"Mặc dù đêm nay cãi nhau một trận, nhưng sau khi nói hết ra, em cảm thấy thật nhẹ nhõm, giống như vứt được một cái gánh nặng." Kha Nhược Sơ dựa vào lòng ngực Thịnh Như Ỷ, bình tĩnh nói, "Không chỉ là chuyện chúng ta yêu đương, vấn đề giữa em và mẹ em, đáng lý phải nên xử lý từ sớm."
Cãi nhau một trận, Kha Nhược Sơ cảm thấy đây cũng là một cơ hội để thay đổi.
truyện ngôn tình
Nói thì nói như thế, trong lòng vẫn còn rất khó chịu, nhưng vấn đề này đúng là cần phải giải quyết.
Thịnh Như Ỷ nhẹ nhàng vén tóc trên trán Kha Nhược Sơ, sau đó hôn lên trán cô, "Chị ủng hộ em."
Kha Nhược Sơ nở nụ cười ấm áp.
"Nhưng mà sau này không được như đêm nay." Thịnh Như Ỷ nói thêm, "Nếu trong lòng em khó chịu, một cần không gian yên tĩnh một mình, chị có thể hiểu, nhưng không thể đột nhiên biến mất như thế, chị sẽ rất lo lắng."
Kha Nhược Sơ thức thời, "Sau này, em tuyệt đối sẽ không làm vậy."
"Ừm, như thế mới ngoan."
Lần nào cũng dỗ cô như một đứa trẻ, Kha Nhược Sơ cũng có ý kiến, cô nghiêm nghị nói, "Chị đừng xem em như đứa trẻ chưa lớn, nếu chuyện này em còn xử lý không tốt, sau này em làm sao có thể chăm sóc chị được chứ."
Cô không muốn bản thân chỉ nhận mà không cho đi, chính vì khoảng cách giữa bọn họ, mà cô đã cố gắng rất nhiều.
So với lúc vừa mới quen nhau, Thịnh Như Ỷ cảm thấy một năm qua Kha Nhược Sơ đã trưởng thành hơn rất nhiều, không còn rụt rè nhút nhát yếu đuối.
Nghe Kha Nhược Sơ chân thành, cô cười không ngừng, "Chị nào có xem em như đứa trẻ chưa lớn chứ? Cho dù em có trưởng thành thì cũng là bảo bối nhỏ của chị."
Kha Nhược Sơ cảm động không biết nên nói gì, cô từng nghĩ về một nửa còn lại của mình không biết sẽ tốt thế nào, nhưng Thịnh Như Ỷ tốt còn hơn so với suy nghĩ của cô.
Nhìn đồng hồ không còn sớm, Kha Nhược Sơ nói, "Em đi tắm, chị ngủ trước đi."
Thịnh Như Ỷ lại ôm cô khẽ nói, "Chờ em xong rồi cùng ngủ."
Kha Nhược Sơ không nói gì, hôn Thịnh Như Ỷ một cái rồi mới đi tắm.
Dòng nước ấm xối lên người, đầu óc mới được thả lỏng.
Đêm nay, Thịnh Như Ỷ ôm cô ngủ, nhưng mà Kha Nhược Sơ vẫn mất ngủ.
Mặc dù đó là chuyện tình cảm của cô, nhưng không được người nhà thấu hiểu và ủng hộ, nói chung là trong lòng vẫn còn khúc mắc, hụt hẫng vô cùng.
*
Chưa đến 6 giờ, màn đêm đã buông xuống bao trùm cả thành phố, ánh đèn lộng lẫy thắp sáng khắp nơi.
"Vào đi."
"Còn chưa tan làm à?"
Nghe được giọng nói của Kha Tri Hạm, Thịnh Như Ỷ ngẩng đầu nhìn, "Chuẩn bị tan làm rồi."
Kha Tri Hạm: "Tôi cũng đã xong việc, hay là tan làm cùng nhau đi?"
Thịnh Như Ỷ hiểu ý, đương nhiên Kha Tri Hạm có chuyện cần nói với cô, cho nên mới cố ý đến văn phòng của cô một chuyến.
Tầng 45.
Hai người sánh vai chờ thang máy.
Kha Tri Hạm quay đầu hỏi, "Bây giờ, Nhược Sơ ở chỗ của cô à?"
