Ban đầu, Thi Dạ Triêu
dùng nhược điểm của Thi Dạ Diễm ép hắn rút lui khỏi nhà họ Thi, hai anh
em mặc kệ quan hệ như thế nào, Thi Duy Ân và Thi Dạ Triêu vẫn chung sống cực tốt.
Thi Dạ Triêu còn nhớ rõ ban đầu lần đầu tiên nhìn thấy
tiểu cô nương này, cô không sợ anh, hơn nữa ngoài dự liệu gọi tên của
anh, thậm chí chủ động yêu cầu tiếp xúc gần gũi với tiểu sủng vật của
anh một phen. Nếu không phải cưng chiều con gái bảo bối lại vừa biết Thi Dạ Triêu sẽ không thương tổn tiểu Trà Diệp, Du Nguyệt Như vô luận như
thế nào cũng sẽ không để cho bọn họ gần gũi đến như vậy.
Thi Duy
Ân mỗi lần đến Vancouver đều muốn gặp mặt Thi Dạ Triêu, lần này hai
người chưa gặp lúc nào, nên tiểu nha đầu này rất nhớ nhung.
Người hầu bàn đẩy ra cửa phòng bao dầy cộm nặng nề cho Lục Kya Việt, đầu nhỏ
của Thi Duy Ân lập tức từ phía sau máy chơi game nâng lên, cặp mắt sáng
lên: "Kya Kya!" Cô đã chạy tới theo thường lệ kề mặt cho Lục Kya Việt
một cái hôn,"Em rất nhớ anh đó!"
Lục Kya Việt rất vui vẻ, đem quà tặng nhỏ cho cô nhét vào trong ngực cô, sờ sờ đầu của cô cẩn thận đánh
giá."Ân Ân hình như cao hơn."
Thi Duy Ân giơ tay nhỏ bé lên ở
trên người chính mình và trên người cậu khoa tay múa chân mấy cái: "Lúc
nào thì mới có thể cao như Kya Kya?"
"Em phải ăn nhiều thịt một chút, không thể kiêng ăn, cố gắng một chút sẽ được."
Thi Duy Ân bấm bấm eo nhỏ của mình, miệng đô đô: "Ăn thịt sẽ lại nhiều thịt, mẹ và ba không thích viên cầu thịt."
Lục Kya Việt nói hết sức nghiêm túc: "Anh thích."
Thi Duy Ân toét cái miệng nhỏ nhắn cười một tiếng, lôi cánh tay của cậu
nhón chân lên hôn lên trên gương mặt cậu một cái: "Kya Kya tốt nhất."
Hành động này của hai đứa trẻ người lớn sớm đã thành thói quen, phàm là
người lưu tâm đều không khó nhìn ra tâm tư của Lục Kya Việt đối với Thi
Duy Ân. Thi Dạ Triêu sau khi tiếp điện thoại dạo bước đi vào, nhìn hai
đứa trẻ xinh đẹp này luôn cảm giác mình bỏ quên thứ gì.
Chờ anh
thu hồi điện thoại, một gối nửa ngồi rộng mở cánh tay đón thân thể nhỏ
bé của Thi Duy Ân nhào tới trong lòng ngực mình, ôm đi lên áng chừng một chút: "Lúc này mới mấy ngày không thấy, cháu hình như nặng hơn?"
Thi Duy Ân đầu nhỏ giương lên, rên một tiếng: "Kya Kya nói cháu cao hơn, cháu muốn vượt qua anh ấy."
"Có chút khó khăn, cháu phải nỗ lực." Thi Dạ Triêu từ trong lòng ngực lấy
ra quà tặng nhỏ cho cô, Thi Duy Ân hưng phấn hoan hô, ôm anh hôn một
cái."Cám ơn Evan! Tiểu Trà Diệp yêu bác nhất rồi!"
Lục Kya Việt ở bên cạnh hơi nhếch môi, dáng vẻ lại như một ông già khó chịu, ánh mắt Thi Dạ Triêu đều nhìn thấy.
"Cháu lớn như vậy, vẫn tranh giành với đứa bé." Du Nguyệt Như vỗ vỗ bả vai
Lục Kya Việt bày tỏ an ủi, nhàn nhạt liếc Thi Dạ Triêu một cái.
"Người nào nha? Giành cái gì?" Thi Duy Ân ôm quà tặng không hiểu hỏi.
