Chuyến bay đáp xuống
đất, có xe chuyên dụng tới đón. Thi Dạ Triêu đuổi 72 và thuộc hạ trở về, tự mình lái xe đưa Cố Lạc về nhà. Lục Kya Việt không có ở đây, Nhan Hạ
khó có được thanh nhàn, mang Lục Kya Việt đi xem nhạc kịch, vào lúc này
đang ăn khuya ở bên ngoài.
Nhan Hạ cúp điện thoại của Cố Lạc, nói với Lục Kya Việt mẹ cậu trở lại, Lục Kya Việt lập tức lấy thực đơn lại
gọi thêm mấy món cô thích ăn, để đũa xuống ngoan ngoãn chờ, Nhan Hạ cũng nghiêm chỉnh không ăn nữa, cùng đợi với cậu.
Nơi bọn họ ăn khuya thật ra thì vô cùng khó tìm, thật may là Cố Lạc thường đi, quen việc dễ làm. Cô đem xe dừng ở ven đường, tắt máy, Thi Dạ Triêu quét mắt bốn
phía, ở đây có khách sạn?
"Trước mặt xe không qua được, phải đi
bộ." Cố Lạc một bộ vẻ mặt cố ý gây khó khăn, "Thi thiếu gia đi tới đó
quá mất thân phận rồi, anh có thể không cần miễn cưỡng."
Thi Dạ
Triêu cởi dây nịt an toàn ra, dáng vẻ không sao cả. Cố Lạc nhún vai, dẫn anh đi vào một đường nhỏ chặt hẹp, quẹo trái quẹo phải cong cong quẹo
quẹo, rốt cuộc đã đi đến một khu vực hơi trống trải.
Hai bên
đường cửa hàng mọc như rừng, trên bảng hiệu phần lớn trung văn là hoặc
giản thể hoặc phồn thể, trên một số bảng hiệu hiếm có là tiếng Hàn cùng
tiếng Nhật, còn có một số ngôn ngữ khác Cố Lạc cũng không hiểu.
Mặt tiền mỗi cửa tiệm cũng không lớn, không có lắp đặt thiết bị xa hoa,
ngay cả đèn neon sặc sỡ để mời gọi khác cũng không có, chỉ có một tấm
ván cũ rộng mở sáng bóng, phía trên cẩn thận viết tên thức ăn.
Cố Lạc dẫn anh vào một tiệm mì treo nửa đoạn vải bông màu xanh dương, thời gian này khách tới dùng cơm thế nhưng rất nhiều, thanh niên quần áo
xinh đẹp cũng không ít, trong tiệm nhao nhao ầm ĩ rất là náo nhiệt.
Nhan Hạ và Lục Kya Việt ở vị trí rất gần bên trong, lúc Cố Lạc vẫn còn đang
nhìn quanh Lục Kya Việt cũng đã phát hiện ra cô, say mê cuồng nhiệt hét
to tiếng: "Lạc! Ở chỗ này!"
Cậu vừa mới vẫy tay với Cố Lạc đã
nhìn thấy người đàn ông sau lưng cô, ngẩn ra, nháy mắt mấy cái. Nhan Hạ
cũng nhìn thấy vị quý nhân thần tài này, thất kinh, vội vàng đứng
dậy."Thi tổng?"
"Buổi tối tốt lành, Nhan tiểu thư." Thi Dạ Triêu
nhàn nhạt gật đầu một cái, sau đó liền vẻ mặt phức tạp nhìn chiếc ghế cũ rách không chỉ có rơi nước sơn còn có nhiều chỗ va chạm rơi mất. Cố Lạc không chút để ý ngồi xuống cùng con trai thân mật căn bản không quản
anh khỉ gió, Nhan Hạ nhìn ra lúng túng của vị thần tài, lập tức cầm khăn giấy xoa xoa cái ghế, có chút xấu hổ giải thích: "Ách, không biết Thi
tổng cũng tới, nếu không chúng ta chuyển sang nơi khác?"
Thấy Cố Lạc đã cầm lên đôi đũa khởi động, Thi Dạ Triêu nói: "Không cần làm phiền." Sau đó an vị ngồi xuống.
Nhan Hạ bảo người thêm bát đũa, Thi Dạ Triêu chậm chạp bất động, Nhan Hạ chỉ tượng trưng khuyên mấy câu thật sự không mở được cái miệng này."Thi
tổng chắc là lần đầu tiên tới loại địa phương nhỏ này dùng cơm đi?"
"Nhan tiểu thư thường xuyên đến?" Dù gì Nhan Hạ cũng đường đường là chủ công ty, bình thường ra vào cũng nơi hạng sang như anh.
