Lâu Rồi Không Gặp

Chương 19

Hôm sau trời vừa sáng, Trình Dịch Hòa đã rời giường rất sớm xuống lầu mua bữa sáng, sau đó mới kêu Trình Lâm dậy, cùng ăn điểm tâm với Trình Lâm, ăn xong thì đưa cậu tới trường học.

Trình Lâm lo lắng anh tẻ nhạt, trước khi vào lớp học còn nhiều lần dặn dò nói: “Anh đừng ở trường học chờ, có thể đi chơi vòng vòng.”

Trình Dịch Hòa nói: “Biết rồi, biết rồi, em mau vào đi thôi.”

Lúc này Trình Lâm mới cẩn thận bước vào phòng học.

Trình Dịch Hòa cũng không đi những nơi khác mà trở về phòng trọ, xem ti vi, chơi điện thoại di động, lại từ trong ngăn kéo tìm được một bộ bài, một mình cũng có thể chơi rất vui vẻ, cứ như vậy mà hết một ngày. Chờ đến buổi tối, lại đi đón Trình Lâm.

Vì không phải ở nhà không lo lắng bị người dò xét cho nên Trình Dịch Hòa giảm bớt rất nhiều áp lực. Mỗi đêm trước khi ngủ anh phải nằm chung giường với Trình Lâm trò chuyện với cậu, sau đó làm như dỗ con nít cách chăn nhẹ nhàng vỗ về cậu, đợi đến khi Trình Lâm ngủ, anh lại lén lén lút lút hôn nhẹ khuôn mặt, cái trán của cậu.

Mỗi ngày nhìn Trình Lâm ngủ cũng trở thành một chuyện khiến anh thỏa mãn vui sướng.

Đặc biệt đêm trước khi Trình Dịch Hòa đi, anh ôm chặt Trình Lâm trong lòng. Đợi cậu ngủ nhẹ nhàng hôn một cái vào trán như chúc ngủ ngon nhưng lại không cách nào thỏa mãn. Trình Dịch Hòa không kìm lòng nổi liền hôn thêm một cái lên đôi mắt Trình Lâm.

Không nghĩ tới, một giây sau Trình Lâm mở hai mắt ra, đôi mắt cậu trong suốt không buồn ngủ một chút nào, bình tĩnh nhìn Trình Dịch Hòa.

Trình Dịch Hòa bất động thanh sắc, nhưng trong lòng rất là hoảng loạn. Nhìn dáng dấp Trình Lâm hiển nhiên là cậu không có ngủ, vậy Trình Lâm khẳng định biết rõ chuyện mình hôn cậu.

May mà khi nãy Trình Dịch Hòa chỉ có hôn trán và đôi mắt, nếu hôn môi, chỉ sợ anh có miệng cũng không giải thích được.

Bên trong phòng vẫn sáng đèn, nhưng từ góc độ của Trình Lâm không nhìn thấy rõ gương mặt Trình Dịch Hòa nên không hiểu anh làm sao. Trong đầu Trình Lâm từ lâu đã nổ tung, cậu không hiểu vì sao Trình Dịch Hòa lại hôn mình thân mật như vậy. Nhưng Trình Lâm biết mình không ghét cảm giác này một chút nào, ngược lại cậu run rẩy mừng rỡ và ngượng ngùng dồi dào ở buồng tim.

Trình Lâm không nói, chỉ chăm chú nhìn Trình Dịch Hòa, Trình Dịch Hòa cũng trầm mặc, một lúc sau anh mới chủ động hỏi: “Làm sao còn chưa ngủ?”

Trình Lâm run lên, nhẹ nhàng cắn cắn đôi môi cánh hoa, nói: “Anh, tại sao anh muốn hôn em?”

Trình Lâm còn chưa có nói xong, mà hai gò má của cậu đã đỏ ửng. Trình Lâm cũng biết mình không nên hỏi vấn đề này, nhưng cậu không thể chờ đợi, chỉ rất mong muốn biết được suy nghĩ của Trình Dịch Hòa.

Đầu Trình Dịch Hòa rối như tơ vò, khi đó nói cái gì anh cũng không biết, chỉ thuận miệng bịa chuyện: “Thử xem…. Thử xem có giống như hôn bạn gái không thôi.”

