhà.”

Caine mỉm cười với Alesandra và nói. “Hãy chắc chắn là gửi lời cảm ơn đến bạn của em nhé, ông Albert gì ấy, vì lời khuyên cho vụ đầu tư. Cổ phiếu đã tăng gấp ba.”

Nàng gật đầu.

“Vụ đầu tư gì thế?” Colin hỏi.

Caine trả lời ngay. “Anh quan tâm đến những cơ hội đầu tư mà anh biết được trong lần cuối ở nhà em ấy, và Alesandra bảo với anh là Albert giới thiệu cổ phiếu của Campton Glass. Họ mới phát hành ra công chúng.”

“Em nghĩ anh đang đầu tư vào nhà máy quần áo ở Kent”, Jade xen ngang.

“Anh vẫn đang xem xét”, Caine trả lời.

Alesandra lắc đầu trước khi nàng có thể ngăn được mình. “Em không nghĩ đó là vụ đầu tư khôn ngoan đâu, anh Caine. Em hy vọng anh sẽ cân nhắc kỹ lưỡng.”

Nàng cảm thấy Colin đang chăm chú nhìn mình nhưng nàng không quay sang nhìn chàng. “Albert cũng quan tâm đến nhà máy quần áo. Chú ấy cử người môi giới là Dreyson đến đó và xem xét. Dreyson báo cáo đó là nơi không có lối thoát hiểm và đầy bệnh tật. Hàng trăm phụ nữ và trẻ em được thuê làm việc tại đó trong những điều kiện hết sức tồi tệ. Albert không định làm người chủ giàu có hay trở thành người giàu có từ dự án làm ăn như thế. Sao nhỉ, chú ấy sẽ thu lợi trên sự đau khổ của người khác - ít nhất là vậy, đó là những gì chú ấy nói với em trong lá thư gần đây nhất.”

Caine đồng ý ngay tắp tự. Cuộc thảo luận dừng lại khi họ bước vào tiền sảnh của Harrison House. Công tước và Nữ Công tước cùng Catherine đang chờ ở góc để hóng mát, lập tức gia nhập với họ. Những vấn đề kinh doanh được đặt sang một bên. Catherine ôm chầm lấy Jade rồi quay sang siết lấy Alesandra. Cô bé để ý ngay đến sợi dây chuyền của Alesandra và tuyên bố cô sắp sửa ngất đi vì ghen tỵ. Catherine đeo một sợi dây ngọc trai. Cô lơ đãng lần những ngón tay lên cổ khi đề cập rằng chiếc váy màu tím của cô sẽ tuyệt vời hơn nếu cha cho cô một viên đá sapphire để đeo.

Alesandra phá ra cười vì lời gợi ý không-quá-tinh-tế. Khi không có ai để ý đến họ, nàng nhanh chóng tháo sợi dây và đưa nó cho Catherine.

“Nó là của mẹ chị, vì vậy em phải thật cẩn thận nhé”, Alesandra thì thầm thật khẽ để Colin không thể nghe được. “Cái chốt rất an toàn và chừng nào còn đeo nó, em sẽ không làm mất đâu.”

Catherine hời hợt cam đoan khi cô bé gỡ sợi dây của mình ra và đưa cho Alesandra. Jade giữ các tấm thiệp mời khiêu vũ trong khi các cô em chồng em dâu trao đổi dây chuyền. Sau đó cô kiểm tra lại đảm bảo các chốt được cài lại an toàn. “Em phải cẩn thận với nó đấy”, cô yêu cầu Catherine.

Colin không biết vụ trao đổi nữ trang trong một giờ đồng hồ. Ngài Richards vội đến chào đón gia đình họ và khi Caine phải trả lời câu hỏi gì đó của cha mình, ngài Richards ra hiệu cho Colin rằng ông muốn nói chuyện riêng, vẻ mặt rất nghiêm trọng.

Cơ hội đã đến khi ngài Công tước yêu cầu khiêu vũ với Alesandra. Ngay khi họ di chuyển ra phía trung tâm của phòng khiêu vũ, Colin tiến đến chỗ ngài Richards, ông đang đợi chàng ở một góc và quan sát mọi người.

Hai người đàn ông đứng cạnh nhau và im lặng trong vài phút. Colin để ý thấy Neil Perry băng qua phòng và lập tức cau mày khó chịu. Chàng hy vọng Alesandra không thấy anh ta. Nàng nhất định sẽ đến gần ngay khi phát hiện ra sự có mặt của anh ta để nói chuyện về em gái anh ta. Dĩ nhiên anh ta sẽ cảm thấy bị sỉ nhục và có lẽ Colin sẽ được đấm vào mặt anh ta.

Khả năng đó làm Colin mỉm cười thích thú.

Cô em gái lôi kéo sự chú ý. Cô bé đang nhảy với Morgan. Colin siết tay ở sau lưng và dõi theo đôi bạn nhảy. Morgan nhìn thấy chàng và gật đầu chào. Colin gật đầu lại với anh ta. Ngài Richards cũng gật đầu với người nhân viên mới được tuyển dụng. Và ông mỉm cười. Nhưng vì lý do đó mà Colin mới ngạc nhiên trước sự tức giận trong giọng nói của ông khác hẳn nét mặt ông lúc này. “Tôi không nên giao nhiệm vụ cho Morgan”, ông khẽ nói. “Cậu ta đã làm hỏng nhiệm vụ. Cậu có nhớ Devins không?”

Colin gật đầu. Người đàn ông Richards vừa nhắc là một nhân viên thỉnh thoảng chuyển thông tin cho chính phủ.

“Anh ta chết rồi. Từ những gì tôi sắp xếp được thì anh ta bị kẹt giữa cuộc chiến đẫm máu. Morgan nói Devins hốt hoảng. Họ đang đợi người liên lạc thì con gái của Devins đến. Thật không may. Cô gái bị giết trong vụ tập kích. Khốn kiếp, Colin ạ, đáng lẽ chuyện đó phải trơn như trượt trên băng. Nhưng sự háo hức và thiếu kinh nghiệm của Morgan đã khiến nhiệm vụ đơn giản và không hề phức tạp trở thành một thất bại. Xui hay không thì cậu ta chẳng có bản năng cho loại công việc này.” ông gục gặc đầu.

“Đừng dùng cậu ta nữa.” Giọng Colin run lên vì giận dữ. “Devins không phải là người dễ hoảng hốt. Anh ấy có cá tính, đúng thế, nhưng anh ấy vẫn được tin cậy cho những quyết định đúng đắn.”