"Thực không dám dấu diếm, tiệm này là một trong số nơi chúng tôi ăn khuya sẽ
phải tới." Nhan Hạ nói thật: "Rất nhiều người đi làm cũng đều tới nơi
này ăn khuya."
Lời này cũng không giả, chung quanh đều là những
tiểu tinh anh bộ dáng trẻ tuổi, đàn ông mặc tây trang giày da giá cả xa
xỉ, nữ mang túi xách nhã hiệu xa xỉ phẩm, khắp nơi không tương xứng với
phong cách cổ xưa của tiệm này, mà thái độ nhưng đều là tự nhiên mà thỏa mãn.
Thi Dạ Triêu thu hồi tầm mắt, vừa vặn đụng phải Lục Kya
Việt. Vật nhỏ này hình như còn chưa có làm rõ ràng tại sao anh lại cùng
xuất hiện với Cố Lạc, ăn cơm cũng không tập trung. Một lớn một nhỏ nhìn
chăm chú một hồi lâu, Lục Kya Việt nháy mắt mấy cái."Chú chưa từng ăn
thức ăn vặt ở bến cảng sao?"
Thi Dạ Triêu không lên tiếng, Lục Kya Việt lại nói: "Chú có thể nếm thử một chút, ăn ngon lắm."
Thi Dạ Triêu vẫn là không lên tiếng, Lục Kya Việt chợt nghĩ đến một khả
năng, mở túi nhỏ tùy thân ra, lấy ra một cái hộp hình chữ nhật nhỏ màu
xanh da trời đáng yêu, từ bên trong lấy ra một đôi đũa nhi đồng màu xanh biển đưa tới.
"Chú có thể dùng cái này, rất sạch sẽ, mỗi ngày đều có trừ độc."
Lục Kya Việt giơ tay nhỏ bé, căn bản không nghĩ tới cho dù là cậu đã khử
trùng, đối với thiếu gia nhà họ Thi mà nói cũng là đồ người khác đã dùng qua.
Cố Lạc nhìn Thi Dạ Triêu một cái, không nói gì, nhét cá đốt mạch vào miệng. Sau một khắc, Thi Dạ Triêu thế nhưng thật sự nhận lấy
đôi đũa của Lục Kya Việt, mắt liếc hình vẽ phim hoạt hình màu xanh da
trời in phía trên. Lục Kya Việt đẩy một cái lồng hấp tới trước mặt
anh."Cái này là gạch cua đốt mạch, cháu và Nhan Nhan thích ăn." Lại chỉ
một cái lồng hấp khác: "Cái này là thịt cá đốt mạch, Lạc thích ăn." Cậu
tạm ngừng, "Chú biết cái gì là đốt mạch sao?"
Thi Dạ Triêu khóe miệng giật giật, cảm thấy bị khinh nhục (khinh thường+xỉ nhục)."Biết."
Lục Kya Việt trẻ nhỏ dễ dạy gật đầu, Thi Dạ Triêu còn chưa có động, Cố Lạc liền lên tiếng: "Không nên giành thịt cá với tôi."
"Không cần dễ giận như vậy, chú ấy chưa từng ăn ." Nói lời này chính là Lục
Kya Việt, trong lời nói rất rõ ràng có phần thương hại anh, Thi Dạ Triêu cảm giác mình lần nữa bị khinh nhục, tay cầm đôi đũa xoay xoay vặn vặn
cứng tại chỗ. Nhưng lần này Lục Kya Việt nói đúng, anh quả thật chưa
từng ăn thứ này.
Bởi vì có Thi Dạ Triêu ở đây, Nhan Hạ ăn rất là
cẩn thận, len lén nói cho chủ quán không cần bưng món chao lên. Mà Lục
Kya Việt đang tự mình giới thiệu cho anh những món ăn vặt của tiệm này
đáng giá để thưởng thức, Cố Lạc phối hợp ăn đồ của mình, toàn bộ quá
trình chỉ bảo vệ đồ ăn, căn bản không để ý đến một lớn một nhỏ này.
"Hương vị thế nào?"
"Không tồi."
"Cái này ăn sao?"
"Tàm tạm."
"Trong tô mì này có thêm ruột già của heo, Lạc mỗi lần tới nhất định sẽ gọi nha."
". . . . . ." Lục Kya Việt nói lời này xong, Thi Dạ Triêu mới vừa gắp một
miếng lên, nghe vậy động tác dừng lại, nhìn lại Cố Lạc, ăn ngấu ăn
nghiến quả nhiên rất hưởng thụ, vẫn còn ghét bỏ nhìn anh."Không ăn sao?
Không ăn cho tôi, lãng phí đáng xấu hổ."
