Lâu Đài Hạnh Phúc

Chương 5

Nàng sẽ không để chàng chết, cũng sẽ không để chàng ở một mình. Bị đánh thức bởi âm thanh ọe khan từ phòng ngủ của Colin, nàng hất tung tấm chăn và rời khỏi giường. Alesandra không quan tâm đến hình ảnh của mình lúc này. Chẳng có gì quan trọng nếu đi vào phòng ngủ của chàng trong lúc ăn mặc không thích hợp như vậy khi Colin cần nàng giúp, và chàng sẽ có sự giúp đỡ.

Vào lúc nàng mặc áo choàng và đi đến cánh cửa bên cạnh, Colin đã trở lại giường. Chàng nằm sấp, bẹp dí trên giường và... trần như nhộng. Nàng cố không để ý đến điều đó.

Colin đã mở cả hai cánh cửa sổ và căn phòng bây giờ lạnh đến nỗi nàng có thể thấy hơi thở của mình trong không khí. Những tấm mành căng phồng như quả bóng bởi gió mạnh và nước mưa bắn tung qua cửa sổ. “Lạy Chúa, chàng định tự giết mình sao?”, nàng hỏi.

Colin không trả lời. Alesandra nhanh chóng đóng cửa sổ trước khi quay lại giường. Nàng chỉ có thể thấy rõ một bên mặt của Colin, nhưng thế cũng đủ để nàng ước đoán tình trạng khốn khổ của chàng từ vẻ đau đớn như bị tra tấn.

Đó là một cuộc chiến, nhưng cuối cùng thì nàng cũng có thể kéo tấm chăn từ dưới người chàng lên để đắp cho chàng. Colin bảo nàng để chàng ở một mình. Nàng phớt lờ mệnh lệnh, đặt tay lên trán, cảm nhận cơn nóng ở đấy và ngay lập tức đi lấy một chiếc khăn ướt lạnh đem đến giường.

Colin quá yếu nên không thể chống lại Alesandra. Nàng ở lại suốt đêm bên cạnh, lau trán cho chàng cứ năm phút một lần. Dạ dày trống rỗng của Colin chẳng còn gì để mà nôn ra nữa, nhưng sự nôn ọe vẫn chưa chấm dứt, tạo ra những âm thanh khủng khiếp nhất.

Colin là một bệnh nhân khó tính. Alesandra cố gắng làm theo lời khuyên của bác sĩ bằng cách lau người Colin vào cuối đêm đó khi nhiệt độ cơ thể tăng cao. Nàng lau ngực và tay bằng khăn lạnh trước tiên, sau đó mới đến chân. Chàng dường như đang ngủ, nhưng khi nàng chạm vào cái chân đầy sẹo của mình, chàng suýt nữa bật ra khỏi giường.

“Ta muốn được chết trong yên bình, Alesandra. Chết tiệt, ra khỏi đây ngay.”

Tiếng thét cộc cằn và khàn khàn chẳng có tác động gì đến Alesandra vì nàng đang choáng váng với hình ảnh cái chân bị thương của Colin. Bắp chân chàng là một đống sẹo từ phía sau đầu gối kéo xuống gót chân. Alesandra không biết chàng làm thế nào vượt qua cơn đau đớn của vết thương đó nhưng nỗi đau chàng đã phải chịu đựng như xé toạc tim nàng. Nàng nghĩ thật kỳ diệu khi chàng có thể đi lại. Colin phủ tấm chăn lên chân mình và yêu cầu nàng rời khỏi phòng chàng lần nữa, với giọng mệt mỏi hơn nhiều.

Có nước trong mắt nàng. Nàng nghĩ chàng có thể đã nhìn thấy chúng. Nàng không muốn Colin biết điều đó là do cái nhìn thoáng qua chân chàng gây ra. Colin là người đàn ông kiêu hãnh và cứng rắn. Chàng không muốn người khác thương hại, nàng biết, và chàng dễ cáu giận về vết sẹo.

Alesandra quyết định chuyển hướng chú ý. “Việc chàng quát hét làm ta rất khó chịu, Colin, và nếu chàng tiếp tục những yêu cầu khó nghe như vậy, ta có lẽ sẽ khóc như một đứa trẻ. Tuy vậy, ta sẽ không rời khỏi đây, cho dù chàng có làm gì đi nữa. Bây giờ vui lòng đưa cho ta chân của chàng. Ta sẽ lau chúng.”

“Alesandra, ta thề có Chúa, ta sẽ liệng nàng ra ngoài cửa sổ nếu nàng không để ta ở một mình.”

“Colin, lau rửa bằng bọt biển không làm chàng khó chịu chút nào đêm qua. Tại sao bây giờ chàng cáu kỉnh? Có phải tại cơn sốt cao hồi đêm không?”

“Nàng lau chân ta đêm qua?”

“Ta đã làm”, nàng nói dối.

“Nàng còn lau chỗ quái nào nữa?” Nàng hiểu những gì chàng đang hỏi. Nàng cố không đỏ mặt khi trả lời. “Tay, ngực và chân”, nàng liệt kê. “Ta không đụng đến phần thân giữa. Đừng gây hấn với ta nữa, thưa ngài.” Nàng ra lệnh cùng lúc giật lấy chân chàng từ dưới tấm chăn.

Colin chịu thua. Chàng làu bàu nguyền rủa gì đó và nhắm mắt. Alesandra nhúng cái khăn vào nước lạnh rồi dịu dàng lau cả hai chân.

Sự bình tĩnh của nàng không dao động, nó chỉ xảy ra sau khi nàng phủ tấm chăn lại cho chàng và nhận ra chàng đang chăm chú nhìn mình. “Bây giờ thì”, nàng thở dài nói. “Chàng có thấy khá hơn không?”

Cái nhìn trừng trừng của chàng là câu trả lời. Nàng đứng lên và xoay người để chàng không nhìn thấy nụ cười đắc thắng của mình. Nàng đặt chậu nước về giá rửa mặt, sau đó lấy nửa cốc nước đem đến cho bệnh nhân của mình.

Nàng đưa nước cho chàng, nói là nàng sẽ để chàng một mình trong chốc lát, và rồi cố làm điều đó. Colin chụp lấy bàn tay Alesandra và giữ chặt.

“Nàng buồn ngủ?”, giọng chàng vẫn cộc lốc cáu kỉnh.

“Không hẳn.”

“Vậy ở lại đây và nói chuyện với ta.” Chàng nhích chân vào sâu trong giường và vỗ nhẹ mặt nệm bên cạnh. Alesandra ngồi xuống. Nàng đan hai tay đặt trong lòng và cực kỳ cố gắng không nhìn ngực người đàn ông trước mắt.

“Chàng có cái áo ngủ nào không?”, nàng hỏi.

“Không.”

“Kéo tấm chăn lên, Colin”, nàng đề nghị. Nàng không chờ chàng làm theo yêu cầu, mà để bản thân tự lo liệu.

Chàng lập tức đẩy tấm chăn ra, ngồi dậy, dựa lưng vào đầu giường, và ngáp ầm ĩ.

“Lạy Chúa, ta cảm thấy chết mất thôi.”

“Tại sao chàng để tóc dài quá vậy? Giờ thì nó dài chấm vai rồi. Trông khá man rợ”, nàng bổ sung với nụ cười để chàng không nghĩ nàng đang sỉ nhục chàng. “Thật sự thì nó làm cho chàng nom như một tên cướp biển ấy.”

Chàng nhún vai. “Nó là một sự nhắc nhở đối với ta.”

“Nhắc nhở điều gì?”

