Lavender Queen

Chương 45

Hai hôm trước khi chính thức Tessa khai nhận. Anh về nhà và hỏi mẹ. Thấy bà lúng túng bối rối anh đã biết 8 năm trước có xảy ra chuyện gì.

Vậy là bà đã nói hết sự thật cho anh biết. Anh lái xe đến tìm cô. Anh đau đớn đến mức muốn đi giết chết cô để moi tim cô trả cho người con gái anh yêu. Nhưng khi thấy cô anh lại không làm được.

Cô gái với chiếc giỏ xe đầy bánh chưng đang đi biếu khu phố của mình, hình ảnh đó khiến anh giằng xé lấy trái tim và thể không làm được.

Anh trở về uống rượu và say khướt. Hai hôm trôi qua, dù cố cầm lòng cũng không thể chịu được mà gọi điện cho cô. Và việc diễn ra như vậy.

Còn cô, Cô trở về , cũng không khỏi nghĩ về chuyện đêm đó. Cô biết bản thân chỉ là kẻ thứ ba. Nên không dám nghĩ xa xôi. Chỉ giữ lặng cho riêng cô những hơi ấm áp đến quen thuộc của anh.

Cô lấy quyển album gia đình ra. Xem đi xem lại những bức ảnh của mình ngày bé.

Moi óc , xé tim , đập đầu , đấm ngực cũng không có chút hồi ký nào. Không có chút quen thuộc nào. Thậm chí gương mặt , đôi lúc còn có những nét khác biệt. Cô đã từng hỏi về sự khác biệt này. Bố mẹ bảo do cô phải phẫu thuật một vài chỗ. Nực cười , tại sao lại không phẫu thuật cho cô khác biệt hoàn toàn. Lại giống đến nỗi người khác nhận nhầm là vợ của người ta. Thật là chế giễu đến xé lòng mà.

Dịp lễ tết kết thúc. Công ty trở lại làm việc. anh công khai hẹn hò với một siêu mẫu nổi tiếng. Điều này khiến tim cô tan nát. Nhưng cô không hề dám nói ra điều gì chỉ giữ im lặng cho riêng cô và cố gắng gượng cười làm tốt bổn phận của mình.

Điều này khiến người nào đó càng bực tức hơn.

1 tuần sau đó, ngày nào anh cũng đưa cô bạn gái xinh đẹp vào văn phòng và âu yếm cô ta trước mặt cô. Cô sầu muộn, áp tay vào lồng ngực và nghĩ đến Lana . Người cô ấy yêu thật đáng sợ. Vẫn là lòng dạ đàn ông khó lường. 8 năm rồi, có lẽ cô ấy cũng muốn để anh ta thôi đau đớn. Đến đây thôi, lòng cô lại xé vào đau nhói. Như ai bóp nghẹn.

Chiều hôm đó, nghỉ làm. Anh tay trong tay định đưa cô bạn gái ra về. Nhưng ra đến bàn thư ký, anh liếc thấy cô vẫn đang loay hoay chúi đầu làm việc.

Anh ra cửa bảo cô bạn gái về trước, sau đó vào lại phòng. Anh nói cô mang café vào cho anh. Cô lặng lẽ làm đúng chức trách.

Mang café vào thấy anh một thân hiên ngang nhưng không kém phần cô độc đứng bên cửa sổ. cô cảm thấy có chút nhói lòng. Một hồi nhắm mắt định hình được tâm trạng. Cô thở dai. Giờ anh có thế nào đâu liên quan đến cô. À không, cả đời anh thế nào cũng đâu có liên quan. Cô thật ngốc.

Bước đến chiếc bàn đặt nhẹ cốc café trên bàn anh. Anh bỗng nói:

- Cô mang nó ra đây!

Cô khẽ thở dài rồi mang cốc café ra cho anh. Cô ra đến nơi. Đang đưa cốc café lên cho anh thì anh bèn quay vội ra, cố tình chạm mạnh vào cốc café khiến nó đổ hết lên ngực cô. Cốc café nóng không những làm bẩn hết phần trên của áo cô còn khiến cô bỏng rát nặng nề. Cô cố nén cơn đau khẽ cúi xuống nói:

- Xin lỗi , Chủ tịch! Tôi sẽ pha cốc khác ngay!

-

- Không cần!

Anh nói lớn. Rồi lấy tay xé mạnh chiếc áo sơ mi của cô. Nhìn thấy cả phần ngực đỏ hoe của cô. Anh nhíu mày. Anh nhanh chóng xé hết chúng ra rồi ôm chặt lấy eo cô. Đưa cơ thể cô lên, Lấy đầu lưỡi liếm mạnh vào chỗ bỏng của cô. Cô cố gắng giãy giũa nhưng mọi thứ đều bị anh ghì chặt. Cô rớt nước mắt khẽ nói:

- Chủ tịch , xin anh!

