Lấy Thân Nuôi Rồng

Chương 22

Thái Tử ngồi bên trêи quay đầu cười với Thượng Quan Quân, hiển nhiên là trưng cầu ý nàng ta. Thượng Quan Quân lắc đầu cười với Thượng Quan Lân: “Ca ca vẫn là thỉnh người khác đi.” Mọi người cười, hiển nhiên biết Thượng Quan Quân chính là cảm thấy có thắng cũng không vẻ vang.

Ngũ kinh cùng tự lâm, nhĩ nhã đều là những môn bắt buộc của Quốc Tử Giám cùng Thái Học mà đa số mọi người ở đây đều là học qua ở Quốc Tử Giám nên những thứ đó đều đã đọc qua một lượt có điều muốn đọc câu trêи mà phải tiếp câu dưới thì cũng không phải việc dễ dàng. Đám con em quý tộc không thiếu những kẻ ba hoa nhưng Thượng Quan Quân lại khác. Nàng ta sinh tại thế gia, lại được Thượng Quan Khiêm một tay nuôi dạy, lại đọc sách ở Quốc Tử Giám, học thức coi như xuất sắc. Nhưng thị tỳ nếu dám nói ra thì tất cũng có vài phần nắm chắc, nếu Thượng Quan Quân thắng thì mọi người sẽ nói huynh muội bọn họ liên thủ đoạt hạt châu, còn nếu vô ý thua, thì càng khiến thanh danh của Thượng Quan Quân bị ảnh hưởng. Nàng ta là người thông minh, tự nhiên sẽ không ra mặt đánh cuộc với một thị tỳ.

Chỉ là Thượng Quan Quân không ra mặt thì khắp sảnh này có ai sẽ nguyện ý cùng một nữ tử đánh cuộc chứ?

Thượng Quan Lân sờ sờ đầu, có chút khó xử nói: “Ta đây đi ra ngoài tìm cái môn khách tới có được không?”

Bỗng nhiên lúc này có một thư sinh mặc áo xanh đứng lên nói: “Nguyện vì Thượng Quan công tử đáp ứng đánh cuộc.” Người này tuổi chừng bốn năm mươi tuổi, hai bên xương gò má rất cao, môi mỏng, mắt sáng, cả người khô gầy, thoạt nhìn không thân thiện, lại có chút bộ dáng kiêu ngạo.

Lý Tri Bích hiển nhiên giật mình, cười nói: “Nguyên lai là Tống Triêm tiên sinh, Tống tiên sinh có thể ra mặt, đó là tốt nhất.” Thượng Quan Lân cũng vui vẻ tiến lên hành lễ nói: “Làm phiền Tống tiên sinh ra mặt, vô luận thắng thua, xong việc ta tất có trọng thưởng!”

Triệu Phác Chân chưa từng nghe qua tên của hắn, nhưng xem người khác khe khẽ nói nhỏ: “Hôm nay sao cái tên ngang ngạnh này lại tới chứ? Ngày thường không phải hắn vừa kiêu căng vừa khó tính sao?”

Quả nhiên vị Tống tiên sinh kia chỉ ngạo nghễ nói: “Ta cũng không phải là vì cái hạt châu bỏ đi kia của ngươi mà là xem tiểu oa nhi này có ý tứ. Cả sảnh đường này ta xem cũng không có mấy người đã đọc một lượt tứ thư ngũ kinh, càng đừng nói lại có thể đối ứng được. Đáng thương cho một nữ oa, đến hạt châu cũng bị người ta đánh chủ ý. Cùng người ta đánh cuộc thì lại bị coi khinh, nếu nàng thua thì cũng là cấp quý nhân lót chân, thêm thanh danh, còn thắng thì lại bị mắng là có tâm kế.” Hắn cư nhiên bày ra một bộ dáng xằng bậy, quái đản.

Nhất thời trêи sảnh có người nhịn không được cười lên, còn Thượng Quan Quân lại quẫn đến đỏ bừng cả mặt. Lý Tri Bích ôn hòa giải thích nói: “Tống tiên sinh hiểu lầm.”