“Được tự do.”

Nàng không biết chàng đang nói về cái gì, nhưng chàng có vẻ không muốn giải thích thêm. Chàng kéo nàng quay lại chủ đề kinh doanh. “Flannaghan có nhớ gửi thư đến Borders không?”

“Hiệp hội của chàng ấy hả?”

“Borders không phải là một hiệp hội. Bây giờ anh ấy không còn kinh doanh tàu bè nữa, nhưng anh ấy sẽ giúp đỡ khi ta cần.”

“Có”, nàng trả lời, “Flannaghan đã gửi tin và Borders đang gánh vác việc kinh doanh. Mỗi buổi tối, anh ấy gửi bản báo cáo hàng ngày, và tất cả chúng được để trên bàn làm việc để chàng kiểm tra khi nào khỏe hơn. Chàng cũng được nhận những lá thư khác từ cộng sự của mình”, nàng bổ sung với cái gật đầu. “Ta không biết là hai người đã mở văn phòng thứ hai ở nước ngoài. Chàng sẽ sớm mở rộng khắp thế giới, phải không?”

“Có lẽ vậy. Bây giờ nói cho ta biết những gì nàng đã làm. Nàng không ra ngoài, đúng không?”

Nàng lắc đầu. “Ta đang chăm sóc chàng. Ta đã viết lá thư khác cho anh trai của Victoria để hẹn gặp lần nữa. Neil phúc đáp ngắn gọn từ chối yêu cầu của ta. Ta ước chi chàng đã không quẳng anh ta ra ngoài.”

“Ta không muốn hắn trở lại ở đây, Alesandra.”

Nàng thở dài. Chàng lại cau mày nhưng bớt phần khó chịu. “Nàng đang khơi lên rắc rối không cần thiết.

“Ta hứa sẽ thận trọng. Ta lo lắng cho Victoria.”

“Có người sẽ lo”, chàng phản đối. “Đúng, ta biết”, nàng thì thầm. “Colin, nếu chàng lâm vào tình trạng khó khăn, ta sẽ làm tất cả những gì có thể để giúp chàng.”

Chàng hài lòng về lời hứa nhiệt thành này. “Thật không?”

Nàng gật đầu. “Giờ chúng ta giống như gia đình vậy, phải không? Công tước là người giám hộ của ta, và ta đang cố xem chàng là một người anh trai...”

“Chết tiệt, cái điều quái quỷ đó.”

Mắt nàng tròn xoe ngơ ngác, Colin có vẻ điên tiết. “Chàng không muốn ta xem chàng như anh trai?”

“Quỷ tha ma bắt, ta không muốn.” Nàng trông như bị giáng một đòn chí mạng.

Colin nhìn chằm chằm vào nàng với vẻ hoài nghi. Cơn sốt đã không làm giảm ham muốn chút nào cả. Khỉ thật, chàng cần phải chết và được chôn cất trước khi có thể thoát khỏi nhu cầu chạm vào nàng mỗi lúc một tăng.

Nàng không chút nhận thức sự hấp dẫn của mình. Alesandra ngồi cạnh Colin rất nghiêm túc và đúng mực, chiếc áo dài trắng thùy mị không có lấy chút khêu gợi nào nhưng sao vẫn kích thích chàng. Cái áo được cài nút lên đến tận cằm. Chàng nghĩ nó vô cùng gợi cảm. Và mái tóc nàng. Nó không còn được búi lại sau đầu đêm nay, những lọn tóc quăn chảy hoang dã trên vai. Nàng cứ hất tóc ra sau vai bằng một cử chỉ cực kỳ hấp dẫn.

Trời đánh thánh vật nếu để nàng nghĩ về mình như người anh trai. “Cách đây chưa đầy một tuần, nàng đã nghĩ về ta như người chồng tương lai, nhớ không?”

Sự tức giận vô lý của chàng kích động cho cơn giận của nàng. “Nhưng chàng đã khước từ, nhớ chứ?”

“Đừng nói cái giọng đó với ta, Alesandra.”

“Đừng lên giọng với ta, Colin.”

Chàng thở dài sườn sượt. Bọn họ đều kiệt sức, chàng tự nhủ, và chắc hẳn đó là lý do cho tâm trạng bực tức của họ vỡ ra đêm nay.

“Nàng là một công chúa”, rồi chàng nói. “Và ta là...”

Nàng kết thúc câu nói hộ chàng. “Một con rồng.”

“Hay lắm”, chàng cáu kỉnh. “Một con rồng. Và công chúa không kết hôn với rồng.”

“Chúa ơi, bữa nay chàng quá cáu kỉnh.”

“Ta luôn cáu kỉnh.”

“Vậy đó là một điều may mắn khi chúng ta không kết hôn với nhau. Chàng sẽ làm cho ta khổ sở mất thôi.”

Colin ngáp lần nữa. “Chắc là vậy”, chàng dài giọng.

Nàng đứng dậy và tuyên bố. “Chàng cần đi ngủ bây giờ.” Nàng khom người và bàn tay chạm vào trán chàng. “Chàng vẫn còn sốt, dù nó không cao như đêm qua. Colin, có phải chàng không thích những người phụ nữ nói ‘tôi đã bảo thế mà’ phải không?”

“Khỉ thật, đúng.”

Nàng mỉm cười. “Tốt. Ta nhớ có nói tính đa nghi của chàng sẽ đẩy chàng vào rắc rối, và ta đã đúng, nhỉ?” Chàng không trả lời. Nàng không bận tâm vì đang quá hả hê, liền quay người và đi đến cánh cửa thông giữa hai phòng ngủ. Tuy nhiên nàng chưa thể kết thúc việc trêu tức chàng. “Chàng vừa tự tìm ra Caine thật sự bị bệnh, và bây giờ nhìn chàng đi.” Nàng kéo rộng cánh cửa. “Chúc ngủ ngon, rồng.”

“Alesandra?”

“Sao?”

“Ta đã sai.”

“Chàng đã sai?” Nàng hồi hộp bởi sự thừa nhận và chờ nghe câu xin lỗi từ chàng. Rốt cuộc thì người đàn ông này không hẳn là một tên yêu tinh. “Và?”, nàng thúc đẩy khi chàng không tiếp tục.

“Nàng vẫn còn là một nhóc con ngỗ nghịch.”

Cơn sốt tiếp tục hành hạ Colin suốt bảy ngày bảy đêm dài. Chàng tỉnh lại vào đêm thứ tám, có lại cảm giác bình thường và biết cơn sốt đã đi. Chàng bất ngờ phát hiện Alesandra đang ở trên giường mình. Nàng mặc đồ nghiêm chỉnh và đang ngủ ngồi, vai tựa vào đầu giường. Mái tóc bao quanh khuôn mặt, nàng không hề cử động khi chàng rời khỏi giường.

Colin tắm rửa, rồi quay lại. Chàng bế bổng Alesandra trên đôi cánh tay, và ngay cả trong tình trạng suy yếu hiện nay của chàng thì việc đó chẳng cần phải nỗ lực chút nào. Với chàng, nàng nhẹ như không khí. Chàng mỉm cười khi nàng rúc sát vào vai chàng tìm hơi ấm và thở ra nhè nhẹ rất nữ tính. Colin bế nàng về phòng ngủ kế bên, cẩn thận đặt nàng lên giường và phủ lên nàng tấm chăn sa tanh. Chàng đứng cạnh giường nhìn xuống Alesandra chìm sâu trong trong giấc ngủ rất lâu. Nàng không có lấy một lần mở mắt. Rõ ràng là nàng kiệt sức vì thiếu ngủ. Chàng biết nàng đã ở bên mình trong suốt quãng thời gian thử thách kinh khủng vừa qua. Alesandra chăm sóc chàng thật chu đáo, và, Chúa ơi, chàng không biết mình cảm thấy thế nào về điều đó nữa.