- Cô là của tôi!.

- Em xin anh, Leo à không Chủ Tịch, em xin anh! “Cô khóc lóc, một lần là quá đủ với cô rồi”

Anh nhíu mày. Giằng mạnh chiếc áo lót của cô ra làm đôi. Hai trái đào căng đầy nhựa sống vẫn như vậy. Và cạnh chiếc núm hồng đào bao năm anh âu yếm bên phải vẫn có cái nốt ruồi son đẹp đẽ.

Luồng khí nóng sông lên khiến anh không thể dừng được, Cúi xuống lấy lưỡi cọ sát thật mạnh. Một tay đỡ lưng cô, một tay anh bóp chặt ngực bên kia. Cô lấy tay đẩy vai anh ra nhưng không được. Bỗng nhiên sờ vào vết sẹp hằn ngày xưa. (“Thái Tử Phi? Nếu em còn trong trắng liệu thài tử gia còn sủng em không” – Ký ức từ đâu chợt hiện về khiến cô nhói lòng, ảo ảo mờ mờ thật đáng ghét. Cô vùng vẫy:

- Không đừng thế nữa, xin anh, để em yên !

- Em thực sự không nhớ gì hết sao? “Anh hỏi”

- Không nhớ ! Em không nhớ! “Cô giẫy giụa với nước mắt”

Anh bỗng cắn mạnh chỗ nốt ruồi son của cô, khiến nó chảy máu. Rồi anh đẩy mạnh cô xuống bàn làm việc:

- Được! Vậy để anh nhắc em nhớ!. “Anh nói lớn”

Anh lấy chân ghì chặt cơ thể cô, lấy hai tay lột sạch quần áo của cô. Trước mắt anh, cơ thể trắng ngần nhỏ nhắn nhưng căng mọng tràn nhựa sống vẫn không thay đổi gì. Anh lấy tay nắm chặt lấy hai cổ tay cô. Lấy chân ghì chặt hai chân cô ra. Anh khẽ cúi đầu đưa lưỡi vào sâu vùng tam giác. Uyển chuyển, không kém phần dữ dội của sự chua sót trong tim khiến mật ngọt trong của cô trào ra giàn giụa vì mãnh lực dục tình. Anh lấy lưỡi của mình ma sát mạnh bông hoa nhỏ của cô .

Cô vừa đau đớn vừa không muốn rời xa. “Leo, em hạnh phúc quá!.” “Ừ, anh yêu em Lana!” Ký ức ở đâu cứ tự nhiên ùa về, khiến cô nhắm nhẹ đôi mắt. Nếu biết trước có được trái tim và sự sống mới mà đau khổ và dằn vặt như này. Cô thà chọn cứ ngủ mãi còn hơn.

Một lúc sau, anh thấy bông hoa nhỏ của cô run mạnh lên. Anh mỉm cười nhấc miệng ra. Nó càng run mạnh hơn như không thể rời xa. Cô mở khẽ đôi mắt long lanh, cắn cắn bờ môi. Anh thấy vậy , biết là nó đang cần gì. Cởi vội vã khóa quần của mình rồi cho thẳng vào. Cơ thể cô co cứng đau rát , theo phản xạ ôm chặt lấy anh. Anh thấy vậy chỉ nở nụ cười thâm thúy ôm chặt lấy cô, anh hôn xuống ngực cô, lấy lưỡi quét nhẹ những giọt máu trên chiếc núm hoa vừa chảy ra.

Cô cứ chua sót, đớn đau mà ôm chặt lấy cổ anh không rời. “Chị Lana , em xin lỗi! Nhưng em không dừng lại được. Hãy chừng phạt em đi!” – Cô nhắm đôi mắt với hàng lệ. Anh thấy cô khóc, nhíu lông mày ra vào mạnh hơn nữa. Cô thở mạnh, ôm chặt lấy cổ anh hơn khẽ nói: “Leo, không chủ tịch, em.. em … em! ”.

Cô co rút trào ra tràn trề nhựa sống, anh mỉm cười cùng dồn hết mật ngọt đắng cay vào cơ thể cô.

Không dừng lại ở đó, anh áp cô xuống bàn ra vào mạnh mẽ. Anh vừa hôn gương mặt cô. Gương mặt anh đã nhớ đến chết đi sống lại trong bao năm qua.

- Em là của anh! Mãi mãi!!

- Chủ tịch, tại sao lại độc ác quá vậy?!

