Quay trở lại mấy ngày trước ở nước M.
Tác Nhĩ nghiêm túc cân nhắc lời cô từng nói, hơn nữa còn thả cô đi như cô
muốn. Ra ngoài dễ dàng như thế thật là ngoài dự đoán của Cố Lạc. Lúc đó
Tác Nhĩ còn trêu chọc vẻ mặt không dám tin của cô, cầm lấy tay cô, khẽ
hôn lên mu bàn tay cô. "Ba năm này là lời hứa lớn nhất của anh với em.
Anh mặc kệ vì sao em lại cần ba năm này, cũng không muốn biết gì sao em
bằng lòng rời khỏi anh ta, miễn là em hiểu rõ khi tới hẹn ba năm thì anh sẽ lập tức để em trở lại bên cạnh anh. Em hẳn nên rõ anh nhất định phải có em."
Đối mặt với Tác Nhĩ, Cố Lạc lại không hề cho rằng Thi Dạ Triêu tàn nhẫn máu lạnh. Cô không về Vancourver ngay mà lén lút tới
thành phố N gặp Dr.J, yêu cầu làm kiểm tra một lần. Trước khi có kết quả cô tạm thời ở trong trụ sở, không bước chân ra khỏi nhà, cũng không
liên lạc với bất kỳ ai dưới sự sắp xếp của Dr.J. Cô không muốn nói nên
Dr.J cũng không hỏi. Anh chỉ là bác sĩ, nên quan tâm tới thân thể của
cô, bệnh tình của cô.
Có kết quả kiểm tra, vẻ mặt Dr.J cũng không thoải mái, "Cố Lạc, tôi mạnh mẽ yêu cầu cô ở lại nhận điều trị."
"Tôi ở lại chữa bệnh như lời anh thì khả năng khỏi là bao nhiêu? 50%? 40%?"
Cố Lạc ngẩng đầu lên khỏi tờ giấy kiểm tra, hỏi dò: "10%"
"Cô bình tĩnh một chút."
"Cho dù khả năng chữa khỏi chỉ có 10%, không, 5% thì tôi đều sẽ ở lại nhận
điều trị, tùy anh dùng cách nào thì dùng, miễn là có thể trị khỏi cho
tôi là được." Cố Lạc khép kết quả kiểm tra lại: "Nhưng anh và tôi đều
hiểu rõ là không có khả năng này, nên tôi càng không thể lãng phí thời
gian ở đây."
"Cố Lạc, cô phải tích cực đối mặt với vấn đề này. Cô có biết đầu bị thương có thể gây ảnh hưởng rất lớn tới bệnh tình của cô không? Tôi nói thẳng ra chút nhé. Tốc độ phát triển của bệnh vượt quá
mong đợi của tôi, tin rằng chính cô cũng cảm nhận được. Cô không thể lại tùy hứng như thế nữa. Cô phải bình tĩnh!"
"Tôi không hề mất bình tĩnh! Tôi rất bình tĩnh!" Cố Lạc bất giác nâng cao âm lượng, tài liệu
trong tay bị cô ném 'bốp' một cái xuống đất. Nói chính xác hơn là nó rơi từ tay cô xuống đất.
Dr.J không nói tiếp, dường như trong khoảnh khắc này đã mất đi tất cả nhữn lời dùng để khuyên cô.
Bầu không khí cứng lại như bị đóng băng.
Hai người nhìn chằm chằm vào tập tài liệu trên đất, im lặng không nói. Cố
Lạc từ từ ngồi xuống ghế sô pha, qua một lúc lâu mới bình tĩnh nói: "Kê
cho tôi ít thuốc, thuốc gì cũng được.
...
...
Ngày Dr.J tiễn cô đi, Cố Lạc hỏi anh một vấn đề: "Nếu bây giờ tôi mang thai thì đứa bé --"
"Không đề nghị người bị bệnh xơ cứng teo cơ cột bên có thai, sinh con
quá mạo hiểu, nhất định phải sinh mổ, không ai có thể đảm bảo trong thời kỳ mang thai mà trong quá trình phẫu thuật sẽ không có chuyện gì, nhất
là với tình trạng thân thể cô trước mắt. Hơn nữa --"
"Mà còn di
truyền." Cố Lạc khoát tay, giả vờ không thèm để ý. Cô đã sớm có đáp án
cho vấn đề này. "Tôi biết, vẫn còn một vấn đề."
Là vấn đề gì mà khiến Cố Lạc khó nói, trong lòng Dr.J đã có đáp án.