“Phải, trong những tình huống như thường thì tôi đồng ý với đánh giá của cậu. Tuy vậy, anh ấy cũng là một người cha có bản năng bảo vệ, Colin. Tôi có thể hình dung ra anh ấy hoảng hốt thế nào nếu nghĩ con gái mình đang gặp nguy hiểm.”

“Tôi thì nghĩ người cha sẽ chỉ phản ứng trong trường hợp đối mặt trực tiếp mà thôi. Anh ấy chẳng có thêm lý do nào để hoảng sợ cả.”

Richards gật đầu. “Tôi đã cho Morgan nghỉ việc. Dĩ nhiên cậu ta cảm thấy rất tệ với quyết định của tôi. Cậu ta tiếc là nó thất bại và thừa nhận là đã phản ứng quá mạnh. Cậu ta cũng trách cứ cậu đấy, con trai ạ, vì cậu không tiếp tục và để cậu ta một mình chiến đấu, ấy là nói thế thôi.”

Colin lắc đầu. Chàng không chấp nhận lời xin lỗi đó và Richards cũng vậy. Họ đã phải trả giá quá đắt.

“Ông đúng đấy, Richards. Cậu ta không có bản năng.”

“Thật tiếc”, Richards nhận xét. “Cậu ta háo hức được chứng tỏ bản thân và cậu ta cần tiền. Tôi hình dung cậu ta sẽ kết hôn ổn thôi. Cậu ta hoàn toàn quyến rũ đối với các quý cô.” Colin ngoái nhìn ra sàn khiêu vũ, chàng thấy Morgan ngay. Anh ta đang mỉm cười với Catherine khi xoay tròn cô bé theo điệu nhảy. Em gái chàng đang cười và rõ ràng rất vui vẻ.

Colin nhận ra sợi dây chuyền Catherine đang đeo, chàng lập tức đưa mắt tìm Alesandra trong đám đông. Chàng thấy cha mình trước rồi đến Alesandra. Nàng đang đeo sợi dây ngọc trai của Catherine. Colin nhíu mày khó chịu. Tuy nhiên lý do không phải là việc trao đổi nữ trang. Nước da vợ chàng trắng nhợt tựa chiếc váy nàng đang mặc và trông nàng như muốn ngất đi.

Colin cáo lỗi với Richards, chàng len lỏi qua đám đông đến chỗ vợ mình, vỗ nhẹ lên vai Công tước và ôm lấy Alesandra. Nàng cố nở một nụ cười và dựa vào người chàng.

Điệu valse kết thúc ngay khi Colin đưa vợ ra hiên trước.

“Em thật sự ốm phải không, cưng?” Caine đang đứng với vợ cạnh cánh cửa chính dẫn ra ngoài. Anh lập tức nhìn thấy nước da Alesandra và bước lùi lại ngay. Khuôn mặt em dâu của anh tái mét. Anh cầu Chúa cho dù cô bé có ốm thì không phải bệnh truyền nhiễm là được.

Alesandra không biết mình muốn ngất đi hay nôn ra. Nàng cầu nguyện mình sẽ không như vậy cho đến khi về tới nhà. Không khí trong lành ngoài hiên có vẻ giúp được nàng và sau vài phút đầu, nàng không còn quay cuồng nữa.

“Mọi thứ cứ xoay tròn xoay tròn”, nàng bảo chồng.

Caine thở hắt ra nhẹ nhõm và bước tới đề nghị giúp đỡ. Colin để Alesandra dựa vào người Caine trong khi chàng chào tạm biệt một số người rồi quay lại đỡ lấy nàng. Alesandra không mặc áo choàng, chàng bèn cởi áo khoác phủ lên vai nàng và đi ra xe.

Cảm giác khá hơn thật ngắn ngủi. Chiếc xe chuyển động bập bềnh khiến bụng nàng lại nôn nao. Nàng siết chặt bàn tay trong lòng và hít sâu để làm dịu xuống.

Colin vươn người tới và bế nàng ngồi trong lòng mình. Chàng để đầu nàng áp sát vào dưới cằm và ôm nàng thật chặt.

Chàng bế Alesandra vào nhà rồi vào phòng ngủ của nàng. Chàng để nàng ngồi xuống cạnh giường và lấy một cốc nước lạnh.

Alesandra ngả người xuống tấm chăn và nhắm mắt. Một phút sau nàng ngủ thiếp đi.

Colin cởi đồ cho vợ. Flannaghan đi tới đi lui ngoài cửa lo lắng nhưng Colin không muốn để cậu ấy giúp. Chàng cởi hết đồ rồi kéo tấm chăn phủ lên người nàng. Nàng thật sự kiệt sức, giờ nàng ngủ như một đứa trẻ và thậm chí không hề mở mắt khi chàng nâng lên để kéo tấm chăn ra. Colin quyết định ở lại cả đêm với vợ. Nếu nàng thật sự bị ốm thì chàng muốn ở ngay trong trường hợp nàng cần có chàng. Và, Chúa ơi, chàng cũng đột nhiên cảm thấy kiệt sức. Chàng cởi đồ và lên giường nằm xuống cạnh Alesandra. Theo bản năng, nàng lăn vào tay chàng. Colin hôn lên trán, vòng tay ôm lấy nàng và nhắm mắt. Chàng cũng ngủ thiếp đi chỉ một lúc sau.

Chàng thức dậy trước lúc bình minh khi vợ cọ lưng vào mình. Nàng vẫn còn đang ngủ. Colin đủ tỉnh ngủ để nhận thức được những gì mình đang làm. Chàng ân ái với nàng và khi cả hai thỏa mãn, chàng lại ngủ tiếp cùng nàng.

Alesandra cảm thấy khỏe khoắn vào ngày hôm sau. Catherine đến nhà lúc hai giờ chiều để đích thân trả lại sợi dây chuyền cho nàng. Cô bé cũng mang theo nhiều tin mới.

Cô bé có một thời gian quá tuyệt vời cho mùa vũ hội và muốn kể cho Alesandra biết tất cả về những lời đề nghị cầu hôn mà cha cô bé nhận được.

Catherine khoác lấy tay Alesandra và kéo nàng vào phòng khách.

“Anh trai em ở đâu trong buổi chiều Chủ nhật tuyệt vời này nhỉ?”

“Anh ấy đang làm việc”, Alesandra trả lời. “Và sẽ về nhà dùng bữa tối.” Catherine ngồi xuống chiếc ghế cạnh trường kỷ. Flannaghan đứng gần lối vào, chờ để phục vụ.

“Em không thể phân rõ tất cả các quý ông trong đầu được.”

“Em nên lập một danh sách các quý ông mà em quan tâm”, Alesandra đưa ra lời khuyên. “Như vậy thì em sẽ không bị rối.”