Trong nháy mắt Trình Lâm nghe như có gì đó vụn vỡ, sắc mặt trắng xanh, thật lâu mới tìm trở về thanh âm của mình: “Anh họ, thì ra anh có bạn gái.”

Trình Dịch Hòa không dám nhìn Trình Lâm nên không phát hiện Trình Lâm dị thường, anh nhích lại gần ngồi ở đầu giường, nói: “Đúng vậy.”

Trình Lâm nắm lấy góc chăn đầu ngón tay dùng sức đến trắng bệch, khẽ run nói: “Tại sao a?”

Trình Dịch Hòa nhàn nhạt nói: “Nào có cái gì tại sao, cảm thấy được thì được, cứ như vậy mà có thôi.”

Lòng Trình Lâm nguội lạnh, trong cổ họng bị một khối chua xót lấp đầy, cậu muốn nói nhưng không nói ra được, yên lặng kéo chăn trùm đến đỉnh đầu che cả người lại, tự lừa dối mình chui rúc như đà điểu châu phi.

Trình Dịch Hòa cho là Trình Lâm buồn ngủ, không tiếp tục nói chuyện, tắt đèn bảo Trình Lâm nên ngủ sớm.

Mãi đến tận sáng sớm hôm sau Trình Dịch Hòa mới phát hiện Trình Lâm có chút dị thường, sau khi tỉnh ngủ vẫn cứ ngồi trong ổ chăn, ánh mắt ngơ ngác nhìn vào hư không, Trình Dịch Hòa kêu hai, ba tiếng mới có phản ứng.

Trình Dịch Hòa mua điểm tâm trở về, thấy trạng thái Trình Lâm không tốt, cho là Trình Lâm bị bệnh, lập tức anh đem điểm tâm đặt lên bàn, đi đến ngồi ở bên giường, lấy tay để lên trán Trình Lâm thử nhiệt độ, nói: “Làm sao vậy? Không thoải mái sao? Sao anh thấy tinh thần em không ổn.”

Trình Lâm đáng thương nhìn Trình Dịch Hòa, ánh mắt như một con mèo hoang bị vứt bỏ. Trình Dịch Hòa không nhịn được đưa tay sờ sờ mái tóc Trình Lâm, Trình Lâm lại cúi đầu tránh né, trầm mặc mặc quần áo vào.

Trình Dịch Hòa mềm giọng dụ dỗ nói: “Làm sao vậy? Ngày hôm nay sao lại không vui.”

Giọng nói Trình Dịch Hòa trầm thấp giàu từ tính, hiện giờ đang cố ý thả mềm giọng, âm sắc quả thực càng đắc nhân tâm làm lòng người run rẩy.

Trình Lâm lại nghĩ anh cũng sẽ dỗ dành người khác như vậy, trong lòng như bị rót đầy dấm chua, cứng nhắc nói: “Anh không phải sẽ đi sao?”

Nhất định là muốn đi gặp bạn gái? Trình Lâm thất lạc nghĩ.

Trình Dịch Hòa tự động hiểu thành Trình Lâm không nỡ xa mình, kiên trì dụ dỗ nói: “Chờ được nghỉ anh sẽ trở về.” Suy nghĩ một chút, lại nói: “Ngày hôm nay đi mua cho em điện thoại di động, để sau này thuận tiện liên lạc, em về nhà cần phải dấu cho kỹ đừng để người khác nhìn thấy.”

Trình Lâm cự tuyệt nói: “Em không muốn.”

Trình Dịch Hòa hỏi: “Tại sao?”

Tiếng nói Trình Lâm trở nên sắc bén khác thường, thậm chí mơ hồ mang theo tiếng khóc nức nở, nói: “Em… không cần.”

Trình Dịch Hòa phải thuận theo ý của cậu, nói: “Được, không cần thì không cần.”

Ăn xong điểm tâm, đưa Trình Lâm đến cửa trường học, Trình Dịch Hòa phải đi đến sân ga. Nhưng anh thấy Trình Lâm đứng ở nơi đó u sầu khổ não, liền xoa xoa tóc của cậu: “Tháng sau anh lại về thăm em có được hay không?”

