Lấy Thân Nuôi Rồng

Chương 11

Tiền đồ khó lường, Triệu Phác Chân chỉ có thể nước chảy bèo trôi, chuyên tâm học tập. Tới Đông Cung, Đông Cung Thái Tử không phải con của Đậu Hoàng Hậu nên đối với nàng thì trước mắt đây là chỗ tốt để đi, ít nhất có thể tránh tên sát thần kia.

Tuổi tác nàng không lớn, đối với thế giới bên ngoài chỉ biết được từ trêи sách và do người khác kể nhưng vẫn một lòng nghĩ tương lai có thể ra ngoài. Trước mắt nàng cứ đến Đông Cung, sau đó đến lúc tích cóp được một ít tiền thì chậm rãi hỏi thăm tình hình bên ngoài, lại tìm cho mình một tài nghệ nào đó, lại nghĩ cách đi Liên Sơn, hỏi thăm tình hình cha mẹ thân sinh…… Nếu họ còn thì sẽ cùng cha mẹ đoàn viên, nếu không được thì ở quê hương lập ra nữ hộ, tự mình qua ngày……

Tập Nghệ Quán và Nội Văn Học Quán là không giống nhau. Nội Văn Học Quán chủ yếu dạy các cung nữ viết chữ, tính toán, là những kỹ năng thực dụng còn Tập Nghệ Quán lại dạy cầm kỳ thư họa cùng ca vũ. Những cung nữ được tuyển cũng không nhiều, chỉ có hơn hai mươi nhưng bộ dạng thập phần xuất sắc, tất cả đều được Từ Thượng Cung dạy bảo.

Vị Từ thượng cung này tuổi xấp xỉ Cố Hỉ Cô, tuy không còn thanh xuân nữa nhưng giơ tay nhấc chân lại có một cỗ ý nhị kỳ lạ. Nàng chuyên dạy những cung nữ về việc hành sự, trả lời và quy củ, nhưng những quy củ này cùng với những quy củ từ trước học được trong cung không giống nhau.

Bài học thường thường là các nàng phải đứng thẳng hồi lâu hoặc ngồi xuống, hoặc một người tiếp một người chậm rãi đi lại. Sau đó mọi người sẽ được sửa cho đúng dáng đi, đứng, ngồi, dạy đến vô cùng tỉ mỉ, khi nào ánh mắt phải nhìn chỗ nào, cằm phải thu vào thành bộ dáng gì, góc cúi đầu, góc độ khóe miệng khi mỉm cười, giọng nói lớn nhỏ, hành lễ phải làm thế nào. Mọi thứ này đều được xem xét tỉ mỉ, mỗi ngày đều phải luyện, nếu phạm sai lầm sẽ bị phạt rất nặng. Cùng lúc đó các nàng còn mỗi ngày phải luyện tập một thứ gọi là “Phượng dẫn diễn” thuật. Đó là việc duỗi thân, duỗi tay, lúc nào cũng phải ngồi xổm xuống thật sâu rồi lại đứng lên, phối hợp với hô hấp làm ra toàn bộ động tác.

“Cái này kỳ thật là thuật phòng the.” Hoa Uyển bảy phần thần bí ba phần chán ghét nhỏ giọng cùng Triệu Phác Chân nói. Lần tuyển này nàng tự nhiên cũng bị lựa chọn. Luận tướng mạo thì nàng ở Tập Nghệ Quán cũng không phải quá xuất sắc nhưng lại có sự ngây thơ đáng yêu, lại có một nụ cười tự nhiên rất đẹp, lúc cười rộ lên trông thật rực rỡ. Hơn nữa dưới sự dạy dỗ của Vân Thiều Tư, nàng biết nhạc lý, kỹ thuật thổi tiêu rất tốt thế nên liền được tuyển vào. Lúc dọn đến đây nàng xin xỏ quản sự cô cô mãi mới được ở cùng một gian với Triệu Phác Chân. Hoa Uyển đới với nàng cũng không giấu diếm gì: “Chu Cẩn nói nàng ta nghe được lão cung nữ của Yến Hỉ Tư nói Từ Thượng Cung năm đó mê hoặc tiên đế bị Thánh Hậu tống cổ đi thủ lăng —— chúng ta giờ là người Hoàng Hậu nương nương muốn tặng cho Thái Tử sai bảo, tương lai có thể bị thị tẩm.”