Tống tiên sinh lại cũng không cho Lý Tri Bích mặt mũi, trực tiếp quay đầu nói với Triệu Phác Chân: “Nữ oa oa, ngươi cũng đừng cho là ta sẽ nương tay với ngươi. Sách ta đọc làu làu, nếu ngươi thua thì chính là ngươi học nghệ không tinh tự rước lấy nhục, đi xuống thì tự học lại cho tốt, lần sau gặp chuyện này thì đừng nghĩ đến xuất đầu lộ diện, ngoan ngoãn đem bảo vật đưa ra, chủ tử nhà ngươi được cái ân tình mà nhà nhà cũng đều vui mừng.”

Triệu Phác Chân bước về phía trước, hành lễ nói: “Thỉnh tiên sinh chỉ giáo.”

Tống tiên sinh tay vừa nhấc: “Thỉnh Thái Tử cùng Vương gia chọn sách và ra đề mục đi.”

Lý Tri Bích hiển nhiên cũng đã sớm nghe đến thanh danh của vị Tống tiên sinh này nên liền nhìn về phía Lý Tri Mân nói: “Mân đệ xem nên chọn cuốn nào?”

Lý Tri Mân khiêm nhường nói: “Là thị nữ trong phủ ta yêu cầu đánh cuộc nên sách vẫn để Thái Tử điện hạ chọn đi.”

Lý Tri Bích cũng không hề nhún nhường, chỉ cười để người ta đưa tới Ngũ kinh, nhìn rồi nói: “《 Xuân Thu Tả thị truyện 》 có chút tối nghĩa, không bằng liền lấy 《 Lễ Ký 》 đi?”

Lý Tri Mân gật đầu: “Liền y theo lời Thái Tử nói.”

Lý Tri Bích cầm lấy một cuốn sách trong đó, tùy tay vừa lật một tờ rồi để người bên cạnh đưa cho Lý Tri Mân mà Lý Tri Mân liền đọc nội dung câu trên: “Quân tử chi cư hằng người cầm đồ, tẩm hằng đông đầu ——”

Tống tiên sinh nhướng mày nói: “—— nếu có gió mạnh sét đánh cực vũ, tắc tất biến, tuy đêm tất hưng, quần áo quan mà ngồi.”

Lý Tri Mân gật đầu, lại tùy tay phiên một tờ, chuyển cấp Lý Tri Bích, Lý Tri Bích cũng làm tương tự mà đọc lên một câu: “Sĩ không y dệt, vô quân giả không nhị thải ——”

Triệu Phác Chân bước lên một bước, nhướng mày mà nói: “—— y chính sắc, thường màu phối hợp. Phi liệt thải không vào công môn, chấn hi khích bất công môn, biểu cừu không vào công môn, tập cừu không vào công môn.”

Cứ nhu thế thay phiên nhau, không bao lâu Thái Tử cùng Tần Vương ngồi tren thay phiên nhau khảo sát, phía dưới thay phiên nhau trả lời, đều là tụng từng tiến, vô cùng trôi chảy, không hề tạm dừng. Dần dần cả sảnh đều an tĩnh xuống, chỉ có hai người bọn họ thay nhau ngâm nga. Thái Tử cùng Tần Vương hiển nhiên cũng bắt đầu ngoài ý muốn, cố ý chọn một ít những câu gian nan hẻo lánh nhưng vẫn không làm khó được bọn họ. Sau đó Thái Tử cũng đem cả《 Xuân Thu Tả thị truyện 》 cũng lấy ra để hỏi nhưng vẫn không làm khó được hai người.

“Từ từ”, Tống Triêm bỗng nhiên nói, “Cao đào, đình kiên chi tự, từ ‘ chi ’ này không phải nên là từ ‘ không ’ sao?”

Dưới sảnh mọi người đều châu đầu ghé tai, Triệu Phác Chân suy nghĩ một chút rồi nói: “Nếu theo chú giải và chú thích của《 Tả Truyện sẽ tiên 》 thì cho là chữ ‘chi’, mà ta cũng nghĩ như thế.”

Tống Triêm kinh ngạc: “《 Tả Truyện sẽ tiên 》của đại nho đã từng đi học ở đất Phù Tang (Nhật Bản) truyền lại cho đời sau sao? Ta chưa từng thấy toàn bộ cuốn sách này, ngươi đã đọc sao?” Hắn nhìn về phía Tần Vương: “Vương gia có cuốn sách này ư?”

