Lau Súng Cướp Cò

Chương 70

Một cái ôm này, rót vào tâm Cố Lạc năng lượng khổng lồ, nhưng cũng làm cho cô giống như bị vét sạch hoàn toàn không có hơi sức.

Thi Dạ Triêu tiếp được thân thể của cô, ôm ngang đến dưới tàng cây, từ túi đeo sau lưng lấy nước đưa tới thấm ướt đôi môi khô khốc của cô."Bị thương ở chỗ nào, " nhiệt độ khác thường từ cô vừa mới bắt đầu liền chứng tỏ trong người cô có thương tích .

Cố Lạc vén lên áo ngoài, Thi Dạ Triêu lấy ra công cụ cấp cứu cắt bỏ bang đeo nhuốm máu, tình huống vết thương làm cho anh khẽ động hạ mi, có chút thịt đã thối rữa, nhất định phải bỏ đi, nếu không đối với cô càng thêm bất lợi. Thi Dạ Triêu mở tầng bên trong túi cấp cứu. Cố Lạc liếc nhìn, cười nói, "Chuẩn bị đầy đủ hết như vậy, chưa từng nghĩ có lẽ anh căn bản không tìm được em sao?"

Thi Dạ Triêu giống như không nghe thấy, lấy ra một ống chích dài nhỏ, Cố Lạc đưa tay ngăn lại: "Không cần thuốc tê."

"Em không chịu nổi." Thi Dạ Triêu trầm giọng.

Cố Lạc lắc đầu, "Em không sợ đau, lúc trước thời điểm khâu lại nếu dùng thuốc tê, anh hiện tại thật sự không tìm được em."

Thi Dạ Triêu thân thể cứng lại nửa khắc, thu hồi ống chích. Cố Lạc nửa dựa vào trong ngực anh, cằm đệm lên vai anh, cảnh giác sau lung của anh."Bắt đầu đi." Sau đó cầm lấy một đoạn nhánh cây lấy răng cắn chặt.

Thi Dạ Triêu không có do dự nữa, cắt bỏ chỉ vá lại, móc vết thương. Cố Lạc thân thể căng thẳng, cổ họng không một tiếng. Vết thương đã có chút khép lại lần nữa bị tạo ra, cây kéo sắc bén duỗi với đi vào lật khuấy thối thịt rữa, cắt đứt, gắp ra, một lần nữa lật khuấy.

Thi Dạ Triêu một tay ôm thân thể cô đau đến phát run, vẻ mặt không thay đổi tiếp tục động tác trên tay, hết sức chuyên chú. Toàn bộ bén nhọn đau nhức hành hạ Cố Lạc, răng nghiến lại kẽo kẹt vang dội, mồ hôi lạnh bổ nhào rơi xuông, thấm ướt tóc của cô, áo của anh.

Lại một trận cảm giác đau kịch liệt không thể hình dung đánh tới, cơ thể cô mãnh liệt co quắp hạ xuống, lời kêu đau đến bên miệng lại cứng rắn bị dừng, nhánh cây hết. Thi Dạ Triêu giữ chặt cái ót của cô ấn cô trở về: "Cắn anh."

Cố Lạc bất chấp tất cả, há miệng hung hăng cắn đầu vai anh.

Sau đó, ý thức từ từ nặng trĩu, đau đớn bất tri bất giác giảm bớt —— phải nói tất cả cảm giác cũng trở nên mơ hồ không rõ. Thi Dạ Triêu vá lại cho cô lần nữa như thế nào, băng bó cho cô lần nữa như thế nào hoàn toàn không biết, nhưng là vẫn không chịu thư giản lực ý chí như cũ ánh mắt của cô thủy chung khống chế chưa từng nhắm lại.

Đầu vai bị cô cắn đến máu thịt be bét, đơn giản xử lý qua sau đó Thi Dạ Triêu ôm cô, kiên nhẫn đợi cô khôi phục ý thức, không hề chớp mắt nhìn chăm chú vào khuôn mặt nhỏ nhắn bẩn thỉu cùng con ngươi tan rã của cô.

Không biết qua bao lâu, sắc trời hoàn toàn đen xuống. Cố Lạc chỉ có cảm giác mình ở trong lồng ngực ấm áp của một người đàn ông, không hề rét lạnh nữa không còn là một mình tác chiến, có người từng phát từng phát khẽ vuốt ve đầu của cô, dịu dàng giống như độc dược ăn mòn phòng tuyến của cô. Giữa mùi thực vật xen lẫn hơi thở nào đó đối với cô mà nói quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn, Cố Lạc giật giật cánh môi, lập tức có một dòng nước trong chảy vào giữa răng môi, làm dịu cô.