Catherine nghĩ đó là một kế hoạch hợp lý. Alesandra lập tức yêu cầu Flannaghan đem giấy và bút lông đến.

“Em đã nói với cha từ chối một vài quý ông và ông rất dễ chịu. Cha không có vẻ gấp gáp trong việc lập gia đình của em.”

“Có lẽ em nên bắt đầu danh sách những người em từ chối”, Alesandra đề nghị. “Dĩ nhiên là đi kèm bên cạnh mỗi cái tên là lý do, đề phòng trường hợp em đổi ý hoặc quên tại sao em bỏ họ ra.”

“Đúng rồi, một ý tưởng thật tuyệt vời”, Catherine khẳng định. “Chị thật chu đáo.”

Alesandra xúc động. “Tổ chức mọi việc là chiếc chìa khóa, Catherine à.”

“Chìa khóa cho cái gì?”

Alesandra hé môi định trả lời nhưng rồi nhận ra nàng không chắc chắn chính xác. “Cho việc xây dựng một cuộc sống hạnh phúc vững bền”, nàng quyết định tuyên bố. Flannaghan quay lại với những thứ nàng yêu cầu. Alesandra cảm ơn và tiếp tục với Catherine. “Chúng ta bắt đầu bằng danh sách những người bị từ chối nhé?”

“Vâng”, Catherine đồng ý. “Để tên Neil Perry ở đầu danh sách nhé. Anh ta đề nghị em hôm qua nhưng em chẳng thích anh ta chút nào hết.” Alesandra ghi tiêu đề cho danh sách rồi viết tên Perry ra. “Chị cũng đặc biệt không thích anh ta”, nàng nói. “Em có cách nhìn người tốt đấy, từ chối anh ta là đúng.”

“Cảm ơn chị.”

“Lý do cụ thể chị nên để cạnh tên anh ta là gì nhỉ?”

“Gớm ghiếc.”

Alesandra bật cười. “Anh ta đúng là vậy đấy, hoàn toàn trái ngược hẳn so với người em gái. Victoria là một quý cô dễ thương.”

Catherine không biết gì về Victoria nên cô không thể đồng ý hay phản bác lại được. Cô tiếp tục với những cái tên thấy không thể chấp nhận. Catherine muốn làm cho xong nhiệm vụ rối rắm này vì nóng lòng tập trung vào danh sách ứng cử viên hấp dẫn. Và cô còn có một tin cực kỳ hay ho và háo hức muốn chia sẻ với Alesandra.

“Được rồi, giờ thì chúng ta bắt đầu danh sách thứ hai.”

Catherine đưa ra bốn cái tên. Cuối cùng là Morgan. “Dĩ nhiên anh ấy chưa đề nghị gì với em cả vì chúng em chỉ vừa gặp nhau tối qua nhưng Alesandra ơi, anh ấy quá đẹp trai và hấp dẫn. Khi anh ấy mỉm cười, em thú nhận là tim em như ngừng đập. Dù vậy em nghi ngờ mình sẽ có cơ hội với anh ấy. Anh ấy cực kỳ nổi tiếng với phụ nữ mà. Tuy vậy, anh ấy có đề cập sẽ nói chuyện với cha khi anh ấy có thể.”

“Chị gặp Morgan rồi”, Alesandra nói. “Và chị đồng ý là anh ấy thật hấp dẫn. Chị tin là Colin cũng thích anh ấy.”

“Anh ấy sẽ là một sự kết hợp tuyệt vời”, Catherine quyết định. “Nhưng vẫn còn một người khác mà em muốn xem xét nữa.”

“Tên anh ấy là gì, chị sẽ thêm anh ấy vào danh sách của em.”

Catherine đỏ mặt. “Đó là điều lãng mạn nhất”, cô thì thầm. “Nhưng cha lại không nghĩ vậy. Chị phải hứa là không nói với ai nhé.”

“Nói gì?”

“Hứa với em trước đi rồi em sẽ giải thích. Đặt tay lên ngực trái nhé, như vậy lời hứa của chị sẽ ràng buộc hơn.”

Alesandra không dám cười. Catherine có vẻ rất nghiêm túc. Nàng không muốn làm tổn thương cô bé. Nàng làm theo hướng dẫn của cô bé và đưa ra lời cam kết cùng bàn tay đặt trên ngực trái.

“Giờ thì em giải thích được chưa?”

“Em chưa biết tên quý ông đó”, Catherine nói. “Anh ấy ở buổi khiêu vũ tối qua. Em chắc chắn. Em cũng chắc anh ấy tuyệt vời.”

“Làm sao em có thể biết anh ấy có tuyệt vời hay không nếu em chưa từng gặp anh ấy? Hay là em đã gặp anh ấy rồi? Phải vậy không nhỉ? Em chỉ không biết tên anh ấy thôi. Nói chị nghe anh ấy trông thế nào. Có thể chị đã từng gặp người đó thì sao.”

“Ôi, em chưa gặp anh ấy.”

“Em đang làm chị rối lên đấy.” Catherine cười to. “Anh ấy có một cái tên mà chúng ta có thể đưa vào danh sách bây giờ.”

Alesandra chấm cây bút vào lọ mực. Catherine đợi cho đến lúc nàng nhấc cây bút lên rồi nói khẽ, “Người ngưỡng mộ bí mật của tôi”.

Catherine thở ra hạnh phúc sau khi thì thầm cái tên đặc biệt. Cùng lúc đó, Alesandra há hốc miệng vì kinh ngạc, nàng thả rơi cây bút lông xuống đùi. Mực thấm vào chiếc váy hồng.

“Ôi trời ơi, nhìn xem chị đã làm gì này”, Catherine thét lên. “Váy của chị...”

Alesandra lắc đầu. “Quên cái váy đi”, nàng chặn lại. Giọng nàng run lên vì lo lắng. “Chị muốn nghe về người ngưỡng mộ bí mật này.”

Catherine nhăn mặt. “Em không làm gì sai hết, Alesandra. Sao chị khó chịu với em vậy?”

“Chị không khó chịu... Ít nhất không phải với em.”

“Chị đã quát em.”

“Chị không có ý quát em.”

Nàng nhìn thấy những bóng nước trong mắt Catherine. Cô em chồng dễ xúc động và cảm xúc của cô bé cũng dễ bị tổn thương. Cô bé vẫn còn là một cô gái trẻ hơn là người phụ nữ trưởng thành, Alesandra nhận ra điều đó chứ và nàng quyết định không nói cho cô bé biết những gì mình đang lo lắng. Nàng cần nói với Colin trước đã. Chàng biết sẽ phải làm gì với người ngưỡng mộ bí mật.