Lý Tri Mân lắc lắc đầu.

Triệu Phác Chân thản nhiên nói: “Ta từng ở bên trong Lang Hoàn Khố làm việc nên có may mắn được xem cuốn này.”

Tống Triêm bỗng nhiên phảng phất giống như thập phần tiếc nuối mà thở dài: “Mọi người đồn đãi Thánh Hậu có Lang Hoàn kho sách, bên trong cất giấu vô số thư tịch quý báu, đáng tiếc! Cuộc đời này của ta chỉ sợ là vô duyên nhìn thấy!”

Lý Tri Bích nói: “Tiên sinh nếu có ý thì cô sẽ bẩm báo Hoàng Thượng.” Tống Triêm lắc lắc đầu, nhưng Triệu Phác Chân ở một bên nói: “Tiên sinh nếu không chê, ta có thể sao chép lại một cuốn cho ngài”. Nếu phía trước nàng còn chưa đánh cuộc với Tống Triêm thì chắc khi nói ra lời này sẽ chẳng ai tin nhưng hiện giờ thì mọi người đều tin nàng có cái bản lĩnh này.

Tống Triêm hai mắt sáng ngời, gật đầu nói: “Vậy làm phiền cô nương!” Một bên hắn lại ôn hòa nói: “Vị đại nho đó tùy rằng chú thích chú giải rất nhiều điều trong “Xuân Thu Tả thị truyện”, cũng rất có danh vọng nhưng những điều ông ta nói chưa chắc đã đúng hết, vẫn còn có tranh luận. Có điều cô nương không cần thi khoa khảo, chỉ cần nhớ kỹ cần phải đặt nghi vấn, không nên hoàn toàn tin tưởng, sau này kiến thức rộng rãi rồi hẵng xem lại có đúng hay sai.”

Triệu Phác Chân hơi hơi uốn gối nói: “Đa tạ tiên sinh chỉ giáo.”

Tống Triêm lúc này mới quay lại nói với Thái Tử cùng Thượng Quan Lân: “Cuộc đánh cuộc này ta không bằng nàng, ta cam nguyện nhận thua. Thượng Quan công tử nếu là không phục thì có thể mời cao minh khác.”

Một câu này khiến trêи sảnh mọi người nhất thời đều ngạc nhiên. Tống Triêm thế nhưng không nói gì nữa mà chỉ vái chào rồi đi xuống. Lúc này Thượng Quan Quân đã đứng lên thi lễ với Lý Tri Bích cùng Lý Tri Mân nói: “Thái Tử điện hạ, Vương gia điện hạ, lần đánh cuộc này coi như chúng ta nhận thua. Vị Thượng Cung này huệ chất lan tâm, Tần Vương điện hạ ban châu đúng là đã nhìn đúng người. Vậy thỉnh Tần Vương điện hạ cùng vị Thượng Cung này chớ nên trách tội ca ca lỗ mãng đường đột.”

Nàng ta nói một phen tự nhiên hào phóng, vành tai lại ửng đỏ, giống như cực kỳ quẫn bách nhưng vẫn chịu đựng xấu hổ thay huynh trưởng xin lỗi. Mà Thượng Quan Lân phía trước vẫn có chút ngốc nhìn Triệu Phác Chân đến xuất thần thì lúc này mới phản ứng lại. Hắn có chút xấu hổ mà cười nói: “Đã đánh cuộc thì phải chịu thua, hạt châu ta không cần là được, chỉ là vị Thượng Cung này…… Có thể giúp ta cũng sao một quyển sách vừa nhắc đến không?”

Mọi người nghe đến đây thì nhịn không được che miệng cười. Hắn lại vội vội bổ sung: “Ta sẽ báo đáp! Ta chính là…… Gần nhất chọc cha ta không vui, thấy Tống tiên sinh đã tôn sùng cuốn sách này như vậy thì cũng muốn hiếu kính cha ta.”

Triệu Phác Chân quay đầu nhìn về phía Lý Tri Mân, thấy hắn gật đầu khen ngợi thì mới uốn gối gật đầu nói: “Thượng Quan công tử đã có lời thì ta tự nhiên vâng theo.” Nói xong nàng lại hướng Lý Tri Mân uốn gối cáo lui, tự mình đi về Hoa Chương Lâu.

