Lâu Rồi Không Gặp

Chương 15

Trình Dịch Hòa đi trên một con đường nhỏ đầy sương mù, dưới chân bùn đất lẫn lộn với màu trắng hoa lê, anh như mê man không biết mình muốn đi đâu.

Nhưng trong lúc ẩn lúc hiện, anh cảm thấy mình trở về nơi nhặt được Trình Lâm vào cái ngày buổi sáng sương mù tràn ngập, nhưng bốn phía thực sự quá an tĩnh, cũng không có tiếng khóc non nớt của trẻ con.

Trình Dịch Hòa biết mình cần phải về nhà, nhưng anh không khống chế được hai chân của mình. Một nơi nào đó ở phía trước truyền đến mùi thơm phảng phất mê người, giống như thuốc phiện làm tâm trí người ta mê muội.

Trình Dịch Hòa chậm rãi đi về phía trước, giống như xé mây nhìn thấy mặt trời phía trước mắt đột nhiên xuất hiện một cây lê rất to, từng đóa từng đóa hoa màu trắng như mây bao bọc đầu cành cây, gió nhẹ lướt qua, cánh hoa như mưa rơi bay lả tả đầy trời.

Dưới tàng cây cũng không phải là chiếc giỏ trúc đựng đứa trẻ mà là một thiếu niên xinh đẹp như ngọc, sắc hoa khuynh thành, người lại càng đẹp hơn hoa.

Cậu cười đôi mắt cũng cười cong cong, giống như lưỡi câu, câu lấy tâm hồn Trình Dịch Hòa. Anh không cách nào khống chế bản thân, xông lên trước ôm Trình Lâm vào trong lồng ngực.

Dù chỉ là cảnh tượng trong mộng, nhưng bên tai Trình Dịch Hòa không ngừng có âm thanh đang nói: Không thể! Không thể!

Nhưng Trình Lâm ở trong lồng ngực Trình Dịch Hòa cười mặt mày cong cong, da thịt dán vào nhau lại ấm áp chân thật như vậy, việc này đối với Trình Dịch Hòa quả là sự hấp dẫn trí mạng, ngay sau đó anh liền cúi đầu, hôn lên đôi môi như hoa anh đào hồng nhạt kia.

Cảm giác chạm môi ra sao Trình Dịch Hòa còn chưa kịp thưởng thức thì bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.

Trình Dịch Hòa từ trong giấc mộng ngọt ngào tỉnh lại, thậm chí trong nháy mắt không phân biệt được mình ở nơi nào, sửng sốt mấy giây mới nhận điện thoại, anh còn chưa mở miệng, thì nghe đối diện lo lắng nói: “Tiểu Dịch, Trình Lâm có liên lạc với con không?”

Trình Dịch Hòa đầu óc như hồ dán mười mấy giây sau mới biết được người nói chuyện là chú hai của mình, Trình Dịch Hòa nói: “Không có.”

Trình Vinh Viễn nói: “Được, nếu như Trình Lâm gọi điện thoại cho con, con phải nói cho chú một tiếng, con ngủ đi.”

Trình Dịch Hòa còn chưa kịp nói thêm một câu, Trình Vinh Viễn liền vội vã cúp điện thoại.

Bên tai vang lên âm thanh đô đô đô nghe tiếng cảnh báo, đầu óc Trình Dịch Hòa mơ mơ màng màng đã triệt để tỉnh táo. Tại sao chú hai lại hỏi vấn đề thế này? Chẳng lẽ là Trình Lâm xảy ra chuyện? Trình Lâm luôn biết điều, chẳng lẽ có người bắt nạt cậu?

Trình Dịch Hòa càng nghĩ càng bất an, vươn mình rời giường đi ra hành lang gọi điện thoại.

Một lần nữa gọi cho chú hai nhưng máy bận, liên tục gọi hai lần đều như thế, Trình Dịch Hòa càng ngày càng lo lắng, không thể làm gì khác liền gọi điện thoại cho Trình Dịch Tân, không ngờ chuông mới vang lên một tiếng nó đã bắt máy, Trình Dịch Tân nói: “Anh hai?”

Giọng nói của nó rất rõ ràng, không phải như đang ngủ say bị đánh thức, lần này Trình Dịch Hòa khẳng định trong nhà xảy ra chuyện, hơn nữa còn là liên quan đến Trình Lâm, trực tiếp hỏi: “Trình Lâm làm sao vậy?”

Trình Dịch Tân kỳ quái nói: “Anh hai, sao anh lại biết chuyện này?”

“Nói!” Trình Dịch Hòa gầm lên.

