Theo Thi Dạ Triêu ngắn ngủi trầm mặc, Cố Lạc đoán được một khả năng."Anh thả cô ta?"
Thi Dạ Triêu ý bảo cô trước rời đi nơi này, nổ máy xe nhìn về phương hướng tiệm bán hoa một cái, cũng không có thấy bóng dáng A.
Ở một nơi anh nhìn không thấy, A chăm chú nhìn xe của anh rời đi, cầm hoa hồng mới mẻ tựa hồ có sinh mạng như cũ ở trong tay cô ta, nhưng tay cô
ta vân vê, hoa lúc trước hoàn chỉnh vỡ thành từng mảnh.
Đường đi
đến chỗ Cố Bạch Bùi không tính ngắn, bởi vì A xuất hiện, không khí ở
giữa hai người có chút trở nên quái dị. Thi Dạ Triêu từ trong kính chiếu hậu nhìn Cố Lạc mấy lần, cố ý trêu ghẹo: "Em xác định là cô ta như
vậy?"
Cố Lạc nắm chặt tay bị gai của một bông hoa đâm vào, cho
hắn một nụ cười nhạo báng: "Chúng ta quen biết cũng đã mấy năm, cô ta là người ở bên cạnh anh thời gian dài nhất, em và A mặc dù không có chính
thức quen biết, nhưng ấn tượng đối với cô ta rất sâu, huống chi trên
người cô ta có một đặc điểm lớn nhất, em muốn quên cũng không thể quên
được."
Thi Dạ Triêu nhíu mày, Cố Lạc vẻ mặt mập mờ: "Còn cần em nói rõ?"
"Đó là trước kia Er¬ic dụng tâm lương khổ, đưa cô ta đến chỗ anh, chuyện
này em nên biết." Thi Dạ Triêu cười, "Er¬ic cũng chỉ là vì chế giễu anh
mà thôi."
Biết tình yêu của anh đối với Chử Dư Tịch cay đắng
không được, cố tình vào lúc đó đưa tới một thế thân, chắc chắn không
phải là vì để cho anh giải tương tư, chễ giễu châm chọc mới là thật.
Cố Lạc nhún vai, "Anh thật giống như phụ nữ tự động đưa tới cửa ai đến cũng không cự tuyệt."
"Nếu như không phải là như vậy, em cũng không có cơ hội ăn anh." Thi Dạ Triêu khoác lác vô sỉ.
"Em mới không có tự động đưa tới cửa." Cố Lạc khinh thường, "Em trả tiền."
Nghĩ lại ban đầu cũng là bởi vì cô trả tiền, làm Thi Dạ Triêu giận quá chừng, cô lại còn lấy điểm này làm kiêu.
Thi Dạ Triêu hừ cười: "Không có lần đầu tiên của chúng ta cùng với sau lại
xảy ra mấy lần, sợ là em càng khó tiếp nhận việc hôn sự này hơn."
Cố Lạc trầm ngâm chốc lát, "Nếu như không phải là bởi vì lợi ích hai nhà Thi Cố, anh sẽ muốn lấy em sao?"
Thi Dạ Triêu kỳ quái liếc nhìn cô một cái, bị Cố Lạc trừng trở lại.
"Không giống lời Cố Lạc sẽ nói, gần đây thế nào?" Thi Dạ Triêu giơ một cái tay sờ sờ trên trán cô, "Không nóng a, có phải là kỳ sinh lý sắp tới hay
không?"
Cố Lạc hung hăng đẩy móng vuốt anh ra, "Một chút cũng không buồn cười."
Thi Dạ Triêu ở trên đầu cô cọ xát, thu lại nụ cười."Nói thật, coi như không phải em, mặc kệ đối phương là người nào, hôn nhân của anh đều sẽ gắn
liền với ích lợi. Em không phải là giống như thế? Cố tiên sinh không đem bán em cho anh cũng sẽ bán cho người khác, nếu như em có thể vì hôn
nhân chính mình làm chủ, chúng ta nhất định không đến được quan hệ bây
giờ."
"Em cho là anh sẽ phản đối an bài như thế, cho là anh sẽ
kiên trì. . . . . . Độc thân." Về phần nguyên nhân không cần nói cũng
biết.
Thi Dạ Triêu nhàn nhạt cong lên khóe miệng, "Nếu như không
phải là bởi vì lợi ích của gia tộc, có lẽ anh và em sẽ cả đời đối địch,
tất cả mọi thứ hiện tại cũng sẽ không tồn tại."