"Tôi thuê một căn hộ ở gần trường học của em ấy, cách chỗ làm hay chỗ học cũng gần, bệnh viện cần đi làm sớm, ở gần đó thì buổi sáng Nhược Sơ có thể ngủ thêm được một lát."
Kha Tri Hạm cười nhạt, "Vậy cũng khá tốt."
"Tiểu cô." Thịnh Như Ỷ nhẹ nhàng gọi, qua một hai giây, cô cười hỏi Kha Tri Hạm, "Những lúc thế này, cháu có thể gọi như thế không?"
Kha Tri Hạm dừng một lúc rồi nói, "Có thể nha."
Mặc dù còn không quen cho lắm.
"Vậy đêm nay, cô có thời gian không? Đến chỗ cháu ăn cơm tối."
Kha Tri Hạm cũng có ý định này, vừa hay cô cũng có chuyện muốn nói về Kha Nhược Sơ, vì vậy không khách sáo với Thịnh Như Ỷ, trực tiếp đồng ý.
Giờ cao điểm, luôn kẹt xe không ngừng.
Thịnh Như Ỷ đỡ tay lại trò chuyện với Kha Tri Hạm, "Nếu tối hôm qua, cô không gọi cho cháu, cháu cũng không biết em ấy cãi nhau lớn như vậy, còn chạy ra ngoài."
"Con bé cũng không muốn cháu lo lắng, cháu đừng nhìn thấy tuổi con bé còn nhỏ như vậy, nhưng mà so với bạn cùng lứa thì hiểu chuyện hơn nhiều, biết suy nghĩ đến cảm xúc của người khác hơn." Kha Tri Hạm nhìn chằm chằm phía trước mặt, nhẹ giọng nói, "Tôi nhìn con bé lớn lên, từ trước đến nay chưa bao giờ con bé tỏ thái độ như thế với mẹ."
"Thật ra, cháu cũng muốn đến gặp dì để nói chuyện của cháu và Nhược Sơ."
Kha Tri Hạm nói, "Nên như vậy, tôi kiến nghị cháu chờ khoảng hai ngày nữa rồi đến, hai đứa lừa bà ấy như thế, bây giờ bà ấy vẫn còn giận."
Thịnh Như Ỷ nghĩ lại, "Cũng được."
Nửa tiếng sau, Thịnh Như Ỷ lái xe vào bãi đỗ xe, mang Kha Tri Hạm lên nhà.
Sau khi mở cửa, bởi vì có người lạ, Điềm Đậu và Dưa Lê đều đi trốn không dám chạy ra.
"Cô không sợ chó chứ, nhìn Điềm Đậu lớn vậy thôi, chứ nó rất hiền." Đi vào trong nhà, Thịnh Như Ỷ giải thích với Kha Tri Hạm, ai lần đầu tiên nhìn thấy Điềm Đậu, cũng có chút sợ.
"Nói tên là Điềm Đậu à?" Kha Tri Hạm nhìn phía sau sô pha nhô lên một cái đầu nhỏ, "Còn nuôi mèo nữa."
"Điềm Đậu được cháu nuôi nhiều năm rồi, mèo tên là Dưa Lê, sau khi yêu đương với Nhược Sơ thì mới nuôi, nó có chút nhát hơi sợ người lạ."
"Nhược Sơ vẫn luôn muốn nuôi mèo, nhưng mẹ con bé lại không cho, xem như cháu đã hoàn thành tâm nguyện của con bé rồi."
"Đúng vậy, người gì đâu mà thấy mèo thì không cưỡng lại được." Thịnh Như Ỷ cởi áo khoác, rót nước đưa cho Kha Tri Hạm, "Tiểu cô, cô ngồi xem TV một lát.
Nhược Sơ cũng sắp đến giờ tan làm, chắc nửa tiếng nữa mới về nhà, cháu đi nấu cơm."
Kha Tri Hạm bưng ly nước, quan sát tình cảnh trong nhà, dọn dẹp rất gọn gàng ngăn nắp, đúng là chỗ này vừa gần trường vừa gần bệnh viện, có thể nhìn thấy qua cửa sổ.
Thoáng nhìn qua nhà bếp, thấy Thịnh Như Ỷ ở trong đó bận rộn.
Kha Tri Hạm thật sự ngạc nhiên, bởi vì hình ảnh này so với lúc ở công ty làm việc thật sự quá khác xa, là hai phong cách khác nhau.
Kha Tri Hạm đi đến nhà bếp, "Cháu còn biết nấu ăn sao?"
