Đầu tháng 5, danh sách tiết mục biểu diễn trong đêm tiệc tốt nghiệp công bố.
Kha Nhược Sơ rất ngạc nhiên, tiết mục cô đăng ký đã được chấp nhận, suy cho cùng lúc đăng ký cô chỉ ôm một tia hy vọng.
Sau bốn lần diễn tập, giữa tháng 5 bắt đầu biểu diễn chính thức.
Trước giờ biểu diễn một giờ.
Trong hậu trường.
Hết kiểm tra trang thiết bị, đến kiểm tra trang điểm thế nào, mọi thứ diễn ra theo kế hoạch.
Đối với chuyện đàn piano, với Kha Nhược Sơ bây giờ cô đã không có tâm lý kháng cự nữa, ngược lại cũng tìm được sự yêu thích của bản thân.
Lúc rảnh rỗi, cô thậm chí còn chủ động tham gia mấy buổi biểu diễn.
Mỗi lần cô lên sân khấu biểu diễn, Thịnh Như Ỷ như mọi lần đều có mặt ở trong thính phòng, yên lặng cười với cô rồi thưởng thức.
Kha Nhược Sơ thích loại cảm giác này.
Ở trong phòng thay đồ, Thịnh Như Ỷ và Kha Nhược Sơ đang thay quần áo, trang phục biểu diễn là tự chuẩn bị.
Thịnh Như Ỷ chọn trang phục, hai bộ đầm màu trắng, mặc lên trên người vừa đẹp vừa như tiên nữ hạ phàm.
"Em có căng thẳng không?" Thịnh Như Ỷ ôm Kha Nhược Sơ, vuốt ve má cô, cười hỏi.
"Có một chút." Kha Nhược Sơ nói.
Thịnh Như Ỷ nhẹ nhàng nâng cằm Kha Nhược Sơ lên, để cho Kha Nhược Sơ nhìn cô, ánh mắt dừng ở trên đôi môi đỏ mọng, khẽ cười, "Vậy chúng ta thả lỏng một chút."
"Làm sao để thả lỏng?" Kha Nhược Sơ đương nhiên biết rồi mà còn cố ý hỏi, cũng rũ mắt nhìn đôi môi Thịnh Như Ỷ.
Thịnh Như Ỷ đánh vỡ chút khoảng cách cuối cùng, nhanh chóng hôn lên môi Kha Nhược Sơ một cái, sau đó lại nhìn Kha Nhược Sơ.
Kha Nhược Sơ cười, "Chúng ta nên đi ra ngoài."
"Ưm...." Đôi môi Kha Nhược Sơ bị lấp kín, nửa giây sau, cô nhắm mắt lại, không chống đỡ nổi thế tấn công của Thịnh Như Ỷ, chỉ còn có thể đáp lại.
Hôn môi đúng là phương thức thả lỏng tốt nhất.
Kha Nhược Sơ hơi mở mắt ra, lơ đãng thoáng nhìn thân ảnh hai người trong gương.
Mặc váy trắng, ôm hôn nhau, giống như hôm nay là hôn lễ của mình.
Kha Nhược Sơ lại nhắm mắt, cười dần dần say đắm vào đó, thật sự rất mong chờ đến ngày hôn lễ, các cô mặc váy cưới, rồi làm trò trước mặt mọi người mà hôn môi thế này.
Thật ra, ngày kết hôn cũng không còn xa nữa.
Tốt nghiệp, xem như lại bước một bước đến hai chữ kết hôn.
Kha Nhược Sơ dự định đi làm việc một năm, sau đó sẽ chính thức cầu hôn Thịnh Như Ỷ, cho nên đang âm thầm xem nhẫn cầu hôn.
"Bảo bối, tối nay em đẹp nhất." Những lời này của Thịnh Như Ỷ, còn mang theo ẩn ý khác.
"Không, vợ em mới đẹp nhất." Kha Nhược Sơ hôn nhẹ lên môi Thịnh Như Ỷ, "Cảm ơn chị đã đến với em."
"Bây giờ, vui vẻ không?"
"Đương nhiên là vui rồi."