Cố Lạc cắn cắn
môi, đúng vậy, như anh nói, nếu như không phải là bởi vì kết thân, bọn
họ có lẽ vì vậy vĩnh viễn bỏ qua, như thế nào lại muốn kết hôn với cô?
Mà cô như thế nào lại nhìn được suy nghĩ của anh dưới nhiều mặt khác như vậy, như thế nào lại muốn gả cho anh? Cuối cùng sẽ cho anh là một người lãnh khốc vô tình không có tâm, chỉ ngoại trừ đối đãi với Chử Dư Tịch
được anh che chở đầy đủ lại tổn thương thật sâu.
Mà biết được A
còn sống, đối với Cố Lạc mà nói cũng không có đơn giản như vậy, cô có
thể ít nhiều hiểu nguyên nhân Thi Dạ Triêu thả cô ta, cũng không phải là bởi vì lòng nhân ái, mà là đại biểu anh ở đáy lòng không cách nào dứt
bỏ cũng không nguyện dứt bỏ tình cảm cuối cùng đối với Chử Dư Tịch.
Hiện giờ, vị trí cô ở trong lòng người đàn ông này, so sánh với người phụ nữ kia rốt cuộc sẽ kém mấy phần. . . . . .
Đến nơi thì là buổi chiều, phòng bệnh Cố Bạch Bùi cần xuyên qua một hành
lang thật dài. Nơi này hoàn cảnh tuyệt đẹp, khắp nơi là xanh hóa, ngoài
cửa tùy ý có mấy người đàn ông đang đứng hút thuốc lá nói chuyện phiếm,
không khác với người thường, chỉ có ánh mắt lộ ra cẩn thận tỉ mỉ khôn
khéo. Là hộ vệ của Cố Bạch Bùi, thấy Cố Lạc, khẽ gật đầu coi như là chào hỏi, một người trong đó coi như là quen thuộc với Cố Lạc, vì hai người
mở ra cửa chính.
Ngoài sảnh ộng rãi, lan can ô vuông thông
thoáng, đem ánh mặt trời vẩy vào mặt đất cắt kim loại thành từng khối
từng khối. Gió nhẹ lướt qua, ngoài cửa sổ mùi hoa bốn phía.
Nhìn
những thứ kia hoa, Cố Lạc chợt dừng chân, "Anh cố ý để A một con đường
sống, phải không?" Thấy anh không đáp lời, cô tự hỏi tự đáp nói: "Chắc
thế, đi theo anh bao nhiêu lâu, cho dù là thế thân cũng phải có chút
tình cảm."
Thi Dạ Triêu chỉ không thể làm gì khẽ cười một tiếng,
thừa dịp bốn phía không có ai ôm cô vào trong ngực hôn một cái."Nụ hôn
này tư vị đều là chua ."
Cố Lạc muốn đẩy anh ra, anh ôm chặt làm gì."Em rất khó chịu."
"Đã nhìn ra." Thi Dạ Triêu chống đỡ cái trán của cô."Nhưng mà anh lại rất
vui mừng có thể thấy em đối với anh có dục vọng chiếm hữu."
"Không nói với em chút gì sao?" Cố Lạc cũng không che giấu oán niệm trong ánh mắt.
"Em muốn nghe cái gì? Hôn lễ cũng sắp cử hành, Thi phu nhân."
Thi Dạ Triêu rốt cuộc vẫn là Thi Dạ Triêu, một câu hôn lễ chặn lại miệng Cố Lạc, cô không lên tiếng lại cho anh cơ hội hôn lên. Hôn xong, Thi Dạ
Triêu nắm được cằm Cố Lạc: "Anh không có bao nhiêu đồng tình dư thừa đi
người cũ, huống chi anh đối với cô ta cũng không có bất kỳ cái gì gọi là tình cũ, hài lòng chưa, còn muốn hỏi cái gì?"
Cố Lạc khe khẽ cắn môi dưới."Em chỉ muốn biết, cô ta tại sao cố ý xuất hiện ở trước mặt của em?"
Thi Dạ Triêu một hồi lâu không có đáp, sau lại nói: "Mặc kệ bởi vì sao, cẩn thận cô ta một chút, nếu như em cố gắng một chút, bản lĩnh không kém cô ta."
Cố Lạc bĩu môi, cho tới bây giờ cũng không ở trước mặt Thi
Dạ Triêu bại lộ một mặt đánh lộn chân thật nhất của mình, chắc chắn sẽ
có cơ hội làm cho anh biết cô có nặng mấy phân lượng.