“Chị xin lỗi vì khó chịu với em. Hãy tha thứ cho chị nhé.” Nàng cố dịu giọng nói tiếp. “Chị rất muốn được nghe tất cả về người ngưỡng mộ bí mật này. Em sẽ kể cho chị biết chứ?” Catherine chớp mắt chặn những giọt nước không rơi ra. “Không có gì nhiều đâu Alesandra. Em nhận được một bó hoa xinh đẹp sáng nay với một danh thiếp đính kèm. Không có lời nhắn, chỉ có chữ ký thôi.”

“Chữ ký thế nào?”

“Người ngưỡng mộ bí mật của nàng. Em nghĩ nó rất lãng mạn. Em không hiểu sao chị lại hành động kỳ lạ vậy.”

“Lạy Chúa lòng lành”, Alesandra thì thầm và đổ sụp người ra sau dựa vào lưng ghế. Tâm trí nàng cồn lên sợ hãi. Colin sẽ phải lắng nghe nàng, nàng nhất định phải nói cho dù nàng có phải trói chàng lại trong khi chàng đang ngủ.

“Chị đang run rẩy kìa, Alesandra.”

“Chị thấy hơi lạnh.”

“Mẹ bảo với chị Jade là mẹ nghĩ chị đang có em bé.”

“Chị... gì cơ?”

Nàng dĩ nhiên là không có ý định hét lên nhưng lời nhận xét buột miệng của Catherine gây ra một tiếng hét ngạc nhiên. “Họ nghĩ chị đang có em bé của Colin”, Catherine giải thích. “Đúng không?”

“Không, dĩ nhiên không phải. Không thể nào. Còn quá sớm.”

“Chị kết hôn hơn ba tháng rồi”, Catherine nhắc nàng. “Mẹ nói với chị Jade cơn buồn nôn của chị có thể là một triệu chứng. Mẹ sẽ rất thất vọng nếu chị không có em bé. Chị có chắc không, Alesandra?”

“Có, chị chắc chứ.”

Nàng không nói thật với Catherine. Nàng thật sự không rõ chút nào. Ôi Chúa ơi, nàng có thể đang mang thai. Đã khá lâu rồi từ ngày tới tháng cuối cùng của nàng - cách đây hơn ba tháng. Nàng đếm lại cho chắc. Đúng, đúng như thế. Nàng có lần cuối là hai tuần trước khi kết hôn... Và kể từ đó không còn xuất hiện.

Phải chăng bụng nàng khó chịu, nôn nao không phải do kiệt sức? Trước đây nàng không bao giờ ngủ ngày nhưng giờ nàng hầu như không vượt qua một ngày mà không ngủ lúc chiều. Tất nhiên, nàng và Colin ra ngoài trễ mỗi đêm và nàng thật sự tin giờ giấc trễ nải đó khiến việc ngủ ngày vào buổi chiều là cần thiết.

Tay nàng chạm vào bụng như để bảo vệ. “Chị muốn có con của Colin”, nàng nói. “Nhưng anh ấy có một kế hoạch quan trọng và chị hứa sẽ không gây trở ngại cho anh ấy.”

“Nhưng kế hoạch thì có liên quan gì tới em bé?”

Alesandra cố định thần lại. Nàng thấy mình đang trong tình trạng mê mụ đầu óc. Nàng dường như không thể sắp xếp các suy nghĩ của mình. Tại sao nàng không nhận ra... khả năng... chỉ một câu trả lời hợp lý...

Ồ, phải, nàng đã mang thai. “Alesandra, giải thích cho em đi”, Catherine nài nỉ.

“Đó là một kế hoạch năm năm, sau đó chị sẽ có em bé.” Alesandra buột miệng.

Catherine nghĩ nàng chỉ nói đùa. Cô bé cười phá lên. Alesandra chỉ có thể giữ bình tĩnh cho đến khi cô em chồng ra về vài phút sau. Rồi nàng vội chạy lên phòng ngủ của mình, đóng sầm cửa lại và òa khóc nức nở. Trong nàng chất chứa đầy những cảm xúc mâu thuẫn nhất. Nàng xúc động vì đang mang trong người đứa con của Colin. Một sinh linh quý giá đang phát triển trong nàng như một điều kỳ diệu rồi nàng bị lất át bởi niềm vui sướng - và tội lỗi.

Colin có thể không hạnh phúc vì có em bé. Alesandra không quan tâm đến việc chàng có khả năng trở thành một người cha tốt hay không, nhưng một đứa bé bây giờ sẽ không phải là thêm một gánh nặng chứ? Ôi, Chúa ơi, nàng ước chàng yêu nàng. Nàng ước chàng không quá bướng bỉnh về tài sản của nàng.

Nàng không muốn cảm thấy mình có lỗi, làm thế nào mà nàng lại cùng lúc cảm thấy rất phấn khích và sợ hãi thế này chứ?

Flannaghan lên lầu với một tách trà nóng cho công chúa. Anh định gõ cửa thì nghe tiếng nàng khóc. Anh đứng đó không chắc mình phải làm gì. Dĩ nhiên anh muốn tìm hiểu chuyện gì đã xảy ra để có thể giúp đỡ nhưng nàng đã đóng cửa, điều ấy cho anh biết nàng muốn có sự riêng tư.

Anh nghe thấy tiếng mở cửa trước và lập tức quay xuống tầng trệt. Colin bước vào nhà. Chàng không đi một mình. Cộng sự của chàng, Nathan, theo ngay sau. Người đàn ông này rất cao lớn, có vẻ anh ấy phải cúi xuống để tránh vòm cửa.

Flannaghan không dại gì mà nói ra sự lo lắng của mình trước mặt khách. Anh vội vàng bước tới, cúi đầu chào ông chủ và hướng sang chào đón vị khách của gia đình. “Chúng tôi sẽ ở trong phòng khách”, Colin nói. “Caine và vợ anh ấy sẽ sớm đến đây. Alesandra đâu rồi?”

“Công chúa của ngài đang nghỉ ngơi trên lầu”, Flannaghan thông báo. Anh cố cư xử trang trọng như một người quản gia có phẩm giá. Anh đã từng gặp Nathan trước đây và vẫn còn một chút e ngại người đàn ông cao lớn đó.

“Cứ để cô ấy nghỉ ngơi cho đến lúc anh trai ta đến đây.” Chàng quay sang người cộng sự. “Bọn mình ra ngoài hầu như mỗi đêm. Alesandra bị kiệt sức.”

“Cô ấy thích ra ngoài mỗi đêm à?” Nathan hỏi.

Colin mỉm cười. “Không.”