"Anh nghĩ...Tôi còn bao nhiêu thời gian?"
"Cố Lạc, cảm xúc lạc quan và thái độ tích cực đều có lợi cho bất kỳ bệnh nhân nào."
"Năm năm?"
"..."
"Ba năm?"
"..."
Anh không phản bác được khiến khóe miệng Cố Lạc nhếch thành nụ cười nhạt như gió.
Thì ra cô vẫn đánh giá cao bản thân mình. Không ngờ thời gian của cô còn không đủ ba năm.
...
...
Mấy giờ sau, Cố Lạc xuống máy bay, lại bước lên mảnh đất Vancourver một lần nữa. Lúc chờ kết quả kiểm tra cô đã hiểu đại khái về tình hình nhà họ
Thi bây giờ. Quả nhiên quan hệ giữa hai anh em căng thẳng hơn từ trước
tới nay như lời A nói. Cô quyết định đi gặp Thi Dạ Diễm trước. Nếu cô
gặp Thi Dạ Triêu thì chỉ sợ rất khó có cơ hội hỏi cho rõ ràng.
Thi Dạ Diễm nhận được điện thoại của cô thì rất bất ngờ. Cố Lạc không để
anh đi đón để tránh động tĩnh quá lớn, gặp phải chuyện lớn hơn nữa.
Khi gặp lại Cố Lạc sau vài tháng một lần nữa, Thi Dạ Diễm thầm giật mình.
Cô thay đổi quá lớn. Thay đổi này không phải từ việc cô gầy đi và tóc
ngắn đi mà là một cảm giác không nói rõ được.
Cố Lạc đóng cửa lại thì không chào hỏi gì mà chất vấn Thi Dạ Diễm: "Đầu óc anh bị hư rồi à? Sao lại nhận chuyện này có liên quan tới anh?"
Thi Dạ Diễm cười
tự giễu: "Anh phủ nhận mà được à? Không đơn giản vậy đâu. Không phải nói hai ba câu là được. Chuyện này chắc chắn có liên quan tới nhà họ Thi.
Không phải anh thì là anh ta, trong lúc đó tất yếu phải chọn một người
giữa bọn anh. Em không biết à?"
Chính xác, đây là kết quả mà Cố
Lạc đã sớm phân thích ra. Thi Dạ Triêu có ý lợi dụng cô nhưng cô càng
khẳng định anh sẽ không buông bỏ mọi chuyện.
Thi Dạ Diễm kéo Cố Lạc lại gần, tỉ mỉ nhìn cô, sờ mái tóc ngắn của cô: "Nói cho anh biết đã xảy ra chuyện gì đi?"
Đã xảy ra chuyện gì...
Đã xảy ra nhiều chuyện lắm. Cố Lạc mở to mắt, trong lúc vô ý nhìn thấy rất nhiều tấm hình hình lá trà treo trên tường. Ánh mắt cô cố định trên một tấm hình trong đó. Trong lá trà là một đứa bé đang sơ sinh, ngậm ngón
tay nho nhỏ trăng trắng mềm mềm trong miệng, đôi mắt to sáng lóng lánh
như ngọc lưu ly. Cô nhìn hình lại phảng phất như đang nhìn người.
Cố Lạc vỗ cái bụng nhỏ theo bản năng, vẻ mặt như đang cực lực kiềm chế gì
đó. Thi Dạ Diễm nhìn theo ánh mắt cô tới tấm hình đứa trẻ sơ sinh, suy
nghĩ chợt thay đổi, không dám tin. "Em có thai rồi à?"
Không, nếu như thế thì ít nhất Cố Lạc đã có thai được hơn bốn tháng. Cô mặc váy bó sát, sao bụng lại bằng phẳng như vậy?
Chẳng lẽ...Thi Dạ Diễm cả kinh, lại nhìn Cố Lạc, khóe miệng nhếch lên đầy
bướng bỉnh, bi thương trong mắt lúc nào cũng có thể chảy ra. "Em không
biết rốt cuộc anh ấy thích con trai hay con gái. Có lẽ...Đều thích."
Thi Dạ Diễm dường như đã hiểu rõ gì đó. Anh chưa bao giờ thấy Cố Lạc như
thế này. Cô mong manh dễ vỡ như vừa chạm vào liền tan ra. Dáng vẻ ẩn
nhẫn của cô khiến anh nhìn mà khí chịu, cơ hồ nhưng muốn nâng tay chạm
vào cô thì chợt nghe tiếng đập cửa.