Đúng vào
lúc này, chợt truyền đến một tiếng tằng hắng cùng một câu nhẹ châm biếm: "Các ngươi là đến thăm ta đấy, haylà tới nói chuyện yêu đương?"
Cố Bạch Bùi chống ba toong đứng ở đó cười nhìn bọn họ.
. . . . . .
Thi Dạ Triêu lập tức buông Cố Lạc ra, mặt không đỏ tim không đập nghênh
đón."Cố tiên sinh, đã lâu không gặp, thân thể khôi phục như thế nào?"
"Muốn đọ sức không?" Cố Bạch Bùi dùng gậy gõ hai cái chân giả, trước khi làm
buôn bán súng ống ông từng là quân nhân chuyên nghiệp, khí thế không
thua bất luận kẻ nào.
Thi Dạ Triêu cười, còn chưa lên tiếng Cố
Lạc liền dội nước lạnh."Ngài lịch sử quang vinh đều là chuyện vài chục
năm trước, nói không chừng hiện tại ngay cả con cũng đánh không lại, ba
muốn anh ấy đánh thật hay là nhường ba?"
Cố Bạch Bùi gật đầu một cái, "Con lá gan càng lúc càng lớn."
Cố Lạc nửa dìu lấy Cố Bạch Bùi muốn dìu ông đi vào, Cố Bạch Bùi vẫy vẫy
tay, cô chỉ có thể trước tiên đem quà tặng Thi Dạ Triêu mang tới đưa
vào.
Chỉ còn lại hai người, khách sáo cũng liền thiếu rất nhiều. Cố Bạch Bùi nói: "Các ngươi tình cảm không tệ."
Thi Dạ Triêu chỉ cười không nói, từ trong lồng ngực lấy một thiết bị điện
tử nhỏ giao cho ông ta."Thành quả thử nghiệm giai đoạn thứ nhất."
Đây mới là thứ Cố bạch Bùi muốn, cũng là một nguyên nhân khác mà anh tới gặp ông ta.
Cố Lạc đem đồ vật cất xong, xoay người phát hiện hai ly cà phê trên khay trà, sờ sờ thành ly, còn ấm ."Ai đưa tới vậy?"
Cố Bạch Bùi đem thiết bị điện tử kết nối với máy vi tính cẩn thận tra xét, thuận miệng mà đáp: "Anh con, mới vừa đi."
Động tác Cố Lạc hơi dừng lại, muốn nói lại thôi.
Cố Bạch Bùi đối với kết quả thí nghiệm Thi Dạ Triêu mang tới cực kỳ hài
lòng, hai người tham khảo một buổi chiều. Cố Lạc đối với lần này không
quan tâm, không có việc gì ở trên ghế dựa bên ngoài phơi nắng, đầu tiên
là buồn ngủ, cuối cùng lại thật sự đã ngủ.
Trong giấc mộng hoảng
hốt cảm thấy có người sờ mặt của mình, bỗng dưng mở mắt ra, trước mắt
cũng là mặt của Cố Doãn. Thấy cô tỉnh, Cố Doãn mới thu hồi tay."Thế nào
không có vào bên trong ngủ?"
"Không muốn nghe bọn họ đàm luận
những thứ có liên quan tới đồ bán em." Trên người Cố Lạc đang đắp y phục của hắn, mới giật mình mình càng lúc càng thiếu cảnh giác, không biết
có phải cùng Thi Dạ Triêu ngọt ngào mấy ngày quá lâu tính cảnh giác
càng ngày càng thấp hay không.
Cô lười biếng duỗi lưng một cái, mới phát giác được sắc mặt khó coi của Cố Doãn liền nghe hắn ho khan mấy tiếng."Ngã bệnh?"
"Không có việc gì." Cố Doãn nhíu nhíu mày, ở trong lòng đem quạ đen Trình Tiếu Nghiên mắng một trận, quả nhiên bị cô nói trúng, lúc rời giường cảm
giác người không thăng bằng, đầu óc trướng đau. Hắn càng tức càng ho, Cố Lạc đỡ hắn đến trên ghế nằm, lòng bàn tay thử dò xét nhiệt độ trên trán hắn."Hơi nóng, để em tìm một chút thuốc cho anh."
"Không cần, phiền toái." Cố Doãn kéo cô trở lại bên cạnh, cong khóe miệng."Nghe nói em đuổi Tác Nhĩ từ trong phòng ra ngoài?"
Cố Lạc lườm hắn một cái, "Anh đem số phòng của em nói cho hắn biết, mưu tính cái gì?"