Tiếng gõ cửa vang lên đúng lúc Colin và Nathan vào phòng khách. Flannaghan nghĩ người gọi cửa là thành viên gia đình của Colin. Anh nhanh chóng mở cửa và suýt nữa cúi đầu chào thì nhận ra chỉ là một cậu bé đưa tin. Cậu bé ôm một hộp quà màu trắng được buộc bằng dây ruy băng đỏ. Cậu bé nhét hộp quà vào tay Flannaghan.

“Cháu được trả một đồng tiền để đưa cho công chúa Alesandra cái này.” Flannaghan lấy hộp quà, gật đầu, rồi đóng cửa. Anh quay lại định đi lên lầu, vừa đi vừa mỉm cười, vì giờ thì anh có lý do chính đáng để gặp công chúa và hy vọng một khi đã vào được phòng nàng, anh sẽ có thể tìm ra nguyên nhân khiến nàng khó chịu. Tiếng gõ cửa vang lên lần nữa. Flannaghan đặt cái hộp xuống bàn và quay lại cửa trước. Chưa tới một phút và anh nghĩ cậu bé đưa tin trở lại.

Anh trai Colin và vợ anh ấy đang đợi ở lối vào. Phu nhân Jade mỉm cười tươi tắn với Flannaghan. Tuy nhiên Caine không chú ý lắm tới người quản gia. Anh đang nhìn xuống vợ mình với cái nhăn mày dễ sợ.

“Buổi chiều tốt lành”, Flannaghan vừa chào vừa kéo rộng cánh cửa. Jade vội bước vào trong. Cô chào người quản gia. Caine gật đầu.

Trông anh có vẻ đang bận tâm đến chuyện gì đó.

“Chúng ta không kết thúc cuộc nói chuyện này được”, anh nói cứng rắn với cô vợ của mình.

“Không, chúng ta đã kết thúc”, cô bác bỏ. “Anh đang cực kỳ vô lý, chồng ạ. Flannaghan, Colin và Nathan đâu rồi?”

“Họ đang đợi trong phòng khách, thưa phu nhân.”

“Ta muốn làm cho rõ chuyện này, Jade”, Caine lầm bầm. “Ta không quan tâm nó mất bao lâu thời gian.”

“Anh đang ghen tuông vô lý đấy Caine.”

“Chết tiệt, đúng vậy đấy.”

Anh nhấn mạnh lời tuyên bố bằng một giọng ầm ĩ khi theo sau vợ vào phòng khách.

Cả Nathan lẫn Colin lập tức đứng lên khi Jade bước vào phòng. Nathan giơ tay ra cho em gái và ôm chặt lấy cô. Anh trừng mắt nhìn Caine vì dám lớn tiếng với em gái mình, rồi khiển trách.

“Một ông chồng tốt không nên lên giọng với vợ mình.”

Caine bật cười. Colin cũng vậy. “Anh đã thay đổi hoàn toàn”, Caine nhận xét. “Tôi nhớ rằng anh là người luôn la hét thì phải.”

“Tôi là người đã lập gia đình”, Nathan bình tĩnh trả lời với cái giọng thực-tế-là-vậy. “Tôi hài lòng.”

“Tớ cá Sara của cậu có lẽ bây giờ la hét suốt”, Colin đế thêm vào.

Nathan cười toe. “Người phụ nữ nhỏ bé có cá tính.”

Jade ngồi xuống ghế cạnh Nathan. Anh trai cô ngồi lại và quay sang Caine. “Hai người bất đồng quan điểm à?”

“Không”, Jade trả lời.

“Có”, Caine đáp lại cùng lúc.

“Em không muốn nói về điều này bây giờ”, Jade tuyên bố.

Cô cố ý chuyển đề tài. “Em mong muốn được thấy em bé lắm, Nathan. Con bé giống anh hay Sara?”

“Con bé có đôi mắt của anh và đôi chân của Sara, cảm tạ Chúa.”

“Họ đang ở đâu?” Colin hỏi.

“Tớ để Sara ở nhà mẹ cô ấy để bà có thể khoe con bé với họ hàng.”

“Anh sẽ ở cùng gia đình cô ấy trong khi ở Luân Đôn chứ?” Caine hỏi.

“Khỉ thật, không”, Nathan trả lời. Giọng anh khẽ rung lên. “Họ sẽ làm tôi mất trí và tôi có thể sẽ giết một người trong số họ. Chúng tôi sẽ ở với cậu.”

Caine vừa gật đầu vừa mỉm cười. Làm sao mà Nathan lại có thể quyết định thay cho đề nghị nhỉ. Jade vỗ tay vui sướng. Rõ ràng cô rất xúc động trước tin này.

“Vợ cậu đâu rồi?” Nathan hỏi Colin. “Flannaghan lên lầu gọi cô ấy rồi. Cô ấy sẽ xuống trong một phút nữa.” Một phút trở thành mười phút. Alesandra đã thay cái váy màu hồng bị dính mực và mặc chiếc váy màu tím xinh đẹp. Nàng đang ngồi tại bàn viết, đắm mình trong nhiệm vụ kỳ lạ là lập một danh sách các bổn phận cho Colin. Dĩ nhiên nàng không bao giờ để chồng nhìn thấy danh sách này vì nó không phải là những mệnh lệnh thích đáng. Người vợ, nàng đang khám phá ra, tốt hơn là nên gợi ý cho chồng họ. Hầu hết đàn ông, kể cả Colin, không thích bị ra lệnh để làm điều gì.

Cứ giả vờ vậy, nàng cảm thấy khá hơn khi đặt cây bút xuống tờ giấy và ghi ra những mong đợi của mình. Nàng để tên Colin lên trên đầu tờ giấy. Danh sách mệnh lệnh theo sau. Thứ nhất, chàng nên lắng nghe vợ giải thích sự quan tâm của nàng đối với những trùng hợp ngẫu nhiên liên quan đến Victoria và người đàn ông tự gọi mình là người ngưỡng mộ bí mật. Trong ngoặc đơn nàng viết tên Catherine.

Thứ hai, Colin nên làm gì đó với thái độ của mình đối với tài sản của nàng. Trong ngoặc đơn nàng thêm từ quá cứng đầu.

Thứ ba, Colin không nên đợi đến năm năm để nhận ra chàng yêu nàng. Chàng nên nhận ra bây giờ và nói như vậy.

Thứ tư, chàng nên cố tỏ ra hạnh phúc với tin chàng sắp được làm cha. Chàng không nên phiền trách nàng đã cản trở kế hoạch của mình. Alesandra đọc kỹ lại danh sách và thở dài. Nàng quá xúc động vì sắp có đứa con của Colin và rất lo sợ chàng không hạnh phúc, nàng muốn khóc và la hét cùng lúc.