Cướp đương nhiên chính là con.
Du Nguyệt Như nhún nhún vai, cũng không trực tiếp cho đáp án: "Con về sau sẽ biết."
Thi Dạ Triêu không tiếng động cười, rất tà ác cho Lục Kya Việt một ánh mắt
khiêu khích. Lục Kya Việt vốn là mất hứng, chợt tựa như nhớ tới cái gì,
học dáng vẻ nhún nhún vai của Du Nguyệt Như, ở chỗ trống Thi Duy Ân để
quà tặng nói: "Dụ dỗ cô gái nhỏ vui vẻ có ích lợi gì? Còn không phải là
làm cho người phụ nữ mình đi uống rượu giải sầu đến ói? Có bản lãnh chú
cũng dụ dỗ Lạc được giống như Ân Ân động một chút là làm nũng với chú."
Du Nguyệt Như cười khẽ ra tiếng, Thi Dạ Triêu sặc, chút yêu cầu này so với Thi Duy Ân muốn cao giống như Lục Kya Việt còn khó khăn hơn."Họ. . . . . . Không giống nhau."
Bốn người ăn cơm, một người đàn ông cùng
một đứa bé trai ở giữa đấu tranh, được lợi chính là tiểu Trà Diệp, bị
mọi người tán tụng.
Du Nguyệt Như chỉ biết là sự kiện bom, cũng
không biết sóng ngầm giữa hai anh em, thừa dịp thời điểm bọn nhỏ không
để ý hỏi mấy câu. Thi Dạ Triêu tránh nặng tìm nhẹ ứng đối, Du Nguyệt Như nhìn ra anh không muốn nói về cái đề tài này cũng không sao, chỉ dặn dò anh cẩn thận một chút. Thi Dạ Triêu nở nụ cười nhạt nhòa, thái độ ôn
hoà, nếu Thi Dạ Diễm không để cho cô ta biết những thứ này, như vậy anh
cũng không có cần thiết liên luỵ Du Nguyệt Như vào.
Bởi vì Cố Lạc không có tới, Du Nguyệt Như vẫn tiếc nuối, sau bữa ăn mới từ chỗ Lục
Kya Việt biết được nguyên nhân, Thi Duy Ân vừa vặn nghe được: "San
Francisco?"
Lục Kya Việt gật đầu, lau bơ dính trên trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô nhóc.
"Ba em cũng đi San Francisco rồi, thật là đúng dịp." Thi Duy Ân nghiêng đầu Du Nguyệt Như như: "Ba đi gặp Lạc sao?"
"Đại khái sẽ đi." Du Nguyệt Như thuận miệng mà đáp.
Người nói vô tâm, người nghe hữu ý, bên kia Thi Dạ Triêu mi tâm khẽ chau, cố làm vô tình hỏi: "Er¬ic không phải ở Miami?"
"Bên kia công ty cũng có chuyện, không có biện pháp đành chạy tới chạy lui." Du Nguyệt Như đổi đề tài, "Hôn lễ chuẩn bị như thế nào? Nghe mẹ nói đã
cùng nhà thiết kế quyết định vấn đề áo cưới lễ phục? Chiếc nhẫn thì
sao?"
Du Nguyệt Như trước đó dẫn tiểu Trà Diệp đến ở nhà họ Thi ở Toronto mấy ngày, nghe Kỷ Linh đề cập tới. Thi Dạ Triêu nhếch mày, "Xem ý tứ của cô, cô định giúp một tay cho hôn lễ của chị dâu sao?"
Chuẩn bị hôn lễ Du Nguyệt Như có kinh nghiệm, hôn lễ thái tử căn bản chính là do một tay cô bày ra, chỉ là toàn bộ tâm huyết chỉ vì Thi Dạ Triêu mà
hỏng hết, nghĩ đến đây, cô lại cười lạnh: "Nếu như người anh phải cưới
không phải là Cố Lạc, tôi một chút cũng không muốn để ý đến anh."
"Tôi thật sự đúng là hưởng một ít vinh quang của Cố Lạc, nên cám ơn cô hay là nên cảm ơn cô ấy?"
"Cảm ơn ai không quan trọng, đối với cô ấy thật tốt là được."