Cố Doãn vẻ mặt vô tội, "Anh không có, một nhân vật lớn muốn biết em ở đâu
còn phải chạy đến chỗ anh hỏi thăm sao? Nhưng mà hắn đối với em hứng thú ngược lại không cạn, ngoài dự liệu của anh."
Cố Lạc hừ lạnh."Đáng tiếc giá tiền hắn bỏ ra không làm anh hài lòng, đúng không?"
Cố Doãn khoát khoát tay, "Không phải cái vấn đề này, anh là người làm ăn
giữ chữ tín, huống chi lúc này anh đổi ý tách em và Thi Dạ Triêu ra,
người đàn ông này sẽ giết anh."
"Tin chắc em có địa vị quan trọng ở trong lòng anh ta như vậy?"
Cố Lạc nhận ly nước nóng cho hắn uống..., Cố Doãn không trả lời mà hỏi
lại: "Không? Anh cũng không phải là người mù, nhìn ánh mắt của anh ta
đối với em đã không giống ngày trước, xem ra là động lòng ."
Cố Lạc không nói lời nào, Cố Doãn để ly xuống, kéo cô tới đây, cố ý lại gần. Cố Lạc phòng bị, "Làm gì?"
Cố Doãn nhìn cô chằm chằm, ánh mắt hài hước."Em có phải mập hơn hay không?"
Đây đối với phụ nữ mà nói lại vấn đề lớn, Cố Lạc vội sờ mặt của mình một
cái, mà Cố Doãn lại nhân cơ hội bất chợt giữ chặt đầu của cô nghiêng
người nửa đè ở ghế nằm, tuy rằng không làm cái gì với cô, nhưng tư thế
lại ái muội.
"Đừng động." Cố Doãn véo véo hông của cô, nụ cười
sâu hơn."Quả thật so với trước kia mập hơn, eo đều có thịt, Thi Dạ Triêu coi phụ nữ như heo để nuôi sao?"
Cố Lạc ở đâu sẽ là người ngoan
ngoãn nghe lời hắn nói, ra sức đẩy hắn ra tựa như tránh con ruồi nhảy
dựng lên."Cố Doãn anh lại hành động hèn hạ! Anh ấy ở bên trong, không sợ bị nhìn thấy?"
"Anh là anh em, ôm em gái mình một chút phạm pháp sao?" Cố Doãn nở nụ cười thật sâu.
Cố Lạc rốt cuộc cảm thấy hắn cười có cái gì không đúng, xoay người lại
nhìn, Thi Dạ Triêu không biết lúc nào thì đi ra, đang dựa vào nơi đó
không tiếng động xem cuộc vui. Cố Lạc ánh mắt hung hăng trừng (theo QT
là đục, khoét. Mình thấy k hợp nên đổi lại) Cố Doãn mới đi đến bên cạnh
Thi Dạ Triêu."Nói xong rồi?"
Thi Dạ Triêu sắc mặt không tốt chút
nào nhìn, nhàn nhạt đáp một tiếng, Cố Lạc chột dạ cúi đầu."Cố Doãn thân
thể không thoải mái, em chỉ là . . . . ."
Cô bịa đặt không được,
Thi Dạ Triêu cũng không có kiên nhẫn nghe, mặt lạnh xoay người vào trong phòng. Cố Doãn Ác trò đùa dai được như ý cười nhẹ ra ngoài, "Anh nói
cái gì nhỉ, đối với em động lòng."
. . . . . .
Ý tứ Cố
Bạch Bùi, gọi Thi Dạ Diễm tới mấy người cùng nhau ăn bữa tối. Không khí
bữa cơm tế nhị, Thi Dạ Diễm và Cố Bạch Bùi không rõ chân tướng, Cố Doãn
khóe miệng vẫn chứa đựng nụ cười, Thi Dạ Triêu vẻ mặt không nhìn ra cái
gì, Cố Lạc như đứng trên đống lửa.
"Evan, hôn lễ chuẩn bị như thế nào?" Cố Bạch Bùi đặt câu hỏi.
"Không sai biệt lắm." Trả lời là Cố Lạc.
Thi Dạ Diễm liếc nhìn ngón tay trắng noãn của Cố Lạc, nói: "Chiếc nhẫn đâu?"
". . . . . ."
". . . . . ."
Không ai trả lời, Thi Dạ Diễm nhíu mày, nhìn Thi Dạ Triêu, lại nhìn Cố Lạc."Anh ấy không cầu hôn với em?"
Cố Lạc lúng túng cười."Không cần thiết."
Thi Dạ Diễm nhún nhún vai, Thi Dạ Triêu vào lúc này chợt mở miệng: "Ai nói không cần thiết?"