Trình Lâm sao cũng được gật gật đầu.

Trình Dịch Hòa thấy cậu không vui càng không nỡ đi, ngước mắt nhìn bốn phía, thấy không có người đi qua, cấp tốc ôm lấy vai Trình Lâm, hôn một cái lên đỉnh đầu cậu, nói: “Tại sao không vui? Nói cho anh biết, nếu không nói anh làm sao yên tâm.”

Trình Lâm cũng không muốn bày sắc mặt khó coi cho Trình Dịch Hòa xem, nửa thật nửa giả nói: “Em không muốn anh đi.”

Trình Dịch Hòa nói: “Ngoan, có thời gian anh sẽ trở lại.”

Trình Lâm miễn cưỡng cười cười, nói: “Ừm, em biết, anh đi đi, kẻo trể tàu.”

Trình Dịch Hòa kiên trì nhìn Trình Lâm vào lớp học mới rời khỏi.

Về trường học một tuần sau Trình Dịch Hòa mới phát hiện hình như Trình Lâm giận mình, bởi vì mỗi lần gọi điện thoại cho anh cậu đều trầm mặc, có thể Trình Lâm đang giận, nhưng cậu không cúp điện thoại. Trình Dịch Hòa bên này nói nửa ngày, bên kia mới trầm thấp trả lời một câu.

Tình huống này giằng co gần tới một tháng, sau đó ngay cả điện thoại Trình Lâm cũng không gọi nữa.

Trình Dịch Hòa không hiểu đã xảy ra chuyện gì, đem biểu hiện trong khoảng thời gian này của mình xem xét một lần, làm sao cũng không tìm được mình đắc tội Trình Lâm ở chỗ nào. Không có cách nào nên khi anh gọi điện thoại cho Triệu Anh giả vờ thuận miệng hỏi: “Mẹ, gần đây Trình Lâm thế nào rồi? Có qua nhà mình tìm Trình Dịch Tân chơi không?”

Triệu Anh nói: “Chơi cái gì mà chơi, nó nằm viện.”

Vừa nghe hai chữ nằm viện Trình Dịch Hòa sợ hết hồn, không trách khoảng thời gian này Trình Lâm không liên lạc với mình, thì ra là nguyên nhân này!

Trình Dịch Hòa lòng như lửa đốt, nói: “Sao lại nằm viện? Chuyện khi nào? Nghiêm trọng không?! Tại bệnh viện nào? Con đi thăm.”

Triệu Anh nói: “Xa như vậy con đi làm cái gì, cũng không nghiêm trọng, bước đi không cẩn thận, từ trên thang lầu té xuống, não bị chấn động. Chắc cũng sắp xuất viện, ngày hôm qua mẹ mới vừa đến thăm.”

Trình Dịch Hòa vẫn cứ không yên lòng, nói: “Con biết rồi, con xin nghỉ trở về.”

Không đợi Triệu Anh phát biểu ý kiến phản đối, anh liền cúp điện thoại, lập tức xin giáo viên nghỉ phép đi suốt đêm trở về nhà. Trên đường anh gọi điện cho chú hai hỏi rõ tình hình Trình Lâm. Trình Lâm vẫn còn ở bệnh viện nhân dân trên huyện, trong điện thoại Trình Vinh Viễn cũng dặn Trình Dịch Hòa không nên nên về. Trình Dịch Hòa chỉ thuận miệng ứng phó cho xong, sau khi xuống xe đi thẳng đến bệnh viện.

Lúc Trình Dịch Hòa đi vào cửa phòng bệnh y tá đang phân thuốc, những người bệnh kế bên đều có người nhà chăm sóc, hỗ trợ bưng trà đưa nước. Giường Trình Lâm gần cửa sổ, chỉ có cậu lẻ loi dựa vào đầu giường, khuôn mặt nhỏ tái nhợt không một chút hồng hào.

Trình Dịch Hòa bước nhanh tới làm cho cô y tá sợ hết hồn.

Trình Dịch Hòa lễ phép chào hỏi: “Xin chào, tôi là người nhà của bệnh nhân.”