Sau khi yến tan, Thái Tử lại không có đi mà cùng Thượng Quan Quân ở lại. Lý Tri Mân liền thỉnh bọn họ tới Hoa Chương Lâu. Lúc Triệu Phác Chân an bài nước trà thì nghe thấy Thượng Quan Quân đang nói với Lý Tri Mân: “Hôm nay ca ca mạo phạm, còn thỉnh Tần Vương điện hạ chớ có cùng người lỗ mãng như huynh ấy so đo. Huynh ấy ngày thường cũng không lỗ mãng như vậy, chỉ là mấy ngày nay tính tình bộc phát, cả ngày phát tác với người dưới. Nghe nói ngày ấy còn va chạm với cha ta, cũng không biết là vì chuyện gì mà thậm chí còn quăng vỡ một bộ đồ sứ trong thư phòng……”

Lý Tri Mân mỉm cười nói: “Thượng Quan công tử có tấm lòng son, ngây thơ hồn nhiên, bổn vương thấy vô cùng yêu thích, làm sao có thể trách tội chứ? Thượng Quan tiểu thư chớ nên tự trách quá đáng.”

Thượng Quan Quân mỉm cười: “Cảm tạ Vương gia rộng lượng.”

Lý Tri Bích cười nói: “Mân đệ làm người khiêm tốn nhân hậu, cũng không quá để tâm chuyện nhỏ này.” Sau hắn lại quay đầu sang Lý Tri Mân cười nói: “Thượng Quan Lân tính tình cũng là bộc trực tùy tính. Thượng Quan gia là thế gia đệ tử, đời đời đều là thi thư phong lưu, tính tình cũng đều cực kỳ văn nhã nho nhã, không hiểu nơi nào lại ra một người như hắn, không thích đọc sách, cả ngày bên chó săn, bên chim ưng, cưỡi ngựa chọi gà. Lần này tuy hắn lỗ mãng nhưng cũng chỉ vì một lòng yêu thương muội muội mà thôi.”

Thượng Quan Quân lắc đầu cười nói: “Bởi vì khi mẫu thân mất thì huynh ấy đã hiểu chuyện, đột nhiên mất mẫu thân, lại bị bệnh một hồi, trưởng bối trong nhà lúc ấy thương tiếc ca ca nên dung túng chút. Không nghĩ tới sau này tính tình bừa bãi của ca ca lại càng ngày càng lớn, không chỉ không thích đọc sách mà cứ nhìn đến sách là đau đầu. Cha đã vài lần nghiêm khắc giáo huấn, đánh huynh ấy đến không dậy nổi nhưng tính tình ca ca vẫn không thay đổi. Tổ mẫu cũng che chở khóc lóc vài lần, mà cha cũng không có ý định tục huyền nên ca ca chính là độc đinh. Sau này mọi người cũng để mặc huynh ấy, chỉ cần không phạm pháp, sống yên ổn là được.”

Lý Tri Mân cười nói: “Đọc sách tuy là chính đạo, nhưng nếu muốn vì nước cống hiến sức lực thì cũng không chỉ có con đường đó. Ta thấy Thượng Quan công tử có thiên phú tập võ, ngày sau tòng quân cũng là có thể.”

Thượng Quan Quân nói: “Dạ phải. Cha ta cũng tính để huynh ấy đến Vũ Lâm Doanh để rèn luyện, cũng tránh cho huynh ấy cả ngày chung đụng với đám đệ tử ăn chơi nhàn rỗi sẽ sinh sự.”

Lý Tri Bích cười nói: “Ta thấy lệnh tôn cũng là quá nghiêm rồi. Kỳ thật lệnh huynh tuy rằng tùy tính chút, nhưng vô cùng hiếu thuận, ngày thường cũng là một lòng che chở ngươi, cũng không có ý xấu gì để phải trách móc nặng nề như thế.”

Mới nói vài câu thì ngoài cửa lại có người bẩm báo: “Vương gia, Tề Vương điện hạ cùng Lâm Nhữ công chúa nghe nói Thái Tử điện hạ cùng Thượng Quan tiểu thư còn ở đây thì cũng muốn tiến vào nói chuyện.”