Nàng lại thở dài. Sẽ chẳng giống nàng chút nào nếu quá hỗn loạn và quá xúc động.

Nàng thêm một câu hỏi vào danh sách: “Người vợ đang mang thai có thể trở thành nữ tu?”.

Nàng vẫn chưa kết thúc và thêm vào một câu nữa: “Mẹ bề trên yêu mình”. Đó, điều nhắc nhở quan trọng ấy làm nàng cảm thấy khá hơn một chút. Nàng gật đầu, giờ đã bình tĩnh và cầm tờ giấy lên định xé nó đi. Flannaghan ngắt ngang. Anh gõ cửa và khi nàng lên tiếng mời, anh vội vàng đi vào.

Anh cảm thấy nhẹ nhõm khi công chúa không còn khóc nữa. Mắt nàng vẫn còn hơi sưng nhưng anh không dám đả động tới và cả nàng cũng vậy.

“Công chúa, chúng ta có...”

Nàng không để cho anh nói hết câu. “Tha lỗi cho ta vì cắt lời anh nhé, nhưng ta không muốn quên mất câu hỏi ta định hỏi anh. Đầu bếp đã nói chuyện được với người nào trong nhà của Tử tước chưa? Ta biết ta làm phiền anh và ta xin được thứ lỗi nhưng ta có lý do thích đáng để có câu trả lời, Flannaghan. Xin hãy kiên nhẫn với ta.”

“Chị ấy vẫn chưa gặp người hầu nào của nhà đó đi chợ cả”, Flannaghan trả lời. “Tôi có thể đề nghị điều này không?”

“Tất nhiên là được mà.”

“Sao chúng ta không bảo chị ấy đến nhà Tử tước? Nếu chị ấy đi cửa sau, ngài Tử tước sẽ không biết. Tôi không tin những người hầu sẽ mách lại với ông ấy.”

Ngay lập tức nàng gật đầu đồng ý. “Đó là một ý tưởng hay”, nàng tán dương. “Việc này quá quan trọng không thể trì hoãn được nữa. Vui lòng yêu cầu chị ấy đi ngay bây giờ. Chị ấy có thể sử dụng xe của chúng ta.”

“Ôi, không, thưa công chúa, chị ấy không thích đi xe đâu. Sẽ không phù hợp với địa vị của chị ấy. Dinh thự của Tử tước chỉ cách đây một quãng rất ngắn”, anh cường điệu hóa. “Chị ấy sẽ thích đi bộ và hóng mát.”

“Nếu anh tin chắc vậy”, Alesandra trả lời. “Bây giờ thì anh muốn nói gì với ta trước khi ta ngắt lời anh?”

“Chúng ta có khách. Cộng sự của chồng công chúa đang ở đây. Caine và vợ ngài ấy cũng ở dưới đó.”

Nàng dợm đứng lên rồi thay đổi ý kiến. “Đợi ta một chút và ta sẽ đi xuống cùng anh. Ta phải làm một cái danh sách mới cho anh.”

Flannaghan mỉm cười, anh yêu thích các danh sách của Alesandra vì trong tận đáy lòng biết nàng quan tâm thật sự đến anh đủ để nàng giúp anh trở thành người biết tổ chức công việc gọn ghẽ. Nàng luôn thêm vào những lời khen nho nhỏ đi kèm các đề nghị nhiệm vụ công việc mà nàng tin anh sẽ hoàn thành trong ngày. Công chúa luôn biết khen ngợi người khác và cũng rất lịch thiệp với những lời chúc mừng.

Anh nhìn cách công chúa sắp xếp những giấy tờ. Alesandra cuối cùng cũng tìm được mảnh giấy có tên Flannaghan và đưa nó cho anh ấy. Anh nhét tờ giấy vào trong túi áo và hộ tống nàng xuống lầu. Anh sực nhớ ra hộp quà vẫn còn đặt trên bàn trong phòng đón khách mà đáng lẽ ra anh phải đưa nó cho nàng.

“Cái hộp kia được đưa đến đây vài phút trước”, anh nói. “Người muốn mở nó ra bây giờ hay đợi để sau?”

“Vui lòng để sau”, nàng trả lời. “Ta cực kỳ muốn biết cộng sự của Colin trước.”

Colin định đứng dậy và đi về phía vợ khi nàng bước vào phòng. Những người đàn ông lập tức đứng lên. Alesandra tới chỗ Jade trước, nắm lấy tay cô và nói rằng nàng thật vui khi được gặp lại cô.

“Khỉ thật, nhưng cậu làm tốt đấy, Colin.”

Nathan khẽ tán thưởng. Alesandra không nghe thấy lời nhận xét của anh. Cuối cùng thì nàng cũng thu hết lòng can đảm để đến trước mặt người đàn ông khổng lồ và ngước lên mỉm cười với anh.

“Tôi có cần phải cúi đầu trước công chúa không?” Nathan hỏi.

“Nếu anh cúi xuống thì ta mới có thể hôn lên má anh để thể hiện lòng cảm kích. Nếu không thì ta sẽ cần một cái thang.”

Nathan bật cười. Anh cúi xuống, nhận nụ hôn lên má, rồi đứng thẳng. “Bây giờ giải thích tôi biết ý người là gì về lòng cảm kích”, anh đề nghị.

Ôi Chúa ơi, anh ấy là một con quỷ đẹp trai với giọng nói dịu dàng kinh khủng. “Dĩ nhiên cảm kích về việc anh phải chịu đựng Colin. Ta biết sự cộng tác của các anh rất tốt đẹp. Colin là một người cứng đầu và anh chắc chắn là sứ giả hòa bình ở hãng tàu”

Colin ngửa đầu cười khùng khục. Nathan có vẻ hơi ngượng ngùng. “Em hiểu nhầm rồi, Alesandra”, Caine giải thích. “Nathan mới là người cứng đầu và Colin là sứ giả hòa bình.”

“Cô ấy gọi tôi là rồng đấy”, Colin thông báo cho mọi người biết biệt danh Alesandra đặt cho chàng. Alesandra nhăn mặt với ông chồng quý hóa của mình vì đã để lộ bí mật, nhưng rồi vẫn đến ngồi cạnh chàng. “Caine, thôi trừng mắt với vợ anh đi”, Colin đề nghị.

“Anh ấy đang vô cùng khó chịu với chị”, Jade giải thích. “Tất nhiên là nó thật là buồn cười. Chị không có khuyến khích sự thu hút.”

“Anh chưa khi nào nói em như vậy”, Caine cãi lại.

Jade quay sang Colin. “Anh ấy ném hết hoa ra ngoài. Cậu có hình dung được không?”

Colin nhún vai. Chàng khoác tay lên vai Alesandra và duỗi thẳng chân. “Em không biết gì về chuyện chị đang nói.”