Thi Dạ Triêu có chút buồn bực, không hiểu tại sao anh cảm giác mỗi người
đều sợ anh phụ lòng Cố Lạc, đều cho rằng cô phải gả cho 1 con sói mà
không phải hơn một người đàn ông kim cương đẹp trai có quyền thế, càng
sợ anh có mưu đồ khác với cô, cơ hồ mỗi người đều ở đây phòng bị anh.
Sô ngày hai đứa trẻ xa cách không tính là ngắn, Lục Kya Việt theo thường
lệ bồi tiểu Trà Diệp về nhà ở mấy ngày, vừa vặn cho Thi Dạ Triêu thời
gian tiến hành nghiên cứu vũ khí tiến trình cuối cùng. Trên căn bản anh
cứ như vậy bận rộn gần như là suốt đêm, 72 chuẩn bị đưa đồ ăn khuya vào, Thi Dạ Triêu chỉ lấy ly cà phê uống..., ngồi dựa trên ghế nhắm mắt
dưỡng thần .
72 thấy anh bóp vai cổ, rất tự giác qua giúp anh xoa bóp buông lỏng."Tạm thời còn không tra được tư liệu chính xác, nhưng là y theo tài liệu hiện có thì thấy A ít nhất trở lại mấy tháng, tiếp tục
tra không?"
Anh không có lên tiếng, 72 tiếp tục báo cáo: "Er¬ic
gần đây đều ở đây Miami, thỉnh thoảng đi tới đi lui đến San Francisco,
trước mắt ở San Francisco, cùng Cố tiên sinh ở chung một chỗ."
"Cái này tôi đã biết."
Thi Dạ Triêu được một lúc không nói lời nào, 72 đoán không ra anh đang nghĩ cái gì."RX-7 nên đưa đi thí nghiệm ——" vừa dứt lời, Thi Dạ Triêu chợt
mở mắt: "Người đàn ông đi chung với A kia là ai ?"
"Người tôi cử đi thăm dò, còn chưa có hồi báo tin tức."
"Được, ngoài ra tôi muốn biết Er¬ic gần đây cũng tiếp xúc qua người nào."
"Vâng"
72 không lãng phí thời gian, lập tức đi điều tra. Thi Dạ Triêu đi tới phía trước cửa sổ, kéo màn cửa sổ ra, giữa lông mày hiện đầy tối tăm, không
biết có phải anh suy nghĩ nhiều hay không, có loại cảm giác làm người ta lo lắng đang âm thầm từ từ tiến tới gần anh, đó là một loại nguy hiểm
ẩn núp thật lâu, thế mà anh lại không biết ở đâu để phòng bị.
Miệng anh uống cà phê, trầm tư suy nghĩ, muốn đối phó một người, phương pháp
cực kỳ có phần thắng chính là tìm đúng nhược điểm đối phó, mặc dù không
thể một kích chiến thắng, cũng sẽ bị thương nặng.
Mà nhược điểm của anh. . . . . . Thi Dạ Triêu tự hỏi, anh không có bất kỳ nhược điểm có thể bị người khác dùng để công kích.
Bỗng dưng, trước mắt thoáng qua bóng dáng Cố Lạc, Thi Dạ Triêu mấp máy môi:
cô chưa tính là nhược điểm của anh, hoàn toàn khác biệt, là lá chắn dùng để làm mình càng thêm lì lợm.
*****
Cố Lạc ở trong giấc
mộng bị chuông điện thoại di động đánh thức, đầu đầy mồ hôi, thấy tên
Thi Dạ Triêu trong lòng cả kinh: "Có phải là đã xảy ra chuyện gì hay
không? Anh có khỏe không?"
Thi Dạ Triêu ở bên kia khẽ cười, "Anh rất khỏe, nhưng nghe giọng em không phải là quá tốt."
Giọng nói anh quen thuộc khiến tâm Cố Lạc không khỏi an định lại, nằm xuống lại xoa xoa đầu: "Kya Kya như thế nào?"
"Ở chỗ Nguyệt Như, ở chung một chỗ với tiểu Trà Diệp."
Đêm khuya yên tĩnh như vậy, trong điện thoại âm thanh lẫn nhau vừa xa xôi
vừa hình như cách rất gần, trái tim như gần kề, dễ dàng sinh ra một loại cảm xúc gọi là nhớ nhung. Thi Dạ Triêu kêu cô một tiếng, Cố Lạc nhàn
nhạt đáp lời, sợi âm thanh kia xẹt qua sâu trong dây cung nội tâm người
khác, rung động bắt đầu nảy sinh khát vọng mới nào đó.