Ở buổi lễ tốt nghiệp, có thể biểu diễn cùng Thịnh Như Ỷ, đây được coi như là tâm nguyện của Kha Nhược Sơ.
Muốn trước khi rời khỏi nơi đây sẽ lưu lại càng nhiều ký ức, Kha Nhược Sơ hy vọng mỗi một sự kiện đều sẽ có Thịnh Như Ỷ ở bên cạnh cô, bởi vì trong khoảng quãng đường làm sinh viên, thu hoạch lớn nhất của cô chính là tình yêu.
Thịnh Như Ỷ nói, "Vậy lát nữa thì sao?"
"Lát nữa sẽ càng vui hơn~" Lúc Kha Nhược Sơ nói còn chưa hiểu hết lời Thịnh Như Ỷ, mãi cho đến lúc diễn tấu kết thúc, cô mới hiểu được.
Thịnh Như Ỷ không nhịn được mỉm cười, "Tối nay, chị chuẩn bị cho em một món quà."
"Quà?"
"Bảo bối nhà chị tốt nghiệp, đương nhiên phải chuẩn bị quà chứ."
"Là cái gì?"
"Gấp cái gì đâu không biết à, chờ biểu diễn xong lại tặng cho em."
Ngoài cửa truyền đến tiếng của Bạch Mông, "Hai người ở trong đó làm cái gì vậy, chưa xong nữa sao."
"Xong rồi." Kha Nhược Sơ vội vàng trả lời.
"Mẹ, Cô, chị Nghiên...." Vừa mới đi ra, Kha Nhược Sơ mở to mắt nhìn, phát hiện mọi người đều tới.
Kha Nhược Sơ có cảm giác được cưng chiều mà phát hoảng, mấy lần biểu diễn kia, cũng không cảm thấy long trọng thế này.
Gần đến giờ lên đài biểu diễn.
Kha Nhược Sơ theo thói quen hít thở sâu hai cái, còn Thịnh Như Ỷ thì bĩnh tĩnh trước sau như một.
Chờ MC giới thiệu xong, ánh đèn tắt đi.
Thịnh Như Ỷ nắm lấy tay Kha Nhược Sơ, dắt cô đi đến cây đàn piano ở giữ sân khấu, tà váy trắng nhẹ tung bay.
Dưới sân khâu, mọi người yên lặng xem.
Lúc ánh đèn chiếu vào chỗ các cô, xung quanh vẫn tối đen, giống như trên thế giới này chỉ còn lại hai người.
Kha Nhược Sơ mỉm cười liếc nhìn Thịnh Như Ỷ một cái, những ngón tay xinh đẹp ăn ý mà di chuyển trên phím đàn, sự ăn ý này không chỉ xuất phát từ luyện tập, mà là còn giữa người yêu với nhau.
Khán giả ngồi ở dưới biết được đây là đoạn biểu diễn của đôi tình nhân, còn lại là hai mỹ nhân, cho nên nghiêm túc mà thưởng thức.
Lại là một khúc nhạc hoà tấu rê trưởng.
Kha Nhược Sơ sẽ không bao giờ quên được khoảnh khắc lần đầu tiên hoà tấu với Thịnh Như Ỷ, còn làm cho cô vui vẻ, mà hoà tấu cũng có một cái lãng mạn riêng: đó chính là đuổi bắt giai điệu, người đánh đàn sau phải đánh theo nhịp của người đàn trước.
Hợp tan, không thể tách rời.
"Chị có cảm thấy Kha Nhược Sơ thay đổi nhiều không?" Ngồi ở hàng ghế phía trước, Kha Tri Hạm nói nhỏ với Viên Lộ Chi.
Viên Lộ Chi từ lúc bắt đầu đến giờ vẫn nhìn ánh sáng trên sân khấu, Kha Nhược Sơ tự tin đàn, cảm giác thật sự khác xa lúc trước.
Bà không thể không thừa nhận, mấy năm qua Kha Nhược Sơ càng cởi mở hơn, cũng tự tin hơn nhiều.
Có lẽ, cách dạy con của bà từ trước đến nay, thật sự sai rồi....