“Hai người tốt nhất là nên giải quyết êm xuôi cuộc tranh cãi này trước khi anh đưa Sara và Joanna đến nhà hai người đấy. Các cô con gái cần một môi trường hòa bình.”

Nathan tuyên bố. Caine và Colin lập tức chằm chằm nhìn anh. Trông cả hai người bọn họ đầy hoài nghi. Nathan phớt lờ họ đi.

“Anh có vui khi phát hiện ra mình sắp trở thành cha không?” Alesandra cố giữ giọng bình thản nhất có thể, đôi tay nàng siết chặt lại trong lòng.

Nếu Nathan thấy câu hỏi kỳ quặc thì anh sẽ không nhận xét về nó. “Có chứ, tôi rất vui.”

“Thế còn kế hoạch năm năm của anh thì sao?” Alesandra hỏi tiếp.

“Là sao?” Nathan hỏi lại, rõ ràng anh hơi rối.

“Em bé có cản trở các kế hoạch dành cho hãng tàu của anh không?”

“Không đâu.”

Nàng không tin anh ấy. Nathan sẽ không bao giờ bán cổ phần của hãng tàu nếu không phải vì em bé. Colin đã bảo là anh ấy muốn mua một căn nhà cho gia đình.

Nàng không thể đụng đến vấn đề tế nhị đó. “Ta hiểu rồi”, nàng nói. “Anh có tính đến các tình huống có thể phát sinh trong kế hoạch.”

“Colin, vợ cậu đang nói về chuyện gì thế hả?”

“Khi lần đầu gặp Alesandra, tớ giải thích với cô ấy là tớ sẽ không kết hôn trong năm năm.”

“Hoặc có một gia đình”, nàng cắt lời.

“Hoặc có một gia đình”, chàng lặp lại để làm vừa lòng nàng.

Caine và Jade kín đáo nhìn nhau.

“Em sắp xếp tuyệt làm sao”, Caine nói với em trai.

Alesandra tin Caine vừa mới khen ngợi Colin. “Đúng thế, anh ấy là người biết cách sắp xếp”, nàng nhiệt tình tán thành.

“Các kế hoạch đều có thể thay đổi”, Jade nói. Cô nhìn Alesandra với vẻ mặt đầy thông cảm. Trông Alesandra hoàn toàn khổ sở và Jade tin cô biết lý do tại sao.

“Em bé là một phúc lành”, cô buột miệng lên tiếng.

“Ừ”, Nathan đồng ý. “Jade cũng đúng về việc các kế hoạch đều có thể thay đổi”, anh gật đầu. “Colin và tôi đang trông cậy vào tài sản của vợ tôi mà đức vua ban tặng để tăng cường tình hình tài chính của hãng tàu, nhưng Hoàng thân nhiếp chính quyết định giữ lại số tiền và chúng tôi phải chuyển sang tìm các giải pháp khác.”

“Vì vậy mới có kế hoạch năm năm”, Colin thêm vào.

Alesandra trông như thể sắp òa khóc đến nơi. Caine cảm thấy muốn bóp cổ cậu em trai cứng đầu của mình. Nếu Colin nhìn cô bé, cậu ấy sẽ biết hẳn có chuyện gì đó sai trầm trọng. Rõ ràng em trai anh chẳng để ý và Caine nghĩ anh chưa nên can thiệp. Alesandra đã bắt kịp suy nghĩ của mình. Nàng có thể cảm thấy nổi giận với những gì Nathan nói. Anh ấy nói rõ cả anh ấy lẫn Colin không hề băn khoăn về việc sử dụng tài sản của Sara. Vậy thì tại sao chứ, tại sao Colin quá ương ngạnh nhất định không đụng đến tài sản của nàng? Colin kéo nàng về thực tại khi chàng nói tiếp. “Caine, anh thôi cau có với Jade đi.”

“Anh ấy đang trách chị.” Jade nói chắc nịch.

“Anh không trách em”, Caine cãi lại.

“Anh ấy trách chị chuyện gì vậy?” Colin hỏi.

“Chị nhận được một bó hoa sáng nay. Không có ghi chú gì ngoài chữ ký”

Nathan và Colin cùng lúc nhíu mày. “Em nhận hoa từ người đàn ông khác à?” Nathan hỏi, rõ là kinh ngạc.

“Vâng”

Nathan trừng mắt nhìn em rể. “Cậu nên làm cái quái gì đó với chuyện này đi chứ Caine. Con bé là vợ cậu. Cậu không thể cho phép người đàn ông nào khác tặng hoa cho nó. Làm thế quái nào mà cậu không giết cái đồ khốn chết tiệt ấy hả?”

Caine lấy làm mừng vì Nathan ủng hộ anh. “Tôi sẽ giết hắn ngay khi tôi tìm ra hắn là ai.”

Colin lắc đầu. “Anh không thể giết ai được”, chàng bực mình tuyên bố. “Anh phải biết điều với chuyện này, Caine ạ. Tặng hoa không phải là một tội ác. Có lẽ người đó chỉ là cậu trai trẻ đuổi theo sự ngưỡng mộ thôi.”

“Nó ổn vì em là người biết điều Colin nhỉ. Jade đâu phải vợ em.”

“Em sẽ biết điều nếu Alesandra được nhận hoa”, Colin cãi bướng.

Caine lúc lắc đầu.

“Cho bọn anh biết tên hắn, Jade.”

Nathan yêu cầu.

Không ai chú ý đến Alesandra. Nàng thầm cảm ơn vì sự lơ là của họ. Tâm trí nàng loạn lên với các suy đoán. Nàng lắc đầu khi Colin đoán người đó chỉ là cậu trai trẻ đuổi theo sự ngưỡng mộ.

“Đúng”, Colin hỏi Jade. “Ai gửi chúng đến?”

“Người đó ký trên danh thiếp Người ngưỡng mộ bí mật của nàng”, Alesandra thốt lên.

Mọi người đồng loạt nhìn chằm chằm Alesandra. Jade há hốc miệng ngạc nhiên tột độ.

“Phải vậy không chị Jade?”

Chị dâu nàng gật đầu. “Làm sao em biết?”

Nathan ngả người ra thành ghế. “Có lẽ có nhiều hơn sự ngưỡng mộ ở đây, đúng không?”

Không ai nói gì trong một lúc lâu. Thình lình Alesandra nhớ ra gói quà Flannaghan bảo vừa được giao đến. Nàng định đứng dậy và đi lấy nó nhưng Colin không để cho nàng dịch chuyển. Chàng siết chặt vòng tay trên vai nàng.