Chàng chấp nhận bản thân mình đã nợ nàng, nhưng, quỷ tha ma bắt tất cả các chuyện đó, tình cảm của chàng đi xa hơn lòng biết ơn. Nàng đang bắt đầu có ý nghĩa. Ngay khi nhận thức sự thật, Colin cố nghĩ cách làm giảm ảnh hưởng của nàng đến mình. Bây giờ không phải là thời điểm dính líu tới phụ nữ. Đúng vậy, không đúng thời điểm, và chàng chắc chắn nhất định sẽ không gạt những mục tiêu và ước vọng của chàng sang một bên vì bất kỳ người phụ nữ nào.

Dù vậy, Alesandra không phải là người phụ nữ bình thường, và chàng biết, nếu không tránh xa nàng sớm, nó sẽ quá muộn. Khỉ thật, chuyện này đã bị làm cho phức tạp hết cả lên. Tâm trí chàng bây giờ chất đầy những cảm xúc mâu thuẫn. Chàng không muốn nàng, chàng tự nói với chính mình hết lần này đến lần khác, nhưng cái ý nghĩ một ai khác sẽ có nàng khiến dạ dày chàng quặn thắt. Chẳng điều gì hợp lý cả. Cuối cùng, Colin cũng buộc bản thân rời giường nàng. Chàng quay về phòng mình và đi sang phòng làm việc. Chàng có ít nhất công việc của một tháng đang chất đống và chắc chắn sẽ làm chàng mất nhiều thời gian để chuyển những con số vào sổ cái. Vùi đầu vào công việc là cách duy nhất cần làm để tâm trí thôi nghĩ đến Alesandra.

Ai đó đã hoàn thành mọi việc. Colin hoài nghi khi xem sổ cái. Các bút toán được cập nhật đầy đủ, kết thúc bằng các con số của hãng tàu ngày hôm nay. Chàng mất một giờ đồng hồ kiểm tra hai lần để đảm bảo các số tổng chính xác, rồi ngả người ra sau ghế để ý đến chồng thư chàng phải đọc.

Chắc là Caine đã lãnh trách nhiệm, Colin quyết định vậy. Chàng sẽ nhớ cảm ơn anh trai mình vì sự giúp đỡ này. Nó hẳn đã lấy mất của anh ấy nguyên cả tuần, vì có hơn năm mươi trang đầy những con số cần được chuyển sổ, và Colin đã không thực hiện việc này trong năm qua.

Chàng quay lại chú tâm đến các tin nhắn. Colin làm việc trong phòng từ lúc bình minh cho đến buổi chiều muộn. Flannaghan làm cho chàng khá hơn rất nhiều vì đã mang lên một khay điểm tâm và một khay thức ăn khác cho bữa trưa. Sau đó chàng tắm rửa và mặc một chiếc áo sơ mi trắng, áo chẽn đen, và Flannaghan nhận xét rằng màu sắc tự nhiên đã trở lại trên nước da của ông chủ của mình. Người quản gia cứ quanh quẩn như một con gà mái mẹ ấp ủ gà con và sớm làm cho Colin phát điên.

Flannaghan lại cắt ngang công việc của Colin lúc ba giờ chiều để mang đến tin nhắn của cha và anh trai chàng.

Lá thư từ Công tước Williamshire đầy những điều lo ngại cho an toàn của công chúa Alesandra. Rõ ràng ông đã nghe về cuộc tấn công bên ngoài nhà hát. Ông yêu cầu cuộc họp gia đình được sắp xếp để giải quyết tương lai của Alesandra và muốn Colin báo cho ông biết thời gian chàng có thể đưa công chúa đến dinh thự trong thành phố Luân Đôn của họ.

Lá thư của Caine quá lộn xộn một cách quen thuộc, và vì anh ấy không đề cập gì đến việc giúp đỡ chuyện sổ sách nên Colin nghĩ Caine đang khiêm tốn.

“Đó là tin tốt lành, phải không?” Flannaghan hỏi. “Gia đình ngài đã hoàn toàn bình phục. Đầu bếp nói với người làm vườn của cha ngài và anh ấy đã nói mọi người đã khỏe hơn nhiều. Cha ngài yêu cầu mở cửa dinh thự trong thành phố và cuộc họp nên được tổ chức trước hoàng hôn. Nữ Công tước sẽ đi cùng với ông ấy nhưng các em gái của ngài phải ở lại điền trang thêm một hoặc hai tuần nữa. Ngài có muốn tôi gửi tin đến họ thông báo ngài đã bình phục không ạ?”

Colin không bất ngờ bởi thông tin từ người quản gia của mình. Hệ thống tin vịt giữa các hộ gia đình luôn cập nhật từng phút những chuyện xảy ra mới nhất. “Cha ta muốn họp hội đồng gia đình, hay cậu có phát hiện ra điều gì từ người làm vườn không?”, chàng hỏi lạnh lùng.

Flannaghan gật đầu. “Tôi có nghe thấy, nhưng tôi không được cho biết thời gian cụ thể.”

Colin lắc đầu bực mình. “Chiều mai đi.”

“Lúc mấy giờ ạ?”

“Hai.”

“Và anh trai ngài?” Flannaghan hỏi. “Tôi có nên gửi tin đến chỗ ngài ấy không?”

“Có. Ta tin chắc anh ấy sẽ muốn có mặt ở đó.”

Flannaghan nhanh chóng thực hiện nhiệm vụ. Anh ra đến lối vào và dừng lại. “Thưa ngài, chúng ta mở cửa nhà đón khách được chưa? Những người theo đuổi công chúa Alesandra đã xin gặp mặt suốt cả tuần rồi.”

Colin chau mày. “Cậu đang nói cho ta biết những kẻ trác táng đã cắm trại trên ngưỡng cửa nhà ta sao?” Flannaghan ngần ngại trước sự bực bội trong giọng nói của ông chủ mình. “Tin đồn lan nhanh như lửa rằng có một công chúa xinh đẹp, độc thân đang sống tại đây cùng chúng ta.”

“Chết tiệt.”

“Chính xác, thưa ngài.”

“Không ai được phép vào cho đến sau cuộc họp”, Colin tuyên bố. Rồi chàng mỉm cười. “Cậu có vẻ cáu như ta với những kẻ theo đuổi Alesandra. Tại sao thế, Flannaghan?”

Người quản gia không giả vờ thờ ơ. “Tôi cũng cáu chứ”, anh thú nhận.

“Cô ấy thuộc về chúng ta, Colin”, anh buột miệng nói, gọi tên chàng như bình thường trong mối quan hệ của họ trước đây. “Và bổn phận của chúng ta là giữ những kẻ phóng đãng đó tránh xa cô ấy.”

Colin gật đầu đồng ý. Rồi Flannaghan quay lại đề tài quan trọng. “Tôi nên làm gì với công việc kinh doanh của cha cô ấy đây? Dreyson đã gửi thư cho cô ấy mỗi buổi sáng để xin yết kiến, ông ấy có giấy tờ cần chữ ký của công chúa”, anh bổ sung thêm. “Nhưng trong một lá thư tôi có cơ hội đọc được qua vai công chúa Alesandra, thì Dreyson cũng nhấn mạnh ông ấy có tin cảnh báo cho cô ấy.”