Cách điện thoại nhưng Trình Dịch Tân cũng bị dọa đến toàn thân run rẩy, bừa bãi đem đầu đuôi câu chuyện nói một lần. Thì ra sau khi tan học Trình Lâm và bạn học cùng tới đập chứa nước chơi, cũng mang theo Trình Tiến. Đại khái là chơi xong trở về mới nhớ không thấy Trình Tiến đâu, tìm nhiều lần cũng không tìm được, Trình Lâm mới vội vàng chạy về nhà nói cho Trương Tuấn Diễm.

Trương Tuấn Diễm lập tức tìm Trình Vinh Kiến và vài thanh niên khỏe mạnh trong thôn cùng đi tìm, kết quả vẫn không tìm được. Người trong nhà liền đi báo cảnh. Cảnh sát có kinh nghiệm, tìm kiếm cẩn thận, ở bên trong một ống cống bỏ đi tìm được Trình Tiến, nó trốn ở chỗ này để ngủ. Kết quả sau khi tìm được Trình Tiến trở về thì Trình Lâm lại không thấy, mất tích không để lại dấu hiệu nào.

Trình Dịch Tân miêu tả đơn giản nhưng Trình Dịch Hòa biết rõ thái độ làm người của Trương Tuấn Diễm. Con ruột của mình mất tích chắc chắn bà sẽ làm khó dễ Trình Lâm, đánh một trận là còn ít. Trình Lâm nhất định chịu oan ức rất lớn nếu không sẽ không đột nhiên không thấy tăm hơi.

Trình Dịch Hòa trầm giọng nói: “Anh biết rồi, tìm người là chuyện của người lớn, em ngoan ngoãn ở nhà cho anh, không được đi tham gia trò vui, nếu như em cũng mất tích, trở về anh đánh gãy chân của em!”

Nói xong liền cúp điện thoại.

Ngay sau đó Trình Dịch Hòa vội vã trở về phòng ngủ, cầm bóp tiền chạy tới trạm xe lửa, leo lên chuyến tàu hỏa gần nhất chạy về nhà. Lý trí biết rằng nếu báo cảnh sát họ nhất định sẽ dốc toàn lực tìm kiếm Trình Lâm, nhưng lúc này Trình Dịch Hòa không có cách tỉnh táo, nhất định anh phải tận mắt nhìn thấy Trình Lâm bình an mới có thể an tâm.

Lúc này anh không khỏi hối hận, mấy ngày nay thái độ của anh đối với Trình Lâm quá lãnh đạm.

Trương Tuấn Diễm vốn đối với Trình Lâm không tốt, mặc dù Trình Vinh Viễn coi Trình Lâm như con đẻ, nhưng Trương Tuấn Diễm coi thường vẫn sẽ thương tổn đến Trình Lâm. Dẫn đến tính cách Trình Lâm hướng nội tự ti, sâu trong nội tâm rất khát vọng tình mẹ. Trương Tuấn Diễm tùy tiện nói một câu cậu xem như là thánh chỉ. Nếu như Trương Tuấn Diễm bảo cậu đi chết, e rằng Trình Lâm cũng sẽ không chút do dự đi nhảy lầu.

Vốn Trình Lâm sinh hoạt đã gian nan, tại sao anh còn muốn làm ra chuyện thương tổn cậu? Rõ ràng là mình không cách nào khống chế tình cảm của mình, tại sao muốn Trình Lâm vô tư chịu đựng tất cả những thứ này?

Lúc Trình Dịch Hòa mua vé đã không còn vé ngồi, người thì nhiều anh chỉ có thể cùng ba, bốn người chen chúc trong toa xe, cứ như vậy dày vò đứng một đêm. Sau khi xuống xe, điểm tâm cũng chưa kịp ăn, leo lên xe bus về nhà.

Đến cửa thôn, Trình Dịch Hòa không có về nhà, trực tiếp đi về phía đập chứa nước.

Trình Dịch Hòa suy đoán, nguyên nhân lớn nhất Trình Lâm mất tích là vì cảm thấy mình làm thất lạc Trình Tiến nên tự trách, vì vậy một mình đi tìm cậu.

Nhưng mọi người đi về đập chứa nước thường đi con đường lớn trong thôn, chỉ cần thuận đường đi thẳng là có thể đi tới đập chứa nước. Khi Trình Dịch Hòa còn bé thích chạy đi chơi khắp nơi, anh thích đi vòng lên trên núi bằng một con đường nhỏ, anh từng dẫn Trình Lâm đi qua nhiều lần, không biết người trong nhà có đi tìm theo hướng này hay không. Trình Dịch Hòa suy đoán Trình Lâm có rất lớn khả năng đi con đường này.

Tuy nói vùng núi này không có mãnh thú to lớn, nhưng một thân một mình ở trong núi rừng cũng vô cùng nguy hiểm, chuyện trượt chân ngã chết không phải chưa từng xảy ra.