“Em tin người đó đã gửi cái gì đến cho em”, nàng giải thích. “Có một gói quà trong phòng đón khách.”

“Quỷ tha ma bắt. Flannaghan!”

Colin gầm lên gọi người quản gia khiến đôi tai Alesandra lùng bùng. Flannaghan vội chạy đến. Anh đang cầm hộp quà trong tay, và dĩ nhiên là đã nghe tuốt những gì họ nói. Anh lấy gói quà cho Colin.

Alesandra với lấy hộp quà nhưng cái gườm mắt của Colin làm nàng thay đổi ý định. Nàng dựa lưng ra thành ghế và đan tay lại vào nhau. Colin nghiêng người mở cái hộp. Chàng xé toạc giấy gói, lầm bầm rồi mở nắp hộp và nhìn vào trong. Alesandra rướn người nhìn trộm qua vai chồng để xem trong đó có gì. Nàng kịp nhìn lướt thấy chiếc quạt được vẽ trang trí trước khi Colin đóng nắp hộp lại.

“Đồ khốn kiếp!” Colin lại gầm lên. Chàng lặp lại lời rủa xả báng bổ lần thứ hai. Nathan và Alesandra gật đầu với mỗi lần từ ngữ tội lỗi ấy thốt ra. Hình như đó là cảm xúc thật.

Colin giữ danh thiếp trong tay và trừng mắt nhìn nó.

“Em phải biết điều về chuyện này chứ nhỉ?” Caine thọc gậy bánh xe.

“Chết tiệt, không.”

“Chính xác”, Caine lầm bầm.

“Có thêm một người và anh sẽ có đủ một đám đông để hành hình”, Jade nhấm nhẳng. “Nhìn các ông chồng của chúng ta xem, Alesandra. Họ đang thổi phồng chuyện này lên. Ghen tuông như thế là vô căn cứ.” Cô mong Alesandra tán thành và vì vậy ngạc nhiên khi em dâu mình lắc đầu.

“Colin và Caine không nên ghen tuông”, Alesandra nói nhỏ. “Nhưng họ nên lo lắng.”

“Làm thế nào em biết trên danh thiếp ký gì?” Nathan hỏi. “Em có nhận những món quà khác sao?”

Colin nhìn nàng, vẻ mặt chàng thật kinh khủng. Và giọng chàng khi cất lên cũng chẳng thua gì vẻ mặt chàng khi ấy. “Em sẽ nói với ta nếu em nhận thêm món quà nào nữa, được không Alesandra?”

Nàng đồng ý ngay tắp lự. Cơn giận dữ của Colin thật sự đáng sợ. “Vâng, em sẽ nói, mà không, em không nhận bất cứ món quà nào khác nữa.” Colin gật đầu. Chàng ngả ra sau, đặt tay lên vai nàng, kéo mạnh vào người chàng và siết chặt lấy nàng. Giờ thì tính sở hữu đã được dịu đi và nàng không quan tâm đến chút nào việc chàng vô tình khiến nàng không thở nổi.

“Em biết nhiều hơn những gì đang kể”, Nathan hoài nghi.

Alesandra gật đầu. “Vâng. Và em đang cố tìm ai đó chịu lắng nghe mọi chuyện. Thậm chí em đã yêu cầu ngài Richards giúp đỡ.”

Nàng quay sang nhăn mặt với chồng nàng. “Chàng đã sẵn sàng nghe em nói chưa?”

Dĩ nhiên Colin hơi ngạc nhiên vì âm hưởng tức giận trong giọng nói của vợ chàng.

“Em định nói gì với ta?”

“Victoria đã nhận những lá thư và các món quà từ một người ngưỡng mộ bí mật.”

Colin sửng sốt. Alesandra đã cố giải thích cho chàng tại sao nàng lo lắng về cô bạn và chàng đã không chịu nghe nàng nói. Giờ chàng nhận ra mình nên lắng nghe nàng.

“Victoria là ai thế?” Caine hỏi.

Alesandra trả lời anh và kể làm thế nào nàng gặp Victoria. “Sau khi trở về Anh, cô ấy viết thư cho em ít nhất một lần mỗi tháng. Em lập tức hồi âm và em thích nghe cô ấy kể chuyện. Cô ấy có một cuộc sống rất lý thú. Tuy thế, trong một vài lá thư sau cô ấy có nhắc đến một người ngưỡng mộ gửi quà cho cô ấy. Victoria nghĩ nó thật lãng mạn. Em nhận được lá thư cuối cùng của cô ấy vào đầu tháng Chín.”

“Và cô ấy nói gì trong bức thư đó?”, lại giọng của Caine.

“Cô ấy quyết định gặp người đàn ông đó.”

“Em thấy kinh hoàng với suy nghĩ đó nên đã hồi âm cho cô ấy ngay. Em đã cảnh báo và đề nghị cô ấy nên đưa anh trai đi cùng nếu quyết tâm tìm hiểu người ngưỡng mộ là ai.” Alesandra bắt đầu rùng mình. Colin tự động ôm chặt nàng. “Em không biết liệu Victoria có nhận được thư của em không. Cô ấy có thể đã đi rồi.”

“Đi? Đi đâu?” Jade hỏi.

“Có báo cáo rằng Victoria chạy đến Gretna Green”, Colin giải thích. “Nhưng Alesandra không tin.”

“Không có ghi chép nào của cô ấy về việc kết hôn”, Alesandra phản đối. “Công chúa nghĩ chuyện gì đã xảy ra với cô ấy?”

Nathan là người hỏi nàng câu hỏi đó. Và cho đến lúc nàng không cho phép sự sợ hãi tồn tại trong giọng nói của mình thì nàng hít một hơi dài và nhìn thẳng vào người cộng sự của chồng. “Em nghĩ cô ấy đã bị sát hại.”

Gã đi tới đi lui trong thư viện với cơn điên cuồng. Không phải lỗi của gã. Không phải. Gã đã dừng lại. Gã đã lờ đi sự thèm muốn, đã không chịu thua sự thôi thúc. Đó không phải là lỗi của gã. Không, tên khốn kiếp đó phải chịu trách nhiệm. Gã không bao giờ giết người nữa... gã cũng sẽ không bao giờ chịu thua sự thôi thúc. Trả thù. Gã sẽ cho tên khốn đó thấy. Thậm chí gã sẽ tìm ra. Gã sẽ hủy hoại tên khốn đó. Gã sẽ bắt đầu bằng cách lấy đi mọi thứ mà tên khốn đó yêu quý. Gã sẽ làm cho tên khốn đó phải đau khổ.

Gã mỉm cười thỏa mãn. Gã sẽ bắt đầu từ những người phụ nữ.
Bình Luận (0)
Comment