Colin tựa người ra sau ghế. “Alesandra phản ứng thế nào với tin đó?”

“Cô ấy chẳng hề lo lắng tí nào”, Flannaghan trả lời. “Dĩ nhiên tôi có hỏi liệu cô ấy có bị ảnh hưởng chút nào không. Cô ấy nói cảnh báo của Dreyson có lẽ có điều gì đó làm thị trường có chiều hướng đi xuống. Tôi không hiểu cô ấy đang nói về chuyện gì.”

“Cô ấy đang nói về những thua lỗ tài chính”, chàng giải thích. “Gửi thư đến Dreyson, bảo rằng ông ấy được mời đến thăm Alesandra tại dinh thự trong thành phố của cha ta. Cuộc hẹn lúc ba giờ, Flannaghan. Chúng ta nên giải quyết công việc của gia đình trước.”

Người quản gia vẫn ở yên. “Có điều gì cậu muốn biết thêm à?” Colin nhướng mày hỏi.

“Công chúa Alesandra sẽ rời khỏi chúng ta sao?” Giọng người quản gia lo lắng rất rõ ràng.

“Có khả năng cao là cô ấy sẽ dọn về chỗ cha mẹ ta.”

“Nhưng, thưa ngài...”

“Cha ta là người giám hộ của cô ấy, Flannaghan!”

“Có thể là vậy”, người quản gia phản bác, “Nhưng ngài là người duy nhất có thể trông nom cô ấy. Xin lỗi ngài vì nói thẳng điều này, nhưng cha ngài đã phải xoay xở chật vật trong mấy năm qua và anh trai ngài thì bận chăm sóc vợ con. Điều đó cho phép ngài, thưa ngài. Đó là sự thật, tôi sẽ rất đau lòng nếu có bất cứ điều gì xảy ra cho công chúa của chúng ta.”

“Sẽ không có gì xảy ra với cô ấy hết.” Niềm tin trong giọng của ông chủ làm giảm sự lo lắng của Flannaghan. Colin đang cư xử giống như người bảo vệ. Chàng là một người đàn ông có tính chiếm hữu, bản chất bướng bỉnh, và chỉ hơi cộc cằn trong sự đánh giá của Flannaghan, và Colin mãi mãi như anh nhận xét là chàng và công chúa Alesandra rất có ý nghĩa đối với nhau.

Colin quay chú ý của chàng trở lại với mớ sổ sách. Flannaghan húng hắng ho để báo cho chàng biết anh vẫn chưa kết thúc công cuộc làm phiền ông chủ của mình.

“Cậu còn điều gì khác bận tâm?”

“Tôi chỉ nghĩ tôi sẽ đề cập... đó là, sự cố ở trước nhà hát...”

Colin đóng sổ lại. “Sao?”, chàng trêu. “Nó ảnh hưởng đến công chúa. Cô ấy không nói gì với tôi hết, nhưng tôi biết cô ấy chưa vượt qua được sự cố đó. Cô ấy vẫn tự trách mình vì thương tích của Raymond.”

“Thật buồn cười.”

Flannaghan gật đầu. “Cô ấy cứ xin lỗi anh chàng cận vệ mãi và sáng nay, khi cô ấy xuống dưới lầu, tôi có thể nói là cô ấy đã khóc. Tôi nghĩ ngài nên nói chuyện với cô ấy, thưa ngài. Một công chúa không nên khóc.”

Flannaghan nói cứ như một người có thẩm quyền về đề tài hoàng gia. Colin gật đầu. “Được rồi, ta sẽ nói chuyện này với cô ấy sau. Bây giờ để ta yên. Lần đầu tiên trong nhiều tháng, ta thực sự không bắt kịp công việc và ta muốn nhập những con số này vào sổ trong ngày hôm nay. Ta không muốn bị làm phiền thêm nữa cho đến bữa tối.”

Flannaghan không quan tâm đến sự thô lỗ của ông chủ. Colin sẽ chăm sóc công chúa, và đó là tất cả những gì anh thực sự quan tâm.

Tâm trạng vui vẻ của người quản gia đã được kiểm nghiệm trong suốt thời gian còn lại của buổi chiều. Anh dùng hầu hết thời gian trả lời ở cửa trước và đuổi đám người theo đuổi tiềm năng đi khuất mắt. Đó là một sự phiền toái quỷ tha ma bắt.

Vào lúc bảy giờ tối, ngài Richards đứng trên ngưỡng cửa nhà họ.

Người đứng đầu Cơ quan An ninh của nước Anh yêu cầu được cho vào nhà.

Flannaghan dẫn Richards lên cầu thang và vào phòng làm việc của Colin. Quý ông với mái tóc hoa râm vẻ đạo mạo đợi cho đến khi người quản gia xin phép rời đi mới mở miệng nói.

“Trông cậu vẫn khỏe mạnh. Tôi muốn ghé thăm xem cậu thế nào rồi, dĩ nhiên là cũng để khen ngợi cậu thực hiện nhiệm vụ rất tốt. Việc ở Wellingham là một tình huống khó giải quyết nhưng cậu đã xử lý tốt đẹp.”

Colin ngả người trên ghế. “Nó đã được giải quyết.”

“Đúng, nhưng cậu đã xử lý bằng sự tế nhị thường thấy của mình.”

Colin bắt mình dừng lại trước khi hít một hơi cùng tiếng cười phá lên. Xử lý bằng sự tế nhị? Làm sao ngài lãnh đạo đây tổng kết các thuật ngữ lịch thiệp cần thiết để tiêu diệt một kẻ thù của nước Anh.

“Thật sự thì tại sao ông ở đây, Richards?”

“Dĩ nhiên để khen ngợi cậu.”

Colin bật cười. Richards mỉm cười.

“Tôi có thể dùng một ly rượu chứ”, ông tuyên bố với cái vẫy tay về phía quầy rượu đặt sát tường. “Cậu uống không?”

Colin từ chối lời đề nghị. Chàng bắt đầu đứng dậy để thực hiện yêu cầu của người lãnh đạo, nhưng Richards vẫy chàng trở lại ghế, “Tôi có thể đem nó tới”.

Richards rót cho mình thức uống, sau đó chuyển sang ngồi trong chiếc ghế bọc da đối diện bàn làm việc. “Morgan sẽ tham gia với chúng ta trong ít phút nữa. Tuy nhiên, tôi muốn nói chuyện với cậu trước. Một vấn đề nhỏ khác phát sinh và tôi nghĩ nó có thể là nhiệm vụ cho Morgan xử lý. Một cơ hội, cậu biết đấy, vì cậu ta đã trót nhúng chân vào rồi.”

“Anh ta sẽ tham gia hàng ngũ?”

“Cậu ta mong muốn được phụng sự đất nước”, Richards nói. “Cậu nghĩ gì về cậu ta, Colin? Quên sự xã giao đi và cho tôi câu trả lời thực sự.” Colin nhún vai. Cổ chàng vẫn cứng đờ vì làm việc lâu với mớ sổ sách, chàng xoay tròn vai, cố gắng tháo gỡ các đầu mối. “Tôi biết anh ta thừa kế tước hiệu và đất đai từ cha mình vài năm trở lại đây. Giờ anh ta là Bá tước Oakmount, phải không?”

“Đúng vậy”, ngài Richards trả lời. “Nhưng cậu chỉ đúng một nửa. Tước hiệu và đất đai là của chú cậu ta. Cha Morgan chuồn mất nhiều năm. Cậu ta được những người họ hàng luân phiên nuôi dưỡng. Có lời đồn về chuyện không hợp pháp và vài người nghĩ đó là lý do mà người cha bỏ rơi đứa con. Mẹ của Morgan qua đời khi cậu ta bốn hay năm tuổi gì đó.”