Thịnh Như Ỷ nghe ra được giọng nói ngạc nhiên của Kha Tri Hạm, "Nhìn cháu không giống à?"
"Mấy người trẻ tuổi bây giờ sẽ rất ít khi nấu ăn, còn cháu công việc cũng khá bận."
"Bọn cháu cũng khó có thời gian rảnh rỗi nấu ăn.
Trình độ của cháu thì không bằng cô rồi, lúc trước Kha Nhược Sơ còn mang canh cô nấu cho cháu ăn, ăn rất ngon."
Kha Tri Hạm cũng ở lại trong phòng bếp phụ giúp, thuận tiện tâm sự luôn, dù sao người này cũng "bắt cóc" đứa cháu nhỏ nhà cô, đương nhiên phải hiểu thêm nữa.
"Mẹ của Nhược Sơ không xem trọng mối quan hệ của hai đứa, chủ yếu là cảm thấy tuổi tác quá chênh lệch, suy nghĩ kỹ lại, cũng đúng." Kha Tri Hạm hỏi như thế, cũng muốn thử ý nghĩ của Thịnh Như Ỷ.
Trong chuyện này, Kha Tri Hạm vẫn còn lý trí, không có cực đoan như Viên Lộ Chi.
"Về chuyện này, lúc còn chưa hẹn hò với Nhược Sơ, cháu cũng đã từng nghiêm túc nghĩ qua.
Lúc mới bắt đầu, cháu cũng thấy Nhược Sơ trẻ hơn cháu nhiều, xét về mọi mặt thì thật sự không phù hợp.
Nhưng mà thích là thích, không thể ngăn được.
Mà cháu thì không thể không có Nhược Sợ." Thịnh Như Ỷ cười bất đắc dĩ, "Có lẽ cô cũng hiểu được cảm giác này."
Thích chính là thích, không thể ngăn được.
Kha Tri Hạm im lặng sau đó lại nói, "Nếu cháu đã nghiêm túc suy xét thì ổn rồi, tìm một cơ hội nói chuyện với mẹ của Nhược Sơ.
Bà ấy chính là người miệng dao găm tâm đậu hủ, suy cho cùng thì đó cũng là con gái cưng của bà ấy, sợ Nhược Sơ bị tổn thương.
Hơn nữa, từ trước đến nay, bà ấy đều sắp xếp hết mọi thứ cho Nhược Sơ.
Chuyện lớn thế này, Nhược Sơ cũng không nói cho bà ấy, cho nên tối hôm qua mới tỏ thái độ gay gắt như vậy.
Tôi sẽ giúp đỡ khuyên bà ấy thêm."
"Cảm ơn cô."
"Cháu đối xử với cháu gái tôi tốt là được rồi, từ nhỏ đến lớn, tôi xem con bé như là con gái tôi vậy."
Nhận được sự đồng ý của Kha Tri Hạm, Thịnh Như Ỷ cười nói, "Cháu đảm bảo."
Sau khi Kha Nhược Sơ trở về, nghe được mùi đồ ăn, cô đi thẳng vào nhà bếp, thì nhìn thấy Thịnh Như Ỷ và Kha Tri Hạm vừa nấu ăn vừa tâm sự.
Bầu không khí rất hài hoà.
Tâm trạng nặng nề của Kha Nhược Sơ thoáng chốc nhẹ nhàng hơn, ít ra còn có Kha Tri Hạm ủng hộ cho cuộc tình của các cô.
Cô đi đến chào hỏi với Kha Tri Hạm, "Cô, cô đến rồi."
"Đến nhìn xem hai đứa sống thế nào, sẵn tiện ăn ké bữa cơm, nếm thử tay nghề của Như Ỷ."
"Chị ấy nấu rất ngon." Kha Nhược Sơ ở trước mặt Kha Tri Hạm không hề khiêm tốn mà khen Thịnh Như Ỷ, nghĩ thầm nếu mẹ cô cũng giống như Kha Tri Hạm, có thể chấp nhận Thịnh Như Ỷ thì tốt biết mấy.
"Đừng có nói bậy, không ăn được chị không chịu trách nhiệm đâu đó." Thịnh Như Ỷ quay đầu, nói với Kha Nhược Sơ, "Lại đây nếm thử xem vừa ăn chưa."