Trình Dịch Hòa bước đi rất nhanh ở trong núi tìm gần một tiếng đồng hồ, xa xa trông thấy đập chứa nước vẫn không nhìn thấy Trình Lâm. Trình Dịch Hòa đi vòng quanh đập chứa nước hai vòng cũng không thấy người nào ở đây, lẽ nào bọn họ chưa có tới tìm Trình Lâm?

Trình Dịch Hòa không thể làm gì khác cứ chậm rãi tìm kiếm dọc theo con đường quay về, vừa đi vừa cao giọng hô: “Trình Lâm ——! Trình Lâm ——!”

Trên đường núi tiếng của Trình Dịch Hòa không ngừng quanh quẩn nhưng anh dọc theo đường núi qua lại tìm vài lần cũng không thấy một bóng người nào.

Trình Dịch Hòa càng thêm nôn nóng. Đường núi gồ ghề khó đi, bờ vai đã dính đầy lá cây, ống quần bị dính đầy cỏ dại, một đêm không nghỉ ngơi tốt, sắc mặt đặc biệt chật vật.

Nhưng nghĩ tới Trình Lâm lạc đường còn ở một nơi nào đó chờ người đi tìm mình, Trình Dịch Hòa không có cách nào dừng lại nghỉ ngơi dù cho một phút.

Trên đường núi không có bất kỳ thu hoạch, Trình Dịch Hòa mới từ dưới chân núi bắt đầu tìm kiếm lên trên, căn bản đường rất khó đi, tốc độ của anh càng chậm hơn, rốt cục khi mặt trời sắp xuống núi, ở giữa sườn núi anh tìm được Trình Lâm.

Lúc đó Trình Lâm ôm đầu gối núp ở cạnh một tảng đá lớn, mu bàn tay trắng như tuyết và hai má nhìn thấy mấy vết máu mà giật mình, trên tóc còn dính vụn cỏ, một đôi mắt to tràn đầy kinh hoàng, giống như một con vật nhỏ bị chấn kinh. Sau khi cậu nhìn thấy Trình Dịch Hòa vẫn còn sững sờ, sợ hãi.

Trình Dịch Hòa chậm rãi thở phào một cái, hướng về phía Trình Lâm đưa tay ra, tiếng nói khô khốc ám ách: “Lâm Lâm…”

Rốt cuộc Trình Lâm ý thức được đây không phải mình đang nằm mơ, nước mắt trào ra, đứng dậy nhào vào ngực Trình Dịch Hòa, oan ức khóc to: “Anh… Anh họ..”

Trình Dịch Hòa ôm chặt thân thể gầy gò của Trình Lâm, thật lâu không nói gì, anh không thể nào tưởng tượng nếu như không tìm thấy Trình Lâm thì mình nên làm gì?

Trình Dịch Hòa không ngừng nhẹ vỗ về mái tóc Trình Lâm, không nói được một câu, anh nhiều lần hít thở sâu mới đem cảm giác nghẹn ngào chua xót nuốt xuống cổ họng, nâng mặt Trình Lâm lên lau nước mắt cho cậu, nói: “Ngoan, đừng khóc, vết thương trên mặt có đau không?.”

Trình Lâm còn không ngừng chảy nước mắt, làm sao cũng lau không hết, vừa khóc vừa nấc rất đáng thương.

Trình Lâm gắt gao ôm lấy Trình Dịch Hòa không buông tay, Trình Dịch Hòa ôm cậu vào trong ngực vỗ nhẹ: “Trình Tiến đã tìm được, không cần lo lắng, đừng khóc.”

Trình Lâm dùng mu bàn tay lau nước mắt, nức nở nói: “Thật… Có thật không? Anh đừng gạt em.”

Trình Dịch Hòa gỡ tay Trình Lâm ra giúp cậu lau nước mắt, ôn nhu nói: “Dĩ nhiên không có lừa em ”

Trình Lâm hoảng hốt chốc lát lại bắt đầu gào khóc, gắt gao ôm lấy cổ Trình Dịch Hòa: “Anh họ, em thật sợ hãi, không phải em cố ý làm mất em trai, nhưng mẹ không cần em nữa… Mẹ nói gặp lại phải đánh chết em…”

Trình Dịch Hòa nghe vậy sắc mặt nhất thời chìm xuống, lạnh lùng nói: “”Có anh ở đây, anh xem ai dám đánh em, huống hồ người mẹ như vậy có cái gì tốt, không tiếp thu cũng không nhận thức, ai cần bà ta?!”

Trình Lâm không có cam đảm chống lại người lớn như Trình Dịch Hòa, hơn nữa trong lòng cậu luôn có cảm giác mình đã bị cha mẹ ruột vứt bỏ, nếu như Trương Tuấn Diễm lại không cần mình thì mình sẽ không có nhà để về.