Cô lại thử giật giật thân thể, bị Thi Dạ Triêu ngăn chặn."Đừng động, trên tay có kim truyền nước biển."

Cô ổn định thần, chú ý tới đỉnh đầu treo một túi dược thủy, sức chống cự cùng năng lượng theo ống truyền dịch chảy vào thân thể của cô.

Cố Lạc ngửa đầu nhìn Thi Dạ Triêu, ở trên cằm anh in cái hôn."Không ngờ anh sẽ đến."

"Vậy em nghĩ ai sẽ tới? Eric?"

Thi Dạ Triêu cố ý xuyên tạc ý của cô, Cố Lạc vô lực cười , hướng trong ngực anh nhích lại gần, lười phải giải thích."Khi anh đi vào không đụng phải bọn họ sao?"

"Không có."

"Không sai bọn họ mười hai người, ba tổ, đối với địa hình hoàn cảnh nơi này hết sức quen thuộc, tổ chức nghiêm mật hành động có làm phải là có kế hoạch, em cùng bọn họ đã giao thủ, đều không phải là người bình thường."

"Lính đánh thuê."

Cố Lạc gật đầu, "Bọn họ có cơ hội bắt được em."

Thi Dạ Triêu không có lên tiếng, ánh mắt Cố Lạc tĩnh mịch sâu thẳm, hắng giọng nói: "Em một mực nghĩ vì cái gì bọn họ chậm chạp không có xuống tay, cho đến khi anh xuất hiện. Mục tiêu của bọn họ không phải Trình Tiếu Nghiên, chỉ là lợi dụng cơ hội lần này. . . . . . Có lẽ cũng không phải là em."

". . . . . ."

Đè nén lan tràn ở giữa hai người, Cố Lạc cắn cắn cánh môi khô ráo, mặt ở trên ngực anh cọ xát, sau khi làm rõ ý nghĩ đáp án liền có chút thay đổi đến càng thêm rõ ràng."Anh có phải đã sớm nghĩ tới những thứ này rồi hay không hả?"

Thi Dạ Triêu nâng mặt của cô lên, hôn môi cô, dùng trầm mặc thay thế trả lời. Cố Lạc né tránh môi của anh, tức giận trách cứ: "Anh không nên ."

"Anh nếu không, em sẽ chết ở tại đây."

"Em vận số không có kém như vậy, bản lĩnh cũng không phải kém như vậy, đừng quên là ai dạy em, là Từ Ngao, đội trưởng Athena!"

Thi Dạ Triêu không thể 100% xác định thực lực Cố Lạc, nhưng đã có thể xác định là người phụ nữ này vĩnh viễn làm cho mình nhìn thấy cô càng cường đại hơn, cô vẫn cố ý giấu giếm, anh cũng không phơi bày."Anh có trách nhiệm khiến cho anh nhất định phải như thế."

Cố Lạc cười nhạo: "Trách nhiệm gì?"

"Trách nhiệm đem em còn sống mang về." Thi Dạ Triêu nhàn nhạt, ôm cô chặt một chút, ngửa đầu tựa vào trên cây khô."Bảo tồn thể lực, không cần nói."

Cố Lạc câm miệng, trong lòng khó chịu tựa như bị khoét.

Mà Thi Dạ Triêu làm sao biết, lần này khó khăn so với tưởng tượng của anh lớn hơn rất nhiều.

***

Thời tiết lạnh, trong rừng cây ánh mặt trời thưa thớt loang lổ, tiếng chim líu lo ríu rít.

Nghỉ ngơi một đêm tình trạng Cố Lạc khá hơn nhiều, nhiệt độ khôi phục bình thường, hơi sức trở lại, ánh mắt cũng trở nên linh hoạt. Nhưng dù sao cô cũng bị đang thương, ý chí mạnh mẽ đến đâu thì chung quy hành động không thể bằng bình thường. Gặp phải con đường đặc biệt khó đi, Thi Dạ Triêu liền cõng cô, giảm bớt đau đớn hành hạ cô.

Cố Lạc vào trên lưng của anh, cầm chủy thủ trong tay giơ tay chém đứt dây leo rủ xuống ở phía trước, chợt mở miệng: "Trình Tiếu Nghiên đâu?"

"Có người trông nom, rất tốt."