Cô y tá không ngờ anh lại lịch sự như vậy, chỉ sững sờ gật gật đầu.

Trình Dịch Hòa mỉm cười, sau đó nhận thuốc trong tay y tá, ngồi xuống bên cạnh Trình Lâm. Trình Lâm vốn nhắm mắt lại dưỡng thần, nghe tiếng của Trình Dịch Hòa còn tưởng là nghe lầm, cậu mở mắt ra thấy thật sự là anh. Trình Lâm vốn định đứng dậy, nhưng đầu cậu đau nhíu đôi chân mày, hít vào một ngụm khí lạnh, ngã trở lại.

Trình Dịch Hòa vội vã chạy tới dìu cậu, thấy trên trán Trình Lâm còn dán một khối băng gạc, vô cùng đau lòng: “Bây giờ còn đau không?”

Trình Lâm muốn mở miệng nói chuyện, nhưng mới vừa há mồm thì có cảm giác muốn nôn mửa chỉ suy yếu lắc lắc đầu.

Trình Dịch Hòa nói: “Không thoải mái thì không cần nói chuyện, anh ở đây chăm sóc em.”

Trình Lâm khe khẽ gật đầu, thật lâu mới nhỏ giọng nói: “Tốt hơn rất nhiều.”

Trình Dịch Hòa vốn có nhiều chuyện muốn hỏi, nhưng nhìn thấy Trình Lâm suy yếu cuối cùng không nói gì, sau khi cho Trình Lâm uống thuốc liền chợp mắt một chút.

Trong thời gian này Trương Tuấn Diễm có tới một chuyến, bảo là muốn làm thủ tục xuất viện cho Trình Lâm nhưng bị Trình Dịch Hòa cự tuyệt, anh lấy tiền của mình lo thuốc thang cho Trình Lâm, đợi cậu hoàn toàn bình phục lại nói. Trương Tuấn Diễm không có từ chối, ngồi một chút rồi về nhà.

Trình Lâm tỉnh lại Trình Dịch Hòa cũng không nói với cậu chuyện Trương Tuấn Diễm có tới đây. Trình Lâm nghi ngờ hỏi: “Không phải sẽ xuất viện sao?”

Trình Dịch Hòa nói: “Sao lại nhanh như vậy, mấy ngày nữa cũng không muộn.”

Trình Lâm bị chấn động não cả ngày đau đầu buồn nôn, cũng không có tâm tư nghĩ sâu, an tâm ở lại, trong lúc này tất cả đều do một mình Trình Dịch Hòa chăm sóc cậu.

Trình Dịch Hòa không có về nhà cho nên Triệu Anh không biết anh trở về. Ngày Trình Lâm xuất viện Triệu Anh và Trình Vinh Kiến tới đón mới biết Trình Dịch Hòa đã ở bệnh viện ba ngày.

Lúc đó sắc mặt Triệu Anh rất khó coi, nhưng bị vướng bởi Trình Lâm nên không có phát tác. Sau khi ba người đưa Trình Lâm về nhà, Trình Dịch Hòa vốn còn muốn ở lại chăm sóc Trình Lâm, nhưng bị Triệu Anh nhéo mạnh một cái. Trình Dịch Hòa biết mình mẹ tức giận không nhẹ, không thể làm gì khác là trước tiên về nhà với bà.

Về đến nhà Triệu Anh liền phát tác: “Nó không có mẹ? Dựa vào cái gì muốn con đi bệnh viện chăm sóc.? Tại sao con không nói cho mẹ!”

Trình Dịch Hòa nghiêng đầu, xoa xoa bị lỗ tai bị chấn động, lành lạnh nói: “Trình Lâm không có mẹ, mẹ không phải không biết.”

Một câu nói làm Triệu Anh không nói ra lời, Trương Tuấn Diễm như vậy bà cũng chỉ có thể chấp nhận mà thôi.

Khi Trình Lâm triệt để khỏi hẳn, trong thôn một mùa hoa lê mới đã nở, hoa lê như những đám mây bay khắp đỉnh núi.

Trình Dịch Hòa từng trở về trường một chuyến, không yên lòng Trình Lâm về trường được bốn ngày lại trở về nhà thăm cậu.

