Bàn tay nhỏ bé khẽ kéo cổ áo anh xuống, đặt môi mình lên môi anh, nụ hôn nồng nhiệt ướŧ áŧ lại được diễn...
Phí Nam Thành siết chặt lấy eo cô, cứ thế cùng cô môi lưỡi d@y dưa...
Mặc kệ ánh nhìn của người ngang qua ...
Mặc kệ mơi phùn đang rơi...
Mặc kệ vạn vật xung quanh...
Hết thảy...đều giống như vô hình, làm sao cản trở được trái tim nồng nhiệt của hai con người đang yêu nhau đây...
Phải chăng...là yêu sâu đậm cỡ nào?...
Xa cách như vậy là đã quá đủ rồi!
Giờ đã đến lúc hai ta thuộc về nhau...
Để ta cảm nhận tình yêu dành cho nhau...
Để ta bù đắp cho những nỗi nhớ, những vết thương lòng trong quá khứ...
Và...để hai trái tim ta hòa chung làm một...
Thời gian như lắng đọng lại, mưa phùn càng lúc càng rơi lớn, trên con đường bên trong bệnh viện đông người qua lại, chỉ thấy hai thân hình đang ôm chặt lấy nhau, hôn nhau nồng nhiệt...giống như cho dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa đều không thể làm phiền đến họ...
Tình yêu không phải là những lời ước hẹn xa xôi.
Đó chỉ đơn giản là cùng nhau tay trong tay suốt quãng đời còn lại, sóng gió không buông, gian khổ không rời.
Tình yêu cũng là một phần tạo nên linh hồn.
Yêu có cùng bản chất với linh hồn.
Giống như linh hồn, yêu cũng là hỏa tinh của thần; giống như linh hồn, yêu không bị ăn mòn, không thể chia tách, không hề khô héo.
Yêu...đơn giản chỉ là muốn ở bên người ấy, không muốn xa người đó dù chỉ một giây...!
Mà cái gọi là duyên phận, chính là trong ngàn vạn người gặp được người cần gặp là anh, trong ngàn vạn năm, giữa mênh mông hoang hoải vô tận của thời gian, không sớm một bước cũng không muộn một bước...
Đời này, kiếp này yêu anh...yêu đến khi hơi ngừng thở...yêu đến khi thế giới diệt vong, vẫn yêu anh, yêu sâu đậm...
"Em...hiện tại em chỉ là một cô gái mù, tương lai chỉ có bóng tối, vậy anh có còn yêu em nữa không?"
"Đồ ngốc, không phải anh là ánh sáng của em sao, cả đời này chỉ cần em không buông, không bỏ, anh nguyện làm đôi mắt của em, dẫn dắt em đi, con đường phía trước cho dù có là bóng tối hay vực sâu vạn trượng, tất cả mọi việc hãy để chồng em gánh vác, thay em chống đỡ tất cả, em chỉ cần biết...em là người phụ nữ mà anh yêu nhất, nhiệm vụ của em là ở bên anh, yêu anh từng ngày, như vậy là đủ rồi"
"Thành Thành, cảm ơn anh, có lẽ cả đời này niềm may mắn lớn nhất của em là gặp được anh, được làm vợ anh, được anh yêu thương, anh nói, có phải ông trời quá ưu ái em rồi không?"
"Vậy sao?" nói rồi anh liền cúi xuống bế xốc cô lên.
"A" Thẩm Tòng Tâm hoảng sợ vòng tay ôm chặt cổ anh.
Phí Nam Thành bế cô theo kiểu công chúa, đầu cúi xuống tựa trán mình vào trán cô, hắn mỉm cười, giọng nói trầm thấp khẽ thì thầm bên tai cô: "Cô bé ngốc, vậy có phải em nên thay ông trời cảm tạ anh"
"Hả?"
"Vẫn chưa hiểu sao?"
"Không hiểu" cô lắc lắc đầu.
"Là như vậy..." Toàn thân anh dường như dán sát vào thân thể cô, hơi cúi xuống, kề sát vành tai nhỏ xinh, cắn nhẹ vào vành tai cô, thì thầm ái muội: "Đêm nay...!hãy để anh ở bên em, để anh "yêu" em thật nhiều được không? hửm"
Thẩm Tòng Tâm có chút bất ngờ, thân thể bị anh ôm chặt khẽ nổi lên một hồi run rẩy, khuôn mặt bỗng chốc đỏ bừng...
cô biết từ "yêu" mà anh vừa thốt ra có nghĩa là muốn làm gì, thật biếи ŧɦái...!cô khẽ đánh vào ngực anh.