“Một tuổi thơ khó khăn”, Colin nhận xét.

Richards đồng ý. “Nó làm cậu ta trở thành người đàn ông của ngày nay. Cậu ta thông minh từ nhỏ.”

“Ông biết rõ tình hình của anh ta hơn tôi. Tất cả những gì tôi bổ sung chỉ là bề ngoài. Tôi từng thấy anh ta tại một vài buổi họp khác nhau. Anh ta được nhiều người ưa thích.”

Richards uống một ngụm rượu lớn trước khi nói tiếp. “Cậu vẫn chưa cho tôi ý kiến của mình”, ông nhắc nhở Colin.

“Tôi không thoái thác”, Colin trả lời.

“Tôi thật sự không biết rõ anh ta đủ để đưa ra ý kiến. Anh ta có vẻ dễ thương. Dù vậy, Nathan không thích anh ta. Tôi nhớ cậu ấy nhận xét như thế.”

Richards mỉm cười, “Cộng sự của cậu không thích bất kỳ ai”.

“Đúng vậy, cậu ấy chẳng thích ai.”

“Cậu ấy có lý do cụ thể để không thích Morgan không?”

“Không. Cậu ấy gọi anh ta là một trong những cậu bé xinh đẹp. Morgan là một người đàn ông điển trai, những người phụ nữ nói thế.”

“Nathan không thích cậu ta vì vẻ bề ngoài ấy à?”

Colin cười. Ngài Richards có vẻ hoài nghi. “Cộng sự của tôi không thích những người quyến rũ. Cậu ấy nói cậu ấy chẳng bao giờ biết được họ đang nghĩ cái gì.”

Richards lưu giữ trông tin này vào bộ nhớ. “Morgan có nhiều thông tin liên lạc gần bằng cậu, và cậu ta sẽ là một tài sản lớn cho cơ quan. Tuy vậy, tôi định để chuyện đó chậm lại. Tôi vẫn không biết cậu ta sẽ xử lý bản thân thế nào trong cơn khủng hoảng. Tôi mời cậu ta đến đây để nói chuyện với cậu, Colin. Có một vấn đề nhạy cảm khác mà cậu có thể xem xét xử lý cho chúng ta. Nếu cậu quyết định đồng ý nhận nhiệm vụ, tôi muốn Morgan tham gia. Cậu ta có thể học hỏi tốt từ cậu.”

“Tôi đã nghỉ việc, nhớ không?” Richards mỉm cười. “Tôi cũng vậy”, ông dài giọng. “Tôi đang cố trao quyền kiểm soát hơn bốn năm nay. Tôi đã quá già cho các công việc này.”

“Ông sẽ không bao giờ thoát khỏi nó.”

“Và cậu cũng không”, Richards dự đoán. “Ít nhất là cũng không cho đến khi công ty của cậu có thể tồn tại mà không có thu nhập bổ sung của cậu. Nói cho tôi biết, con trai. Cộng sự của cậu có khi nào tự hỏi nguồn kinh phí bổ sung đến từ đâu chưa? Tôi biết cậu không muốn cậu ấy biết cậu quay lại giúp cơ quan.”

Colin luồn hai tay ra sau gáy. “Cậu ấy không quan tâm”, chàng giải thích. “Nathan đã mở cửa văn phòng thứ hai. Vợ cậu ấy, Sara, sắp sinh con đầu lòng bất cứ ngày nào trong thời gian này. Tôi nghi ngờ Nathan có thời gian để nhận thấy điều đó.”

“Và khi cậu ấy nhận ra?”

“Tôi sẽ nói thật với cậu ấy.”

“Chúng ta có thể mời lại Nathan”, Richards gợi ý.

“Không được. Giờ cậu ấy đã có gia đình.”

Ngài Richards miễn cưỡng đồng ý. Ông trở lại đề tài nhiệm vụ ông ấy muốn Colin chấp nhận. “Về nhiệm vụ lần này”, ông bắt đầu. “Nó không nguy hiểm hơn nhiệm vụ lần trước, nhưng... à, chào buổi tối, công chúa Alesandra. Thật vui mừng được gặp lại nàng.”

Nàng đứng ngay bên ngoài lối vào. Colin tự hỏi liệu nàng đã tình cờ nghe được bao nhiêu phần của câu chuyện.

Nàng mỉm cười với Richards. “Rất vui được gặp lại ngài”, nàng trả lời trong tiếng thì thầm khẽ khàng. “Ta hy vọng không làm gián đoạn câu chuyện của các ngài. Cánh cửa chỉ khép hờ, nhưng nếu ngài đang họp bàn, ta sẽ trở lại sau.”

Ngài Richards vội đứng lên và đến bên nàng, ông cầm tay nàng và cúi đầu thấp. “Nàng không làm gián đoạn”, ông đảm bảo. “Đến đây và ngồi xuống nào. Tôi muốn nói chuyện với nàng trước khi rời khỏi đây.”

Ông đỡ khuỷu tay và đưa nàng đến chỗ ghế ngồi. Nàng ngồi xuống và vuốt thẳng nếp váy trong khi chờ ông quay về chỗ.

“Tôi có nghe về sự cố đáng tiếc bên ngoài Nhà hát Hoàng gia”, Richards đề cập với cái cau mày. Ông ngồi xuống, gật đầu với Colin, rồi lại nhìn nàng. “Nàng đã thoát khỏi sự khó chịu đó rồi chứ?”

“Không có bất cứ thứ gì để ta thoát khỏi nó cả, ngài Richards. Cận vệ của ta bị thương. Raymond bị khâu tới tám mũi, nhưng đã được rút chỉ ngày hôm qua. Giờ anh ấy cảm thấy khỏe hơn nhiều rồi. Có phải vậy không, Colin?”

Nàng giữ ánh nhìn vào Richards khi kéo Colin vào cuộc nói chuyện. Chàng không quan tâm đến sự lôi kéo của nàng. Chàng đang cố gắng che giấu sự thích thú của mình. Ngài Richards đang đỏ mặt. Colin không thể tin nổi điều đó. Người lãnh đạo kiên quyết, sắt đá trong các hoạt động ngầm đang đỏ mặt như một cậu học trò.

Alesandra đang mê hoặc ông ấy. Colin tự hỏi liệu nàng có nhận thức được ảnh hưởng của mình hay không hoặc liệu đó có phải là sự cố tình. Nụ cười ngây thơ ngọt ngào, ánh mắt thẳng thắn và nếu nàng chớp mi mắt thì rốt cuộc Colin sẽ biết sự quyến rũ đó không hoàn toàn ngây thơ.

“Ngài có thể xem xét vấn đề khác chúng ta thảo luận không?”, nàng hỏi. “Ta nhận ra thật táo bạo khi đòi hỏi vài điều với một người cực kỳ quan trọng như ngài, ngài Richards, và ta muốn ngài biết ta cảm kích đến thế nào khi đề nghị ngài gửi người đến Gretna Green.”

“Tôi đã cho thực hiện rồi”, Richards trả lời. “Người của tôi, Simpson, vừa mới trở về lại tối qua. Cả Robert Elliott lẫn địch thủ của anh ta, David Laing, đều không có ghi chép gì liên quan đến việc đó.”

“Ta biết mà”, Alesandra kêu lên.

Nàng siết chặt tay với nhau như thể để cầu nguyện và hướng về Colin với cái chau mày. “Ta đã bảo thế, nhỉ?”