"Anh đưa cô ấy đi đâu rồi? Chuyện này không có quan hệ gì với cô ấy, bảo người của anh không nên làm khó cô ấy."

Thi Dạ Triêu cười lạnh: "Không có quan hệ gì với cô ta, cùng người đàn ông của cô ta có quan hệ."

"Chuyện chưa điều tra tìm hiểu rõ, không thể kết luận bừa."

Ở một dòng suối nhỏ phía trước, Thi Dạ Triêu dừng bước lại, đặt cô xuống , giọng nói lành lạnh: "Nếu không liên quan đến Cố Doãn, em sẽ đem Trình Tiếu Nghiên giao vào tay anh làm lợi thế? Cố Lạc, những chuyện khác anh cho phép em giả bộ ngu, nhưng chuyện này mặc dù chưa rõ, trong lòng anh và em đều rõ ràng Cố Doãn không thoát được liên quan."

Anh nửa ngồi, một tay làm sạch ống truyền nước một chút, từ trong ba lô lấy ra cái ly làm sạch nước, đưa cho Cố Lạc. Cố Lạc không có nhận: "Em chỉ là . . . . . hoài nghi, cũng không thể kết luận anh trai em có liên quan, các người là quan hệ hợp tác, làm như vậy đối với hắn có ích lợi gì? Lại nói, Cố Doãn là anh của em, chung quy sẽ không thật sự muốn giết em."

Thi Dạ Triêu ngửa đầu đã uống vài ngụm, khóe miệng xé ra, cười có chút châm chọc, lại cất giấu mấy phần bi thương."Cô gái nhỏ đừng ngây thơ, loại tình cảm anh em có mấy phần sâu nặng, anh rõ ràng hơn so với em."

Đến phiên Cố Lạc cười lạnh: "Anh mà rõ ràng hơn so với em, ít nhất anh em đối với em không có giống anh đối với Eric xuống tay ác như vậy."

Thi Dạ Triêu cất xong cái ly, "Không sai, em đối với anh em cũng không có giống như Eric đối với anh xuống tay ngoan độc."

Cố Lạc mơ hồ cảm thấy câu nói này của Thi Dạ Triêu có hàm ý khác, vẻ mặt trở nên nặng nề. Thi Dạ Triêu thật sự cũng không giấu giếm, "Eric là mang hận, không chọn thủ đoạn không chỉ mình anh, đừng tưởng rằng sau khi nó rời khỏi Thi gia liền hoàn toàn tẩy trắng rồi, nó cũng không có bao nhiêu cái em cho là sạch sẽ."

"Không thể nào!" Thi Dạ Triêu gần như là phơi bày cô ra ngoài ánh sáng, chuyện này cũng có lien quan đến Thi Dạ Diễm, Cố Lạc dĩ nhiên không tin tưởng.

Thi Dạ Triêu lau khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, mỉa mai nói: "Xem ra tin tưởng của em đối với anh còn chưa bằng nó, đợi rời khỏi nơi này, anh nên để cho em tận mắt xem người đàn ông em yêu kia đến tột cùng coi em là cái gì?"

Cố Lạc hồi lâu không lên tiếng, kinh ngạc nhìn chăm chú vào người đàn ông này, ánh mắt phức tạp."Tin tưởng của anh đối với em, có mấy phần? Anh xem em thành cái gì?"

Nếu trên tay có chứng cớ Thi Dạ Diễm cùng Cố Doãn cấu kết, lấy thông minh của Thi Dạ Triêu sẽ không để cho cô lâm vào tình cảnh hiện tại, anh cái gì cũng biết, cái gì cũng ngờ tới, nhưng cũng thật sự xảy ra.

Vốn cho rằng mình là mồi, nhưng bây giờ phát hiện người đàn ông này cũng đem mình làm thành miếng mồi lớn nhất.

Cô xác định một khắc khi anh tìm được cô kia, cái đó ôm đủ để chứng minh tất cả, nhưng ở trước mặt hiện thực, giữa bọn họ hình như rất khó giữ vững quan hệ đơn thuần.

Tình cảm của Thi Dạ Triêu đối với cô, rốt cuộc là như thế nào. . . . . .

Thi Dạ Triêu không có cho cô đáp án, nên trả lời như thế nào anh cũng tự hỏi ở trong lòng, tự hỏi tại cái ôm đó trước kia tất cả của Cố Lạc anh đều có thể nắm trong tay, lại vì sao khi cô đơn độc tim của anh liền vì vậy rối loạn.