Cho nên Trình Lâm chỉ rơi nước mắt, không dám nói một chữ, cả người run lẩy bẩy, núp ở trong ngực Trình Dịch Hòa.

Trình Dịch Hòa nhẹ vỗ về lưng Trình Lâm, nói: “Không cần sợ, anh đi cùng với em về nhà. Được không?”

Trình Lâm nước mắt như mưa, khóc không thể thở:”Nhưng, nhưng là, mẹ em.. Em sợ …” Nói nửa ngày, cũng không có biểu đạt ra mình muốn nói cái gì.

Trình Dịch Hòa biết lời mình mới vừa nói lệ khí quá nặng, làm cho Trình Lâm sợ.

Trình Dịch Hòa hạ giọng, cuốn ống tay áo lên lau nước mắt cho Trình Lâm: “Không cần sợ hãi, chúng ta về nhà anh trước, mẹ em nói đại khái cũng là lời vô ích, chờ khi bà bớt giận sẽ tới tìm em. Ai mà không bị ba mẹ đánh. Trước đây anh còn bị bác cả của em đánh chừng mấy ngày không rời được giường, em còn chưa từng thấy đấy, bây giờ vẫn tốt đẹp như thường.”

Lúc này Trình Lâm mới trấn an được một chút, nước mắt chậm rãi ngừng lại, mềm mại dựa vào trong lồng ngực Trình Dịch Hòa.

Trình Dịch Hòa không thích Trương Tuấn Diễm, rốt cuộc không nói ra được lời nào an ủi Trình Lâm, cũng không đành lòng nói nặng lời làm cậu đau lòng, giữa hai người nhất thời im lặng.

Trình Dịch Hòa tìm một tảng đá ngồi xuống rồi để Trình Lâm ngồi ở trên đùi mình, ôm lấy vai Trình Lâm nhẹ nhàng vỗ, không bao lâu anh cảm thấy Trình Lâm dựa vào trong ngực mình càng ngày càng thấp, cúi đầu nhìn thì ra là cậu buồn ngủ.

Lông mi Trình Lâm rất dày như cây quạt nhỏ chậm rãi chớp chớp, cũng sắp không mở ra được.

Từ góc độ của Trình Dịch Hòa nhìn thấy hai mắt Trình Lâm mơ hồ, bờ môi phấn nộn hơi mở ra, tương tự như muốn hôn môi.

Nếu như bây giờ anh hôn cậu…

Trình Dịch Hòa nhất thời sợ hãi cả kinh, ngừng lại đúng lúc, không dám nghĩ, chỉ trong lúc vô tình đôi môi anh lướt qua thái dương Trình Lâm, nói: “Đi thôi, chúng ta về nhà.”

Trình Dịch Hòa quay người, cõng Trình Lâm trên lưng, Trình Lâm rất tự nhiên vòng tay qua cổ Trình Dịch Hòa cứ như vậy mơ hồ mà ngủ.

Lúc này trời chiều đã ngã về tây, núi rừng xanh biếc bị nhiễm phải một tầng ánh sáng màu hồng mỏng manh, hai bên cây cối hoa cỏ theo bước chân vững vàng của Trình Dịch Hòa không ngừng lui về phía sau. Đường núi phía trước uốn lượn như vĩnh viễn như không có kết thúc, trong thiên địa như chỉ còn hai người bọn họ, bầu không khí yên tĩnh mà điềm đạm.

Trình Lâm nằm ở trên lưng Trình Dịch Hòa nhìn thấy mồ hôi chảy xuống gương mặt anh tuấn của anh, cậu đẩy bả vai Trình Dịch Hòa nói: “Anb, thả em xuống đây đi.”

Trình Dịch Hòa cũng đã rất mệt, nhưng không muốn buông ra, cảm giác Trình Lâm ở trên lưng nặng trình trịch làm cho lòng anh đặc biệt phong phú.

Trình Dịch Hòa thờ ơ không động lòng, Trình Lâm uốn éo muốn mình xuống dưới, bị Trình Dịch Hòa nhéo một cái vào mông: “Đừng nhúc nhích, sẽ bị té.”

Trình Lâm không còn dám động, mềm mại nói: “Anh họ… Anh thật tốt.”

Trình Dịch Hòa sốc Trình Lâm hướng lên trên: “Bây giờ em mới biết anh tốt?”

Trình Lâm nhỏ giọng nói: “Vẫn luôn biết.”

Trong lòng Trình Dịch Hòa ê ẩm đau không nói ra được, lại qua hồi lâu mới nói: “Lâm Lâm, em vĩnh viễn không cần sợ hãi không ai muốn em, dù có thế nào anh đều sẽ cùng với em.”
Bình Luận (0)
Comment