Sự hăng hái của công chúa làm chàng mỉm cười. “Bảo ta biết cái gì?”

“Rằng tiểu thư Victoria không hề chạy trốn với người yêu. Người lãnh đạo của chàng vừa mới xác nhận nghi ngờ của ta.”

“Bây giờ, công chúa, dĩ nhiên vẫn có khả năng cô ấy kết hôn ở đó. Cả Elliott và Laing giữ các ghi chép chính xác để mỗi người họ có thể kiêu hãnh với số lượng đám cưới được thực hiện. Đó là sự cạnh tranh, nàng biết đấy. Tuy nhiên, họ không phải là những người duy nhất ở Gretna Green có thể tổ chức đám cưới. Họ sẽ điền vào giấy chứng hôn và trao cho những người chồng. Vậy như nàng thấy, công chúa thân mến, xét cho cùng thì cô ấy vẫn có thể chạy trốn và kết hôn với người yêu.”

“Cô ấy không làm thế.”

Alesandra nhấn mạnh niềm tin của mình. Colin lắc đầu. “Cô ấy sắp khuấy động một tổ ong bắp cày đấy, Richards. Tôi đã nói cô ấy để yên đi nhưng cô ấy không chịu nghe lời.” Nàng nhíu mày với Colin. “Ta không khuấy động bất cứ thứ gì lên.”

“Có, nàng đã làm”, Colin trả lời.

“Nàng sắp gây ra thêm nỗi đau khổ cho gia đình của Victoria nếu quấy rầy họ với những câu hỏi của mình.” Lời phê bình của chàng làm nàng đau nhói. Nàng cúi đầu. “Chàng đã đánh giá thấp ta nếu tin ta chủ tâm làm đau bất kỳ ai sao.”

“Cậu không cần phải quá gay gắt với cô ấy, con trai.”

Colin bực tức. “Tôi không gay gắt, chỉ nói thực thôi.”

Ngài Richards lắc đầu. Alesandra mỉm cười với Richards. Nàng hài lòng vì ông ủng hộ mình.

“Chỉ cần anh ấy chịu lắng nghe các lý do khiến ta lo lắng, ngài Richards, anh ấy sẽ không quá nhanh nhảu gọi sự quan tâm của ta là can thiệp.” Richards nhìn chằm chằm Colin.

“Cậu không lắng nghe các lý do của cô ấy? Cô ấy có lý, Colin. Cậu không nên đánh giá mà không biết tất cả các sự kiện.”

“Cảm ơn, ngài Richards.” Colin khịt mũi.

Alesandra quyết định lờ đi con người khiếm nhã đó. “Vậy bước tiếp theo trong cuộc điều tra này là gì?”, nàng hỏi Richards.

Ngài Richards có chút bối rối. “Điều tra? Tôi không nghĩ vấn đề đó cần đưa ra ánh sáng...”

“Ngài nói sẽ giúp ta”, nàng nhắc nhở Richards. “Ngài không nên nản chí nhanh như vậy.”

Ngài Richards nhìn Colin như cần trợ giúp. Colin cười toe toét.

“Nó không phải là chuyện từ bỏ”, ngài Richards nói. “Tôi chỉ không chắc những gì mình đang điều tra. Một sự thật đơn giản là bạn nàng đã bỏ trốn cùng ai đó và tôi tin đánh giá thích đáng của Colin khi cậu ấy đề nghị công chúa để chuyện đó qua đi.”

“Tại sao đó là một sự thật đơn giản?”

“Victoria bỏ đi nhưng có để lại một lá thư”, ngài Richards giải thích.

Nàng lắc đầu. “Bất kỳ ai cũng có thể đã viết lá thư đó.”

“Đúng, nhưng...”

“Ta đã hy vọng ngài sẽ giúp ta, ngài Richards”, nàng cắt ngang, giọng nói khổ sở và tuyệt vọng. “Ngài là niềm hy vọng cuối cùng của ta. Victoria có thể gặp nguy hiểm và cô ấy chỉ có mỗi mình ta và ta phải giúp cô ấy. Nếu có ai có thể tìm ra sự thật, thì đó là ngài. Ngài quá thông minh và sáng suốt.”

Ngài Richards phồng lên tự đắc như một con gà trống. Colin lúc lắc đầu. Một lời khen có thể khiến người đàn ông trở thành cháo bột mì.

“Công chúa có hài lòng nếu tôi có thể tìm được bản ghi chép danh sách các cặp đã kết hôn?”

“Ngài sẽ không tìm được.”

“Nhưng nếu tôi làm được...”

“Ta sẽ để yên chuyện này.”

Ngài Richards gật đầu. “Rất tốt”, ông ấy đồng ý. “Tôi sẽ bắt đầu với gia đình của cô ấy. Tôi sẽ cho người đến nói chuyện với người anh trai trong ngày mai. Cách này hay cách khác, tôi sẽ tìm hiểu đã xảy ra chuyện gì.” Nụ cười của nàng rạng rỡ. “Cảm ơn ngài rất nhiều”, nàng thì thầm. “Dù vậy ta nên cảnh báo ngài. Ta đã gửi thư mời cho anh trai Victoria và anh ta khước từ lời mời. Colin, ngài biết đấy, quá thô lỗ với anh ta và hiển nhiên anh ta không tha thứ cho Colin được.”

“Anh ta sẽ không từ chối tôi”, ngài Richards gật đầu khẳng định chắc chắn.

Colin đã nghe đủ những gì chàng cần xem xét về cái đề tài lố bịch này. Chàng không thích ý tưởng người đứng đầu Cơ quan An ninh của nước Anh lại hạ thấp mình để dính mũi vào sự vụ riêng tư của gia đình nào đó.

Chuẩn bị chuyển đề tài khác thì nhận xét tiếp theo của Richards thu hút sự chú ý của chàng. “Công chúa Alesandra, sau sự hợp tác nàng đưa ra, hãy xem đây là vấn đề nhạy cảm mà ít nhất tôi có thể làm vì nàng. Thoải mái nào, công chúa thân mến. Tôi sẽ có câu trả lời cho nàng trước khi nàng rời khỏi nước Anh.”

Colin nghiêng người tới trước. “Này này, Richards”, chàng yêu cầu, giọng dứt khoát. “Chính xác thì Alesandra hợp tác như thế nào?”

Richards hoàn toàn bất ngờ bởi câu hỏi. “Cô ấy không giải thích cho cậu...”

“Ta không tin là nó cần thiết”, Alesandra buột miệng nói. Nàng vội đứng lên. “Thứ lỗi cho ta, bây giờ ta sẽ cho hai quý ông ở đây để thảo luận công việc của các ngài.”

“Alesandra, ngồi xuống.”

Giọng Colin như đề nghị nàng không tranh cãi. Nàng thở dài và làm như chàng ra lệnh. Tuy vậy, nàng không nhìn chàng, ánh mắt chiếu thẳng xuống chân. Nàng muốn bỏ chạy khỏi phòng và trốn đi hơn là thảo luận về quyết định của mình, nhưng thật là hèn nhát và vô trách nhiệm nếu nàng làm thế. Và hơn nữa thì Colin cũng xứng đáng được biết những gì đã được quyết định.

Phẩm giá và chuẩn mực, nàng nghĩ. Colin không bao giờ biết được nàng đã thất vọng thế nào và bây giờ có chút chiến thắng cho chàng rồi.

“Giải thích cho ta tại sao Richards hài lòng với sự hợp tác của nàng.”

“Ta đã quyết định quay về quê hương của mình”, nàng trình bày vừa đủ nghe. “Ta sẽ kết hôn với tướng quân. Cha chàng đã chấp thuận.”