Một khắc kia có rất nhiều thứ anh quen thuộc, đã lâu không gặp, cảm xúc xa lạ tự nhiên mà phát, mỗi một loại đều là kịch liệt như vậy, đều ở đây nói cho anh biết tầm quan trọng của người phụ nữ này với anh.

Lúc Cố Lạc đau đến mất đi ý thức, nhìn khuôn mặt quật cường đến khiến người đau lòng của anh, đáy lòng vẫn như cũ dâng lên tình cảm khổng lồ.

Anh đang quan tâm cô, hơn nữa quan tâm đối với cô đã đến mức không cách nào điều khiển tự động, cơ hồ muốn chiếm đoạt tâm trí của anh, anh thậm chí không biết làm sao.

Không biết làm sao như vậy anh từng trải qua, anh biết đó là cái gì, chỉ là nó tới quá mãnh liệt, mãnh liệt làm cho anh trong lúc nhất thời dừng bước không dám lên trước.

Cái đó là. . . . . . Yêu sao?

Nhưng nếu đúng, như vậy là có phải anh lại làm ra chuyện tổn thương cô hay không?

Cô một thân vết thương chồng chất khiến Thi Dạ Triêu không cách nào nhìn thẳng, anh đã làm chuyện tổn thương tới cô.

Thi Dạ Triêu mở to mắt, không nhìn ánh mắt trần trụi của cô nữa, không phải trốn tránh, mà là luống cuống.

Cố Lạc vào lúc anh xoay người ánh mắt vô cùng ảm đạm, hai người theo đuổi tâm tư của mình một trước một sau dọc theo dòng suốt hướng hạ du đi tới. Thi Dạ Triêu ở trước mặt mở đường, Cố Lạc phụ trách cảnh giới phía sau.

Bóng lưng của anh một mực sáng ngời ở trước mắt cô, hồi tưởng những lời đó, Cố Lạc tâm loạn không dứt, tâm càng loạn càng thấy khó chịu, một cỗ khí ở trong dạ dày dấy lên, càng ngày càng không thoải mái, càng ngày càng ghê tởm.

Thi Dạ Triêu quay đầu lại nhìn thấy Cố Lạc dựa vào cây đang nôn mửa, đưa nước cùng khăn vải qua. Cố Lạc chỉ tiếp nước súc miệng, tay vuốt ngực thở gấp.

"Ăn cái gì không an toàn sao?"

Thi Dạ Triêu hỏi, gặp phải Cố Lạc xem thường."Ăn cái gì trong lòng em có tính toán."

Một ý niệm chợt thoáng qua trong đầu Thi Dạ Triêu, "Kỳ sinh lý của em có phải là từ lâu chưa tới hay không?"

Cố Lạc sững sờ, trong lòng tính toán một chút, sau đó. . . . . . Từ từ đổi sắc mặt, không trách được gần đây phản ứng nhạy cảm như vậy, kỳ quái thế kia, thế nhưng ——

Thi Dạ Triêu cũng thay đổi sắc mặt theo: "Em mang thai bản thân mình còn không biết?"

Cố Lạc ảo não: "Em làm sao biết! Em lại chưa từng mang thai!"

. . . . . .

. . . . . .

Lời này vừa nói ra, sắc mặt Thi Dạ Triêu càng trở nên âm trầm."Em nói cái gì?"

Cố Lạc tâm cả kinh, nguy rồi. . . . . .

Cô muốn làm đà điểu, Thi Dạ Triêu làm sao dễ dàng thả cô như vậy, một tay nắm ở cằm của cô ép hỏi."Nói, lại, một, lần, nữa! Em chưa từng mang thai đứa bé? Lục Kya Việt là của ai? Không phải của em và Eric hay sao?"

Cố Lạc quả thật muốn cắn chết anh, hung hăng đẩy tay của anh ra, "Thi Dạ Triêu! Anh có phải đầu óc bị nước vào hay không? Tại sao có thể là em cùng Eric? Kya Kya thích tiểu Trà Diệp anh cũng không phải không biết! Nếu là con Eric, em có thể để mặc cho nó có tình cảm với tiểu Trà Diệp? Anh cái người này đầu óc thật là ——"

Đến phiên Thi Dạ Triêu sững sờ, đại não có mấy giây là trống không, nháy mắt mấy lần: anh làm sao lại quên một chuyện rõ ràng như vậy. . . . . .

Cho nên, Lục Kya Việt không phải đứa bé của Cố Lạc và Eric, càng không phải là Cố Lạc sở sinh.