Một bản đàn tấu hoàn hảo, sau khi kết thúc hoà tấu, một tràn vỗ tay vang lên, bốn hướng đều không có ánh đèn, nhưng đèn vẫn tập trung vào giữa sân khấu.
Kha Nhược Sơ không biết làm sao, cô nhìn đạo diễn rồi lại nhìn MC, cô còn cho rằng đèn chiếu sai.
"Xin phép được dùng vài phút của mọi người."
Người nói chuyện không phải là MC, mà là Thịnh Như Ỷ, Kha Nhược Sơ quay đầu nhìn Thịnh Như Ỷ, qua vài giây sau vẫn chưa hiểu được, cô còn đang suy nghĩ không biết trong lúc diễn tập còn bỏ sót cái gì không.
Thịnh Như Ỷ nghiêng người nhìn Kha Nhược Sơ, cô chậm rãi nói, "Lúc trước, tôi thầm thích một người con gái, bồi hồi thật lâu tôi mới dám bày tỏ với cô ấy, bởi vì tôi sợ sẽ không mang lại cho cô ấy thứ tốt nhất...."
Bạch Mông xác định đúng thời gian mang hoa và nhẫn đến.
Tim Kha Nhược Sơ đập thình thịch, trong đầu trống rỗng, giờ phút này cô cũng muốn biết chuyện gì đang xảy ra, nước mắt cô hơi ngắn, cho nên lúc này cũng không kịp chuẩn bị gì cả, hốc mắt đỏ cả lên....
"Bây giờ, chị đã chuẩn bị sẵn sàng, đem những thứ tốt nhất mang đến cho em, muốn ở cả đời ở bên cạnh em." Thịnh Như Ỷ ngẩng đầu nhìn Kha Nhược Sơ, nắm tay cô, "Cho nên, em có đồng ý gả cho chị không?"
Câu nói cuối vừa nói ra, cả hiện trường như bùng nổ, bầu không khí náo nhiệt, nóng lên.
Nước mắt rơi bên khoé mi, Kha Nhược Sơ không thể ngờ được Thịnh Như Ỷ sẽ cầu hôn cô vào lúc này, cô lại bị lừa rồi, rõ ràng đã nói chờ cô đi làm một năm rồi lại kết hôn, rõ ràng cô muốn cầu hôn Thịnh Như Ỷ trước.
"Gả cho cô ấy đi!"
"Kha Nhược Sơ, mau gả cho chị của mình đi, ngay lập tức, có nghe không!!"
Kha Nhược Sơ nghe tiếng quay đầu nhìn, thấy Bạch Mông và Lâm Nghiên dùng hết sức lực mà rống.
Thảo nào hôm nay mọi người tới đông đủ thế này, sợ là chỉ có một mình cô không biết gì hết.
"Này ngốc, em có đồng ý không?" Thịnh Như Ỷ cười rưng rưng hỏi lại một lần nữa.
Giữa sân khấu lộng lẫy, hai người mặc chiếc váy lụa màu trắng, trong mắt chỉ có nhau, hình ảnh này đã được camera chụp lại, một bức hình thật đẹp.
"Em đồng ý." Kha Nhược Sơ mở miệng trả lời đồng ý, cô nghẹn ngào.
Thịnh Như Ỷ đem chiếc nhẫn kim cương mang vào ngón áp út, lúc này đây, con thỏ trắng này mới hoàn toàn thuộc về cô.
"Không được khóc." Thịnh Như Ỷ ôm lấy Kha Nhược Sơ, lau nước mắt trên mặt cô.
Kha Nhược Sơ ôm cô uỷ khất, "Em nhịn không được."
Thịnh Như Ỷ cười, sau đó chậm rãi cúi đầu, hôn lên cánh môi Kha Nhược Sơ.
Dưới sự hoan hô của mọi người cùng với lời chúc phúc, Kha Nhược Sơ hôn Thịnh Như Ỷ, cô nhớ đến những lời Thịnh Như Ỷ nói với cô trong phòng thay đồ, hoá ra đã có kế hoạch từ sớm.
Kha Nhược Sơ vốn cho rằng tối hôm nay chỉ là một hồi ức nhỏ, lại không ngờ rằng nó sẽ khó quên.....