Xem ra mọi người trong cung đều hiểu rõ trong lòng tính toán của Đậu Hoàng Hậu nhưng không nói ra. Triệu Phác Chân luôn cảm thấy nếu cứ thế này thì đối với các nàng cũng không có chỗ tốt. Hoa Uyển nhíu mày mày, hiển nhiên cũng có chút bất an, suy nghĩ trong chốc lát lại cùng Triệu Phác Chân nói: “Cũng chưa chắc đã là thế. Sư phó của ta nói Thái Tử đoan trang thủ lễ, chỉ cần chúng ta chớ có lộ ra thái độ ngả ngớn thì Thái Tử tất sẽ không cưỡng bức. Thái Tử lại là người lương thiện, đến lúc đó hầu hạ vài năm thì cầu ngài thả ra……” Nàng ấy nói như đang an ủi Triệu Phác Chân nhưng cũng giống như đang nói cho chính mình. Hoa Uyển xuất thân từ tội quan, từ nhỏ phải đi dịch đình, mà cung nhân của Vân Thiều Tư nhiều thế hệ đều là nhạc tịch. Lần này Hoa Uyển đi Đông Cung, có nhiều cơ hội có thể cởi bỏ nhạc tịch nên tuy nàng ấy không muốn được Thái Tử thị tẩm tạo ra tiền đồ khó lường nhưng vẫn nỗ lực tranh thủ cơ hội rời khỏi cung, chuyển sang lương tịch.

Sau mấy tháng luyện tập, hai mươi mấy cung nữ được tuyển đến đây đã có thể đi đứng nói chuyện, giơ tay nhấc chân mềm mại, đẹp đẽ. Bọn họ đi đường nhanh nhẹn, như nước chảy mây trôi, cảnh đẹp ý vui. Những cung nữ đó vốn chỉ có bộ dáng là xuất sắc thì nay như thoát thai hoán cốt, từ trong xương tủy toát ra một loại vẻ khác khác. Từ cô cô lúc này sẽ dạy dỗ và nhắc nhở mỗi người những điểm khác nhau. Lúc nàng nói chuyện nhu hòa nhưng kiên quyết. Tỷ như Triệu Phác Chân thì nàng nói: “Ngươi đọc sách quá nhiều, đôi mắt không đúng, lúc đọc sách sẽ vô ý thức híp mắt, nếu còn như thế thì đôi mắt này sẽ có ngày bị phế.” Nàng cưỡng bách Triệu Phác Chân mỗi ngày nhìn chằm chằm chim bay cá lội mấy cái canh giờ, lại sửa cái tật chống cằm của nàng.

Trong giai đoạn đó có một ngày xảy ra phong ba nho nhỏ.

Ngày đó Từ cô cô thập phần chật vật, mặt sưng phù bị tiểu nha hoàn nâng trở về, một hồi sau lại có ngự y đến xem, mấy ngày sau nàng cũng không tới Tập Nghệ Quán. Các cung nữ thập phần bất an, rốt cuộc tại Tập Nghệ Quán nho nhỏ này, nữ quan cao nhất là Từ cô cô, quyền uy của nàng ta là không thể phủ nhận nhưng ở trong cung này chỉ cần đi sai một bước liền khó giữ được cái mạng nhỏ này.

Trong cung tin tức truyền cũng rất nhanh, rất nhanh đã có cung nữ hỏi được chuyện đã xảy ra: “Nghe nói là Đông Dương công chúa hạ lệnh đánh, nàng còn may vẫn bảo vệ được cái mạng, Tiểu Dao Nhi đi theo nàng còn sống sờ sờ mà bị đánh chết.”

“Tiểu Dao Nhi? Nàng mới tám tuổi! Từ cô cô thương nàng nhất hơn nữa nàng ngoan ngoãn như vậy làm sao lại chọc công chúa tức giận chứ?”

“Nào có nguyên nhân gì chứ…… Chính là trong cung yến, Từ cô cô vốn dĩ cũng chỉ là đi ra báo với Hoàng Hậu việc gì đó thì bị Đông Dương công chúa nhìn thấy liền hỏi Hoàng Hậu vì sao nnagf ta được hồi cung. Hoàng Hậu nương nương tựa hồ nói là có việc gì cần nàng ta làm nên Đông Dương công chúa cũng chưa nói gì. Một lát sau mọi người không chú ý thì Đông Dương công chúa bỗng nhiên lại sai người đem Tiểu Dao Nhi ra vả miệng, nói nàng vô duyên vô cớ nhìn công chúa cười, đó là bất kính, lại nói Từ cô cô quản giáo không tốt nên cũng bị phạt. Tiểu Dao Nhi mới bị đánh có vài cái thì mặt liền vỡ…… Nghe nói lúc kéo xuống vẫn nôn ra máu, lời cũng chưa nói được gì, chỉ trợn trắng mắt, không đợi được ngự y thì đã không còn nữa rồi……”

“Đừng nói nữa……” Đám cung nữ cảm giác một trận khϊế͙p͙ sợ, có người yếu ớt hỏi: “Đậu nương nương không phải luôn luôn thiện tâm sao? Thế nhưng không ngăn cản lại sao? Chuyện cũng chẳng lớn……”

“Đậu nương nương lúc ấy mặt đều xanh trắng, liền nói không thoải mái liền đi xuống…… Nàng có thể làm gì chứ? Đó là công chúa…… Kể cả Hoàng Thượng cũng sẽ phải cho công chúa mặt mũi. Lại nói đó cũng không phải lần đầu tiên, nghe nói nàng hỉ nộ vô thường, có cung nữ nhuộm móng tay cũng không biết chạm đến chỗ nào của nàng mà nàng cho người tới chém hết tay cung nữ kia, sau đó trong cung một thời gian không ai dám sơn móng tay nữa.”