Colin không nói gì trong một lúc lâu. Chàng nhìn chằm chằm vào Alesandra. Nàng nhìn chằm chằm xuống chân mình. “Tất cả được quyết định trong khi ta bị bệnh?”

“Vâng.”

“Nhìn ta đây”, chàng ra lệnh.

Nàng sắp ngập trong nước mắt. Công chúa hít thật sâu và cuối cùng cũng nhìn lên, hướng ánh mắt vào Colin.

Colin biết nàng thất vọng. Nàng đang vặn vẹo đôi bàn tay nhỏ bé và cố không khóc.

“Cô ấy không bị ép buộc”, ngài Richards xen vào.

“Chết tiệt, cô ấy không bị ép.”

“Đó là quyết định của ta”, nàng nhấn mạnh.

Colin lắc đầu. “Richards, không gì được quyết định cả. Hiểu không? Alesandra vẫn còn phản ứng lại với sự cố tuần trước. Cận vệ của cô ấy bị thương và cô ấy cảm thấy phải chịu trách nhiệm.”

“Lỗi là tại ta”, nàng kêu lên.

“Không”, chàng phản đối, giọng cứng rắn. “Nàng sợ.”

“Có vấn đề gì với những lý do của ta sao?”

“Khỉ thật, đúng, có vấn đề”, chàng cáu kỉnh. Colin quay qua Richards, “Alesandra rõ ràng đã quên lời hứa của cô ấy với tôi tuần trước”.

“Colin...”

“Im ngay.”

Mắt nàng mở to hoài nghi. “Im ngay? Đây là thảo luận cho tương lai của ta, không liên can đến chàng.”

“Ta là người giám hộ, và ta quyết định tương lai nàng. Hình như nàng quên mất thực tế đó.”

Vẻ cau có của Colin đang bốc hơi nóng như lửa phun ra từ mũi của một con rồng. Nàng quyết định không tranh cãi. Chàng thật vô lý và nếu chàng không thôi quắc mắt nhìn nàng như thế nữa thì Alesandra chắc chắn sẽ đứng dậy và ra khỏi phòng. Colin tiếp tục với Richards. “Alesandra và tôi thảo luận chuyện này tuần trước”, chàng giải thích. “Chúng tôi quyết định cô ấy sẽ không kết hôn với tướng quân. Ngài có thể nói với các cộng sự của mình rằng vụ thỏa thuận liên quan đến tài chính này đã bị hủy bỏ.”

Colin rất giận dữ, chàng vừa mới nhận thấy cái gật đầu của Richards và tiếp tục. “Nàng sẽ không kết hôn với ông ta. Tướng quân có vẻ giống một người yêu thực sự nhỉ? Ông ta gửi một băng côn đồ giết người đến đây để bắt cóc cô dâu cho ông ta. Chết tiệt, cái sự tìm hiểu quái quỷ đó, nàng hiểu không? Ta muốn chính ông ta đến Anh làm sao. Ta sẽ có vài phút riêng với cái đồ thối tha đó.” Alesandra không thể hiểu tại sao Colin cứ tiến xa hơn như vậy. Nàng chưa từng thấy chàng tức giận thế này. Nàng quá ngạc nhiên đến mức không thể sợ và không biết nói gì hay làm gì để xoa dịu chàng.

“Ông ta sẽ không từ bỏ, Colin”, nàng thì thầm, mặt nhăn lại vì sự rùng mình trong giọng nói. “Ông ta sẽ phái những người khác đến.”

“Đó là chuyện của ta, không phải nàng.”

“Vậy ư?”

Nỗi sợ hãi thoáng thấy trong mắt nàng khiến cơn giận của chàng xẹp xuống. Chàng không muốn nàng sợ mình. Chàng thận trọng điều chỉnh giọng nói nhẹ nhàng khi trả lời.

“Đúng, là như vậy.”

Họ nhìn nhau cả phút dài. Sự dịu dàng trong vẻ mặt của người đàn ông này làm nàng muốn khóc vì nhẹ nhõm. Chàng sẽ không để cho nàng rời khỏi nước Anh.

Nàng buộc bản thân phải tránh khỏi ánh mắt chàng để chàng không thể thấy bóng nước trong mắt mình. Nàng nhìn chằm chằm vào lòng, hít thật sâu với nỗ lực kiềm chế các cảm xúc, và sau đó nói, “Ta đang cố trở thành người cao thượng. Ta không muốn bất kỳ ai khác bị thương và ngài Richards nói có cơ hội tốt hơn cho hiệp định thương mại...”.

“Các đồng sự của tôi tin tướng quân sẽ hợp tác”, ngài Richards chen ngang. “Cá nhân tôi không đồng ý với điều vô lý ấy. Tôi có cùng ý kiến như Colin”, ông bổ sung. “Tướng quân không phải là người đáng tin. Vậy là, công chúa thân mến, nàng không cần tỏ ra cao thượng.”

“Và nếu Colin bị thương?”, nàng buột miệng hỏi.

Cả ngài Richards lẫn Colin kinh ngạc với câu hỏi đó. Nỗi sợ hãi trở lại trên nét mặt Alesandra. Colin ngả người ra ghế và nhìn đăm đăm vào mắt nàng. Nàng không e ngại cho sự an toàn của mình; không, nàng lo lắng cho chàng. Chàng có lẽ nên cáu tiết bởi chàng có thể tự chăm sóc bản thân và thật là một sự sỉ nhục nho nhỏ khi nàng đã lo lắng.

Nó cũng là sự hãnh diện chết tiệt. Ngài Richards nhướng mày nhìn Colin, chờ đợi câu trả lời.

“Ta có thể tự chăm sóc bản thân”, Colin nói. “Ta không muốn nàng lo lắng, hiểu không?”

“Vâng,”

Sự ngoan ngoãn tức thì làm Colin hài lòng. “Giờ để chúng ta ở đây, Alesandra. Richards và ta có vài chuyện cần thảo luận.”

Alesandra không thể đi ra khỏi phòng đủ nhanh. Nàng thậm chí không nói tạm biệt với Richards. Hành động đó chẳng quý phái chút nào, nhưng nàng không quan tâm. Nàng run rẩy dữ dội, gần như không thể mở cánh cửa đang đóng phía sau mình.

Sự nhẹ nhõm làm đầu gối nàng yếu ớt, không đứng vững. Nàng chùng người dựa vào tường và nhắm mắt. Một dòng nước mắt chảy dài trên gò má. Nàng hít thật sâu với nỗ lực làm dịu bản thân.

Rốt cuộc nàng sẽ không phải cao thượng và kết hôn với người đàn Ông khủng khiếp đó. Colin đã lấy quyết định khỏi tay nàng và nàng rất biết ơn chàng, nàng không quan tâm đến chút nào việc chàng tức giận ban nãy. Vì lý do nào đó thì nàng không thể biết rõ, Colin đã quyết định làm nhiệm vụ giám hộ trái tỉm. Chàng đã cư xử giống như người bảo hộ, và Alesandra rất lấy làm mừng vì có người để nàng nói lời cầu nguyện của Lễ tạ ơn.

“Công chúa Alesandra, người ổn chứ?”

Nàng giật bắn mình, sau đó bật cười. Flannaghan và một người đàn ông nàng chưa từng gặp chỉ đứng cách nàng vài bước chân. Nàng thậm chí không nghe bước chân của họ đến gần.