Trình Lâm bị bệnh nên phải nghỉ học hai tuần lễ, kỳ thực thành tích của cậu rất giỏi, không có ảnh hưởng lớn, nhưng do tâm tình cậu sốt sắng thái quá mỗi ngày đều phải học tập đến đêm khuya bù lại những ngày nghỉ, cứ như vậy làm cả người mệt mỏi và gầy đi trông thấy, có một ngày, đột nhiên té xỉu trong lớp. Giáo viên chủ nhiệm sợ hết hồn, cưỡng ép bắt Trình Lâm nghỉ học một tuần.

Mặc dù như vậy Trình Lâm cả ngày cũng ở nhà không ra khỏi cửa. Sau khi trở về Trình Dịch Hòa khuyên can đủ đường, rủ Trình Lâm lên núi, giúp mình bón phân cho cây lê, Trình Lâm mới miễn cưỡng đồng ý ra ngoài.

Trình Lâm vốn gầy, sau một trận bệnh thân thể càng ốm, một cơn gió có thể thổi bay cậu. Cậu trầm mặc đi bên cạnh Trình Dịch Hòa, theo thói quen cúi đầu, lộ ra một đoạn sau gáy trắng nõn, sợi tóc đen mềm mại bám vào bên tai, mỗi chi tiết nhỏ trên người cậu đều có thể hấp dẫn sự chú ý của Trình Dịch Hòa.

Trình Dịch Hòa rất tò mò, Trình Lâm tính cách hướng nội, làm việc từ trước đến giờ tỉ mỉ, té thang lầu chuyện như vậy sao lại xảy ra ở trên người cậu?

Nghĩ, Trình Dịch Hòa liền duỗi cánh tay nắm vai Trình Lâm, nói: “Đến đây, dựa vào anh đừng để bị ngã.”

Thấy mặt Trình Lâm không phản ứng, Trình Dịch Hòa dựa vào hỏi: “Ngày đó là em không nhìn đường hay do bạn học không cẩn thận đụng phải em, làm sao lại sơ suất như vậy cơ chứ?”

Trình Lâm bị hỏi trong lòng run lên.

Từ khi biết Trình Dịch Hòa có bạn gái Trình Lâm bị mất tinh thần, lên lớp thường hay ngẩn người, cậu biết mình không thể như vậy, nhưng cậu cũng không cách nào khống chế mình.

Đặc biệt ngày ấy tan học, bỗng nhiên cậu thấy phía trước có một bóng lưng cao lớn rất giống Trình Dịch Hòa, cậu ngây ngẩn cả người, sau đó thấy người kia lén lút sờ soạng tay của một cô gái, hình ảnh trước mắt cùng với trong hình ảnh trong tưởng tượng Trình Dịch Hòa nắm tay bạn gái trùng vào nhau, cậu sững sờ nhìn phía trước không chú ý dưới chân, lúc này mới té xuống.

Tất nhiên Trình Lâm không thể đem chuyện này nói cho Trình Dịch Hòa, cho nên cậu chỉ biết im lặng.

Trình Dịch Hòa không miễn cưỡng cậu, thấy cậu không muốn nói lập tức thay đổi đề tài khác. Tới trên núi, Trình Dịch Hòa cũng không để cho Trình Lâm làm việc, tìm một tảng đá bảo Trình Lâm ngồi xuống, một mình anh làm hết tất cả.

Đầu xuân thời tiết se lạnh, Trình Dịch Hòa vẫn ra một thân mồ hôi.

Ngẫu nhiên anh nhìn lại vẫn thấy cậu ngồi ngẩn người. Trình Dịch Hòa suy đoán Trình Lâm bị cái gì đó kích thích nhưng lại không muốn nói. Một mặt muốn Trình Lâm giải sầu, một mặt muốn cạy miệng Trình Lâm nên anh dẫn cậu đến suối nước sau núi bắt cá.

Suối trong suốt lạnh lẽo, rì rầm vang vọng uốn lượn ở trong núi, thỉnh thoảng lại lóe ra ánh sáng bạc, gió nhẹ thổi qua, hoa lê trắng như tuyết từng mảnh từng mảnh bay xuống rơi vào trong suối trôi theo dòng nước về phương xa.