Kha Nhược Sơ tự nhiên như ngày thường, đến chỗ Thịnh Như Ỷ mở miệng ra, Thịnh Như Ỷ cẩn thận thổi thổi, sau đó mới đưa cho Kha Nhược Sơ nếm.
"Sao rồi?"
"Ăn ngon, rất vừa miệng."
"Em đi ra ngoài tán gẫu với cô đi, chị nấu hai món nữa là xong rồi.
Đói thì ăn chút đồ ăn vặt đi, nhưng đừng ăn nhiều quá."
"Vâng."
Kha Tri Hạm đứng kế bên đã thu hết cảnh này vào mắt.
Viên Lộ Chi nói Thịnh Như Ỷ là người khéo léo ngạo nghễ, về điểm này Kha Tri Hạm đồng ý, nhưng ở trước mặt Kha Nhược Sơ, Kha Tri Hạm cảm thấy Thịnh Như Ỷ không còn vẻ ngạo nghễ kia, ngược lại còn rất dịu dàng.
Kha Nhược Sơ vừa mới ngồi xuống sô pha, Dưa Lê lập tức nhảy lên sô pha, nằm ở bên đùi cô, lăn lộn làm nũng các kiểu.
Cô bế Dưa Lê lên, chơi với nó một lát, vẫn nhịn không được hỏi Kha Tri Hạm, "Mẹ con...!vẫn ổn chứ ạ?"
Trước sau vẫn không bỏ xuống được.
"Nhược Sơ, mẹ của con đúng là có chỗ không đúng, tối hôm qua càng không nên đánh con, nhưng những lời nói của con đã làm tổn thương bà ấy." Hôm nay, Kha Tri Hạm đến đây, là có việc muốn nói cho Kha Nhược Sơ biết, cô biết khúc mắc giữa hai mẹ con này là gì rồi.
Kha Nhược Sơ hơi cúi đầu, mím môi, tiếp tục vuốt đầu Dưa Lê.
"Sau này, con đừng có lấy chuyên ly hôn chỉ trích mẹ con, chuyện này bà ấy không có sai, người sai là ba con.
Là ba con không quan tâm đến gia đình, lúc trước ở bên ngoài...!tìm người phụ nữ khác."
Kha Nhược Sơ bừng tỉnh ngẩng đầu, chi tiết nguyên nhân ly hôn cô chưa từng nghe mẹ cô đề qua, chỉ nói tính cách không hợp, mà ba cô cũng không có nói gì với cô.
Khi nghe Kha Tri Hạm nói như vậy, Kha Nhược Sơ sửng sốt, trong lòng càng khó chịu hơn, cô cứ cho rằng là vì mẹ cô hiếu thắng cho nên mới bức ba cô.
Lại nhớ đến những lời nói tối hôm qua, thảo nào vừa nhắc đến ba cô, mẹ cô lại tức giận đỏ mắt, lập tức tát cô....
"Mọi người đều khuyên mẹ con đừng ly hôn, nhưng cô ủng hộ bà ấy ly hôn, bao gồm lấy quyền nuôi con." Kha Tri Hạm nhớ đến chuyện mười mấy năm trước, thoáng một cái đã trôi qua rất nhanh, cô từ từ nói, "Bây giờ con cũng đã lớn rồi, hôm nay cô nói cho con biết, là không hy vọng chuyện này làm hai mẹ con của con luôn có khúc mắc.
Cho nên sau này, đừng lấy chuyện ly hôn nói ra, bà ấy sẽ rất khó chịu."
"Mẹ con trước giờ không nói chuyện này với con...." Kha Nhược Sơ cúi đầu ngày càng thấp, mũi cũng cay cay.
"Bà ấy là người sĩ diện, đương nhiên sẽ không nói chuyện này với con rồi.
Chuyện cũng qua lâu rồi, con biết rồi cũng tốt, đừng nhắc đến nữa."
"Vâng."
Nhìn thấy bộ dáng cúi đầu buồn rầu của Kha Nhược Sơ, Kha Tri Hạm kéo tay cô, ôn nhu an ủi, "Không sao đâu, đứa ngốc này, mẹ con cũng có chỗ không đúng.
Ngày hôm qua, bà ấy bắt con chia tay cũng là xúc động nhất thời.
Đêm nay, con nhớ gọi điện thoại cho mẹ con, từ từ mà nói chuyện, bà ấy chỉ mạnh miệng bảo con đừng về, nhưng mà trong lòng làm sao bỏ được con chứ.".