Lúc Thi Dạ Triêu xuất hiện
với tư thái như từ trên trời giáng xuống thì nhất thời Cố Lạc không phản ứng kịp. Không biết có phải do bệnh tình nên phản ứng của cô đều trở
nên không được như xưa hay không, nhưng cô chỉ có thể đứng sững sờ ngơ
ngác tại chỗ, nhìn chằm chằm vào người khiến cô ngày nhớ đêm mong tới
phát điên, nước mắt chảy xuống cũng không biết.
Mà nước mắt cô hoàn toàn đánh tan chút lý trí còn sót lại của Thi Dạ Triêu. Anh xoay người quăng một quyền về phía Thi Dạ Diễm.
Một quyền này quá đột ngột khiến Thi Dạ Diễm không hề đề phòng, bị đánh một cái tới mức miệng lập tức đầy mùi máu tươi. 72 vừa định tiến lên đã bị
Thi Dạ Triêu quát dừng lại. Anh lấy kính râm xuống, cởi cúc tây trang,
kéo cà vạt ra, khí thế gặp Phật giết Phật. "Đóng cửa lại cho tôi! Không
được nhúng tay vào. Đây là chuyện của tôi và nó."
Thi Dạ Diễm xoa hàm dưới suýt bị hủy, nhổ ra một ngụm máu loãng, cũng cởi cúc áo sơ mi, xắn tay áo lên. "Đúng vậy, sớm nên có một ngày này."
Dứt lời
liền giơ quyền đánh trả. Hai người đàn ông cứ như vậy mà đánh nhau,
xuống tay không chút lưu tình. Không bao lâu trong phòng đã biến thành
một đống lộn xộn, 72 sốt ruột nhưng không có cách nào.
Trong
tiếng rầm rầm xoảng xoảng của đồ vật vỡ, Cố Lạc nhắm chặt mắt. Lúc này
cô mới phát hiện mình đang khóc. Đã bao lâu rồi cô không chảy nước mắt?
Chính cô cũng không biết.
Từ Ngao từng nói cho cô biết nước mắt
và đau đớn đều là dấu hiệu của kẻ yếu, lúc thỏa hiệp và tuyệt vọng mới
khóc, không đủ mạnh mẽ và đau đớn mới khóc, còn có...lúc yêu.
Hai người đàn ông, hai khuôn mặt tương tự nhưng khí chất lại khác
biệt khiến cô có hai loại tình cảm. Trong cuộc đời không dài của cô,
những gì có liên quan tới tình yêu cô đã cho hết hai người có xu thế như nước với lửa này.
Trong sự giằng co kịch liệt nhất, người bại đầu tiên là cô.
Cố Lạc lau mặt, nhìn cũng không nhìn bọn họ, xoay người mở cửa, đi ra ngoài.
"Cố tiểu thư!" 72 cố ý kêu lớn. Quả nhiên hai người đàn ông cùng dừng tay,
Thi Dạ Diễm đuổi theo sau, không biết sao Thi Dạ Triêu lại dừng chân
lại.
Sau biệt thự là một khi trồng chè nhỏ. Cố Lạc ngồi xuống
xích đu như đang chờ Thi Dạ Diễm xuất hiện. Trên mặt anh còn có dấu vết
bị thương do đánh nhau. Cố Lạc dùng tay lau một cách nghiêm túc cho anh
từng chút từng chút một. Trong lòng cô không có ý nghĩ khác, cũng khiến
Thi Dạ Diễm sinh ra chút áy náy. "Có lẽ anh không nên nói với em những
lời vừa rồi."
"Vì sao?"
"Phụ nữ là động vật rất kỳ lạ. Có
khi bết rõ sự thật nhưng chỉ cần không bị vạch trần thì sẽ coi như chẳng có chuyện gì xảy ra cả." Không biết là anh đang châm chọc hay bất đắc
dĩ: "Anh đã quên em cũng là phụ nữ."
"Em không quên là được."
Thi Dạ Diễm nhíu mày: "Em đã biết gì?"
Nét mặt Cố Lạc không thay đổi. "Biết hay không biết thì có gì quan trọng?
Ngoại trừ anh ấy ra thì không ai có thể muốn em, không ai muốn em, cho
dù là em giả vờ."
"Đầu em mới bị hỏng ấy." Thi Dạ Diễm vô cùng
tức giận, đẩy hai tay cô ra. Cố Lạc cũng không phản bác, trên mặt vẫn
giữ nguyên biểu cảm thong dong bình tĩnh. Thi Dạ Diễm híp mắt, không thể không tinh tế đánh giá cô một lần nữa. Quả thật cô gái này không giống
trước. Mà thay đổi này là từ lúc nào mà anh không chú ý tới? "Em đang
nghĩ gì vậy?"