Trình Dịch Hòa cuốn ống quần đứng ở trong nước, thật lâu không bắt được một con cá. Nhưng khi anh ngẩng đầu nhìn Trình Lâm, trong lòng càng nhụt chí.

Trình Lâm ngồi ở trên tảng đá lớn cạnh dòng suối, bả vai, tóc dính đầy cánh hoa hoa lê, phía sau cậu là cảnh sắc đầu xuân tươi sáng trông như một bức họa tuyệt đẹp.

Nhưng ánh mắt Trình Lâm vẫn đờ đẫn, không biết đang suy nghĩ gì.

Trình Dịch Hòa không muốn bắt cá nữa, lên bờ ngồi xuống bên cạnh Trình Lâm, xoa xoa mái tóc của Trình Lâm.

Lúc này Trình Lâm mới lấy lại tinh thần, mắt nhìn gò má Trình Dịch Hòa một vòng, sau đó lập tức nhìn qua chỗ khác, nói: “Anh họ, anh thường trở về nhà có bị gì không?”

Trình Dịch Hòa nói: “Không có chuyện gì, anh đã được giáo viên cho nghỉ.”

Thời gian Trình Lâm trầm mặc càng dài, Trình Dịch Hòa cũng yên lặng nhìn chằm chằm Trình Lâm dò xét xem đến cùng cậu đang suy nghĩ gì.

Cũng không biết bao lâu, Trình Lâm mới nhỏ giọng hỏi: “Vậy bạn gái anh đâu?”

Trình Dịch Hòa ngẩn ra, lúc này anh mới nhớ mình có nói cho Trình Lâm biết mình có bạn gái, anh nói: “Vậy thì càng không liên quan.”

Trình Lâm lại ngẩng đầu sững sờ nhìn Trình Dịch Hòa, đột nhiên rơi nước mắt.

Trình Dịch Hòa nhất thời hoảng hốt: “Em khóc cái gì?”

Trình Lâm vẫn bình tĩnh nói, làm như người rơi lệ không phải là mình: “Anh nhất định rất yêu thích chị ấy.”

Trình Dịch Hòa vội la lên: “Ai nha? Anh yêu thích ai nha?”

Trình Lâm thậm chí có chút oan ức, nói: “Bạn gái anh.”

Trình Dịch Hòa lập tức hiểu rõ, anh không nghĩ tới Trình Lâm quá lưu ý đến chuyện này, nói: “Cái nào thích, chuyện này có gì đáng phải khóc, anh không thích cô ấy.”

Trình Lâm nghẹn ngào nói: “Vậy hai người… Hai người … Còn…”

Trình Dịch Hòa nói: “Được, lập tức chia tay, anh không yêu đương với ai hết, như vậy được chưa?”

Tay Trình Lâm đang lau nước mắt bỗng dưng dừng lại, dường như cậu không nghĩ Trình Dịch Hòa lại dễ dàng chia tay với bạn gái như vậy: “Có thật không?”

“Thật! Cực kỳ thật!” Trình Dịch Hòa quả thực hận không thể moi tim lập lời thề.

Hai mắt Trình Lâm đang ảm đạm như vừa được nhen lửa, đôi mắt sáng lấp lánh như ánh mặt trời chói chang, giống như đôi mắt lúc trước từng sùng bái, mừng rỡ nhìn Trình Dịch Hòa. Cuối cùng Trình Dịch Hòa cũng coi như yên lòng.

Ngay sau đó Trình Lâm cụp mắt suy tư, khóe miệng của cậu chậm rãi nhếch lên lộ ra lún đồng tiền ngọt ngào, nghiêm túc nhìn chằm chằm Trình Dịch Hòa, nói: “Không phải anh nói con trai cũng có thể yêu con trai sao?”

Trình Dịch Hòa cười nói: “Đúng rồi.”

Câu nói tiếp theo của Trình Lâm làm cho Trình Dịch Hòa giật mình, chỉ nghe cậu nói:

—— “Vậy chúng ta cùng nhau đi.”
Bình Luận (0)
Comment