Người phụ nữ của anh, không có sinh đứa bé cho bất kỳ người đàn ông nào!

"Em lại có thể lừa anh bao nhiêu lâu nay!" Anh trừng tròng mắt, cắn răng nghiến lợi.

Cố Lạc không dám tin: "Đừng nói với em anh không nghĩ tới!"

Đang lúc bọn họ giằng co thì ánh mắt chợt lóe nghe được một tiếng máy móc rất nhỏ: có người!

Động tác Thi Dạ Triêu rõ ràng nhanh hơn nửa giây so với Cố Lạc, kéo cô ngã về phía sau lẩn vào rừng cây.

Ở thời điểm Cố Lạc ngã nhào trong nháy mắt đưa tay lấy ra chủy thủ bên hông ném đi, trúng mục tiêu tập kích ở đối diện phía sau bụi cây.

Hai người lấy bụi cây cao cỡ nửa người và đại thụ làm che chở tránh khỏi rừng súng mưa đạn, hỏa lực đối phương quá mạnh, không cách nào để đánh chính diện. Thật may là Thi Dạ Triêu vốn có chuẩn bị mà đến, ý bảo Cố Lạc nên rời đi trước.

Cố Lạc vẫn còn đang do dự, Thi Dạ Triêu lại cúi đầu hôn cô: "Đi."

Cô vừa muốn phản bác, lòng bàn tay của anh liền bao trùm lên trên bụng bằng phẳng của cô, chỉ là một cái động tác, ngăn chặn tất cả lời nói kế tiếp của cô."Dọc theo con suối nhỏ này là có thể đi ra ngoài, nghĩ biện pháp liên lạc với 72, tín hiệu nơi này đã bị che giấu toàn bộ."

"Vậy còn anh?"

"Anh phải xem xem người đứng sau màn này."

Đây cũng chính là mục đích cô tự nguyện sa lưới, Cố Lạc khẽ cắn răng, nhận lấy súng đạn trang bị tốt anh đưa tới, tay bao trùm ở trên mu bàn tay anh, nhẹ nhàng mà nắm chặt."Em chờ anh."

Có Thi Dạ Triêu che chở, Cố Lạc rút lui rất thuận lợi. Cô càng không ngừng chạy, đem tất cả nhét vào sau lưng, nhưng phần bụng lien quan bị thương quá đau, cô ẩn thân ở sau một tảng đá lớn nghỉ ngơi ngắn ngủi và hồi phục.

Hai con sóc con từ trên cây bò xuống, ôm một quả thong nhọn đến trước mặt cô.

Cố Lạc điều chỉnh hô hấp, nhìn hai con vật nhỏ này ngẩn người. Tay cô che ở bụng nhỏ, tiếng súng tiếng nổ mạnh mơ hồ truyền đến, quấy nhiễu tất cả cảm xúc của cô. Trong đầu giờ phút này đều là lời nói của Dr. J. . . . . . Nhưng nếu trong bụng thật sự có một tiểu sinh mệnh, cô bây giờ không có dũng khí mạo hiểm lưu nó lại, huống chi có thể thuận lợi sinh nó hay không vẫn là ẩn số.

Một đứa bé thuộc về hai người cô và Thi Dạ Triêu, là chuyệncoo kỳ vọng nhất cũng sợ nhất.

Không cách nào tưởng tượng được sau khi cô rời đi Thi Dạ Triêu sẽ đối mặt với đứa bé của anh như thế nào, càng không cách nào tưởng tượng tương lai nếu đứa bé cũng có số mạng giống như vậy thì sẽ như thế nào.

Cố Lạc đần độn lấy điện thoại ra, máy móc muốn gọi điện thoai cho Dr. J, lại đang thông liền bỏ.

Nơi này không có tín hiệu. . . . . .

Cô tuyệt vọng nhắm mắt lại, gắt gao cắn môi, liều mạng đem tất cả không đành lòng áp chế xuống đáy lòng, hít sâu một hơi, đứng dậy, sải bước dài, buộc chặt đai lưng cùng băng chân, xoay người trở về đường cũ.

Cô không thể rời khỏi Thi Dạ Triêu, ít nhất hiện tại không thể rời đi.

Bây giờ tiểu sinh mệnh là thứ duy nhất tồn tại giữa bọn họ, cô phải tận hết sức để cho bọn họ có thể ở cùng nhau nhiều hơn một chút.

Dùng bất kỳ phương thức nào, lấy bất kỳ giá nào.
Bình Luận (0)
Comment