Cô nhắm mắt trong sự giằng xé chụa sót nhưng không thể rũ bỏ khoảng khắc này.

Lát sau, Anh bế bổng cô lên. Ngồi sụp vào chiếc ghế của mình. Vật cứng vẫn dính chặt trong cơ thể cô khiến bụng cô phồng to trông thấy.

Cô khẽ mở mắt nhìn thẳng vào anh, đôi mắt buồn không thể che dấu sự đắm say của bản thân. Nhưng cô định rũ bỏ, cô ngồi dậy , đang nhấc cơ thể ra khỏi anh. Anh nhíu mày vội ghì chặt cơ thể cô đẩy xuống, ôm chặt lấy chúng , Bị vật cứng đập mạnh vào bông hoa của mình. Khiến cô bất giác kêu lên:

- Chủ tịch, xin anh!.

- Em là của anh! Mãi mãi!! “Đôi mắt anh say đắm nhìn một thân hình trần truồng đẹp đẽ đang nằm gọn trong lòng anh”

- Tại sao lại độc ác quá vậy?!

- Là EM NỢ TÔI!

Anh hét lớn, tiếng hét làm rung chuyển hết mọi thứ. Cô vướn đôi mi nhìn anh trong vô định. Đúng, cô nợ anh. Là vì cô, tất cả đều là do cô. Nếu không do cô, vợ của anh đâu phải ra đi như vậy. Sai lầm này, trả bằng thân thể có đáng là gì. Cô suy nghĩ một hồi , khẽ nhắm mắt với hai hàng lệ chảy xiết.

Hai kẻ điên cứ thế dày xéo nhau trong màn đêm tĩnh mịch. Yêu, thương, hận, dằn vặt, dày vò nhau. Tại sao cô lại không nhớ gì về anh. Là bao nhiêu kỷ niệm đã có. Mười mấy nắm yêu nhau. Nói quên là quên nhanh vậy sao?.

Anh và cô cứ vậy mà cảm nhận men yêu với nhau đến sáng . mật ngọt của anh đã tràn trề khắp cơ thể cô.

Cơ thể cả đêm giãy giuạ khóc lóc khiến cô mềm nhũn nằm xoải trên chiếc ghế sofa trong văn phòng của anh.

Anh rời thân thể cô, kéo lại chiếc khóa quần. Chỉ chỉnh sửa nhẹ nhàng lại bộ âu phục trên người.

Sau đó, lấy từ trong ngăn kéo bàn làm việc chiếc phòng bì xin nghỉ việc của cô, giơ trước mặt cô, và lấy chiếc bật lửa đốt nó.

- Em ! sẽ không bao giờ được rời xa tôi! Nhớ Kỹ lấy!.

Anh nhìn cô rồi nhíu đôi mắt bước đi. Cô không nói gì, chỉ quay nhẹ đi khóc lóc nhìn anh bước khuất ra khỏi văn phòng.

Cơ thể kiệt sức, dù có cố gượng giậy vẫn không thể, cô thể dài như không biết trước chìm vào giấc ngủ.

Khi tỉnh giậy đã thấy bản thân nằm trên chiếc ghế sôfa tiếp khách của anh. Trên người đang mặc một bộ đồ mới.

- Cô giậy rồi, thì mau đi làm việc của mình đi!

Bàn tay anh đang ôm lấy eo thon thả của cô bạn gái kế bên. Đập thằng vào mắt cô, cô nhìn vô định trong giây lát, rồi mỉm cười nhìn đồng hồ, đã giờ trưa. Cô không nói gì , chỉ cúi đầu bước ra bàn làm việc.

Hai tháng sau, anh họp báo cô bạn gái xinh đẹp đã mang thai hơn một tháng và anh sẽ về Mỹ trong tháng tới để tổ chức đám cưới. Trái tim cô thực sự như muốn ngừng đập. Hơn một tháng qua họ ân ái trước mặt cô còn chưa đủ sao.

Còn cô, cô là gì của anh? Chỉ là món đồ chơi thôi sao? Chốc , chốc gọi vào hành hạ, chỉ giống như một con điếm rẻ tiền ư? Phải rồi, cô phải để anh đi thôi. Anh sẽ không chịu được nếu biết sự thật là trái tim người vợ yêu của anh đã bị cô lấy mất. Anh phải có cuộc sống mới cho riêng mình. Và cô cũng sẽ được giải thoát. Cô bước đi trong vô định cùng với hàng nước mắt mờ cả đường đi. Tại sao người độc ác đó sắp rời xa lại khiến cô đớn đau vậy.

Bình Luận (0)
Comment