Cố Lạc nâng tay dạo một vòng trên mặt anh, đáy mắt
lóe lên kỷ niệm ấm áp nào đó, say đó mới từ từ nói: "Lần đầu tiên nhìn
thấy anh là lúc em chưa tròn mười bảy tuổi. Anh là người đàn ông đầu
tiên khiến em yêu đến mức chân tay luống cuống. Chắc chắn anh không biết trước kia mỗi lần đối mặt với anh em luống cuống bao nhiêu, sợ anh
không nhận ra em yêu anh, lại sợ anh nhận ra em yêu anh, không biết có
thể làm gì cho anh, lại muốn làm rất nhiều việc cho anh, bất kể việc gì, cho dù chỉ là pha tách cà phê. Không cần anh phải báo đáp, không cần
anh nói cảm ơn, chỉ muốn tới gần anh một chút, bạn bè, bạn thân, đồng
nghiệp, lấy tất cả thân phận có thể, chỉ cần một vị trí có thể thấy được anh, chạm tới vị trí của anh thì em liền thỏa mãn."
Đây là rất
nhiều tình cảm từ khi hai người biết nhau tới giờ mà lần đầu tiên Cố Lạc nhắc trực tiếp với anh, ở ngay trước mặt anh.
Sắc mặt Thi Dạ Diễm không đổi nhưng cũng không chỉ có vậy. Đối với cảm giác trống trải cô đơn thì cô chỉ muốn thế này.
Lời Cố Lạc lọt vào tai Thi Dạ Triêu đang đứng sau chỗ rẽ không sót chút
nào. Mặt anh trầm như nước, ánh mắt lạnh như băng, chưa từng phát hiện
ra mình cũng căng thẳng tới mức nắm chặt nắm đấm.
Muốn giết một người là điều trước nay Thi Dạ Triêu chưa hề nghĩ tới.
Nhưng, anh chỉ nhẹ nhàng xoay gót, rời đi...
Khóe mắt Cố Lạc thoáng nhìn thấy bóng dáng anh rời đi, nuốt nghẹn ngào lại
trong cổ, nói tiếp: "Em cũng cảm thấy rất kỳ lạ. Em cũng đối xử với Thi
Dạ Triêu hoàn toàn khác. Em biết mình đang làm gì, biết mình muốn gì."
Cô nhìn thẳng Thi Dạ Diễm, trong mắt lại là khuôn mặt của một người
khác: "Em muốn ở lại bên cạnh anh ấy mà không chỉ là tới gần, không chỉ
là để được nhìn thấy anh ấy...Em muốn gả cho anh ấy, Eric, em chỉ muốn
dùng một thân phận duy nhất là Thi phu nhân để ở bên cạnh anh ấy, trừ
điều này ra thì em chẳng cần thân phận gì khác cả. Có lẽ anh rất khó
hiểu nhưng anh không cần hiểu. Em chỉ là...Chỉ là..."
Trong mắt
Cố Lạc, Thi Dạ Diễm cảm thấy có thứ gì đó vỡ tan thành từng
mảnh, sau đó từ từ chảy ra từ đáy mắt cô, tựa như nước mắt cô lúc thấy
Thi Dạ Triêu xuất hiện.
Cô đang đau đớn, đang khóc lóc, đang hò
hét nhưng từ đầu tới cuối chỉ yên lặng. Cố Lạc như thế dường như khiến
Thi Dạ Diễm không có cách nào mà nhìn thẳng. "Có phải em có chuyện gì
không?"
Cố Lạc cần một cái ôm thì mới có thể thổ lộ mong muốn
chân thực nhất nơi đáy lòng. Thi Dạ Diễm không thể từ chối, bàn tay to
nhẹ phủ lên đầu cô, hạ thấp giọng như đang dỗ dành trẻ con, hỏi: "Khó
chịu thì nói với anh."
Rất lâu sau khi anh hỏi thì mới nghe thấy Cố Lạc nói tiếp:
"Em chỉ là...Muốn ở cùng anh ấy cho tới khi thiên hoang địa lão."
Đây là giấc mộng chân thực nhất ở tận đáy lòng chúng ta, cũng thường là
giấc mộng xa xỉ nhất, lại bởi vì quá xa xỉ nên mới không thể tin được nó sẽ thành hiện thực.