Khát vọng ở bên người cô, khát vọng chân thật đụng chạm mà không phải là nhớ nhung trống rỗng.
Loại cảm giác này có chút mệt nhọc, có chút ngu xuẩn muốn động, lại vô pháp
ức chế. Thi Dạ Triêu đốt điếu thuốc, thật sâu mà hít một hơi."Có phải
thấy ác mộng hay không?"
Trước kia không biết, sau khi ở chung cùng với Cố Lạc mới phát hiện cô thường thường gặp cơn ác mộng.
Cố Lạc bởi vì một câu nói này của anh, trong lòng thoáng chốc nhu mềm một
mảnh, lại hết sức trống rỗng, ôm chăn cuộn tròn, bất tri bất giác để
xuống phòng bị: "Gặp, may nhờ ở thời điểm đáng sợ nhất bị điện thoại của anh đánh thức."
Thi Dạ Triêu lại hít một hơi thuốc, chậm rãi
khạc ra, muốn gọi tên của cô, lại sợ kích động nào đó sẽ được phun ra,
liền chịu đựng, nhưng phát hiện chỉ nghe cô nhàn nhạt hô hấp đều là loại đau khổ.
"Cố tiên sinh thân thể như thế nào?"
"Bệnh cũ trước kia, cũng may, không có gì đáng ngại."
Ngắn gọn mấy câu đối thoại sau lại trận trầm mặc ngắn ngủi, lần này bọn họ
ngay cả nói sang chuyện khác cũng không muốn rồi, tình nguyện cứ lấy
trầm mặc như vậy hành hạ lẫn nhau.
"Evan."
"Hả?"
Cố Lạc cắn môi một cái, "Em hình như. . . . . . Có chút nhớ anh, có tin hay không?"
Thi Dạ Triêu nhất thời liền cười, tiếng cười trầm thấp dễ nghe rõ ràng
truyền vào lỗ tai Cố Lạc. Trong tiếng cười kia không có châm chọc cùng
tự đắc, mà là một loại ấm áp sờ không được, ở ngoài ngàn dặm vòng quanh
lòng của cô.
"Anh có lẽ cũng có chút."
Thi Dạ Triêu thiệt giả nửa nọ nửa kia mà nói đến, nhưng Cố Lạc có chút bất mãn hỏi ngược lại: "Nhớ thân thể?"
Nếu là bình thường, Thi Dạ Triêu nhất định sẽ cho cô trả lời khẳng định,
bởi vì sự thật quả thật như thế. Nhưng là lần này, Thi Dạ Triêu nguyện ý thừa nhận những thứ nhớ nhung kia cùng quá khứ không đồng dạng như vậy, tuy chỉ có hai chữ tiếc như vàng:
"Không hẳn."
Người đàn
ông này biểu đạt cảm thụ nội tâm luôn là keo kiệt như thế, Cố Lạc ở bên
kia điện thoại lặng lẽ cong môi lên. Không có gì tốt đẹp hơn so với
ngươi tại thời điểm nhớ nhung một người cũng biết rõ đối phương cũng
giống như thế, cô đè nén trái tim dấy lên gợn sóng bởi vì hai chữ nặng
nề này, cảm giác kia xa lạ, kỳ diệu, có ma lực làm cho lòng người khiếp
đảm không dứt.
Bởi vì vừa thông suốt điện thoại cũng chẳng có bao nhiêu lời nói khai thông, Cố Lạc sau nửa đêm ngủ an ổn dị thường, trời
sáng rõ mới tự nhiên tỉnh lại.
Cố Doãn hẹn cô đi bệnh viện thăm
Cố Bạch Bùi, Cố Lạc so thời gian hẹn gặp đã muộn hơn một giờ mới hiện
thân."Em không phải biết anh không thích nhất là chờ người khác?"
Cố Lạc ngáp một cái, "Xin lỗi, ngủ quên."
Cố Doãn hừ, "Khó có được em cũng sẽ ngủ quên."
Cố Lạc còn muốn nói điều gì, chợt nghe âm thanh của một người đàn ông từ
giữa nhà truyền tới: "Phụ nữ ngủ nướng, quá bình thường."
Cố Lạc chấn động, người theo âm thanh mà đến, người đàn ông từ bên trong bước ra ngoài không phải là ai khác, chính là Tác Nhĩ.