Các cung nữ đều trầm mặc. Rốt cuộc bọn họ chỉ là những cô nương mười mấy tuổi, trong cung của Đậu nương nương tuy nhiều quy củ nhưng sẽ không động chút là muốn mạng người. Đông Dương công chúa bình thường phần lớn là ở phủ công chúa, ngẫu nhiên mới tiến cung. Tuy rằng các nàng được nhóm cô cô ân cần dạy bảo phải cẩn thận nhưng vẫn không ngờ vị quý nhân này lại có thể tàn bạo vô thường như thế.

Ở tập nghệ quán học tập một năm, vào mùa xuân thứ hai, rốt cuộc Từ Thượng Cung cũng chọn trong đám cung nữ này ra bốn người đi tham kiến Đậu Hoàng Hậu. Đại khái là Thượng Cung Cục đã sớm làm an bài nên Triệu Phác Chân không hề ngoài ý muốn cũng nằm trong bốn người này, Hoa Uyển cũng được tuyển. Hai người khác thì một người tên Đinh Hương, mặt như trăng tròn, da thịt trắng nõn ôn nhã, tính tình nhu hòa thẹn thùng, lớn tuổi nhất, đã mười sáu tuổi, ngày thường cẩn thận ổn thỏa, thích chiếu cố người khác, ở trong này là người có nhân duyên tốt nhất.

Một người khác gọi là La Khỉ, dáng người thập phần tinh tế mạn diệu, hai mắt thon dài, ngập nước, chỗ từ khóe mắt đến xương gò má luôn phiếm hồng giống như đắp phấn, khóe mắt, đuôi lông mày, khóe miệng đều tinh tế, tự nhiên có một loại mị thái, diễm lệ động lòng người. Nàng ta còn dưỡng được một đầu tóc thật tốt, sáng đến độ có thể soi gương, ngày thường mặc dù vấn lên nhưng vẫn khiến người ta chú ý. Phụ thân nàng làm một chức quan nhỏ ở địa phương, Triệu Phác Chân vừa thấy nàng liền hiểu đây mới là quân cờ mà Thượng Cung Cục tỉ mỉ chọn lựa muốn đặt ở bên người Thái Tử, chính mình chẳng qua là thêm thắt cho có thôi. Nàng tuy xuất thân tốt nhưng sau này tính đến khả năng phong phi thì vẫn chưa đủ tốt…… Nữ nhân phải hiển quý thì mới có thể được phong chức vị cao, mà trong nhà cũng sẽ dốc toàn lực để duy trì nàng ta. ɖu͙ƈ vọng cùng dã tâm mới là thủ đoạn sử dụng thế lực tốt nhất. Từ trong xương cốt nàng ta đều là mị thái, rồi lại có biểu tình ngây thơ, chẳng lẽ Thái Tử lại không thích một vưu vật như vậy sao?

Đậu Hoàng Hậu cũng không khảo sát nhiều mà chỉ nhàn nhạt nhìn các nàng một cái, xác nhận bốn người này mỗi người đều là tuyệt sắc thì cũng chẳng hỏi chuyện mỗi người mà cứ thế thông qua danh sách. Trước khi cho các nàng lui, Triệu Phác Chân chỉ nghe được Đậu Hoàng Hậu nói với Từ Thượng Cung: “Cũng không tệ lắm, chọn một ngày đưa qua Đông Cung đi.”

Cái này làm cho Triệu Phác Chân càng khắc sâu lời Cố Hỉ Cô nói lúc trước. Hoàng Hậu chỉ muốn mỹ nhân trẻ tuổi, những mặt khác nàng cũng không quan tâm, chỉ cần đẹp là được.

Đậu Hoàng Hậu không chút để ý làm nhóm thiếu nữ khẩn trương có chút kinh ngạc. Rốt cuộc các nàng trải qua mấy tháng tỉ mỉ dạy dỗ này thì đều nghĩ mình sẽ càng được coi trọng…… Nhưng mà mặc dù vậy, ở trong mắt quý nhân thì các nàng cũng giống như những đóa hoa được tỉ mỉ chọn lựa trong hoa viên, họ cũng chẳng thèm để ý liền tùy tay tặng cho người ta —— giống đồ vật để xem mà thôi.

Nhưng không nghĩ tới là rất nhanh các nàng đã phải đón một hồi phong ba kinh hách khiến sự coi thường của Đậu Hoàng Hậu xem ra đã là may mắn.

Một ngày sau khi Đậu Hoàng Hậu triệu kiến các nàng thì cung nữ của Tập Nghệ Quán lại bị triệu đến chính điện —— lần này là Hoàng Thượng triệu kiến.
Bình Luận (0)
Comment