Thi Dạ Triêu do dự một
chút, đôi đũa trực tiếp đút vào trong miệng cô, Cố Lạc rất tự nhiên ăn,
vẻ mặt thoả mãn, tự mình động thủ đem tô mì có ruột già lợn của anh ăn
toàn bộ.
"Em không sợ béo phì?" Thi Dạ Triêu dùng ánh mắt khác thường nhìn cô, lại phát hiện một mặt đáng sợ của người phụ nữ này.
"Anh không phải thích phụ nữ có thịt sao?" Cố Lạc cười vô cùng khinh bỉ."Tôi hiện tại đang cố gắng nuôi béo mình." Trên thực tế bởi vì lượng vận
động lớn, thể chất cô lại rất khó mập lên, chưa bao giờ sợ những thứ đồ
này.
Thi Dạ Triêu miệng đang ăn, lạnh nhạt nói: "Vậy hẳn là việc của anh."
"À?" Cố Lạc trong lúc nhất thời không có kịp phản ứng.
Thi Dạ Triêu để đũa xuống, cầm khăn giấy lau khóe miệng dính một cái gì đó, cũng không lặp lại. Cố Lạc suy nghĩ một chút, trong nháy mắt liền hiểu
rõ cái câu kia, không biết sao đã cảm thấy trên mặt nóng lên.
Lục Kya Việt nghe không hiểu, mà Nhan Hạ ở một bên vẻ mặt ngốc trệ cùng: hai người kia. . . . . . Là chuyện gì?
Nhan Hạ tự mình mở xe, không thuận đường với bọn họ, lại không muốn làm kỳ
đà cản mũi chướng mắt, từ tiệm nhỏ ra ngoài liền đi trước.
Buổi tối Vancouver nhiệt độ thấp, còn nổi gió lại mưa, cũng may không lớn.
Cố Lạc dắt con trai trở về, Thi Dạ Triêu cởi áo khoác tây trang choàng lên cái đầu nhỏ của Lục Kya Việt. Một người đàn ông trưởng thành áo khoác
đủ để vì một bé trai che gió che mưa, Lục Kya Việt vốn muốn cự tuyệt,
nhưng ở trong gió đêm như vậy, áo khoác bên trên còn tỏa ra nhiệt độ lại làm cho cậu không đành lòng, như vậy đối với cậu mà nói là một thể
nghiệm xa lạ mà mới lạ.
Không phải dịu dàng thuộc về trên người
Cố Lạc, càng không phải là tỉ mỉ che chở thường ngày của Cố Lạc, mà là
một cái nhấc tay không đáng kể của một người đàn ông.
Thi Dạ
Triêu đi bên kia Lục Kya Việt, nghe đoạn đối thoại không có dinh dưỡng
gì của mẹ con hai người. Tâm tư Lục Kya Việt thật ra thì hơn phân nửa là mất tập trung, không biết từ cái gì trong lòng, cậu đi cũng chậm hơn so với bình thường.
Ba người lái xe về đến nhà, mưa đã lớn, Lục Kya Việt vừa tắm đi ra ngoài Thi Dạ Triêu còn chưa đi. Không biết hai người bọn họ ở trên sofa trong phòng khách mới vừa xảy ra chuyện gì, sắc mặt
cô hồng quỷ dị, thấy Lục Kya Việt đi ra liền bắt đầu đuổi anh rời đi.
Thi Dạ Triêu bộ dáng tâm tình không tệ, đứng dậy kéo kéo áo sơ mi cầm chìa khóa xe và nói tạm biệt với Lục Kya Việt.
Lục Kya Việt nhìn một chút ngoài cửa sổ hình như mưa rơi lớn hơn, lại nhìn
Cố Lạc một chút, cuối cùng đem cái ý niệm nho nhỏ đó giấu trở về trong
lòng.
Lục Kya Việt nằm ở bên giường, đưa mắt nhìn đèn xe Thi Dạ
Triêu ở trong cơn mưa to biến mất không thấy gì nữa."Mưa lớn như vậy,
lái xe nguy hiểm không?"
Cố Lạc chuẩn bị đi tắm, quần cởi một
nửa, nghiêng đầu nhìn chằm chằm Lục Kya Việt."Con không phải là không
thích anh ta? Đây là đang lo lắng cho anh ta?"
Lục Kya Việt lại gần, hỏi rất ngay thẳng."Việc nói với ba của mẹ chuyện mẹ không muốn kết hôn sao rồi?"
Cố Lạc vẻ mặt buồn bực, Lục Kya Việt liền biết không đùa, trong dự liệu, lại hỏi: "Chú ấy hôm nay đi đón máy bay sao?"