Nàng có thể cảm thấy mặt mình ửng đỏ. Người lạ đứng ngay sau người quản gia đang mỉm cười. Nàng chắc là anh ta nghĩ nàng đang mất trí. Alesandra đứng thẳng, buộc bản thân nín cười và nói, “Ta rất ổn”.

“Người đang làm gì thế?”

“Suy ngẫm”, nàng trả lời. Và cầu nguyện, nàng lặng lẽ bổ sung. Flannaghan không hiểu ý nàng. Anh tiếp tục nhìn nàng với vẻ lúng túng trên khuôn mặt. Alesandra hướng về phía vị khách. “Chào buổi tối, thưa ngài.”

Người quản gia cuối cùng cũng lấy lại phong độ lịch sự. “Công chúa Alesandra, xin cho phép tôi giới thiệu ngài Morgan Atkins, Bá tước Oakmount.”

Alesandra mỉm cười chào đón. “Rất hân hạnh được gặp ngài.”

Anh ta tiến tới và cầm tay nàng và hôn nhẹ lên mu bàn tay. “Rất hân hạnh, thưa công chúa. Tôi đã rất thiết tha được gặp nàng.”

“Ngài ư?”

Anh ta mỉm cười vì vẻ bất ngờ trong mắt nàng. “Vâng”, anh ta chắc chắn. “Luân Đôn đang sôi sục vì nàng, và tôi nghĩ là nàng biết.”

Nàng lắc đầu. “Không, ta không biết”, nàng thừa nhận.

“Hoàng thân nhiếp chính đã ca ngợi nàng hết lời”, Morgan giải thích. “Nàng không nên cau mày, thưa công chúa. Tôi chỉ nghe những điều tuyệt vời về nàng.”

“Những điều gì tuyệt vời?”

Flannaghan bạo dạn hỏi.

Morgan không lấy ánh mắt ngưỡng mộ của mình khỏi Alesandra khi trả lời người quản gia. “Tôi được nghe kể nàng rất xinh đẹp và bây giờ tôi biết câu chuyện là thật. Nàng xinh đẹp, thực ra là cực kỳ đẹp.”

Nàng bối rối bởi lời tán dương của anh ta. Nàng cố kéo tay ra, nhưng anh ta không buông.

“Nàng đỏ mặt rất thú vị, thưa công chúa”, anh ta bảo nàng. Anh ta tiến đến gần hơn và ánh nến giúp nàng thấy những sợi tóc bạch kim tạo thành vệt mảnh trên mái tóc nâu. Đôi mắt anh ta, một màu nâu đen sâu hút, lấp lánh cùng nụ cười. Morgan không cao hơn Flannaghan bao nhiêu nhưng có vẻ áp đảo người quản gia. Có lẽ vì quyền lực bao quanh anh ta do địa vị quan trọng trong xã hội. Tước hiệu cho phép anh ta kiêu hãnh và tự tin.

Người đàn ông này thật quyến rũ, và nhận thức được sự hấp dẫn của mình. Anh ta cũng biết đang làm nàng không thoải mái vì chăm chú gần gũi.

“Nàng có thích ở Anh không?”

“Có, cảm ơn ngài.”

Colin mở cửa đúng lúc Morgan hỏi Alesandra liệu anh ta có thể được phép ghé thăm nàng vào buổi chiều ngày mai hay không. Chàng lập tức nhận thấy sự đỏ mặt của Alesandra đồng thời cũng thấy Morgan đang nắm tay nàng.

Colin phản ứng quá nhanh. Chàng bước tới trước, chộp lấy cánh tay công chúa và kéo mạnh nàng vào sát bên mình. Sau đó chàng phủ cánh tay lên vai nàng - trong một cử chỉ nàng thấy thật sự mang tính sở hữu kinh khủng - và nhíu mày với vị khách.

“Alesandra sẽ rất bận rộn ngày mai”, chàng tuyên bố chắc nịch. “Vào trong đi, Morgan. Richards đang chờ nói chuyện với anh.”

Morgan dường như không nhận thấy sự cáu bẳn của Colin qua giọng nói, hoặc nếu nhận thấy, anh ta chọn cách phớt lờ nó đi. Anh ta gật đầu, sau đó nhìn công chúa.

“Với sự cho phép của nàng, thưa công chúa, tôi sẽ tiếp tục thuyết phục anh họ nàng đồng ý cho tôi được ghé thăm nàng.”

Ngay khi nàng gật đầu đồng ý, anh ta chào và đi vào phòng làm việc.

“Đừng siết vai ta nữa, anh họ”, Alesandra thì thầm.

Chàng nghe thấy tiếng cười trong giọng nói và nhìn xuống nàng. “Anh ta lấy cái ý nghĩ đó ở chỗ quái nào thế? Nàng có nói với anh ta rằng ta là anh họ nàng không?”

“Không, dĩ nhiên ta không nói vậy”, nàng trả lời. “Chàng có thả ta ra bây giờ không? Ta phải quay lại phòng mình để lấy giấy chi chú.”

Colin không thả nàng ra. “Alesandra, tại sao nàng có vẻ vui mừng một cách chết tiệt như vậy hả?”

“Ta vui vì sẽ không phải kết hôn với tướng quân”, nàng trả lời, rồi cố vặn người thoát khỏi vòng tay ôm ghì của chàng và vội đi dọc hành lang. “Và”, nàng nói với qua vai, “Ta có một cái tên mới để thêm vào danh sách”.

Khi nàng lao xuống phòng khách, Morgan bước ra cửa phòng làm việc và nhìn theo nàng với một nụ cười quái gở trên môi, cho đến khi tiếng gọi cộc lốc của Colin nhắc anh ta quay vào phòng.

Tất cả phụ nữ có chồng là những sinh vật bất hạnh. Những con mụ đó đều cảm thấy bị chồng bỏ bê. Họ rên rỉ và phàn nàn, và không bao giờ biết hài lòng. Ồ, gã nhìn, gã quan sát. Những ông chồng cũng thường lờ đi vợ của họ, nhưng gã không đổ lỗi cho họ. Mọi người đều biết mấy ả nhân tình đã dành được tình cảm và sự chú ý; vợ chỉ là thứ cần thiết được dùng để sinh người thừa kế. Chỉ cần vợ khi người ta ham muốn, cứ mỗi lần cần thiết cho đến khi cô ta mang đứa con trong bụng, và rồi quên lãng cô ta.

Gã cố tình bỏ qua phụ nữ đã lập gia đình vì tin người đi săn chung quy sẽ không săn được nhiều. Sẽ không có bất cứ sự thỏa mãn nào đạt được trong cuộc săn đuổi mà con chó không chạy. Tuy thế, điều này hấp dẫn gã. Nàng trông rất khổ sở. Hắn đã nhìn nàng hơn một tiếng đồng hồ. Nàng đang bám vào cánh tay chồng mình, sau đó nói hoặc làm điều gì đó để thu hút sự chú ý của chồng. Nó là sự phí phạm nỗ lực. Người chồng bảnh bao hoàn toàn tập trung vào cuộc trò chuyện với những người bạn ở câu lạc bộ. Anh ta không chú ý chút nào đến người vợ nhỏ bé xinh đẹp.

Người đàn bà bé nhỏ tội nghiệp. Ai cũng thấy rõ nàng yêu người đàn ông là chồng nàng. Nàng bất hạnh một cách đáng thương. Gã sắp sửa thay đổi tất cả. Rồi gã cười, tâm trí gã đã lên kế hoạch. Cuộc đi săn bắt đầu lại. Sớm, rất sớm, gã sẽ giải thoát con thú cưng mới của mình khỏi sự khốn khổ.
Bình Luận (0)
Comment