Lý Tri Mân nhìn về phía Lý Tri Bích, hắn là Thái Tử, nên phải hỏi hắn. Lý Tri Bích cười nói: “Mau mời vào.”

Tề Vương Lý Tri Phác cùng Lâm Nhữ công chúa Lý Nhược Toàn đi đến hành lễ với Lý Tri Bích hành lễ. Thượng Quan Quân cũng vội vàng đứng lên nhưng Lý Tri Bích ngăn bọn họ lại, cười nói: “Đều là huynh đệ tỷ muội nhà mình, cũng đều quen thuộc, không cần giữ lễ tiết.”

Lý Nhược Toàn quả nhiên thập phần thân thiết mà tay Thượng Quan Quân đang muốn hành lễ cười nói: “Hôm nay cũng chưa có cơ hội cùng tỷ tỷ nói chuyện, thật vất vả mới tan yến, ta còn muốn cùng tỷ tỷ nói một câu thì bọn họ lại nói ngươi cùng Thái Tử ca ca tới tìm hoàng huynh.”

Thượng Quan Quân cùng nàng cũng giao hảo, liền cười nói: “Làm công chúa phải bận tâm rồi. Cũng là do ca ca ta lỗ mãng mạo phạm Tần Vương điện hạ, nên ta chỉ có thể nhờ Thái Tử điện hạ ở giữa bắc cầu, đến bồi tội với điện hạ đâu.”

Lý Nhược Toàn nói: “Sớm biết ngươi thích hạt châu này thì ngày đó hoàng huynh cho ta ta liền cầm đưa ngươi —— cũng không phải vật hiếm lạ gì.”

Thượng Quan Quân hổ thẹn đầy mặt cười nói: “Công chúa chớ có nhắc lại, chính là ca ca cùng ta không phải.”

Lý Nhược Toàn nhìn Lý Tri Mân, trong lòng hơi hơi có chút bất mãn. Vật được ngự tứ là trân quý cỡ nào, cư nhiên hắn lại tùy tay thưởng cho thị tỳ bên người. Thượng Quan là thế gia đại tộc, càng cần phải cố ý lôi kéo. Thái Tử với Thượng Quan Quân cũng là giao hảo. Thế nhưng lần này hắn lại buông tha cơ hội tốt thế, khó trách mẫu hậu hận sắt không thành thép, tức giận đến ngày ngày lo lắng. Nhưng lời này nàng ta không tiện nói ra trước mặt Thái Tử. Tuổi nàng tuy nhỏ nhưng lại tỏ vẻ già dặn nói thẳng: “Hoàng huynh chính là không quan tâm, lòng lại mềm, luôn dung túng hạ nhân.” Sau đó nàng ta nhìn Triệu Phác Chân, lạnh lùng nói: “Ta nói ngươi, đừng tưởng người là nữ quan mẫu hậu ban cho, lại nghĩ mình có chút tài văn chương, hoàng huynh lại mềm lòng thì liền cao ngạo. Dù thế nào ngươi cũng chỉ là nô tỳ của hoàng gia mà thôi. Đừng nói một viên hạt châu, chính là cả người của ngươi đều là sở hữu của hoàng gia, dù địa vị có cao thế nào thì cũng làm sao cao được so với người khác? Đừng tự trát vàng lên mặt, cao cao tự đại mà dám vượt mặt chủ tử.”

Triệu Phác Chân cúi đầu không nói, Thượng Quan Quân vội cười nói: “Sao lại nói lời này? Công chúa ngàn lần đừng vì ta mà tức giận, cũng đừng phát tác. Vốn là chúng ta không đúng, kết quả lại liên lụy vị Thượng Cung này.”

Lý Nhược Toàn cười lạnh một tiếng, rốt cuộc cũng không nói tiếp. Lý Tri Mân cũng không nói lời nào, Lý Tri Bích thấy không khí căng thẳng thì cười hỏi Tề Vương Lý Tri Phác về việc học hành. Lý Tri Phác tính tình cũng là cực hiền hoà, tất cả đều trả lời, đem mọi thứ được hỏi trả lời hết.
Bình Luận (0)
Comment