"Ách, không phải." Cố Lạc cắn môi, "Anh ta ít ngày trước đến Cố Gia tìm mẹ, chúng ta là cùng trở về ."
Lục Kya Việt đang yên lặng tiêu hóa những tin tức phía sau này, khuôn mặt
nhỏ nhắn của cậu hơi nặng nề, Cố Lạc hiểu nhầm ý tứ của cậu, ngồi chồm
hổm xuống: "Có lẽ chuyện không có hỏng bét như mẹ nghĩ, nếu như cuối
cùng mẹ không thể không cùng anh ta kết hôn, ít nhất anh ta hẳn là sẽ
không làm khó con, anh ta đồng ý sẽ giúp mẹ giữ bí mật, chúng ta gặp mặt sẽ không quá khó khăn."
Lục Kya Việt khuôn mặt nhỏ nhắn căng
thẳng nửa ngày, hỏi một câu: "Tại sao chú ấy biết mẹ có một đứa con còn
có thể đồng ý cùng mẹ kết hôn?"
Đối với việc này Cố Lạc cũng không có đáp án chuẩn xác, nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng là bởi vì không thương thôi.
"Mẹ nói cho chú ấy biết con không phải do mẹ sinh rồi hả?"
"Làm sao lại như vậy? Kya Kya, con ở trong lòng mẹ chính là do mẹ sinh." Cố
Lạc rất nghiêm túc, sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt của Lục Kya
Việt."Mẹ vĩnh viễn đều sẽ không rời khỏi con, phải nhìn con từ vật nhỏ
bé xíu như vậy từ từ lớn lên thành người, yêu kết hôn sinh con, đến lúc
đó mẹ già rồi, phải đến phiên con chăm sóc mẹ, không cho ghét bỏ mẹ vừa
già vừa xấu."
Lục Kya Việt mất hứng nhíu nhíu mày, ôm lấy cô,
giống tiểu đại nhân vỗ nhẹ lưng của cô tỏ vẻ trấn an."Mẹ, con yêu mẹ,
mặc kệ mẹ gả cho hạng người gì con đều tiếp nhận."
Mấy câu nói
này của Cố Lạc, Lục Kya Việt rất lâu sau hồi tưởng lại, trong lòng có
loại đau như dao cắt, không cách nào tưởng tượng cô lúc ấy tâm tình như
thế nào mà nói lời này.
Thi Dạ Triêu nói ở chung, cũng không phải tùy tiện nói một chút, nhưng Cố Lạc cự tuyệt rất dứt khoát. Đối mặt với người phụ nữ như vậy, Thi Dạ Triêu có lúc quả thật rất nhức đầu.
Mà Lục Kya Việt biết chuyện này, là ở ngày đầu tiên của học kỳ trường học
của cậu có hoạt động diễn kịch. Trường học yêu cầu học sinh tham dự biểu diễn phải có người giám hộ trình diện quan sát, Cố Lạc dĩ nhiên muốn
đi. Lúc không có ở bên cạnh Lục Kya Việt bỏ qua rất nhiều trường hợp như vậy, cho nên chỉ cần tình huống cho phép, cô sẽ buông xuống tất cả các
hoạt động của mình.
Là một đoạn kịch bản rất nổi tiếng, trường
học có sửa đổi, thích hợp hơn để học sinh biểu hiện mình. Lục Kya Việt
là một nhân vật chính trong đó, phát huy xuất sắc giành được tiếng vỗ
tay ca ngợi của mọi người, còn có một chiếc cúp nhà trường đặc biệt
chuẩn bị.
Không có đáng bao nhiêu tiền, nhưng mà đối với với bọn nhỏ ý nghĩa rất đặc biệt.
Biểu diễn cùng ban thưởng cũng kết thúc, học sinh cùng người giám hộ tan
cuộc, Lục Kya Việt và Cố Lạc đi theo đội ngũ sau cùng. Hai người tâm
tình cực kỳ tốt, vừa nói vừa cười.
Bỗng dưng, Lục Kya Việt dừng bước lại, kinh ngạc trợn tròn hai mắt."Lạc, mẹ dẫn chú ấy cùng đi sao?"
"Ai?"
Cố Lạc ngẩng đầu, đột nhiên sửng sốt, trên chỗ ngồi hàng cuối cùng còn có
một người đàn ông chưa rời đi, tây trang thẳng thớm, trên mặt mang một
kính mắt màu đậm, tóc ngắn gọn gàng dựng lên, chân dài vắt lên trên đầu
gối một cái chân khác, tư thái thanh thản khiêm tốn, bên môi chứa đựng ý cười nhạt nhìn bọn họ.
Người kia, không phải là Thi Dạ Triêu sao?